Chương 101: Ngịch chuyển: người nào rơi xuống, vạn kiếp bất phục!
Editor: tieuphuchac
Lạc Tích Tuyết chấn động, vội vàng đẩy Lạc Thiên Uy ra, nhìn về phía cửa…
May mắn là ɖú Ngô, hoàn hảo!
Cô thở nhẹ ra một hơi, hoàn hảo là ɖú Ngô, cô còn tưởng rằng sẽ là cha tới đây, trên tay cô đeo chiếc nhẫn kim cương.
“Chuyện gì?”
Lạc Thiên Uy tựa hồ rất không vui khi bị người khác quấy rầy, cau mày trừng ɖú Ngô.
Vẻ mặt ɖú Ngô ngưng đọng, vừa rồi còn thấy một màn kia.
Tiểu thư cùng thiếu gia tại sao lại có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn nhau đây? Thấy thế nào đều là loại mập mờ không nói ra được.
“Vú Ngô!”
Lạc Tích Tuyết lên tiếng nhắc nhở.
Vú Ngô lập tức hoàng hồn, cung kính cười nói đối với Lạc Thiên Uy:
“Thiếu gia, lão gia bảo cậu tới thư phòng, ông ấy đang chờ.”
Trong bụng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, ba muốn tìm em trai? Không phải là vì chuyện phát sinh trên ban công tối nay sao? Còn em trai công bố Annie Na cùng nó có quan hệ?
“Tích Tuyết, tôi đi ra ngoài trước.”
Lạc Thiên Uy vỗ vỗ tay Tích Tuyết, đứng dậy đi ra ngoài.
Vú Ngô kinh ngạc ngẩn người tại chỗ, nhíu mày:
“Đại tiểu thư, thiếu gia như thế nào lại trực tiếp kêu tên của tiểu thư? Đây cũng quá không lễ phép, dầu gì cũng phải kêu cô một tiếng chi.”
Lạc Tích Tuyết giật giật khóe môi, chẳng qua là cười cười như vậy, cũng không trả lời.
Lạc Thiên Uy chỉ không gọi cô là chị mà thôi, nó hơi quá đáng, lại càng không lễ phép chuyện này cô đều biết, không gọi chị, cô đã sớm quen rồi.
“Vú Ngô, còn có việc gì sao?”
Thấy ɖú Ngô vẫn còn ngẩn người tại đó, Lạc Tích Tuyết không khỏi nghi ngờ nói.
Vú Ngô gật đầu một cái, vẻ mặt đông lại đi tới, quan tâm hỏi:
“Tiểu thư, bây giờ cô có bạn trai hay không? Hôm nay tôi thấy có Lãnh tổng cùng Hàn tổng, giống như có ý đối với cô!”
Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, tựa như không nghĩ tới ɖú Ngô lại nói như vậy, cô chẳng qua là thản nhiên cười cười:
“Không có, ɖú Ngô người suy nghĩ nhiều rồi, tôi với bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.”
“Bạn bè bình thường sao?Ai, đại tiểu thư, đừng bảo ɖú Ngô nhiều càu nhàu nhiều chuyện, Tiếu Vũ Trạch cũng đã cùng người phụ nữ khác đính hôn, cô cũng nên quên anh ta đi đi chon một người bạn trai khác, nhất là bây giờ thiếu gia cũng công bố bạn gái, An tiểu thư đó, trong nhà rất có thế lực, nếu là thiếu gia tốt hơn cô, sợ rằng sau này lão gia sẽ không quan tâm nhiều tới cô nữa.”
Vú Ngô thật tâm nhắc nhở, bà chẳng qua chỉ cảm thấy Lạc Tích Tuyết tìm được bạn trai, ít nhất cũng có núi dựa, tương lai ở Lạc gia sẽ không quá khó khăn.
“Vú Ngô, ba tôi lần này không phải cho phép tôi tổ chức tiệc sinh nhật sao? Chứng minh trong lòng ba vẫn có tôi, ông ấy không muốn lo lắng, bởi vì tôi là con gái ruột thịt của ông.”
Lạc Tích Tuyết cười trấn an, ɖú Ngô luôn luôn nhắc nhở muốn cô cùng em trai tranh gia sản, còn nói muốn ba coi trọng cô, cuộc sống sau này mới có thể tốt lên, nhưng cô không hiểu, cô cùng em trai là người một nhà, tại sao nhất định phải phân chia rõ ràng như vậy?
“Ai!”
vú Ngô nặng nề thở dài, ánh mắt cực kỳ phức tạp:
“Đại tiểu thư, có một số việc bây giờ tôi không thể nói với cô được, chỉ có thể khuyên cô tranh thủ khiến lão gia thương yêu, có một ngày kia lão gia sẽ không phát hiện thật ra thì cô…”
“Tôi cái gì?”
Lạc Tích Tuyết nghẹo đầu nghi ngờ, cô cảm thấy ɖú Ngô hôm nay có chút kỳ quái, nói năng ấp a ấp úng.
“Không có gì, đại tiểu thư.
Tôi đi xuống trước, cô nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Vú Ngô dừng lại, vội vàng lắc đầu một cái, kinh hoảng đi ra ngoài.
Lạc Tích Tuyết nhìn theo bóng lưng hoảng sợ rời đi của ɖú Ngô, trong lòng có cảm giác bà ấy đang che giấu mình chuyện gì đó.
Sáng sớm ngày thứ hai, một nhà quya quần ở bàn ăn điểm tâm, sau khi ăn xong không khí trầm mặc, Lạc Tích Tuyết cùng Lạc Thiên Uy theo thói quen cùng nhau đi ra ngoài.
“Em trai, tối hôm qua ba tìm cậu tới thư phòng, có chuyện gì không?”
Lạc Tích Tuyết đột nhiên đuổi theo Lạc Thiên Uy, vỗ bờ vai của cậu ta hỏi.
Thật ta thì tối hôm qua cô rất muốn hỏi em trai, chỉ là thấy thời gian quá muộn, người trong nhà đều ngủ hết, cô ngượng ngùng nhớ tới quá khứ khi tới phòng em trai.
Nhưng là trong lòng cô đang rất lo lắng, dù sao cô cùng em trai cũng xảy ra laoij quan hệ đó, em trai lại tìm Annie na ra làm thế thân, dĩ nhiên cô muốn quan tâm tới thái độ của ba như thế nào, ngàn vạn lần không muốn ba hoài nghi điều gì mới phải.
“Không có gì.”
Lạc Thiên Uy cố tránh việc Lạc Tích Tuyết khoác lên bả vai của mình, thanh âm cứng rắn lạnh lùng.
Lạc Tích Tuyết nhất thời sửng sốt tay cứng ở giữa không trung, thiếu chút nữa không có phản ứng kịp.
Thái độ của em trai đối với mình, lúc nào thì trở nên lạnh lùng như vậy? Chẳng những né tránh cô đụng chạm vào, thậm chí ngay cả lời nói cũng trở nên cứng rắn như vậy?
Lạc Tích Tuyết buồn bực nhìn về phía Lạc Thiên Uy, nhưng cậu ta căn bản là không có ý định cùng cô giải thích, chẳng qua là đẩy tay cô ra, xoay người ngồi vào xe riêng của mình.
Dọc theo đường đi học, hai người đều trầm mặc, Lạc Tích Tuyết mấy lần muốn mở miệng, Lạc Thiên Uy cũng không để ý tới cô.
Cuối cùng lúc xuống xe, cậu ta lãnh đạm bỏ lại một câu: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi không phụ trách đưa đón cô đi học nữa.”
Nói xong, người đã biến mất trước mặt Lạc Tích Tuyết.
Lạc Tích Tuyết sững sờ tại chỗ, chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy buồn buồn.
Trở lại phòng học, Lạc Tích Tuyết vừa tìm chỗ ngồi xuống, Trần Tiểu Mạt mặt hề hề như kẻ trộm nhích lại gần.
“Tích Tuyết?”
Tiểu Mạt đẩy vai bạn tốt.
“Ừ?”
Lạc Tích Tuyết thơ ơ đáp một tiếng, trong đầu tràn đầy hình ảnh vẻ mắt lanh băng kia.
“Thì ra em trai của cậu cùng Annie na là một đôi, hai người bọn họ thật xứng đôi, tai tài gái sắc!!”
Trần Tiểu Mạt lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Thật xứng?!! Cô thế nào lại không cảm thấy?
Lạc Tích Tuyết rơi vào ý thức mâu thẫu, bĩu môi: “Làm sao bạn biết?”
Tin tức này cũng truyền tới tai Trần Tiểu Mạt?
“Này, báo chí cũng nói qua, hôm nay là tin tức ở đầu của tuần san giải trí đấy? Toàn bộ thế giới đều biết a!”
Trần Tiểu Mạt đem quyển tạp chí đưa tới, chỉ chỉ chõ chõ nói:
“Nghe nói Annie na xuất thân danh môn, với em trai của bạn là thanh mai trúc mã, hai người đã sớm có hôn ước rồi đó?”
“Bọn họ có hôn ước sao? Mình thế nào lại không biết?”
Lạc Tích Tuyết bắt được trọng điểm trong lời nói của bạn tốt.
Trần Tiểu Mạt kỳ quái nhìn về phía Lạc Tích Tuyết:
“Dĩ nhiên, tạp chí có viết nha, hơn nữa tớ mới vừa xem bọn họ cùng nhau tới, nhe nói Annie na vì cùn em trai của bạn, chuyển tới trường của chúng ta học rồi đó.”
“Cái gì? Annie na đã chuyển tới học ở trường chúng ta?”
Giọng của Lạc Tích Tuyết trong nháy mắt đề cao vài Db.
Khó trách sáng nay lúc em trai xuống xe nói vói cô sau này sẽ không đưa đón cô đi học nữa, nguyên nhân là muốn làm hộ hoa sứ giả ỹ nữ, chẳng qua đây hết thảy đều không phải điều cô hy vọng?Tại sao tâm lại khó chịu như vậy?
Trần Tiểu Mạt nâng má trêu ghẹo:
“Cô Annie na đó rất hạnh phúc, giống như lập tức cùng em trai của bạn kết hôn vậy đó.
Tích Tuyết, bạn có thể rất nhanh có em dâu!!”
Em dâu? Nghe thế, trái tim Lạc Tích Tuyết chấn động, sắc mặt rất nhanh trắng bạch.
Buổi tôi hôm qua nói muốn kết hôn với cô, hôm nay lại quay ngắt 180 độ, muốn cô tiếp nhận như thế nào?
Cô biết quan hệ chị em giữa bọn họ không tệ, quan hệ khôi phục lại bình thường không sao, nhưng là bây giờ liền khôi phục, có phải hay không quá nhanh? Gần như là cô không kịp phản ứng nữa, đến tột cùng tối hôm qua ba nói chuyện gì với em trai? Mà em trai lại đội nhiên thay đổi như vậy?
“Tích Tuyết, bạn làm sao vậy?Sắc mặt kém như vậy?”
Trần Tiểu Mạt thấy sắc mặtt của Lạc Tích Tuyết rất khó coi, lập tức đỡ cô ngồi xuống, không hiểu hỏi.
“Không có không có gì!”
Lạc Tích Tuyết cười cười một cái, chẳng qua là nở nụ cười miễn cưỡng.
“Ai, Tích Tuyết, chuyện tình của bạn cùng Tiếu Vũ Trạch cũng đã qua, đừng thương tâm nữa.”
Trần Tiểu Mạt thở dài một hơi, cho là Lạc Tích Tuyết nhìn thấy em trai yêu, nhớ lại chuyện tình lần trước với bạn trai, thật tâm khuyên bảo.
“Ừ, mình biết!”
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, chẳng qua là ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ.
Bắt đầu từ hôm nay, Lạc Thiên Uy bắt đầu xa lánh Lạc Tích Tuyết.
Em trai không hề chờ cô tan học nữa, không hề đưa cô đi học nữa, cũng không nói những lời mập mờ với cô nữa, thậm chí thấy cô đều kêu cô là chị, không giống như lúc trước quấn lấy cô.
Lạc Tích Tuyết rất muốn hỏi em trai tại sao? Thái độ của em trai đối với cô lúc nóng lúc lạnh, để cho cô cực kỳ không chịu nổi.
Vừa bắt đầu cô còn cảm thấy em trai đối với mình như vậy, ngược lại thấy thanh tịnh, nhưng càng về sau tâm tình càng xuống thấp, càng buồn bực, nhất là ở trong sân trường mọi người đều bàn tán việc Lạc Thiên Uy cùng Annie na yêu thương nhau, hai người bọn họ luôn cùng xuât hiện cùng thời điểm, cô chỉ muốn lướt qua.
Tại sao?!! Em trai đang đùa giỡn cô, thậm chí chiếm đoạt cô rồi, còn có thể công khai cùng cô gái khác ở cùng chỗ.
Phải nói là trong lòng khó chịu khi bị lừa gạt, lúc này cô cảm thấy một cảm giác phản bội mãnh liệt, mặc dù cảm giác như thế là không bình thường, nhưng nó vẫn sinh ra.
Chiều hôm đó, Trần Tiểu Mạt mốn hen cô đi dạo phố, cô cự tuyệt, trong khoảng thời gian này tâm trang của cô bị em trai làm cho không phấn chấn, cô bây giờ không có tâm tình ra đường.
Đi một mình qua lại ở lối đi bộ, nhìn chiếc xe bên cạnh qua lại đường, Lạc Tích Tuyết có cảm giác đang bị cả thế giới vứt bỏ.
Lúc này cách đó không xa có một cặp tình nhân, nắm tay hình như đang chuẩn bị đi bộ.
Nhìn tấm lưng kia rất quen thuộc, Lạc Tích Tuyết nhìn kỹ, lại là Lạc Thiên Uy cùng Annie Na!!
Lúc này khuôn mặt ngọt ngào của Annie na kéo cánh tay của Lạc Thiên Uy cũng không có cự tuyệt, vừa nói với cô ấy cái gì, một cái tay khác còn cầm một cái bị lớn.
Vừa nhìn cũng biết bọn họ vừa mới đi dạo phố về, không, chính xác mà nói là cùng ước hẹn.
Em trai nề bồi cùng cô gái ước hẹn, Lạc Tích Tuyết kinh ngạc mở to mắt, cô nhớ em trai nói, cậu ta chán ghét nhất là bồi bên cạnh nữ sinh đi dạo phố?
Nhưng cậu ta hiên tại đang bồi cô gái kia đi dạo phố, chẳng lẽ bồi bên cạnh cô gái mình yêu thích, cậu ta cũng không chán ghét?
Ánh mắt của Lạc Tích Tuyết đau nhói nhìn chằm chằm hai bóng lưng đi xa dần,chợt Lạc Thiêu Uy giống như có cảm giác, quay đầu lại, theo bản năng tìm kiếm người.
“Uy, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Annie na thấy bạn trai không chuyên tâm kéo ống tay áo, tò mo quan sát theo ánh mắt của bạn trai.
Không có, không có gì cả cô thật không biết anh ấy đang nhìn cái gì a?
Nhưng là Lạc Thiên Uy lại nhìn thấy.
Anh biết----là cô ấy!!!