Chương 77-2: Đưa người hòa thân, gian tế Tây Lương
Tiêu Lăng vốn đã cưỡi ngựa đi một đoạn, lúc này lại quay trở lại, nhìn Mộ Thanh La tức giận nói: “Mấy người chúng ta cưỡi ngựa, ngươi ầm ĩ cái gì, ngươi đã mời Cố tiểu thư, vậy cưỡng và Cố tiểu thư cùng ngựa đi, nếu xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không phụ trách.”
Cố Yên Nhiên cúi thấp đầu nói: “Được rồi, được rồi, Thanh La nghĩ ta rất yểu điệu, không cần phải cưỡi cùng ngựa, mau đi nhanh đi.”
Mộ Thanh La hừ một tiếng, quất mạnh một roi lên lưng ngựa mà Tiêu Lăng đang cưỡi, chỉ nghe thấy một tiếng hí, con ngựa của Tiêu Lăng nhảy cao lên, mang theo Tiêu Lăng chạy nhanh ra ngoài.
Trên mặt mọi người đều là nụ cười bất đắc dĩ, giơ roi thúc ngựa, chạy về phía đồng trống phía trên, Diệc Tuyệt và thị vệ thiếp thân của mấy người Vương gia cũng cho ngựa chạy đuổi theo ở phía sau, tuy là chậm nhưng rất hài hòa.
Ngựa của Mộ Thanh La chạy như điên, dùng sức đuổi theo phía sau Tiêu Lăng: “Tiêu Lăng, ngươi có nam nhân hay không, có bản lĩnh ngươi đuổi theo ta đi!”
Tiêu Lăng làm sao chịu được kích động này, lúc này giơ roi quất ngựa xông lên trước, Mộ Thanh La thấy vậy hô một tiếng: “Vậy còn được.”
So với hai người dùng toàn lực chạy như điên, hai người Tiêu Thanh Tiêu Minh lại chạy thoải mái, mà Tiêu Triệt lại chỉ cho ngựa chạy chậm đi theo sau cùng, sắc mặt lạnh lùng không có biểu cảm.
Quả nhiên Cố Yên Nhiên không phải người mềm yếu, một con ngựa cao lớn ở dưới tay nàng cũng trở nên cực kỳ nhu thuận, nhưng mà nàng cũng không thích cưỡi ngựa, chỉ trông mong đi theo bên cạnh Tiêu Triệt, hoàn toàn không nhìn Sở Vân Khinh đi ở phía trước Tiêu Triệt.
“Thương thế của Vương gia đã tốt lên chưa?”
Cố Yên Nhiên hỏi vậy, Tiêu Triệt không có biện pháp làm bộ như không biết, chỉ gật đầu: “Đa tạ tiểu thư lo lắng, gặp một vị đại phu tốt, đã không có gì đáng ngại.”
Lúc nói đến lời này, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, bóng dáng thẳng tắp của Sở Vân Khinh ngồi ở trên ngựa, tay áo bay bay theo gió, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, cực kỳ thích thú.
Cố Yên Nhiên ngừng một chút, khóe miệng cong lên: “Sớm chỉ biết y thuật của Sở Thục Nghi cao minh, thì ra quả thật là như thế, nhưng cũng thật không ngờ giao tình giữa Sở Thục Nghi và Vương gia lại thắm thiết như vậy- -”
Nàng chưa nói hết ý, lời nói mang theo hàm ý thăm dò, Tiêu Triệt nghe vào tai liền nhíu mày, hắn không thích người khác giở trò trước mặt mình, nghĩ nữ nhân như Cố Yên Nhiên không thâm sâu như vậy, khóe miệng hắn nhếch lên: “Bổn vương và Sở Thục Nghi thật sự như vậy, Cố tiểu thư có gì chỉ giáo không?”
Ánh mắt Cố Yên Nhiên khẽ động: “Vương gia hiểu lầm, Yên Nhiên chỉ tò mò thôi.”
Tiêu Triệt không muốn nhiều lời với người này, cũng không nói gì tiếp, nhưng hiển nhiên Cố Yên Nhiên muốn trao đổi với hắn một phên, chỉ nghe thấy nàng nói tiếp: “Nghe nói tối hôm qua Thế tử Yến quốc đã nói với Hoàng thượng, lần hòa thân này hắn cực kỳ ưng ý Sở Thục Nghi, tuy là Sở Thục Nghi xuất thân từ phủ Thượng Thư, lại chỉ là thứ xuất, bây giờ được phong là Quận chúa, lúc này đây nếu có thể tham gia đại yến, nói vậy cũng là một chuyện vô cùng tốt, Vương gia cảm thấy thế nào?”
Tiêu Triệt bỗng nhiên chuyển mắt, con ngươi sâu đậm dính trên khuôn mặt tươi cười của Cố Yên Nhiên: “Bổn vương cảm thấy phi thường không tốt, không chỉ cảm thấy không tốt, còn vô cùng khẳng định Sở Thục Nghi sẽ không hòa thân, cho nên suy nghĩ của Cố tiểu thư có thể dừng lại ở đây.”
Ý cười trên mặt Cố Yên Nhiên dần biến mất, liền nghe thấy Tiêu Triệt nói tiếp: “Duệ vương phỉ còn thiếu một vị nữ chủ nhân, mà thân phận của Thục Nghi chỉ biết có một, nơi này tốt hơn so với đi hòa thân, Cố tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Tiêu Triệt không chút cố kỵ, Cố Yên Nhiên hiểu rõ, vừa mới nói mấy câu nàng liền biết quan hệ giữa hắn và Sở Vân Khinh, một khi đã như vậy, không bằng sáng tỏ thêm một chút đi.
Tiếng nói vừa ngừng, Tiêu Triệt không muốn đợi Cố Yên Nhiên trả lời, hắn đã thúc ngựa đi lên trước, đuổi theo Sở Vân Khinh.
Sở Vân Khinh vốn lo lắng thương thế của Tiêu Triệt nên không dám cách quá xa, lại thấy Cố Yên Nhiên và hắn nói gì đó ở phía sau, trong lòng không có chút tư vị, lúc này nhìn thấy hắn chạy đến, đang muốn quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy hắn vung roi khí thế chạy về phía mình - -
Phịch một tiếng vang, Sở Vân Khinh chỉ nghe thấy một tiếng động, rồi sau đó ngựa hí lên một tiếng, mắt thấy toàn bộ thân ngựa sắp ngã xuống!
Đúng lúc đó, bàn tay to lớn của của Tiêu Triệt vươn ra, trực tiếp lướt tới Sở Vân Khinh chuẩn bị cùng ngựa ngã xuống, đợi đến khi Sở Vân Khinh ngồi vững vàng trước người mình, hắn mạnh mẽ vung một roi, nói ra hai chữ: “Ngồi ổn!”
Sở Vân Khinh đâu nghĩ đến Tiêu Triệt theo kịp còn làm ra hành động nguy hiểm như vậy, nàng chỉ cảm thấy roi trên tay Tiêu Triệt đầy sinh lực, tốc độ của ngựa cực nhanh, phong cảnh hai bên không ngừng lùi về phía sau, khóe mắt nàng hơi ướt, nước mắt cũng bị thổi bay!
Một tay Tiêu Triệt nắm chặt dây cương, một tay không ngừng vung roi, mà hướng hắn đi cũng không phải là hướng bọn Tiêu Lăng đi, bóng đêm sâu thẳm, giữa trời đất tựa như chỉ có hai người bọn họ phi ngựa chạy như điên.
Một tay Sở Vân Khinh che mắt,.một tay nắm chặt vạt áo của người phía sau: “Ngựa này sẽ thế nào?”
“Sẽ tàn phế.”
Tiêu Triệt trầm giọng nói ra hai chữ này, Sở Vân Khinh có chút bất đắc dĩ.
Mắt thấy chỗ đến càng ngày càng xa, Tiêu Triệt thả chậm tốc độ của ngựa, lúc này Sở Vân Khinh mới mở mắt nhìn, vừa thấy trái tim liền rung động, chỉ thấy chỗ bọn họ đến là một vách núi, bọn họ chạy lâu như vậy là dọc theo vách núi, mà bọn người Tiêu Lăng chỉ sợ là đang đi tới một chỗ rộng lớn khác.
Dưới vách núi là một từng cây xanh tốt, Sở Vân Khinh nghe gió gào thét bên tai, cây cối phía dưới dâng lên từng đợt sóng triều, cảnh tượng này giống như thủy triều vô biên vô hạn, trời đất mênh mông, ngôi sao sáng chói, nàng không khỏi bùi ngùi thở dài: “Thật đẹp!”
Tiêu Triệt giữ chặt dây cương, lẳng lặng vây nàng ở trong ngực: “Nhị ca đã nói gì với nàng?”
Sở Vân Khinh sửng sốt: “A.. cái này - -”
“Không nói hậu quả rất nghiêm trọng.”
Tiêu Triệt trầm trầm mở miệng, Sở Vân Khinh nghĩ một chút, dường như cũng không có gì đáng ngại, nàng liền tùy ý nói: “Lần trước Minh vương nói hắn muốn thú ta.”
Nàng nói thản nhiên, nhưng dừng ở trong lòng Tiêu Triệt lại giống như ngàn vạn mũi kim đâm vào, tay hắn đặt ở bên hông Sở Vân Khinh thoáng dùng lực: “Hắn dám.”
Nghe hai chữ nặng nề phát ra từ trong miệng người phía sau, giống như xen lẫn gió sương đao kiếm, khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên: “Hắn còn hỏi ta khi nào thì xuất cung hồi phủ, hắn nói hắn đi chuẩn bị sính lễ.”
Lời này vừa nói ra, tức giận trong lòng Tiêu Triệt càng sâu thêm vài phần: “Nàng nói như thế nào - -”
Lời này có xu thế gió bão sắp tơi, Sở Vân Khinh làm sao có thể sợ, nàng nói tiếp: “Ta nói, chuyện quan trọng cả đời muốn thận trọng một chút, để ta suy nghĩ một chút.”
Tiêu Triệt chuyển mặt Sở Vân Khinh đối mặt với mình, hai mắt thâm sau nhìn nàng: “Cho nên, nàng suy nghĩ thế nào?”
Sở Vân Khinh nhìn hắn cúi thấp, môi mỏng hơi chậm lại, nàng không tự giác nuốt một ngụm nước miếng nói: “Ta nghĩ - -”
Nghĩ cái gì còn chưa nói xong, Tiêu Triệt chờ không kịp kéo mạng che mặt của nàng hôn xuống, có lẽ cảm thấy nàng như vậy không tiện, hai tay ở trên eo nàng, chỉ thấy cả người Sở Vân Khinh bị hắn chuyển qua ngồi đối diện mặt đối mặt với hắn.
Khóe môi Sở Vân Khinh nhếch lên, hai tay ôm lấy lưng hắn.
Đáp lại của nàng cực kỳ tự nhiên, hô hấp của Tiêu Triệt ngưng trọng, rất kịp thời ngừng lại, hắn thì thầm nói nhỏ bên tai nàng: “Phải thú nàng về sớm mới tốt- -”
Sắc mặt Sở Vân Khinh đỏ bừng, cả người rúc vào trong lòng hắn, ấp úng nói: “Thú ta hay thú người khác, chàng xác định chưa?”
Tiêu Triệt nhướng mày, bộ dạng nghiêm trang hỏi: “Người khác là ai?”
Sở Vân Khinh véo mạnh một cái ở trước ngực hắn: “Tỷ như Cố Yên Nhiên dụng tâm bất lương với chàng!”
Một tay Tiêu Triệt bắt lấy tay nhỏ của nàng, lúc này cúi đầu cười thành tiếng, tiếng cười này vang rất lâu, đợi đến khi hắn ngừng cười, cúi đầu hỏi nàng: “Cho nên, nàng dự định làm gì nàng ta?”
Sở Vân Khinh ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn hắn, một lúc lâu sau nói ra năm chữ: “Đưa nàng ta đi hòa thần!”