Chương 60: Hoàng đế bệnh nặng, vào cung coi bệnh

Edit: Beyours
Tiếng bánh xe ngựa chuyển động vang lên không ngừng, Sở Vân Khinh ngồi ở trong xe nhắm mắt trầm tư.
Hôm nay nàng mặc váy hồ màu xanh, khăn che mặt cũng đổi thành la cẩm xanh dương, thân trên gọn gàng hợp lễ, cả người như có một luồn gió mát linh động.
"Quận chúa, đến rồi."


Phu xe là Trần Ngạo, hình như vị thống lĩnh thủ vệ quân Hoàng thành này rất được Thái hậu tin tưởng, thấy hắn tới đón, trong lòng Sở Vân khinh có hơi hồi hộp.


Xuống xe ngựa, Sở Vân Khinh nhếch mép cười, quả nhiên không tầm thường, cung các nơi này đại khí bàng bạc, cao quý nguy nga, vị trí cũng ở chính giữa nội cung, Vĩnh Thọ cung hay Lạc Hà Cung không thể sánh bằng.
Nàng ngẩng đầu, lúc thấy ba chữ "Càn Đức cung", đôi mắt không tự chủ híp lại.


Trần Ngạo thấy vẻ mặt nàng khác thường cũng không ngoài suy đoán, lập tức vung tay lên: "Quận chúa, mời vào, Thái hậu nương nương đang đợi ngài."
Bốn chữ trên tờ giấy Tiêu Triệt đưa lần trước vẫn khiến Sở Vân Khinh khắc sâu, nàng gật đầu, bước vào tẩm cung Đế vương Đại Tần.


Vào chánh điện nhưng không có ai, Sở Vân Khinh đi theo sau lưng Trần Ngạo tới Thiên điện, chưa đến gần, nàng đã nghe thấy giọng nói sắc bén của nữ nhân.
Nàng mím môi, sắc mặt trở nên cực kỳ kính cẩn.


"Vô dụng, toa thuốc này đã dùng hết ba ngày nhưng không có một chút công hiệu, một người hai người đều nói không có cách, Bổn cung thấy, nên kéo toàn bộ Thái y viện của các người ra ngoài chém mới phải!"


available on google playdownload on app store


Ngụy Sơ Cận giận dữ, nhìn cả đám thái y quỳ dưới đất vô cùng tức giận, bà ta một thân cung trang đơn giản ngồi trên ghế chủ vị, mặt mũi vẫn ung dung mỹ lệ, liếc mắt nhìn Sở Vân khinh bước vào điện, nhếch môi.


Mặc dù ban đầu có tặng thuốc, nhưng từ đầu đến cuối Sở Vân Khinh đều cảm thấy vị quý phi này không thích mình như vẻ bề ngoài. Nàng quỳ xuống đất hành lễ, "Bái kiến quý phi nương nương."


Ngụy Sơ Cận giơ tay che trán, dáng vẻ giống như cực kỳ mệt mỏi, bà ta thay đổi sắc mặt, cười hiền từ: "Vân Từ Quận chúa đến rồi ư, mau mau, tốc độ của Trần thống lĩnh thật nhanh."
Sở Vân Khinh đứng dậy, Ngụy Sơ Cận liếc mắt nhìn đám thái y đang quỳ, hét lớn: "Đám vô dụng!"


Trên mặt Sở Vân Khinh nở nụ cười yếu ớt, chờ Ngụy Sơ Cận an bài.
"Mọi người đều nói y thuật của ngươi cao minh, lần này phải nhờ ngươi rồi, cùng bản cung vào đi."


Vòng qua một tấm bình phong thật lớn, đi hết dãy hành lang trong cung mới đến tẩm điện của Hoàng đế Tiêu Chiến. _dien*da%nle^qu/d0(n_ Ngụy Sơ Cận chợt dừng lại, xoay người nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
"Cô cô, Vân Từ Quận chúa tới rồi."


Sở Vân Khinh nâng mắt lên nhìn, thấy Ngụy Trinh Nhiên mặt mày lo lắng ngồi trước long tháp (giường rồng), sau màn che màu vàng sáng có một người đang nằm, Sở Vân khẽ liếc mắt, nhất định là Tiêu Chiến không thể nghi ngờ.
"Bái kiến Thái hậu nương nương."


Thái hậu thấy nàng tới, mắt sáng lên giống như thấy được cứu tinh : "Nha đầu mau tới đây, lần này thật sự không có biện pháp mới mời ngươi tới, mau đến xem Hoàng thượng!"


Sở Vân Khinh đứng bên cạnh Thái hậu, trịnh trọng nhìn về phía giường, người nằm mặc trung y màu vàng, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc môi hơi tái nhợt, gương mặt đỏ ửng không bình thường, hai mắt đóng chặt, dáng vẻ đang ngủ mê man.
"Nha đầu, thế nào? Ngươi có cách gì không?"


Thái hậu hết sức vội vàng, bàn tay nắm tay Sở Vân Khinh cũng hơi run rẩy. Sở Vân Khinh hơi chậm lại, người nằm đó là thiên tử, nàng không dám trả lời tùy tiện: "Thái hậu chớ vội, Vân Khinh cần phải bắt mạch cẩn thận mới biết được, Vân Khinh không dám cam đoan sẽ chữa khỏi cho Hoàng thượng, nhưng sẽ dốc hết toàn lực! Xin Thái hậu yên tâm."


Thái hậu nghe vậy, nét mặt hơi buông lỏng: "Yên tâm yên tâm, ai gia tất nhiên yên tâm, ngươi bắt mạch thế nào, mau tới đây mau tới đây——"
Trong lòng Ngụy Trinh Nhiên vô cùng gấp gáp, lúc này Sở Vân Khinh cầm chỗ dụng cụ của Thái y viện bước đến giường rồng, bắt mạch cho Tiêu Chiến.


Lúc này chỉ một mình nàng đứng gần giường rồng, quan sát tỉ mỉ người nằm trên giường, mơ hồ hiện ra dáng vẻ của Tiêu Triệt. Tháng thúc giục người già, vị Hoàng đế nắm giữ Đại Tần hơn hai mươi năm này, hôm nay cũng đã xuất hiện tóc bạc, bởi vì ốm đau hành hạ mà càng già nua lợi hại.


"Không biết người hay hầu hạ Hoàng thượng có ở đây không?"
Ngụy Trinh Nhiên đảo mắt, lúc này có người đứng ra, hai tiểu thái giám té quỵ xuống đất, chờ Sở Vân Khinh đặt câu hỏi.


"Sau khi Hoàng thượng bị bệnh có triệu chứng gì, các ngươi kể tỉ mỉ cho ta, ăn uống, ngủ nghỉ hoặc điều gì khác thường thì cứ nói hết."
Thái hậu vội vàng nói: "Mau nói đi."


Hai thái giám hình như rất sợ hãi, một người trong đó khẽ co rúm người lại, chậm rãi nói: ". . . . . . Mỗi ngày Ngự thiện phòng đều thay đổi ngự thiện, chỉ tiếc hoàng thượng luôn cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo, có khác đó là ban đêm Hoàng thượng thường tỉnh giấc kêu chúng nô tài mở cửa sổ, nói rằng trong điện không thông gió."


Một người nói xong, người còn lại hình như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng bổ sung: "Trước đây, Hoàng thượng liên tục phê duyệt tấu chương suốt mấy canh giờ đều không có vấn đề, nhưng gần đây luôn cảm thấy tinh lực (tinh thần và thể lực) không tốt, nói rằng rất hay choáng váng đầu, chúng tiểu nhân chỉ nghĩ Hoàng thượng mệt mỏi ——"


Sở Vân Khinh âm thầm ghi nhớ trong lòng, hỏi một thái y đứng bên cạnh: "Không biết mấy vị đại nhân thấy thế nào?"
Thái Y Viện vốn bị chửi vô cùng thảm, thấy Vấn Từ Quận chúa từng chữa khỏi ôn dịch tới, rất muốn hỏi han chút kiến thức, bây giờ được nàng hỏi, muốn nói lại thôi không dám nhiều lời.


Thái hậu thấy trong phòng có nhiều người, lần lượt cho lui xuống, bên này Sở Vân Khinh nhìn vị lão thái y: "Giờ có thể nói chưa?"
Lão thái y này thấy Thái hậu và Quý phi đều vẻ tán thành, vội vàng chắp tay bẩm báo: "Hồi bẩm Quận chúa, vi thần chẩn bệnh, kết quả là ——" dieenddannn;lequyyydonnn


Lão thái y đưa tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán:"Vi thần cảm thấy bệnh này của Hoàng thượng chính là chứng tỳ khí hư ——"
Sở Vân Khinh mím môi: "Nếu là tỳ hư, chẳng lẽ chư vị thái y không có biện pháp sao?"


Mồ hôi lão thái y rơi như mưa, liếc nhìn ánh mắt mãnh liệt của Thái hậu, quỳ bụp xuống: "Quận chúa minh giám, vi thần còn cho rằng trong phủ tạng (*) của Hoàng thượng phát hiện sưng dương (sưng phù, lở loét)!"


(*) phủ tạng: Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng, dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ.
Nói xong, lão thái y liền cúi rạp trên mặt đất, Thái hậu và Ngụy Sơ Cận không biết sưng dương là gì, liên tục liếc nhìn Sở Vân Khinh.


Ánh mắt Ngụy Sơ Cận nghiêm trọng: "Lúc trước sao không nghe các ngươi nói vậy, rốt cuộc sưng dương là gì?"
Cả người lão thái y run rẩy: "Sưng dương, sưng dương chính là trong phủ tạng sinh nhọt ——"


Vừa nói dứt lời, trước mắt Thái hậu lúc này bỗng tối sầm, may mắn có mama đứng sau lưng đỡ, bà nhìn lão thái y đang run rẩy, người bình thường mọc mụn nhọt ở tay chân cũng đã thối rữa như xác ch.ết, nếu mọc nhọt trong phủ tạng thì làm sao có thể tốt được đây!
"Ngươi, nói thật ư?"


Lão thái y không dám nói dối nửa câu, sưng dương này không có cách nào trị được. Bây giờ đang có Sở Vân Khinh ở đây bọn họ mới dám nói, nếu không chỉ sợ toàn bộ Thái y viện đều bị chém đầu.
Thái hậu tự lẩm bẩm: "Làm sao cho tốt đây, làm sao cho tốt đây ——"


Ngụy Sơ Cận không kinh ngạc như Thái hậu, mắt bà chỉ hơi run lên, rồi sau đó rơi lệ đứng bên cạnh Thái hậu, vừa khuyên nhử, vừa nhìn về phía long tháp.
"Thái hậu đừng lo, hãy để Vân Khinh thử một lần."


Sở Vân Khinh vừa nói ra lời này, lão thái y không khỏi run lên, ánh mắt của Ngụy Sơ Cận càng sắc bén, Thái hậu kích động vô cùng: "Nha đầu, ngươi thật sự có thể?"


Sở Vân Khinh hé miệng: "Vân Khinh sẽ dốc hết toàn lực thử một lần, không dám đảm bảo nhất định có thể chữa khỏi cho Hoàng thượng, nếu Thái hậu không muốn ——"
"Ai gia cho phép ngươi!"


Thái hậu nóng lòng, lúc này liền đồng ý cho Sở Vân Khinh quyền đi lại thoải mái trong cung của Hoàng thượng, thoải mái dùng thuốc, toàn thể Thái y viện phụ tá.
Lúc này đêm đã về khuya, Sở Vân Khinh thấy Thái hậu mệt mỏi sắp ngất đến nơi, mới để Ngụy Sơ Cận đưa người trở về Vĩnh Thọ cung. đie^


(quy!don$_ Nàng đảo mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng người nằm trên giường đến xuất thần.


Sở Vân Khinh viết hết toàn bộ bệnh trạng của Hoàng thượng ra, nếu ở kiếp trước thì rất dễ, nhưng bây giờ lại vô cùng khó giải quyết, Thái hậu cho phép nàng ở lại Thiên điện - tẩm cung của Hoàng thượng, có thể chữa khỏi cho Tiêu Chiến hay không, không chỉ quan trong với riêng Thái hậu!


"Quận chúa, ngài cần gì cứ dặn dò là được."
Người nói chính là một trong hai người hầu hạ Hoàng thượng, tên Phúc Sinh, còn có một người khác tên là Phúc Toàn đứng ở phía sau.
"Các ngươi nói lại bệnh chứng của Hoàng thượng một lần nữa, tuyệt đối không được bỏ sót."


Hai người nói lại những điều vừa rồi, duy nhất có điểm khác chính là câu nói của Phúc Toàn: "Bắt đầu từ tháng chạp năm ngoái, khẩu vị của Hoàng thượng thay đổi, mấy vị ngự bếp của Ngự thiện phòng không hiểu được tâm ý của người đều bị đuổi ra khỏi cung." die^eendanle%quyyydonnn


Sở Vân Khinh nhướng mày: "Vì sao ngươi nhớ rõ vậy?."
Phúc Toàn liền khựng lại, ngậm miệng không nói.
Phúc Sinh liếc hắn rồi nói thay: "Bởi lúc đó khi ăn cơm Phúc Toàn cũng không cảm nhận được mùi vị!"


Sở Vân Khinh nhướng mày, linh quang lóe lên trong đầu, nàng nhìn bộ dáng cúi đầu không nói của Phúc Toàn, lông mày nhíu lại: "Đưa tay ra đây ——"






Truyện liên quan