Chương 93
"Từ từ."
Bỗng nhiên Ly Yên lên tiếng, nam tử đắc ý cười nói: "Hừ! Biết sợ rồi sao? Sớm ngoan ngoãn đi theo lão tử không phải tốt lắm sao?"
Nhược Phong, Nhược Vũ quả thực muốn trực tiếp tiến lên giết ch.ết hắn, dám vũ nhục lão đại của các nàng như vậy, nhưng mà Ly Yên lại phất tay ý bảo các nàng không nên động thủ."
Vẻ mặt nàng lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai?"
"Ngươi cư nhiên không biết lão tử? Hèn gì ngươi không chịu theo lão tử, đến đây, tiểu mỹ nhân, muội muội của ta chính là đương kim hoàng hậu, lão tử chính ca ca của hoàng hậu - Lương Thành. Sao hả? Theo lão tử đảm bảo ngươi sẽ ăn sung mặc sướng." Vẻ mặt Lương Thành nhìn nàng đắc ý nói, nghĩ sẽ nhìn thấy trên mặt nàng một tia sùng bái, nhưng mà từ đầu tới giờ ánh mắt của nàng chỉ mang vẻ thản nhiên.
Ly Yên nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nhược Phong hỏi: "Hoàng hậu?"
Nàng sống dưới đáy Tuyệt Mệnh nhai sáu năm, những chuyện bên ngoài nàng hoàn toàn không biết gì cả, hoàng hậu của Cung Y Lâm? Cũng đúng, nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng nên có hoàng hậu.
"Hoàng hậu Lương Mị, nữ nhi của Hữu thừa tướng." Nhược phong lời ít ý nhiều trả lời.
Ly Yên đánh giá Lương Thành, nói ra một câu khiến Lương Thành muốn hộc máu: "Ánh mắt cung Y Lâm kém như vậy sao? Hắn xấu như vậy, tỷ tỷ của hắn chắc chắn cũng không đẹp đẽ gì."
"Ngươi, ngươi cư nhiên dám gọi thẳng tên hoàng thượng, còn dám vũ nhục hoàng hậu, người đâu, bắt nàng lại cho ta." Lương Thành tức đến run cả người, chỉ vào Ly Yên ra lệnh.
"Ai gây rối ở trong này?"
Bỗng nhiên, một giọng nói âm trầm mà khí phách vang lên, lập tức một bóng dáng màu vàng sáng đập vào mắt.
"Tham kiến hoàng thượng."
Trừ bỏ đám người Ly Yên, mọi người đều quỳ xuống hô.
Ánh mắt Cung Y Lâm đã rơi trên người Ly Yên, nhất thời trở nên kích động.
"To gan, các ngươi thấy hoàng thượng mà không quỳ." Lương Thành tức giận quát to, trong lòng lại cười thầm, nữ nhân này ch.ết chắc rồi. Nhưng mà cũng có chút đáng tiếc, không chiếm được nữ nhân đẹp như vậy. tuy rằng hắn không thấy mặt nàng, nhưng nhìn cái khăn che khuất dung nhan mờ ảo kia thì hắn biết, nàng chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân.
Con ngươi Lăng Tuyệt mang theo địch ý nhìn Cung Y Lâm, hắn rất không thích nam tử này.
Hắn có thể khẳng định nam tử này có quen biết với mẫu thân, nếu không sẽ không lộ ra ánh mắt như thế. Hơn nữa nam tử này còn có tình cảm không rõ với mẫu thân.
Cung Y Lâm cũng cảm giác được ánh mắt địch ý của Lăng Tuyệt nhìn mình, nhưng mà hắn không cần, hắn chỉ để ý người trước mắt này, cao quý lóa mắt giống như sáu năm về trước. Nghe nói nàng rớt xuống vực, sống ch.ết không rõ, nếu không phải Cung Y Cầm ngăn cản hắn, hắn đã sớm đi tìm Lăng Dạ Vũ, hỏi hắn ta vì sao không bảo vệ nàng cho tốt.
Nay nhìn thấy nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm sáu năm, loại kích động này không cần nói cũng biết.
Vốn là hắn nghe nói có người ở Lưu Ly tửu lâu gây rối, liền muốn đến hỗ trợ, dù sao đó cũng là sản nghiệp do một tay Ly Yên thành lập, lại không nghĩ tới gặp lại nàng ở trong này.
Bởi vì Lương Thành hắn mới có thể gặp lại nàng, nhưng mà Lương Thành lại bất kính với nàng, hắn không thể giữ lại.
Mắt hiện lên một tia sát ý, Cung Y Lâm lạnh nhạt nói: "Trẫm còn chưa nói, ngươi lại dám nói trước? Muốn tạo phản sao?"
Nhiệt độ chợt giảm xuống khiến Lương Thành tỉnh táo lại, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng nữa.
"Mặc nàng xử lý hắn." Cung Y Lâm đảo mắt nhìn Ly Yên, băng hàn dưới đáy mắt trong phút chốc hóa thành nhu tình.
Khóe miệng Ly Yên hơi cong lên, nhưng mà, hắn ta căn bản không cần nàng xử lý.
Quả nhiên, Lương Thành bỗng nhiên đau đớn gào lên, lăn lộn trên mặt đất.
Lăng Sương miết miết miệng, thật là, lại lãng phí một viên dược của nàng.
Lúc Lương Thành nhiều lần vũ nhục Ly Yên thì Lăng Sương đã lặng yên không tiếng động hạ độc hắn ta, vì thế Lăng Tuyệt phía sau mới không phản ứng gì.
Mọi người lạnh lùng nhìn Lương Thành lăn lộn trên mặt đất, bình thường hắn ta hoành hành ngang ngược, bây giờ có loại kết cục này là hắn xứng đáng.
"Hoàng thượng, cứu thần, cứu thần, ngài nể mặt hoàng hậu cứu thần..." Lương Thành cố gắng hết sức nói ra lời này, hắn ta đã đau đến mức không thể thở nổi. Nhìn thái độ của hoàng thượng thiên vị nữ nhân kia, hắn rất hối hận vì đã gặp phải nữ nhân này, quá độc ác, cư nhiên lại hạ độc.
Lần này Ly Yên thật sự vô tội, nếu hắn biết độc là do Lăng Sương hạ, chỉ sợ sẽ bị tức ch.ết, ngay cả một đứa nhỏ hạ độc hắn mà hắn cũng không biết.
Lương Thành nghĩ nói đến hoàng hậu thì Cung Y Lâm sẽ cứu hắn, nhưng mà Cung Y Lâm chỉ liếc nhìn hắn, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt.
"Ca ca."
Bỗng nhiên một giọng nói nũng nịu truyền đến, mang theo chút đau lòng cùng kinh ngạc.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển hướng về nữ tử đang đi tới, mặc cung trang màu đỏ, tóc búi cao cài trâm phượng, ngũ quan anh khí, cặp mắt trong veo như nước, có ba phần giống Ly Yên.
Nhược Phong, Nhược Vũ nhìn thấy nàng ta, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ, các nàng biết Cung Y Lâm thích lão đại của các nàng, chuyện này rất dễ dàng nhìn ra được. Chỉ sợ nữ tử này trở thành hoàng hậu vì có vài phần giống lão đại, tiếc là chỉ làm vật thay thế thôi.
"Hoàng thượng, ca ca làm sai điều gì? Vì sao ngài lại đối xử với hắn như vậy?" Hai mắt Lương Mị đẫm lệ nói, âm thanh dịu dàng yếu ớt, khiến người ta không khỏi nổi lên ý muốn bảo hộ, khóe mắt lại ẩn ẩn tia mị hoặc, giống như tên của nàng ta. Mặc dù đôi mắt nàng có vài phần giống Ly Yên, nhưng ánh mắt cơ trí mà trong suốt thì nàng ta lại không có.
Cung Y Lâm mặt không cảm xúc, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Hắn ta không nên vọng tưởng đụng vào người không nên động."
Lương Mị nghe vậy, ánh mắt chuyển hướng về phía Ly Yên, khí chất của nàng xuất chúng, khiến người ta liếc mắt một cái liền để ý.
"Hoàng thượng, ngài là vì nữ tử không rõ lai lịch này mà giết hại ca ca sao?" Lương Mị khóc kể, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta xót xa, nhưng Cung Y Lâm vẫn lạnh nhạt.
"Nàng ấy là trẫm...." Nói đến đây, Cung Y Lâm dừng lại một chút, nói tiếp: "Là người hoàng muội mà trẫm coi trọng nhất, bất cứ kẻ nào cũng không được động đến nàng ấy."
Con ngươi Lương Mị lóe lên, mắt xẹt qua một tia sát ý tàn nhẫn.
Nữ tử rất mẫn cảm, sao nàng không nhìn ra hoàng thượng có tình cảm với nữ tử này chứ?
Nhắc tới Cung Y Cầm, Ly Yên không khỏi lên tiếng: "Sư tỷ đâu?"
"Hai năm trước muội ấy gả cho Mộc Hi Ngôn, hiện tại đang ở Lăng Nguyệt Quốc."
Cho dù thân phận Cung Y Cầm có cao bao nhiêu, quy định "Xuất giá tòng phu" ở cổ đại không thể làm trái.
"Tốt quá." Ly Yên vui vẻ mỉm cười.
"Mấy năm qua nàng ở đâu?" Cung Y Lâm nghi hoặc hỏi, nếu nàng bình an vô sự, vì sao bây giờ mới xuất hiện?
Ly Yên giải thích đơn giản với hắn một phen, Cung Y Lâm ngay lập tức nhìn về phía hai người Lăng Sương, Lăng Tuyệt, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Hai đứa bé này lớn lên vô cùng giống Lăng Dạ Vũ, liếc mắt một cái liền nhận ra là con của Lăng Dạ Vũ.
Ánh mắt Cung Y Lâm và Lăng Tuyệt giao nhau, không tiếng động đánh giá.
Hắn không nghĩ tới một đứa nhỏ mà lại có khí thế như vậy, không hề úy kị mà nhìn thẳng vào hắn, không hổ là đứa nhỏ của Ly Yên.
Nhưng mà, hình như đứa bé này có địch ý rất lớn đối với hắn.
Hắn không hề biết, Lăng Tuyệt tính chiếm hữu mẫu thân rất mạnh, hắn tuyệt đối không cho phép người khác chia sẻ mẫu thân với hắn, kể cả phụ thân cũng không được.
"Mệt mỏi quá, chúng ta về nghỉ ngơi đi."
Thấy hai người đánh giá lẫn nhau, Ly Yên bất đắc dĩ tìm cớ nói. Nhưng mà thật sự nàng cũng cần nghỉ ngơi, phá trận pháp kia tiêu hao không ít thể lực của nàng.
"Hay là nàng trở về hoàng cung với ta đi."
Cung Y Lâm ní, lời này vừa nói ra, sắc mặt Lương Mị thay đổi ngay lập tức, trong con ngươi ngọn lửa ghen tị bốc lên dữ dội.
"Thôi khỏi, không cần phiền toái như vậy, ngày mai ta liền khởi hành về Lăng nguyệt Quốc."
Nghe vậy, đôi mắt Cung Y Lâm nhất thời trở nên ảm đạm không ánh sáng, nàng vẫn để ý người kia nhất.
"Thôi được rồi, nếu có việc gì nàng hãy tìm ta, ta nhất định trợ giúp."
Lời nói chân thật đáng tin phát ra, Ly Yên mỉm cười gật gật đầu, lập tức đi lên lầu. Cung Y Lâm nhìn theo bóng lưng của nàng thật lâu sau, mới mang theo đám người Lương Mị rời đi.
"Mẫu thân rất mệt, muốn nghỉ ngơi một tí, nói Nhược Phong, Nhược Vũ a di mang các con đi chơi có được không?" Sau khi vào sương phòng, Ly Yên nói với hai người Lăng Sương, ánh mắt hiện lên mệt mỏi.
"Lão đại, không phải a di, là tỷ tỷ." Nhược Vũ bất mãn lên án, không khỏi nhéo mặt mình một chút... Ô..ô.. tuổi nàng vẫn còn trẻ mà.
"Tuổi của các ngươi cũng xấp xỉ ta, chẳng lẽ không gọi a di sao?" Ly Yên nhíu mày hỏi.
"Không cần so đo nhiều như vậy làm gì, đừng gọi là a di, gọi tỷ tỷ đi." Nhược Vũ nói: "Đúng rồi, còn chưa biết tên bọn họ là gì nữa."
"Tuyệt Nhi, Sương Nhi." Ly Yên nói đơn giản, lập tức ngáp một cái. "Các ngươi đi ra ngoài đi, ta thật sự muốn nghỉ ngơi, đừng mang bọn nhỏ đi quá xa, cũng đừng để chúng gặp rắc rối."
"Dạ, lão đại."
Nhược Phong, Nhược Vũ mỗi người dắt một đứa đi ra ngoài. Nhược Vũ nắm là tay Lăng Tuyệt, lại bị hắn bỏ ra, Nhược Vũ không khỏi hét lên với bóng lưng của hắn: "Tại sao ngươi có thể đối với ta như vậy? Ta rất đáng yêu mà."
Lăng Sương tặng nàng ấy một ánh mắt hèn mọn: "Tỷ đáng yêu bằng ta không?"
Mấy người tùy ý đi trên đường cái, ánh mắt Lăng Sương sáng lên nhìn một chuỗi kẹo hồ lô, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.
"Sao? Muốn ăn hả?" Khóe miệng Nhược Vũ gợn lên một nụ cười không có ý tốt.
Lăng Sương gật mạnh đầu, Nhược Vũ nói: "Vậy ngươi đáng yêu hay tỷ tỷ đáng yêu hơn?"
"Tỷ tỷ đáng yêu." Lăng Sương ngọt ngào đáp, khiến Lăng Tuyệt nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nhược Vũ mua một xâu kẹo hồ lô đưa Lăng Sương, vốn cũng muốn mua cho Lăng Tuyệt nhưng hắn lại nói: "Ta không ăn mấy thứ ngây thơ đó."
Nhất thời khóe miệng Nhược Phong, Nhược Vũ run rẩy kịch liệt.
Bỗng nhiên một tiểu cô nương tầm tuổi bọn họ đứng ở trước mặt Lăng Sương, nhìn chằm chằm xâu kẹo hồ lô trên tay nàng.
"Ngươi muốn ăn?" Lăng Sương trừng mắt nhìn, tay quơ quơ xâu kẹo.
Tiểu cô nương gật đầu, tầm mắt vẫn không rời khỏi xâu kẹo hồ lô kia.