Chương 66: Đêm trăng tròn, tiếng đàn trong cung cấm
"Két" một tiếng, ánh trăng soi sáng lầu các tinh xảo ở nơi này, dường như vẫn giống với dáng vẻ rất lâu trước đây, khoảnh khắc Sở Vân Khinh đứng ở cửa, trong lòng nàng liền dần dần lắng xuống.
Trong phòng không có người!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, phía sau lưng Sở Vân Khinh liền cảm thấy lành lạnh, nếu không phải Tiêu Triệt, vậy cho dù người nào dẫn nàng tới chỗ này tất nhiên đều có mục đích riêng, mà nàng, có phải là đã rơi vào bẫy của người khác rồi hay không?
Nàng đảo mắt nhìn cách bày biện trong phòng, trong đại sảnh tĩnh lặng, mỗi một đồ sứ đều được chạm ngọc, mỗi bức tranh sơn thủy đều được làm cân xứng, mỗi thứ đều là trân phẩm*, ở cửa sổ kia có một cái bàn, giấy bút mực trên bàn đều đẩy đủ, giống như chủ nhân vừa mới rời đi không lâu!
trân phẩm: vật phẩm quý giá.
Giá sách, bình phong, cầm án, giường...
Thu hết cách bày biện trong phòng vào mắt, Sở Vân Khinh xoay người muốn rời đi, chợt dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía cầm án, trong lòng không khỏi kích động!
--
Không khí trong phòng thoang thoảng hương hoa nhài, một người đang dựa vào tháp nhỏ ngủ, nàng nửa nằm nửa ngồi, đôi mắt tĩnh mịch khép hờ, bỗng, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, đôi lông mi cong như quạt mở ra, nhìn thấy người tới đang cười, khóe miệng của nàng cũng cong lên, "Nàng tìm thấy rồi sao?"
Giọng nói mềm mại vang lên, ánh mắt người vừa đến sáng lên, cúi người trước nàng, khẽ nói hai chữ, "Đương nhiên."
--
Hôm nay cung Càn Đức rất náo nhiệt, Sở Vân Khinh đứng hầu bên cạnh Tiêu Chiến, nhìn Lan phi một thân y phục màu xanh và Ngụy Sơ Cận một thân y phục màu tím, liền cúi mặt xuống.
"Hoàng thuơng, mấy ngày nay Thái hậu không cho phép thiếp thân đến gặp người, thiếp thân đành phải mỗi ngày đều ăn chay niệm phật cầu nguyện cho người, mắt thấy Hoàng thượng đã hết bệnh, thiếp thân thật sự cảm thấy rất vui mừng."
Lan phi trong tay mang theo một hộp đựng thức ăn, vừa nói hết lời này, cũng không quản Tiêu Chiến đang xem tấu chương, liền mở ra, "Hoàng thượng, thiếp thân hầm canh sâm cho người, hầm trong lửa nhỏ năm canh giờ liền, người nhanh uống đi."
Tiêu Chiến cũng không ngẩng đầu lên, "Đặt ở đó đi."
Lan phi bưng canh sâm đến bên cạnh Tiêu Chiến, tình ý nơi khóe mắt không bởi vì sự lạnh nhạt của Tiêu Chiến mà biến mất, "Vậy thiếp thân thổi nguội cho người."
Ngụy Sơ Cận bên này từ lúc vào đến giờ chỉ ngồi ở phía dưới không nói câu nào, giống như đây là đặc biệt để cho Lan phi biểu diễn.
Lan phi thấy Tiêu Chiến không nói gì, khóe miệng nhếch lên, "Mấy ngày nay thân thể của Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều, không bằng đêm nay đi cung Phúc Lan ngồi một chút? Thiếp thân mới học được rất nhiều thủ nghệ mới."
Ngụy Sơ Cận nhẹ nhàng buông ly trà trong tay xuống, che miệng ho nhẹ một tiếng, "Muội muội đã quên, tối nay là đêm trăng tròn, Hoàng thượng không triệu hạnh bất kỳ người nào."
Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, bên này Lan phi như nhớ tới điều gì đó, mặt ửng hồng lập tức sửa miệng, "Đều tại muội muội nhớ Hoàng thượng, vậy mà lại quên mất điều này, thế ngày khác Hoàng thượng lại đến thưởng thực thủ nghệ của thiếp thân."
Tiêu Chiến vẫn xa cách như cũ, Lan phi đứng ở bên cạnh cảm thấy mình tự tìm mất mặt, trong lòng liền cảm thấy ảo não, lúc này lại thấy Sở vân Khinh đứng ở bên cạnh người Hoàng đế, bĩu môi một cái nói, "Mấy ngày nay cũng nhờ có Sở cô nương chăm sóc Hoàng thượng, hiện giờ Hoàng thượng đã khỏi bệnh rồi, Sở cô nuơng cũng không nên vội vã xuất cung, nếu rảnh rỗi, liền giúp bản cung bắt mạch một chút, mấy ngày nay cảm thấy đầu rất choáng váng."
Sở Vân Khinh có chút khó xử liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó cúi đầu nói với Lan phi, "Nương nuơng thân vàng mình ngọc, không có mệnh lệnh của Thái hậu, Vân Khinh không dám bắt mạch xem bệnh cho nương nương."
Lan phi trừng mắt, "Nói gì vậy, ngươi có y thuật trong người, bắt mạch cho bản cung có gì đáng ngại chứ?"
Sở Vân Khinh cúi đầu không nói, lúc này Tiêu Chiến buông ngự bút trong tay xuống, "Vân Từ là quận chúa do trẫm phong, nàng là phi tử của trẫm, sao có thể để cho nàng tới bắt mạch được, đám người trong Thái y viện đều ăn không ngồi rồi hết cả rồi sao."
Trong lòng Lan phi vốn đã tức giận, lúc này nghe thấy Hoàng đế nói chuyện thay Sở Vân Khinh, trong lòng càng tức giận hơn, chỉ là không dám phát tác trước mặt Tiêu Chiến, nàng bĩu môi một cái, điềm đạm đáng yêu nói, "Hoàng thượng, có điều người không biết, trước đây sau khi Lan nhi sinh non, thân thể liền không tốt, Lan nhi biết y thuật của Vân Từ quận chúa rất giỏi, lúc này mới sốt ruột một chút thôi!
Tiêu Chiến nghe vậy, ánh mắt khẽ động, "Thân thể của nàng hư nhược, để thái y khai dược cho nàng uống, hai ngày nữa trẫm sẽ qua nhìn nàng."
Khóe miệng Lan phi cong lên, "Đa tạ Hoàng thượng thuơng cảm, bát canh sâm này cũng không tệ lắm, Hoàng thượng đừng cô phụ tâm ý của Lan nhi."
Sở Vân Khinh thấy Tiêu Chiến tiếp nhận bát canh sâm kia, liền liếc mắt nhìn thấy khóe miệng Nguỵ Sơ Cận nhếch lên, mang theo lạnh lùng cùng châm chọc, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, trước đây lúc Lan phi ám hại Tiêu Cấp đã nói nàng sinh non là do Vân Tần gây ra, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ không thoát khỏi can hệ với người này.
Lan phi vừa lòng cười, ngược lại khi liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, mắt nàng liền lóe sáng, nàng không quên, ngày ấy từng nghe qua khúc cầm của Sở Vân Khinh ở Vĩnh Thọ cung.
Mắt thấy canh sâm đã uống, người cũng đã nhìn, Lan phi và Ngụy Sơ Cận đang chuẩn bị rời đi, lúc này Phúc Hải đi đến, có chút do dự nhìn hai vị nương nương.
Lan phi cười, "A, Phúc công công có chuyện gì muốn bẩm báo sao? Nếu là chính sự thì chúng ta không dám nghe, nếu là chuyện hậu cung, vậy không bằng Phúc công công nói cho chúng ta nghe một chút?"
Lan phi tuổi còn trẻ, lại được Hoàng đế sủng ái, lời nói này cũng chỉ có nàng mới dám nói ra.
Phúc Hải nghiêng người thi lễ, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái rồi nói, "Là chuyện của hậu cung, nhưng mà --."
Quả nhiên Tiêu Chiến cực sủng Lan phi, chỉ thấy hắn không để ý nói, "Nói đi."
Phúc Hải hơi trầm ngâm, "Sang nay nương nương ở cung Tử Ngọc ho ra máu, lão nô muốn hỏi một chút, có phải mời thái y qua xem một chút không?"
Lời này vừa nói ra, hai vị trong phòng đều nhìn về phía Tiêu Chiến, tư thế của Sở Vân Khinh từ đầu đến cuối không hề thay đổi, nàng chỉ nhìn thấy Tiêu Chiến nhíu mày, rất lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói ra một câu, "Không cần!"
Nghe thấy vậy, khóe miệng Lan nhi cong lên, mà Ngụy Sơ Cận lại coi như nằm trong dự liệu!
Đợi hai người kia rời đi, cảm xúc tốt đẹp lúc trước của Tiêu Chiến liền biến mất, thay vào đó là cảm giác có chút buồn bực, hắn nhìn Phúc Hải một cái, đứng dậy đi ra khỏi cửa, "Tối nay trăng tròn, trẫm muốn ở một mình."
Phúc Hải thở dại, nhưng cũng không tiến lên đi cùng.
Sở Vân Khinh không để ý, "Công công không an bài người đi theo Hoàng thượng sao?"
"Nơi Hoàng thượng muốn đi cấm người ngoài ra vào." Phúc Hải lắc đầu xoay người liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, "Đêm nay Quận chúa nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai hãy trở lại."
Sở Vân Khinh gật đầu, miệng cười hì hì suy nghĩ những gì Phúc hải vừa nói, nơi cấm người ngoài là --
Đêm dần buông xuống, Phi Vân Lâu trong cấm cung đang sáng đèn, một bóng dáng thẳng tắp đứng bên cửa sổ, dáng vẻ kia rất yên lặng cô độc, giống như đang nhớ đến một người nào đó.
Bên trong gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ bỗng xuất hiện một mùi thơm, mùi hương kia rất nhẹ rất nhẹ, mang theo một chút khói, từng đợt từng đợt ẩn nấp trong không khí.
Người đứng trong phòng đưa tay vỗ về một tập tranh, người trên bức họa kia, quần áo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, bước chân xiêu vẹo như đang múa, hắn nhìn si mê, hoàn toàn không phát hiện không khí quanh thân mình có chút khác thường.
Từ từ, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, tóc bạc nửa đời rơi xuống trán, dường như hắn đang đắm chìm vào cảnh tượng trong đầu không cách nào tự thoát khỏi, một tay hắn vẫn cố chấp nắm lấy tập tranh, một tay đặt lên cây đàn cổ, trong khoảnh khắc ấy, hắn như nghe thấy tiếng đàn thanh thoát đang múa một cách sống động.
"Tranh --."
Một thanh âm từ xa xuất hiện, đôi mắt đang nhắm chặt liền mở to, trong mẳt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ!
"Tranh --"
Tiếng đàn thứ hai lại vang lên, người đứng ngây ở trước cửa sổ liền di chuyển, mắt hắn khẽ động, nhìn xuống góc tối ngoài cửa sổ kia, trong miệng khẽ kêu lên hai chữ: "Vân nhi?!"