Quyển 1 - Chương 49: Gặp mặt không nhận
Edit: Thụy Miên
Mặt trời nhô lên, ánh nắng tản ra cả một vùng đất, giọt sương óng ánh trong suốt trên ngọn lá được nắng chiếu lấp lánh.
"Hô hô."
Hai bóng dáng đang từ xa thong thả chạy tới.
"Khuynh Thành, nghỉ chút đi." Tô Nhạc Thiên dừng lại, đưa nước khoáng trên tay cho Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành nhận lấy, mở nắp bình ra trực tiếp ngửa đầu uống, có lẽ bởi vì uống quá nhanh hoặc là bởi vì tập luyện, mồ hôi hòa với nước chậm rãi chảy từ gò má xuống, ẩn vào trong cổ áo.
Bên kia Tô Nhạc Thiên nhìn thấy, trên mặt có chút khô nóng, cầm lấy một bình nước khác uống ừng ực.
Mặc Khuynh Thành mờ mịt, "Cậu khát như vậy?"
Tô Nhạc Thiên nhìn cô, mồ hôi trên mặt vẫn như trước, ánh mặt trời ôn nhu chiếu xuống bên sườn mặt, giống như là nữ thần mặt trời, xua đi âm u trong nội tâm của cậu.
Nội tâm của cậu vừa động, kìm lòng không được giơ tay lên, muốn chạm vào người con gái đã đem lại ánh sáng cho mình.
"Cục cưng."
Chai nước khoáng trong tay Mặc Khuynh Thành rơi xuống đất, cô lại không phát giác, sững sờ nhìn về phía trước, giờ khắc này, thời gian dừng lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, Mặc Dận phong trần mệt mỏi đang đứng, tay kéo rương hành lý, đầu tóc rối loạn, tiều tụy khó giấu.
Cái này cũng không thể trách anh được, anh cũng muốn dùng tư thế hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Mặc Khuynh Thành, nhưng mà bởi vì quá nhớ cô, một ngày có 24 tiếng đồng hồ,1440 phút, 86400 giây, anh lại nhớ cô 172800 lần. Có trời mới biết những ngày này anh vượt qua như thế nào, như Archibald nói thì, liều mạng làm việc, cũng chỉ có như thế, anh mới có thể không nhớ cô.
Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận đang chậm rãi đi về phía mình, trong mắt có chút không thể tin được.
Cô sợ rằng tất cả mọi thứ trước mắt đều là mơ, sờ rằng lúc cô chạm tay vào, anh lại biến mất không còn gì nữa.
Mặc Khuynh Thành không lúc nào tỉnh hơn lúc này, cô hiểu được lòng của mình, phải nói, từ ngày Mặc Dận rời đi, cô phát hiện phần tình cảm không giống với tình cảm huynh muội của mình nhanh chóng phá tan bùn đất đâm chồi phát triển.
"Cục cưng." Mặc Dận dừng bước lại, đứng cách năm bước, anh không biết Mặc Khuynh Thành có tha thứ cho mình không chào mà đi hay không, chuyện đột ngột xảy ra, theo như cá tính của Mặc Tuyển Thần không thêm dầu vào lửa đã là không tệ rồi.
Mặc Khuynh Thành cứ nhìn anh như vậy, một câu không nói.
"Cục cưng."
"Cục cưng."
"Cục cưng."
....
Tiếng sau lo lắng hơn tiếng trước, tiếng sau tuyệt vọng hơn tiếng trước.
"Khuynh Thành." Tô Nhạc Thiên nhìn người đàn ông trước mắt, trong nội tâm nổi lên dự cảm không tốt, dắt tay Mặc Khuynh Thành, nói khẽ.
Mặc Dận không phải là không nhìn thấy Tô Nhạc Thiên đứng bên cạnh Mặc Khuynh Thành, chỉ là anh tập trung tinh thần trên người Mặc Khuynh Thành, bỏ qua cậu ta.
Nhưng tình huống hôm nay, đã khiến cho anh không thể nào xem nhẹ tình huống này, nhất là khi Mặc Khuynh Thành không bỏ cái tay kia ra, ánh mắt tùy ý điên cuồng tàn bạo, như đao nhọn đâm về chỗ giao nhau của hai tay.
"Nhạc Thiên, có mệt không" Mặc Khuynh Thành không hề nhìn Mặc Dận, quay đầu nhìn về phía Tô Nhạc Thiên.
"Mệt."
"Chúng ta về nhà đi." Mặc Khuynh Thành kéo nhẹ khóe miệng, chỉ là trong mắt lúc này để lộ yếu ớt.
"Được."
Tô Nhạc Thiên kéo Mặc Khuynh Thành đi qua Mặc Dận, bước chân của Mặc Khuynh Thành chậm lại một chút liền khôi phục tốc độ.
Tia hào quang bay lên trong mắt Mặc Dận, một giây sau vụt tắt.
Anh không dám quay đầu lại, cho dù là lúc ở cùng Mặc Khuynh Thành, cũng không có dũng khí đưa tay giữ chặt cô.
Cho dù ánh nắng chiếu đến trên người, anh vẫn cảm thấy rất lạnh, cái lạnh từ nội tâm phát ra.
Thật sự quá lạnh...
Mặc Dận cười khổ, nhấc hai chân cứng ngắc, đi về Mặc gia, bóng lưng hiu quanh khiến người đi đường nhìn vào cũng thấy xót thương.
Mặc gia.
"Khuynh Thành, Nhạc Thiên, các con về rồi à, tranh thủ thời gian rửa tay, có thể ăn sáng ngay được rồi." Lan Tuyết Mai nghe tiếng mở cửa, động tác tay không ngừng lại.
Mặc Khuynh Thành vừa vào cửa liền buông tay ra, chạy lên lầu.
Tô Nhạc Thiên nhìn bóng lưng Mặc Khuynh Thành, thong thả đi vào phòng bếp.
"Dì Lan, con tới giúp dì." Tô Nhạc Thiên xắn tay áo lên, rửa sạch tay trước rồi mới lên tiếng.
"Không cần đâu, đã xong rồi, nếm thử xem." Lan Tuyết Mai đặc biệt thích Tô Nhạc Thiên. Con người luôn đối với những vật đẹp đẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, bà cũng không ngoại lệ, dáng vẻ con lai, con ngươi màu lục, cùng với thái độ đối xử dịu dàng với người xung quanh của cậu, điều này khiến bà không có cách nào không đối xử tốt với cậu.
Tô Nhạc Thiên nếm thử một miếng, ánh mắt sáng lên, "Ngon ạ!"
Nghe nói thế, Lan Tuyết Mai vô cùng vui vẻ, thời gian bà ở nhà nấu cơm không nhiều lắm, cho nên chỉ cần không có việc gì chính mình sẽ đích thân làm.
Tô Nhạc Thiên một bên cầm chén cháo hoa, một bên lơ đãng hỏi: "Dì Lan, hôm nay Khuynh Thành không mấy vui vẻ giống ngày thường."
"Nó bị làm sao à?"
"Vâng ạ, lúc trở về gặp một người đang kéo hành lý, gọi cô ấy là cục cưng, Khuynh Thành hình như cũng biết, nhưng mà không hiểu vì sao không để ý đến."
"Ầm."
Lan Tuyết Mai có chút kích động, ném cái muôi trong tay, đi ra cửa, "Nhất định là Dận nhi đã trở về."
"Két..."
Cửa lớn mở ra, Mặc Dận vừa vặn đụng trúng Lan Tuyết Mai.
"Dận nhi, con đã trở về."
Mặc Dận buông hành lý ra, ôm Lan Tuyết Mai, thanh âm khàn khàn, "Mẹ, con đã về."
Tri kỷ không ai bằng mẹ, Lan Tuyết Mai rất nhanh phát hiện Mặc Dận khác thường, lại nghĩ nên lời Tô Nhạc Thiên nói lúc trước, than nhẹ một tiếng, "Dận nhi, tiểu quai ở trên lầu, đi lên tìm con bé đi."