Quyển 1 - Chương 8: Thích chiếm tiện nghi của gia không?
Tống Quốc Trạch cảm thấy biện pháp này rất tốt, bèn gọi điện thoại: "Lão Lý, ông mang camera số hai ở cửa cầu thang tầng ba tới đây cho tôi."
Văn Tư Tư túm chặt Dịch Hưng, Dịch Hưng không rõ chân tướng, cho rằng cô ta đang sợ hãi. "Tư Tư, cậu đừng sợ, trong chuyện này chúng ta vốn không sai, làm lớn chuyện cũng là bọn họ mất mặt."
Đáng ch.ết, thành sự bất túc*! (*Trích từ câu “thành sự bất túc, bại sự có thừa”, ý là không có chuyện gì thành công.)
"Dịch Hưng, hay là thôi đi, mọi người đều là bạn học, nếu làm lớn chuyện, về sau gặp mặt trong lớp sẽ xấu hổ."
Văn Tư Tư khéo hiểu lòng người càng làm cho Dịch Hưng thương tiếc. "Tư Tư, là Lê An An bất nhân trước, nếu cậu lo lắng, cứ chuyển đến lớp của tớ."
Đều nói lâu ngày sinh tình, huống hồ bản thân còn là anh hùng cứu mỹ nhân, nghĩ tới cảnh mình và Văn Tư Tư thành một đôi, trái tim lập tức cảm thấy lâng lâng.
Văn Tư Tư không ngờ Dịch Hưng sẽ nói như vậy, nhìn hắn vừa thấy mình đã phấn chấn, còn muốn mình chuyển lớp học cùng, đúng là quỷ treo cổ đánh phấn cài hoa —— ch.ết mà còn không biết xấu hổ! (1612: Hiểu đơn giản là ch.ết rồi thì thành ma, thành ma thì không còn cần phải cài hoa đánh phấn nữa - trích baidu ca ca.)
"Reng...."
"Cái gì?!" Tống Quốc Trạch nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Cúp điện thoại, ánh mắt ông có chút phức tạp nhìn mấy người đối diện.
"Thầy giáo, làm sao vậy?" Lê An An không nhịn được hỏi.
"Camera không có."
"Cái gì?"
"Thật sao?!"
Văn Tư Tư cảm giác hạnh phúc tới quá bất ngờ, lại phát hiện ánh mắt của Tống Quốc Trạch bèn vội vàng thu lại, tỏ vẻ nghi hoặc. "Thật à, sao camera lại không có được?"
Tống Quốc Trạch không nói gì, nhìn chằm chằm Văn Tư Tư, nhìn tới mức cô ta sởn gai ốc.
"Không có gì, có thể là bảo vệ quên bật camera." Tống Quốc Trạch cúi đầu nhấp một ngụm trà, không muốn nhiều lời.
"Vậy việc này làm sao bây giờ, thả Lê An An? Không được!" Dịch Hưng ra vẻ kiên quyết muốn cho Văn Tư Tư công đạo.
"Bạn học Văn, em thấy nên làm gì bây giờ?" Tống Quốc Trạch không nhìn Dịch Hưng.
Văn Tư Tư ra vẻ suy nghĩ, sau đó trịnh trọng nói: "Thưa thầy, vốn cũng chỉ là việc nhỏ, bạn học Lê nói lời xin lỗi là được, không cần phải làm lớn như vậy, bây giờ không có camera, việc này liền dừng lại ở đây thôi."
"Tư Tư, làm sao có thể dừng lại ở đây! Mình..."
"Dịch Hưng." Văn Tư Tư ôn nhu hô một tiếng, nhìn hắn, trong mắt rưng rưng đau khổ như cầu xin.
"Được."
"Bạn học Văn cũng nói không so đo, vậy việc này liền dừng lại ở đây, sau này không được tái phạm."
"Dạ."
Rời khỏi văn phòng, Lê An An trực tiếp "Hừ" một tiếng, kéo Mặc Khuynh Thành đi về phía sân thể dục.
"An An, cậu cần đi bệnh viện." Mặc Khuynh Thành cương quyết kéo Lê An An lại.
"Khuynh Thành, mình không cần đi bệnh viện."
"An An, cậu nghe mình, đến bệnh viện trước, những chuyện khác nói sau." Mặc Khuynh Thành không biết vì sao trong camera lại không có gì, nói Văn Tư Tư có vận khí tốt? Cô tuyệt đối không tin, nhưng mà lúc này, quan trọng nhất vẫn là Lê An An, còn rốt cuộc ai là người ở sau lưng giúp Văn Tư Tư, một ngày nào đó cô sẽ tr.a được.
"Khuynh Thành, mình thật sự không có việc gì, chỉ là mình không cam lòng, một ngày nào đó, mình muốn đánh lại đám Dịch Hưng kia!" Lê An An hung tợn giơ nắm tay, khua đi khua lại, giống như Dịch Hưng đang ở trước mặt.
"Mình hiểu, cho dù cậu không nói, mình cũng sẽ không để cậu bị bắt nạt."
"Khuynh Thành, cậu thật tốt." Lê An An kích động nhào vào lòng Mặc Khuynh Thành, hôm nay vui vẻ nhất chính là trong lòng Mặc Khuynh Thành, cô quan trọng hơn Văn Tư Tư!
"Hí."
"Cho cậu lộn xộn, đụng tới miệng vết thương." Mặc Khuynh Thành còn ngại không đủ, đưa tay chọc chỗ bị bầm tím trên mặt Lê An An.
"A a a a, đau ch.ết mình rồi, Khuynh Thành không có việc gì làm, muốn mưu sát chồng sao!" Lê An An khoa trương bưng mặt, kêu to.
Chồng? Mặc Khuynh Thành đổ mồ hôi, sau đó khẽ nhếch lông mày, trong mắt lộ ra tà khí. "Nàng dâu nhỏ, nàng nói gia là cái gì?"
Lê An An mạnh mẽ nuốt nước miếng, có chút thẹn thùng cúi đầu. "Tướng công, tướng công thật hư."
Nói xong, còn khẽ đấm vào ngực Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành ôm eo Lê An An, gãi gãi cằm cô ấy. "Bảo bối, thích chiếm tiện nghi của gia không?"
"Ừm." Lê An An lộ vẻ si mê, trong mắt ngượng ngùng.
"Vậy ngoan ngoãn đi bệnh viện cho mình."
Buông hai tay ra, Mặc Khuynh Thành phủi quần áo không có tro bụi. "Đi thôi."
Lê An An sững sờ tại chỗ, chỗ dưới cằm được vuốt ve còn nhắc nhở cô, tất cả những thứ này đều là sự thật, cô bị lừa!
**
Bệnh viên nhân dân đứng đầu đế đô.
"Ai u, cậu nhẹ chút!" Mặc Khuynh Thành bất đắc dĩ nhìn Lê An An, còn chưa có chạm vào đã kêu như vậy, chốc nữa phải làm sao?
"Câm miệng."
Lê An An lập tức khép miệng lại, hai mắt vốn đã to lại càng mở lớn, nước mắt lưng tròng, lại không rơi xuống.
"Để cháu làm." Mặc Khuynh Thành không biết rốt cuộc hôm nay đã than bao nhiêu lần, bất đắc dĩ lấy bông băng, thấm cồn i-ốt, cẩn thận lau miệng vết thương của Lê An An.
Ba mươi phút sau, Mặc Khuynh Thành ném bông băng xuống, tùy ý lau mồ hôi trên mặt, trong lòng than thở, việc này còn mệt hơn cả đối phó với Văn Tư Tư.
"Vết thương của cô bé đều là ở ngoài da, sau khi trở về dùng dầu hoa hồng xoa, sau vài ngày là tốt rồi." Xem bệnh cho Lê An An là một vị bác sĩ có mái tóc hoa râm.
"Nhưng về sau cũng không nên đánh nhau, có chuyện gì, phải nên dùng trí, đánh nhau là hành vi của lưu manh."
"Bác sĩ, chúng cháu đã biết." Mặc Khuynh Thành cảm thấy bác sĩ này nói không sai, dùng trí mới là bản lĩnh.
Rời khỏi bệnh viện, Lê An An lại như bình thường, kéo tay Mặc Khuynh Thành. "Khuynh Thành, mình mang cậu tới một chỗ, tuyệt đối là chỗ tốt!