Chương 70: Làn sóng ngầm, lòng Minh vương

Tiêu Chiến lại ngã bệnh, Ngụy Sơ Cận và Lan phi đứng trước long sàng, mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm người nằm trên giường, chỉ cách một đêm, các nàng tuyệt đối không ngờ, hôm qua Tiêu Chiến còn uy nghiêm không giảm phê duyệt tấu sớ, hôm nay, lại bệnh nặng thành ra như vậy.


Tay Sở Vân Khinh cầm ngân châm, châm chuẩn xác vào mấy huyệt đạo trên người Tiêu Chiến, thân thể hắn trước đây chịu ảnh hưởng của độc hạt mã tiền, lại thêm thuốc và tiếng đàn ngày hôm qua nên càng tổn hại sức khỏe hơn. Bộ dạng này của Tiêu Chiến, một phần là tại nàng.


Phúc Hải đứng sau lưng Sở Vân Khinh hết sức khẩn trương, giờ ngọ hôm nay mới thấy Hoàng thượng trở về, vừa mới vào Càn Đức cung liền ngã trên mặt đất, hắn theo hầu Tiêu Chiến nhiều năm, biết đêm qua hắn đi đâu, nhưng sao chỉ sau một đêm liền bệnh thành dạng này?
"Quận chúa, thế nào?"


Sở Vân Khinh chậm rãi thu châm lại, "Mấy ngày nay Hoàng thượng không nghe lời dặn dò, say mê quốc sự, dẫn đến tâm thần hao tổn, tâm tư quá nặng, khiến cho khí huyết không thông, không biết vì sao hoàng thượng lo lắng, nếu không giải quyết được những chuyện lo lắng này, chỉ sợ là dầu hết đèn tắt."


Lời này vừa nói ra, có thể thấy được sự nguy hiểm trong đó, Ngụy Sơ Cận nhíu mày: "Hoàng thượng yêu nước yêu dân, theo ta thấy, không bằng hạ chỉ giao chuyện quốc sự cho Minh nhi xử lý là tốt nhất, Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì."


Mấy người ở đây chỉ có lời nói của Ngụy Sơ Cận mới có trọng lượng, Lan phi nghe vậy chỉ khóc thút thít, Ngụy Sơ Cận liền liếc Phúc Hải một cái: "Mau đi tuyên Minh vương vào cung!"


available on google playdownload on app store


Phúc Hải vốn còn chần chờ, bên này thấy ánh mắt sắc bén của Ngụy Sơ Cận, bất đắc dĩ, Phúc Hải không thể làm gì khác hơn là vội vàng đi ra cửa hạ lệnh.
Lan phi liếc mắt nhìn người trên giường, "Tỷ tỷ, người nói lần này Hoàng thượng có qua khỏi không?"


Mặt Ngụy Sơ Cận vẫn ung dung như cũ, nàng bĩu môi một cái, liếc mắt nhìn người trên giường: "Lời như vậy sau này vạn lần không nên nói, dù sao Hoàng thượng cũng đã lớn tuổi, lời như vậy không thể nói ra được."


Vừa dứt lời, mắt Lan phi càng đẫm lệ, Ngụy Sơ Cận nghiêng người nhìn Sở Vân Khinh, "Nhiều ngày nay đã vất vả cho Quận chúa, tạm thời không cần nói với Thái hậu, miễn cho lão nhân gia nàng lo lắng."


Sở Vân Khinh chỉ thản nhiên gật đầu đáp, không đến nửa canh giờ, Tiêu Minh trên người mặc cẩm bào tiến cung, Ngụy Sơ Cận gọi hắn vào nội điện, trước mặt Sở Vân Khinh và Phúc Hải, trước mặt Lan phi nói: "Minh nhi, bây giờ Phụ hoàng ngươi lại bị bệnh, nói là ưu tư quá nhiều, mệt nhọc quá độ, trước mắt chỉ có thể đem chính sự giao cho ngươi, ngươi có thể làm không?"


Tiêu Minh sắc mặt bình tĩnh, khí thế tuấn nhã đúng mực, hắn nghe vậy liền chắp tay hành lễ, "Mẫu phi yên tâm, Minh nhi nhất định sẽ không phụ sự phó thác, chuyên cần với chuyện đất nước."


Ngụy Sơ Cận thỏa mãn gật đầu, ngược lại nghĩ tới điều gì đó liền nói với Phúc Hải: "Còn phải phiền công công đi lấy giấy tuyên thành, phải thông báo với văn võ bá quan nữa chứ."


Sắc mặt Phúc Hải khẽ biến: "Nếu muốn hạ chỉ phải có sự chấp thuận của Hoàng thượng, còn phải có ngọc tỷ của Hoàng thượng mới được."


Khóe miệng Ngụy Sơ Cận cong lên, chậm rãi ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt nhìn về phía Phúc Hải mang đầy vẻ uy hϊế͙p͙, "Ngọc tỷ của Hoàng thượng, chẳng lẽ công công không biết nó ở đâu? Công công ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm như vậy, hẳn là biết tâm ý của Hoàng thượng, bây giờ chính sự rất nhiều, chẳng lẽ đợi Hoàng thượng hết bệnh mới đi xử trí sao? Nếu công công làm chậm trễ chính sự, hậu quả này, chỉ sợ công công không đảm đương nổi!"


Phúc Hải nghe vậy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, một lúc lâu sau mới gật đầu, "Lão nô nghe nương nương."
Bên này Lan phi không khỏi cảm thấy hứng thú, nàng mở to mắt nhìn Ngụy Sơ Cận, "Tỷ tỷ, người --"


Ngụy Sơ Cận đứng dậy, một tay kéo Lan phi đi tới cửa, "Muội muội không cần sợ, cứ trở về Phúc Lan cung của ngươi nghỉ ngơi đi, nếu Hoàng thượng tỉnh lại, ta sẽ cho người đi báo với ngươi trước tiên, có được không?"


Lan phi ngơ ngác gật đầu, lúc gần đi còn lo lắng nhìn người nằm trên long sàng, cuối cùng vẫn phải xoay người rời đi.
Lúc này, bên trong phòng chỉ còn lại mấy người, ánh mắt Sở Vân Khinh quét qua Ngụy Sơ Cận, chỉ thấy nàng hài lòng nhìn Lan phi rời đi, lúc xoay người ánh mắt liền rơi lên người mình.


"Quận chúa cực khổ đã lâu, không bằng để Minh vương đưa ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
--
Hoàng hôn buông xuống, đèn cung đình từ từ được phát sáng, mắt Sở Vân Khinh trong suốt, bước đi nhẹ nhàng trên con đường từ Càn Đức cung về Cẩm Tú cung.


Đi sau lưng nàng, nam tử có đôi mắt yên tĩnh nhìn chằm chằm lưng nàng, giống như muốn nhìn xem trong vóc dáng mảnh khảnh kia, rốt cuộc đang cất giấu hồn phách như thế nào.


Giằng co trong yên tĩnh rất lâu, bỗng nhiên, nam nhân phía sau lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này, "Kiên nhẫn của Quận chúa thật sự khiến cho bổn vuơng bội phục."


Sở Vân Khinh dừng bước, nàng không biết Ngụy Sơ Cận có ý gì, người vĩnh viễn trang trọng xinh đẹp đứng đầu hậu cung kia, vì sao bỗng nhiên muốn nàng ở cùng một số với người phía sau này?


Sở Vân Khinh xoay người, "Vân Khinh thấy trăng tối nay rất đẹp, nghĩ muốn cùng Minh vương ngắm trăng thôi, chẳng lẽ Vân Khinh sai rồi sao?"


Khóe miệng Tiêu Minh cong lên, xoay người đi về phía hồ nước, hắn đứng đối diện với mặt nước, bóng dáng cao ngất phản chiếu ở trong nước, gần như hòa vào cùng ánh trăng và đèn cung đình.


Sở Vân Khinh đuổi theo, người trước mặt này vốn do cung nữ sinh ra, sau được Ngụy Sơ Cận nuôi dưỡng, thủ đoạn từ nhỏ rất cường đại, bây giờ cầm ấn soái thống lĩnh mười vạn quân chấn Bắc, cũng không phải là nhân vật để người khác có thể khinh thường được.


"Phá trận khúc của Quận chúa, bổn vương đến nay cũng không quên."
Dĩ nhiên Sở Vân Khinh biết hắn đang nói đến màn biểu diễn trong quỳnh hoa yến, môi nàng hơi nhếch lên, "Có thể được Vương gia ghi nhớ, Vân Khinh thấy rất
vinh hạnh."


Tiêu Minh xoay người, đôi mắt sâu thẳm nhìn nử tử che mạng trước mặt, đôi mắt của nàng đang nhìn đèn liên hoa trong hồ, vẻ mặt cũng không vì hắn nhìn chằm chằm mà thay đổi.


Tiêu Minh thở dài, cũng đứng cạnh nhìn vào trong hồ, "Quả thật, người có thể khiến bổn vương ghi nhớ, đặc biệt là nữ nhân, thật sự không nhiều lắm."
Sở Vân Khinh không biết hắn có ý gì,cũng không tiếp lời.


Bỗng Tiêu Minh thở dài, "Quận chúa chăm sóc Phụ hoàng nhiều ngày, không bằng nói thật cho bổn vuơng biết, phụ hoàng còn bao nhiêu thời gian?"
Sở vân Khinh khinh ngạc, hắn thân là hoàng tử, lại ở trước mặt nàng hỏi những lời đại nghịch bất đạo như vậy!"


Tiêu Minh thấy vẻ kinh ngạc trong mắt nàng, khóe miệng cong lên, "Ngươi không cần bất ngờ như vậy, vấn đề này tất cả mọi người trong cung đều muốn biết, chỉ là ta có vẻ thẳng thắn hơn họ mà thôi."


Sở Vân Khinh hơi khựng lại, người này nhìn tuấn nhã, trên người lại cất giấu nhiều âm mưu, ý cười của hắn chưa bao giờ đạt tới đáy mắt, mỗi lần cười, khóe miệng đều đạt đến một độ cong nhất định, tất cả đều vừa vặn, làm cho người ta không thể bắt bẻ.


Người như vậy, khiến cho Sở Vân Khinh cảm thấy khó nắm bắt.
"Vấn đề Minh vương hỏi, Vân Khinh không dám trả lời, có lẽ Vuơng gia nên đổi vấn đề khác đi."


Tiêu Minh không chút bất ngờ trước câu trả lời của nàng, ý cười trên mặt hắn vẫn không đổi, buột miệng nói ra một vấn đề khác, "Năm nay Quận chúa mười bảy tuổi?"
Sở Vân Khinh bị khựng lại, vấn đề này...
"Ý của Vương gia là --"


"Cũng đến lúc bàn đến chuyện hôn nhân rồi, qua mất tháng nữa, cũng tham gia tuyển tú."
Gió lạnh thổi không ngừng sau lưng Sở Vân Khinh, nàng quay đầu nhìn Tiêu Minh, "Minh vương nói không sai, nhưng đây là chuyện riêng của Vân Khinh, hình như không có quan hệ gì với Vương gia."


Tiêu Minh chậm rãi lắc đầu,mắt khẩn thiết rơi trên người nàng, "Vốn không có quan hệ gì với ta, nhưng nếu ta chuẩn bị cưới nàng làm Vương phi của ta, có phải liền có chút quan hệ hay không?"






Truyện liên quan