Chương 108: Ác ma không hơn không kém
Edit: fpurplebrown23
“Em trai, a không cần”
thân thể Lạc Tích Tuyết khẽ run, đôi mắt đẹp chớp động lo lắng cùng hoang mang, cô sợ hãi hét lên.
Bọn họ bây giờ vẫn còn ở trong xe, cửa sổ xe không đóng, tại sao em trai có thể cởi y phục của cô mà hôn ngực cô chứ?
Ngày, cô quả thật khó có thể tiếp nhận, vừa mới chút nữa bị đám người kia sỉ nhục, hiện tại lại bị em trai đùa giỡn như vậy, cô thật là ngay cả lòng cũng muốn ch.ết rồi.
“Lạc Tích Tuyết, những vết bầm tím trên người em là sao?”
Lạc Thiên Uy nắm được cằm của cô, ép cô đối mặt với mặt lãnh khốc của hắn, âm thanh lạnh lẽo tới tận xương.
“Không liên quan gì tới anh!”
Lạc Tích Tuyết quay đầu ra chỗ khác, bản năng không muốn để ý tới hắn.
Trong lòng cô mâu thuẫn gay gắt với hắn.
“Không nói?”
Lạc Thiên Uy lại gần, không vui nheo mắt, tầm mắt lửa nóng quét qua toàn thân của cô, sức lực trong tay tăng nhanh vuốt ve ngực cô.
Một chút sau, sức lực không mạnh cũng không nhẹ, khiến toàn thân Lạc Tích Tuyết cảm thấy hết sức rõ ràng, đồng thời càng cảm thấy càng thêm nhục nhã.
Nước mắt cứ như vậy mà chảy xuống, uất ức trong lòng cô vô tận, hai vai sợ hãi run rẩy.
Cô muốn rời ra, nhưng Lạc Thiên Uy tà ác càng nắm càng chặt.
“Thiên Uy, không cần, anh bỏ qua cho tôi đi, chúng ta đang ở trên xe đấy a….?”
Lạc Tích Tuyết nhăn mày lại, chỉ có thể cùng em trai thỏa hiệp.
“Biết sợ?”
Lạc Thiên Uy khẽ chạm vào môi đỏ mọng của cô, môi mỏng nâng lên một đường cong tà ác: “Ha ha, không cần lo lắng, đây là kính phản quang, xem ở bên ngoài không thấy”
Lúc này các động tác kích thích trong thân thể tà ác của hắn đều bị cô tránh né, Lạc Tích Tuyết càng sợ càng muốn kháng cự, hắn lại càng muốn ở chỗ này ăn cô.
Hắn để tay xuống vuốt ve cô, ngược lại ôm lấy hông của cô, môi mỏng bật hơi ở trên vai cô, hai cánh tay vòng quanh thật chặt lấy cô.
Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, nụ hôn của hắn đã trợt xuống cô của cô, bắt đầu hướng quai xanh trắng nõn tiến công.
Lòng của cô đột nhiên vô cùng hoảng loạn, đua tay khước từ lồng ngực của hắn:
“Không….không nên, tôi không muốn ở chỗ này!”
Ngón tay nhỏ bé của cô khước từ bộ ngực da thịt của người đàn ông, giống như là đốt lên ngọn lửa trên người của hắn, Lạc Thiên Uy nhịn cảm giác lửa nóng sôi trào, cầm tay ngọc ngà của cô, ɭϊếʍƈ láp qua, bật ra một tia cười khẽ: “Tích Tuyết, động tác này của em tôi có thể lý giải là muốn mời mọc tôi sao?”
“Tôi không có!”
Lạc Tích Tuyết hơi đỏ mặt, lập tức xấu hổ phản bác.
Lạc Thiên Uy cười câu hồn, tròng mắt nóng bỏng thật sâu nhìn vào đôi mắt của cô: “Không
phải muốn mời mọc sao? Hay chính là đang dụ dỗ đây?”
“Tất cả đều không phải ưm”
Cô không kiên nhẫn quát, lại thấy Lạc Thiên Uy đã cúi đầu xuống, hôn ngăn lại đôi môi của cô.
Lưỡi của hắn linh hoạt thăm dò vào, không lưu lại một chút đường sống nào tiếp tục dây dưa, khiến Lạc Tích Tuyết không có cách nào thở được.
# đã che giấu #
Lạc Thiên Uy ôm cô vào trong lòng chặt một chút, chặt chẽ nhồi vào cô.
Đợi cô thích ứng, hắn mới từ từ luật động.
Trong không gian thu hẹp, hắn không thể nắm chặt eo của cô tận tình từ trên xuống dưới, không thể làm gì khác ngoài cắn răng chịu đựng, ôm cô ở trong khuỷu tay, từ từ cọ xát.
Lạc Tích Tuyết không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, sợ hãi bị tài xế trước mặt nghe được, cô chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, giống như tiếng nức nở nghẹn ngào cực nhỏ như tiếng mèo, núp ở trong ngực Lạc Thiên Uy, lắng nghe nhịp tim cực nhanh của hắn.
Thì ra hắn cũng biết sợ, chỉ là cảm giác vụng trộm kích thích như vậy, khiến cho hắn không biết mệt một lần rồi lại một lần chơi đùa, không ngừng nếm thử.
Lúc này, xe đi qua một trạm thu phí, bánh xe liên tiếp lăn chậm lại dần, xe chậm lại mang lại cảm giác hơi sóc lên.
Lạc Thiên Uy thừa dịp bánh xe lăn qua một chậm lại, tiếp tới va chạm nặng nề, bàn tay đè lại vào ngực Lạc Tích Tuyết, không cô không kêu được.
Thân thể Lạc Tích Tuyết truyền đến cảm giác một hồi run rẩy, cảm giác xa lạ lại quen thuộc khiến cô xấu hổ chui vào trong ngực Lạc Thiên Uy, cũng không thể ngóc đầu lên được.
Tại sao cô có thể, phản ứng với em trai như vậy chứ?”
Cô không phải hận hắn đối xử với chính mình như vậy sao? Tại sao thân thể lại có thể theo bản năng đáp lại hắn chứ?
Cô quả thật xấu hổ vô cùng.
“Ha ha, thì ra là Tích Tuyết cũng muốn anh sao?”
Môi mỏng của hắn nâng lên, tràn đầy hứng thú ɭϊếʍƈ vành tai của Lạc Tích Tuyết, mà động tác ở phía dưới cũng tăng nhanh lúc này.
Nếu thân thể của Tích Tuyết cũng như vậy khẩn cầu hắn, hắn cũng không cần chịu đựng cái gì nữa, công chiếm, đoạt lấy trong thời gian này là quan trọng nhất.
Trong sườn xe một đường lắc lư, kéo theo tiếu tấu kích thích, trên đường trở về biệt thự nhà họ Lạc trình diễn.
Khi đến lúc xe dừng ở cửa biệt thử nhà họ Lạc, toàn thân hai người đều đầm đìa, quần áo xốc xếch.
Như vậy xuống xe hiển nhiên sẽ bị hoài nghi.
Lạc Thiên Uy đè nén lửa giận, nghĩ thầm: Tài xế này mở nhanh như vậy làm gì? Anh muốn còn chưa đủ đây sao?
“Đến đây!”
Lạc Tích Tuyết chui ở trước ngực hắn, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Mau ra đây!”
Nhưng Lạc Thiên Uy cũng không nghĩ như vậy mà thả cô ra, hắn híp mắt, đem âu phục treo bên cánh tay, cứ ôm Lạc Tích Tuyết như vậy xuống xe.
“A? Anh”
Lạc Tích Tuyết quả thật khó tin, người đàn ông tà ác, như vậy cũng quá đáng thôi.
Bọn họ cứ xuống xe như vậy, dưới ban ngày ban mặt, thân dưới quấn quanh thật chặt cùng nhau, nếu bị người giúp việc phát hiện ra thì làm sao đây?
Cô liều mạng đánh hắn, ý bảo Lạc Thiên Uy để cô ra, đặt cô về trong xe.
“Đừng động!”
âm thanh Lạc Thien Uy khàn đục quát, hạ thân còn có dính của cô một chút.
Cô không biết mình bây giờ đối với hắn quyến rũ thế nào sao? Trêu chọc hắn nữa, không chừng bây giờ hắn liền đè cô xuống mặt đất hung hăng muốn cô.
“Anh”
Lạc Tích Tuyết cắn môi, mặt đỏ bừng tức giận, nhưng không nên mắng hắn, chỉ có đè nèn tức giận.
Lạc Thiên Uy cứ như vậy ôm cô, hương biệt thư nhà họ Lạc đi tới.
Dọc theo đường đi đều có người nhìn, Lạc Tích Tuyết cả mặt đỏ bừng trốn vào trong ngực Lạc Thiên Uy, cô thật sự không còn mặt mũi nào thấy người nữa.
Nhưng Lạc Thiên Uy đâu, mỗi một bước đều cố ý để tốc độ nặng, đi vài bước liền hung hăng đặt cô hạ xuống, vừa mới đến cửa phòng, cô thiếu chút nữa là run rẩy.
Vừa định tức giận cắn ngực Lạc Thiên Uy, lúc nào lại có một người phụ nữ chợt ra nghênh tiếp.
“Đại tiểu thư, thiếu gia, hai người đã trở lại!”
Cung kính kêu xong, cô thuận thế đưa tay ra, muốn cầm lấy âu phục trên cánh tay Lạc Thiên Uy.
Lạc Tích Tuyết sợ lập tức ngăn cản: “Không nên tới!”
Người giúp việc sững sờ, không hiểu đại tiểu thư sao vậy?
Mắt lạnh Lạc Thiên uy liếc nhìn cô: “Thân thể tiểu thư không thoải mái,tất cả các người đi xuống đi, tôi trực tiếp đưa chị ấy về phòng nghỉ ngơi”
Người giúp việc yên lặng gật đầu, khó trách tiểu thư lại muốn thiếu gia ôm trở lại.
Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết trở về gian phòng, vừa đi vào, còn chưa kịp đóng cửa phòng,
hắn đã không kịp đợi ôm lấy cô trong không trung, chống đỡ ở trên tường.
Hai chân Lạc Tích Tuyết cách mặt đất, thân thể lập tức mất đi thăng bằng, chỉ có thể thét lên ôm em trai.
Lạc Thiên Uy vừa đúng đưa đi một tay, đi xuống giữ chặt eo nhỏ của cô, vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ.
Mới vừa ở trên xe hắn căn bản không có thể hưởng thụ, bây giờ đang ở trong phòng rộng rãi hơn rất nhiều, hắn có thể quên mình chạy nước rút.
“Không nên như vậy cửa còn mở đây chẳng phải sao?”
Lạc Tích Tuyết hoang mang sợ hãi khước từ hắn, nhìn cửa chính mở lớn như vậy, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Ngộ nhỡ lúc này có người đi vào, vậy thì phải làm thế nào đây?
Lạc Thiên Uy hoàn toàn không chú ý tiếp tục nhu cầu, bàn tay có lực cố định giữ cặp chân của cô, đem cô hướng vào trong thân thể của mình, cờ hồ muốn hòa làm một thể với cô.
“A umh”
Lạc Tích Tuyết vừa định thét chói tai, đôi môi đã bị Lạc Thiên Uy chặn lại.
Gương mặt tuấn tú phóng đại của hắn ép tới, chính xác chiếm lấy đôi môi đỏ mỏng kiều diễm ướt át của cô, dùng sức hôn cô.
Đầu lưỡi như lửa tiến nhanh thần tốc, nồng liệt mà nóng bỏng mang theo điên cuồng kịch lực cắn nuốt, trong nháy mắt xâm chiếm hết tất cả nhận thức cảm giác của cô.
Lạc Tích Tuyết muốn bật lên tiếng king hô trong nháy mắt lại biến thành tiếng uyển chuyển mê người ưm.
Cách chất vải may mặc thật mỏng, cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, kịch liệt hôn, cuồng nhiệt như vậy, tràn đầy chiếm giữ.
Lạc Tích Tuyết bắt đầu truyền đến từng trận mê muội, hắn bá đạo hôn sâu, khiến chân của cô cũng bị tê dại rồi.
Một luồng sóng bao phủ lấy họ, ngay cả không khí cũng nóng lên.
Cuối cùng Lạc Tích Tuyết từng trận run rẩy ở bên trong, té xỉu ở trong lòng em trai.
Lúc cô thức dậy, bầu trời bên ngoài cũng đã tối đi.
Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, cảm thấy trên người lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn, thì ra em trai đã ôm cô đi tắm rửa tốt.
Hắn vì cô mà đổi ga giường và đệm chăn mới, để cho cô có thể ngủ thoải mái.
Mà những vết thương ứ đọng máu trên người kia, có nứt ra, vết đỏ, đã được bôi thuốc, không còn đau nữa.
Cửa phòng bị mở ra, toàn thân Lạc Thiên Uy mặc áo sơ mi đen, tuấn tú siêu phàm, trong tay hắn đem một bát cháo trắng, vừa vào cửa thì ngồi trước giường Lạc Tích Tuyết.
“Thật xin lỗi, tôi không biết rằng cô ta sẽ đối với em như vậy!”
Hắn thở dài một cái, trầm mặc một hồi, chủ động nói lời xin lỗi cô.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc chớp mắt, lạnh lùng bĩu môi: “Không sao cả, tất cả đều đã qua rồi!”
“Em yên tâm, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
Đôi tay Lạc Thiên Uy nắm quyền, bán trán gợi lên gân xanh.
“Không buông tha cho cô ta thì phải làm sao đây? Tôi cũng đã bị tổn thương rồi”
Lạc Tích Tuyết ngoắc ngoắc môi, có chút tự giễu cười cười, đây là báo ứng của cô đi, ai bảo bản thân cô cùng em trai lại quan hệ dính dáng như vậy.
“Em nói như vậy là đang trách tôi?”
Lạc Thiên Uy sắc mặt ảm đạm nhìn cô, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Lạc Tích Tuyết thẳng thắn chống lại mắt của hắn: “Tôi không có trách anh, chỉ là tôi không hiểu, anh đã có Annie Na, tại sao còn gắt gao bắt tôi không thả chứ? Nếu như không phải anh ở đây cùng tôi mập mờ không rõ, đung đưa không chừng, cô ta cũng không phải tìm mấy người phụ nữ đó bắt nạt tôi sao?”
Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của em trai, cô tin rằng bất kì người phụ nữ nào không thể chấp nhận nổi việc bạn trai của mình một mặt kết giao, một mặt lại cùng những người phụ nữ khác quan hệ.
“Em --
- đang ghen tỵ sao?”