Chương 14: Chữa bệnh
Lâm Uyển Nghi thúc ngựa ra khỏi Mê Vực, hành trình của nàng lại một lần nữa được mở ra. Uyển Nghi tìm một bóng cây ngồi xuống, lôi Cấm Vực chi ẩn thôn ra đọc. Theo như trong này ghi chép, Cấm Vực là một thôn làng nằm tách biệt ở phía nam Bách thành, nhưng muốn đi đến đó, phải vào từ cổng của Ma Vụ Sơn, nằm ở phía tây bắc của kinh thành Triệu Nguyệt. Xem ra đây cũng là một hành trình khá dài, nàng phải tìm mọi cách để rút ngắn thời gian lại. Xích Hỏa là một mối nguy hại cần phải loại bỏ càng sớm càng tốt, tránh để lâu lại nguy hiểm đến Vô Cực cung. Nhân dịp này, nàng cũng muốn tham quan một trong tứ đại đế quốc Triệu Nguyệt một chút.
Uyển Nghi nhanh chóng lên đường đến Triệu Nguyệt quốc. Kinh thành đầu tiên, Tử Vân thành. Uyển Nghi vừa vào thành, đầu tiên là kinh ngạc. Thành này giống như không có người đứng đầu cai quản, nhìn khắp nơi một mảnh hỗn tạp, binh lính giữ thành cũng không có lấy một người. Thành này lại nằm sát biên giới, vạn nhất địch quân tràn vào, thất thủ là điều không cần phải bàn cãi. Trong thành cũng không có quá sầm uất, chỉ đơn độc vài hàng quán hay cửa tiệm buôn bán nhỏ, cũng ít người qua lại, nhìn không có khác mấy một thôn làng hẻo lánh. Uyển Nghi cưỡi ngựa thong thả vào thành. Mục tiêu của nàng ở Tử Vân thành chính là lấy được giấy thông hành cùng con dấu của thành chủ. Như vậy, nàng có thể ung dung mà đi đến các thành tiếp theo. Tùy tiện tìm một quán trọ ven đường, Uyển Nghi cất ngựa rồi đi vào. Trong quán cũng không có mấy người, họ chỉ im lặng ăn uống, một số thì rì rầm bàn tán. Nàng chọn một bàn còn trống rồi ngồi xuống, kêu một đĩa bánh bao cùng một bát cháo rồi cắm cúi ăn. Từ đằng sau truyền đến tiếng trò chuyện của hai nam tử:
“ Ở kinh thành gần đây xảy ra chuyện lớn rồi !”
“ Sao vậy?”
“ Nghe nói Hàn vương gia cùng thái tử vì một nữ tử mà xung đột đó !”
“ Thật sao? Là nữ nhi nhà nào mà tốt số vậy? Được cả hai nam tử ưu tú nhất Triệu Nguyệt để ý tới?”
“ Nghe nói là Đại thiên kim của Binh bộ thị lang Hình thượng thư đó!”
“ Cái gì? Ngươi không có nhầm chứ? Nữ nhân đó không phải là thiên hạ đệ nhất xấu nữ cùng phế vật sao? Cái đồ bỏ đi đó có cái gì tốt mà khiến cho cả thái tử
và Hàn vương gia đều muốn có được chứ?”
“ Ai, ta làm sao mà biết chứ? Ta cũng muốn đến kinh đô một lần cho biết, nhưng khổ nỗi thành chủ của chúng ta bị bệnh nặng, không thể xử lí việc chính sự… Haizz, ước gì có một vị thần y đi qua đây, chữa bệnh cho thành chủ…”
“ Đừng mơ mộng nữa! Bao nhiêu danh y được mời đến rồi, mà bệnh của thành chủ có giảm đâu !”
“ Vậy nên ta mới nói là một vị thần y, là thần y đó! Ngươi nghe lọt lỗ tai chưa?”
Uyển Nghi hơi ngẩn ra. Thành chủ Tử Vân bị bệnh nặng sao? Hèn gì tình trạng ở trong thành lại hỗn loạn như vậy! Uyển Nghi gặm bánh bao, trong đầu ngàn suy nghĩ vận chuyển. Nếu đã không thể xử lí chính sự, e rằng nàng cũng không có cách lấy được giấy thông hành từ vị thành chủ này. Trong đầu tính kế một chút, khóe môi câu lên nụ cười đắc ý. Ha, phàm là việc, tất sẽ có cách để giải quyết!
Vài ngày sau, trước cửa thành phủ xuất hiện một công tử chừng 15-16 tuổi, nét mặt ôn hòa ưa nhìn, một thân y phục hơi nhuốm bụi, trên vai xách theo hòm thuốc đứng ở cửa, nhìn thị vệ gác cổng bày một lễ, mỉm cười nói:
“ Vị thị vệ đây, ta muốn gặp qua thành chủ!”
Thị vệ canh cửa liếc mắt một cái hỏi:
“ Vị công tử đây muốn gặp thành chủ có việc gì?”
Uyển Nghi cười đáp:
“ Tại hạ là một đại phu, chuyên đi khắp nơi tìm kiếm bệnh lạ để cứu chữa, vừa hay nghe tin thành chủ thành này bị bệnh quái dương khó chữa, nên muốn vào thử chút sức mọn!”
“ Đại phu?” Thị vệ nghi ngờ nhìn nàng. Tiểu tử này thân mình gầy nhỏ, ngũ quan cũng coi là tuấn tú, trang phục cùng đầu tóc đều gọn gàng, chỉ là hơi vương chút bụi đất, dĩ nhiên là người đi đường xa mới đến. Một bên vai đeo hòm thuốc cũng đủ nhìn ra thân phận lang y của hắn. Chỉ là, nhìn dáng vẻ gầy gò của hắn này, sẽ có bao nhiêu tài chữa bệnh a? Phải biết bệnh của thành chủ bọn hắn đã qua bao nhiêu danh y rồi mà vẫn không có tiến triển. Tiểu tử này, liệu sẽ có bản lĩnh chữa bệnh chứ? Trên mặt thoáng qua ý nghi ngờ, nhưng thị vệ vẫn mở cửa cho nàng:
“ Vào đi !”
Uyển Nghi khách khí nói:
“ Đa tạ !”
Vào đến trong phủ, nàng gặp được quản gia. Hắn vừa nhìn thấy nàng liền từ tốn hỏi:
“ Vị công tử đây tìm ai?”
Uyển Nghi khom người hành lễ, nói:
“ Tại hạ là một thầy lang, đi qua đây lại vô ý nghe được gia chủ bị bệnh nặng không khỏi, nên nghĩ muốn vào thử chút sức mọn !”
Quản gia nghi ngờ nhìn nàng một lượt. Nhận ra ánh mắt của hắn, Uyển Nghi tươi cười nói:
“ Xin đừng nhìn vẻ bề ngoài để đánh giá một người. Tại hạ làm nghề thầy lang chữa bệnh cũng đã 10 năm rồi đấy.”
Quản gia xấu hổ thu lại tầm mắt, khom người làm động tác mời:
“ Vậy, xin mời đại phu đi theo tại hạ.”
Quản gia dẫn nàng đi đến một tòa viện lớn trong phủ, trồng đầy trúc khiến cả tòa viện ngập trong màu xanh mát. Thấy Uyển Nghi ngạc nhiên, quản gia liền giải thích:
“ Thành chủ của chúng tôi rất yêu thích trúc nên mới trồng một viện toàn trúc thế này, đây là viện của thành chủ, Trúc Hiên các.”
Uyển Nghi gật đầu, theo quản gia đi đến một gian phòng. Từ xa nàng đã cảm nhận được mùi dược liệu gay mũi, trong đó còn xen lẫn một chút mùi là lạ nhưng lại có vẻ rất quen. Uyển Nghi hơi cau mày. Thứ mùi này tựa như lạ, nhưng lại có vẻ quen thuộc, nhưng nó hòa lẫn vào mùi dược liệu nên rất khó để phân biệt. Quản gia đẩy khẽ cửa, quay sang nói với nàng:
“ Đại phu, mời! Thành chủ ở bên trong!”
Uyển Nghi xoay người đi vào phòng, mùi dược liệu xông lên khiến nàng hơi có chút lảo đảo. Đứng vững lại, Uyển Nghi quan sát một lượt cách bài trí trong phòng. Căn phòng có hai gian, gian ngoài dùng tiếp khách, có kê một bộ bàn gỗ đàn hương, trên đặt một bộ ấm trà màu ngọc cùng một hương lô tỏa ra thứ mùi hương dịu dàng. Uyển Nghi không có chú ý nhiều đến cái hương lô kia, xoay người liền tiến vào trong phòng. Lúc nhìn đến thân ảnh nam tử ngồi an tĩnh trên giường, nàng hơi có chút sửng sốt. Đó là một nam tử thân mình mảnh khảnh gầy yếu, gương mặt tuấn mĩ, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, nhưng làn da lại tái nhợt như da người ch.ết, không một tia huyết sắc. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm chặt, một đầu tóc đen không buộc lên để buông thả tự do sau lưng, phủ lên hai vai, chỉ bằng nhan sắc này của hắn, dù có bệnh cũng sẽ có khối nữ tử mê đắm hắn. Đôi mày Uyển Nghi hơi nhăn lại nhìn về đôi môi tím đen một mảnh của hắn. Triệu chứng này rất giống là bị trúng độc. Uyển Nghi xem xét một lượt rồi quay sang hỏi quản gia:
“ Môi của thành chủ đã biến màu này từ bao giờ?”
Quản gia thận trọng đáp:
“ Từ lúc bắt đầu bệnh, môi của thành chủ đã biến thành màu này. Rất nhiều danh y xem qua, lại vẫn lắc đầu nói đoán không ra bệnh.”
Uyển Nghi hơi có chút đăm chiêu suy nghĩ. Môi bị tím đen như vậy hẳn là bị trúng độc, phàm là đại phu đều hoàn toàn có thể đoán ra, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đều nói là không chẩn được bệnh? Uyển Nghi ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay bắt mạch cho Bạch Chính Nguyên. Không có dấu hiệu của độc tính trong người? Lâm Uyển Nghi trừng lớn hai mắt. Này rốt cuộc là bị làm sao? Đột nhiên tay nàng phát lạnh, Uyển Nghi giật mình nhìn xuống, lại phát hiện nhiệt độ ở tay của Bạch Chính Nguyên đang dần rút đi, tay hắn trở lên lạnh như băng tuyết, chút huyết sắc cũng không còn. Uyển Nghi hốt hoảng liền cầm cổ tay hắn bắt mạch. Mạch của hắn rất loạn, lúc nhanh lúc chậm, vành mạch căng phồng tưởng chừng như sắp vỡ ra, gân xanh nổi đầy trên cánh tay. Nàng ngước lên nhìn hắn. Sắc mặt hắn tái xanh, mày gắt gao nhăn lại, mồ hôi tuôn ròng ròng, môi đen sậm một màu giờ phút này lại trắng bệch kinh người. Tiếng quản gia hốt hoảng vang lên:
“ Không tốt, thành chủ lại phát bệnh rồi !”
Hai tay Bạch Chính Nguyên lập tức nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào thịt, máu tươi chảy ra, hàm răng nghiến chặt lấy môi. Sắc mặt hắn đổi từ xanh lét sang trắng bạch như tờ giấy, cơ mặt co giật mãnh liệt, hô hấp dồn dập. Hắn chống hai tay xuống giường, thở ra khó nhọc, gần như là chỉ hít vào mà không có thở ra. Không chút chần chừ, Uyển Nghi xoay người hắn ngồi đối diện với mình, nói:
“ Hít thở sâu, nghe ta, hít thở sâu !”
Hô hấp của hắn vẫn nặng nề, hai mắt nhắm chặt, trên mặt lộ rõ vẻ thống khổ, đau đớn. Uyển Nghi bóp chặt hai tay hắn, cắn răng nói:
“ Nghe ta nói, hít thở thật chậm, không gấp gáp, mau làm theo lời ta, hít thở thật sâu !”
Thân mình Bạch Chính Nguyên run rẩy kịch liệt, hô hấp hỗn loạn lúc đều lúc không đều. Trong mắt Uyển Nghi một mảnh bừng tỉnh. Hắn không thể làm chủ bản thân lúc này, biện pháp thông khí của nàng không thể áp dụng. Uyển Nghi nghiến răng, quyết định ngả chiêu bài cuối cùng. Hít sâu một hơi, nàng gằn giọng nói:
“ Mở mắt ra, nhìn ta ! Mở mắt ra !”
Cơ thể Bạch Chính Nguyên có chút chấn động, mày gắt gao nhăn lại, hai mắt dường như càng khép chặt hơn. Một bên quản gia lo lắng đến toát mồ hôi. Mắt của thành chủ hắn, nếu mở ra…Uyển Nghi lúc này giận không có chỗ phát tiết, nộ khí trong người bùng nổ, nàng quát lên:
“ MỞ MẮT RA !”
Hai mắt Bạch Chính Nguyên đột ngột mở lớn. Uyển Nghi giật mình, kinh hoàng nhìn vào mắt hắn. Hai con ngươi, trong suốt ! Nàng trừng lớn con mắt, nhìn không chớp vào đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia. Đồng tử mắt màu đen đậm, nhưng tròng mắt không có sắc tố melanin nên trong suốt một mảnh. Lần đầu tiên Uyển Nghi nhìn thấy một đôi mắt lạ lùng như vậy. Thu hồi kích động trong lòng, nàng đặt một tay lên trán Bạch Chính Nguyên, mắt nhìn thẳng vào mắt của hắn không chút cố kị. Bạch Chính Nguyên cũng là nhìn không chớp vào mắt nàng, ý thức của hắn, đang dần bị rút đi. Bởi đôi mắt đen như ngọc đang nhìn thẳng hắn đây. Từ trong con ngươi đen bóng của nàng dần dần tỏa ra thứ ánh sáng ma mị, dẫn dắt ý thức của người khác rời đi. Thanh âm trầm nhẹ của nàng chậm rãi vang lên:
“ Bình tĩnh lại, đem tâm bình tĩnh lại. Không có chuyện gì xảy ra cả. Không có chuyện gì."
Ý thức của Bạch Chính Nguyên dần dần bị rút cạn, hắn vô thức làm theo lời của nàng. Hai mắt hắn từ từ khép lại, cuối cùng hắn gục xuống, ngất lịm trên vai nàng. Uyển Nghi nhẹ nhàng thở ra, xoay người đỡ hắn nằm xuống giường, lại vén chăn lên đắp cho hắn, lúc này mới để ý một bên quản gia đã bị dọa cho ngất xỉu. Uyển Nghi vội vàng bấm huyệt để hắn tỉnh dậy. Nàng dùng kim châm rạch lên cổ Bạch Chính Nguyên, lấy máu của hắn cho vào một cái lọ nhỏ rồi cất đi. Nàng băng lại vết thương trên cổ hắn, lại quay sang nói với quản gia:
" Quản gia, có thể phiền giúp tại hạ chuẩn bị một gian phòng nhỏ để qua đêm không? Tại hạ muốn nghiên cứu kĩ hơn bệnh trạng của thành chủ."
Quản gia vừa mới hồi hồn, nghe xong liền vội vàng đáp ứng:
" Được, được chứ, đại phu chờ một chút, ta sẽ sai người đi chuẩn bị."
Uyển Nghi khẽ gật đầu:
" Đa tạ !"