Chương 8

Bởi vì Thần Hậu đã biết Hắc Nặc Lỗ Tư muốn dẫn An Địch Mĩ Áo đến Thần Giới, cho nên Hắc Nặc Lỗ Tư tạm thời không tiện để hành động, đành phải tạm thời ở lại bên trong Thái Dương điện của  Mễ Nhĩ Thác Tư.


“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng có tức giận nữa! Ta đã giúp cưng đập cho Mặc Nhĩ mấy quyền rồi, yên tâm nó không dám trêu đùa cưng nữa đâu nên cưng cũng đừng phụng phịu nữa nha!”Hắc Nặc Lỗ Tư đối với cái mặt trư đang sinh khí khó chịu không thèm nhìn mặt mình, cười tủm tỉm dỗ nói.


“Mặc Thụy Nhĩ chỉ là đồng lõa, Thần Hậu mới là chủ mưu! Ngươi muốn ta hết giận, thì phải đi tìm Thần Hậu giúp ta báo thù!”
An Địch Mĩ Áo giương cái bụng to oạch, cố hết sức từ trên giường ngồi dậy chỉ vào nam nhân tức giận mắng.


Tuy rằng Hắc Nặc Lỗ Tư đã đánh cho Mặc Thụy Nhĩ một trận khốn đốn, đem khuôn mặt đáng thương của nó đánh cho bầm dập. Nhưng An Địch Mĩ Áo vẫn chưa cảm thấy hết giận. Bởi vì đầu sỏ gây nên còn chưa bị trừng phạt. Tại sao đầu sỏ gây nên cố tình là mẫu hậu của Hắc Nặc Lỗ Tư cơ chứ, cho nên Hắc Nặc Lỗ Tư một chút biện pháp cũng không có. An Địch Mĩ Áo đang bừng bừng tức giận nên Hắc Nặc Lỗ Tư tự nhiên đứng mũi chịu sào, đáng thương cho Hắc Nặc Lỗ Tư!


“Tiểu Mĩ Mĩ, Thần Hậu là mẫu hậu của ta!”Hắc Nặc Lỗ Tư bất đắc dĩ nói, làm sao nó có thể đi tìm mẫu hậu báo thù được cơ chứ!


“Nhưng mà nàng muốn giết ta!”An Địch Mĩ Áo lại bắt đầu khóc, nhớ tới tình cảnh lúc vừa rồi làm cho hắn đến giờ vẫn còn sợ hãi, nhịn không được toàn thân phát run.


available on google playdownload on app store


“Mẫu hậu không phải thật tâm muốn giết cưng đâu, nàng chỉ là muốn dọa cưng một xíu thôi!”Hắc Nặc Lỗ Tư cười khổ nói.


“Nói xạo, ngươi cố ý nói giúp nàng thì có!”An Địch Mĩ Áo nổi giận mắng. Cái gì gọi là chỉ là dọa hắn một xíu? Hắn thiếu chút nữa mất mạng! Thần Hậu thật sự là nữ nhân độc ác tàn nhẫn nhất khắp thiên hạ, hắn hận ch.ết nàng! Cho dù  nàng là mẫu hậu của dã thú đi chăng nữa, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ cho nàng!


“Ta...”Hắc Nặc Lỗ Tư vừa định mở miệng biện giải, lập tức liền bị An Địch Mĩ Áo đánh gãy.
“Ngươi cái rắm! Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là muốn mẫu hậu của ngươi hay là muốn ta? Ta và mẫu hậu của ngươi, ngươi chỉ có thể chọn một!”


An Địch Mĩ Áo lửa giận ngút trời mắng, cái đồ dã thú ch.ết tiệt này, lão bà của y bị khi dễ mà còn không chịu đi lấy công đạo, chỉ biết chăm chăm bảo vệ mẫu hậu của mình, thật sự làm hắn tức ch.ết mà.


“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng như vậy, “Hắc Nặc Lỗ Tư sắp đau đầu muốn ch.ết rồi, không nghĩ tới Tiểu Mĩ Mĩ lại buộc nó chọn một trong hai người, bây giờ phải làm thế nào? May là Mễ Tư cùng Chu Lợi Địch hai người bọn họ không có ở đây, không thì y sẽ bị mất mặt đến ch.ết mất!


“Ta cứ muốn như vậy đó! Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc thì ngươi muốn ta hay muốn mẫu hậu của ngươi!”An Địch Mĩ Áo hung hãn chỉ vào dã thú, nhất định phải bắt dã thú chọn một trong hai, lúc này hắn vô cùng sinh khí rồi!
“Ta...”


“Đủ rồi! Nhìn bộ dáng do dự của ngươi là đủ biết ngươi đang luyến tiếc mẫu hậu của ngươi phải không. Được rồi! nếu ngươi muốn chọn mẫu hậu của ngươi thì từ nay về sau ngươi đừng mơ tưởng chạm vào ta dù chỉ một chút, cả đời đừng nghĩ đến chuyện trèo lên giường của ta nữa!Ngươi cút ra ngoài cho ta!”An Địch Mĩ Áo nhìn nó nửa ngày không mở miệng, mặt đầy khó xử, càng thêm tức giận, lửa giận ngút trời khóc mắng.


“Tiểu Mĩ Mĩ!”Hắc Nặc Lỗ Tư vô tội kêu lên.
“Lập tức cút cho ta! Không thì lập tức ta sẽ ở trước mặt ngươi tự sát!”An Địch Mĩ Áo vô cùng phẫn nộ uy hϊế͙p͙.


Dã thú ch.ết tiệt, vậy mà lại đi muốn mẫu hậu mà không cần hắn, đúng là đồ không lương tâm, cái đồ đại khốn kiếp! Súc sinh! Vô nhân tính!


“Tiểu Mĩ Mĩ, trăm ngàn lần cưng làm bừa gì nha! Ta không có nói là không cần cưng mà!”Hắc Nặc Lỗ Tư trợn trắng mắt, nhìn cái mặt béo phì đang đô đô tức giận, vừa bực mình vừa buồn cười. Không biết Tiểu Mĩ Mĩ học được của ai cách tự sát uy hϊế͙p͙ nó, còn nói không phép cho đụng hắn, không cho phép trèo lên giường của hắn, tại sao kể cả khi hắn Tiểu Mĩ Mĩ tức giận mà cũng khả ái như thế cơ chứ!


“Rõ ràng là ngươi luyến tiếc mẫu hậu của ngươi, so với ta thì ngươi càng ưa thích mẫu hậu của ngươi hơn đúng không?”An Địch Mĩ Áo chu chu cái miệng trư khả ái, vừa  khóc vừa lên án, biểu tình vô cùng khoa trương, tựa như một oán phụ đáng thương bị trượng phu của mình vứt bỏ.


“Ta nói như vậy lúc nào! Tiểu Mĩ Mĩ, cưng không thể vu oan cho ta nha!”Hắc Nặc Lỗ Tư ngồi trên giường muốn ôm hắn thân thân lại bị hắn né tránh.


“Cút ra! Ta nói rồi nếu ngươi muốn mẫu hậu của ngươi thì đừng có mơ chạm vào ta cũng không cho phép trèo lên giường của!” An Địch Mĩ Áo oán hận nói.
“Nhưng mà ta đâu có nói muốn mẫu hậu!”Hắc Nặc Lỗ Tư bất đắc dĩ than một tiếng, mặc kệ hắn giãy dụa, vẫn cứ đem hắn giam ở trong lòng.


“Buông ra ta, khốn kiếp! Không cho phép ngươi ôm ta, đồ phản bội! Ta cũng không muốn để ý ngươi nữa!”An Địch Mĩ Áo sinh khí dùng lực phản kháng, loạn đả loạn đá nam nhân.


“Tiểu Mĩ Mĩ, đừng lộn xộn, cẩn thận làm thương tổn đến bảo bảo ở trong bụng! Còn có, ta lúc nào trở thành đồ phản bội cơ chứ?”


Hắc Nặc Lỗ Tư lo lắng vội vàng ngăn chặn  cái giò heo đang loạn đánh, cảm thấy mình siêu cấp bị oan uổng, mẫu hậu tại sao lại hại y thảm đến như vậy! Y càng ngày càng cảm thấy hết thảy đều là báo ứng! Thật sự nếu biết trước như vậy thì đã chẳng làm  !


“Ta bị mẫu hậu của ngươi tr.a tấn độc ác như vậu, vậy mà ngươi còn không nguyện ý giúp ta,ngươi còn đáng mặt làm trượng phu hay không, thế không phải là đồ phản bội thì còn là gì?”An Địch Mĩ Áo mắng co vẻ rất hợp tình hợp lý, tiếp sau đó lại đáng thương khóc lên: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi là người đối với ta tốt nhất trên đời này, còn tốt hơn phụ vương và mẫu hậu của ta. Ngươi yêu ta nhất, ngươi sẽ vĩnh viễn bảo hộ, yêu thương ta. Cho nên ta vì ngươi mà cái gì cũng không cần, ngay cả ngai vàng cũng  không làm nguyện ý sinh hài tử cho ngươi! Kết quả thì sao? Ngươi đối với ta như thế nào! Sauk hi biết mẫu hậu của ngươi đối với ta như vậy. Ngươi ngay cả thí đều không phóng một cái, ngươi là cái đồ tồi, đồ vô dụng, ngươi là tên đại lừa đảo, siêu cấp phản bội, ta khinh bỉ ngươi!”


Bị ái nhân mắng đến cẩu huyết lâm đầu nhưng mà Hắc Nặc Lỗ Tư không có sinh khí, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Y vô cùng bất đắc dĩ, chả nhẽ y vô dụng như vậy sao?


Haiz, xem ra nếu không đáp ứng giúp Tiểu Mĩ Mĩ báo thù, thì tuyệt đối Tiểu Mĩ Mĩ sẽ không bỏ qua cho  mình, huống hồ lần này mẫu hậu quả thật có hơi quá đáng!


“Tiểu Mĩ Mĩ, cưng đừng mắng nữa! Ta đáp ứng với cưng là sẽ giúp cưng báo thù mà, có được hay không?”Yêu thương thê tử Hắc Ám chi Thần mỉm cười nói, lau đi nước mắt trên mặt hắn.


Trong kim mâu chợt lóe một tia ôn nhu say lòng người. Y phát hiện ra Tiểu Mĩ Mĩ càng ngày càng thích khóc, không biết có phải là do mang thai hay không, Cho dù hắn càng  như vậy thì càng làm mình không nhịn được mà càng muốn yêu thương bảo hộ hắn nhiều hơn!


“Thật sao! Ngươi thật sự đáp ứng giúp ta tìm ngươi mẫu hậu báo thù!”An Địch Mĩ Áo chợt ngừng khóc, tóm lấy quần áo của nam nhân  kích động hỏi.


“Cưng đừng hung nữa, ta nào dám không đáp ứng với cưng!”Hắc Nặc Lỗ Tư nắm cái mũi trư của hắn cười nói. Vì để mua vui cho ái nhân thì y đành phải  trêu cợt mẫu hậu một chút vậy.


Nhưng mà nếu làm như vậy thì sẽ khiến cho mẫu hậu cùng phụ vương càng thêm tức giận lúc đó muốn cầu xi để Tiểu Mĩ Mĩ biến thành người lại càng khó hơn.


Nhưng lúc này Tiểu Mĩ Mĩ đang vô cùng tức giận nếu không giúp hắn giải toả tức giận thì hắn còn càng nháo hơn  . Đành nghĩ biện pháp khác để giúp Tiểu Mĩ Mĩ hoá giải nguyền rủa quay trở về làm người vậy!


“Thực xin lỗi! Vùa nãy ta vô cùng tức giận, cho nên mới...”An Địch Mĩ Áo ngượng ngùng nói xin lỗi, vừa rồi hắn quá kích động rồi.


“Cho nên cưng mới uy hϊế͙p͙ đe dọa ta sao? Được lắm cưng dám uy hϊế͙p͙ ta không cho phép ta chạm vào cưng, không cho phép ta lên giường của cưng. Đồ tiểu lẳng lơ, cưng tao như vậy, nếu ta không chạm vào cưng thì cưng có chịu được sao! Hừ, được rồi ta sẽ không trèo lên giường của cưng nữa, kể cả cưng có khóc xin ta cũng không!”


Hắc Nặc Lỗ Tư giả bộ sinh khí dùng lực trạc trạc hai má mập mạp của hắn, hung hăng đánh tao mông có hắn một phát rõ kêu.
“Ai nha! Đừng đánh mà!”An Địch Mĩ Áo nhíu chặt lông mày, khuôn mặt trở lên kỳ quái đỏ ửng.


“Tiểu tao trư, cưng làm sao thế, có phải lại phát xuân rồi không!”Hắc Nặc Lỗ Tư tà cười nói, mập mờ xoa nắn cái mông bự của hắn.


“Mới không phải! Ngươi đừng nói xấu ta! Chỉ là có hơi chút đau! Cái kia... Cà rốt vẫn còn ở bên trong!”An Địch Mĩ Áo ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói, móng heo vội vàng che chắn mông heo, dã thú ch.ết tiệt vừa rồi vừa vặn đánh vào cà rốt.


“Tiểu tao trư, Làm sao có thể mang theo cà rốt ở trong mông mà cả ngày chạy nhong nhogn ở trong cung, cưng thật hạ lưu!”Hắc Nặc Lỗ Tư trêu chọc nói, ánh mắt tà ác kia làm cho mặt của An Địch Mĩ càng thêm đỏ ửng.


“Còn không phải là do ngươi bỏ vào!”An Địch Mĩ Áo xấu hổ phản bác lại. Tất cả cũng tại hắn mỗi ngày mang cà rốt đã thành thói quan, thế nên trước lúc đến thiên giới đã quên bảo dã thú lấy cà rốt ra.


Mắc cỡ ch.ết người mà, tại sao hắn có thể mong kẹp cà rốt mà cùng bao nhiêu người gặp mặt cơ chứ! may là không bị ai phát hiện ra, nếu không thì hắn nhất đinh sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!


“Ai bảo cưng không nhắc nhở ta, làm cho ta quên! Tiểu tao trư nói mau, Mặc Nhĩ có phát hiện  ra trong mông cưng có nhét cà rốt hay không, có kéo y phục của cưng ra xem hay không?”Hắc Nặc Lỗ Tư cười thật ɖâʍ đãng tà ác.


“Đương nhiên là không rồi!”An Địch Mĩ Áo lắc đầu rống to, xấu hổ đến sắp bốc hơi, dã thú ch.ết tiệt nghĩ cái khỉ gì thế ! thật biến thái mà!
Hắc Nặc Lỗ Tư đương nhiên biết là không có nhưng y lại cố ý đùa An Địch Mĩ Áo.


“Thật không có sao?”Hắc Nặc Lỗ Tư cố ý giả vờ không tin.
“Đương nhiên!”An Địch Mĩ Áo dùng lực gật đầu. Dã thú ch.ết tiệt cũng dám không tin hắn, đáng giận!
“Ta không tin, ta muốn kiểm tra!”Kim mâu lộ ra một mạt ý cười xấu xa.
“Kiểm tr.a như thế nào?”


“Ngươi cứ nói đi?”Vừa dứt lời, một bàn tay tà ác đã chui vào trong vạt áo dài của An Địch Mĩ Áo, tập kích của cà rốt vẫn cắm trong mông của hắn.


“Ưm... Không cần! Nơi này là chỗ người ta đó, sẽ bị nghe thấy!”An Địch Mĩ Áo xấu hổ vội vàng kéo tay của dã thú ra. Dã thú ch.ết tiệt cũng không them quan tâm đây là nơi nào mà đã phát tình. Phòng của ca ca y cùng Chu Lợi Địch ở ngay cách vách, lúc nào cũng có  khả năng sẽ bị nghe thấy!


“Ta không nghe lầm chứ! Tiểu Mĩ Mĩ, Cưng cũng biết ngượng ngùng ư! Cưng còn dám ở trước mặt mẫu hậu ta an ủi, thế mà bây giờ còn sợ bọ Mễ Tư nghe thấy ư?”Hắc Nặc Lỗ Tư cố ý lộ ra một biểu tình vô cùng khoa trương trêu chọc hắn.


“Lần đó không thể trách ta, ta không biết người ở trước mặt ta lúc đó là mẫu hậu của ngươi nha!”Nhắc tới chuyện đó. An Địch Mĩ Áo  xấu hổ đến nỗi hận không thể lập tức ch.ết đi, lần đó hắn thật sự là đem toàn bộ mặt mũi An Lỗ Đặc quẳng đi rồi.


Nhìn thấy biểu tình xấu hổ của Tiểu Mĩ Mĩ, Hắc Nặc Lỗ Tư nhịn không được càng thêm kích động. Trong kim mâu nhuộm đầy dục vọng, hận không thể lập tức đem hắn ăn luôn.


An Địch Mĩ Áo xấu hổ vội vàng cúi đầu, đột nhiên bị nam nhân áp đảo, còn chưa kịp mở miệng, cái áo đã bị nam nhân nhanh chóng kéo lên lộ ra hạ thể xù lông. Nam nhân đột nhiên vội vàng xao động tuy vậy nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận, để tránh không áp đến bụng của hắn.


“Dã thú ch.ết tiệt, không cần xoa nữa... Mau để ta đứng lên, thật sự không thể mà, sẽ bị phát hiện!”An Địch Mĩ Áo cố gắng vặn vẹo tránh khỏi dã thú. Nhưng bởi vì hắn đang mang thai nên rất sợ làm thương tổn đến bảo bảo ở trong, cho nên không dám giãy mạnh, chỉ có thể xấu hổ nhỏ giọng kêu lên.


Nếu để Chu Lợi Địch biết được dã thú làʍ ȶìиɦ với một con heo thì nhất định hắn sẽ bị cười ch.ết mất. Nếu bây giờ hắn vẫn còn là  một thiếu niên siêu cấp xinh đẹp thì cho dù có bị phát hiện đi chăng nữa cũng không có gì đáng mất mặt, bởi vì hắn xinh đẹp nha! Dã thú nhịn không được là bình thường, nhưng mà hắn bây giờ là một con heo, nếu dã thú đối với hắn phát tình, thì thật là quá biến thái. Bất quá cái này cũng chứng mình cho mị lực của hắn quá lớn, cho dù có biến thành heo đi chăng nữa thì vẫn có thể câu dẫn nam nhân! Ha ha ha...


Nhìn heo con kia đang vô cùng đắc ý, Hắc Nặc Lỗ Tư cúi đầu hôn cái mũi của hắn một cái, cười nói: “Tiểu Mĩ Mĩ, cưng thật đáng yêu!”


Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên dã thú nói mình khả ái, nhưng An Địch Mĩ Áo vẫn là nhịn không được thẹn thùng nhắm chặt mắt, hoàn toàn không dám nhìn dã thú, nai con trong ngực đang chạy thình thịch nha.


“Ah Uhm... Cầu chàng, đừng nữa mà... Bảo bảo còn chưa ngủ...Uhm ah ah... Chờ tí nữa... Bảo bảo đang ở bên cạnh, cầu chàng dừng lại... ah ah ah ah ah... Làm chậm một chút... A a a a a... Không cần a... Đệ đệ của chàng còn đang ở cách vách... Uhm uhm a a a... Đừng cầm chỗ đó... Úc a a... Đừng nóng vội nha... ah ah  uhm oh oh...”


Hắc Nặc Lỗ Tư đang muốn hôn sâu An Địch Mĩ Áo thì phòng cách vách lại đột nhiên truyền đến những tiếng rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập.


Hắc Nặc Lỗ Tư cùng An Địch Mĩ Áo hai mặt nhìn nhau, nở nụ cười, bọn họ đã nhận ra chủ nhân của thanh âm kia là ai rồi. Nguyên lai còn có  người so với bọn hắn khẩn cấp hơn, đã bắt đầu làm, cho dù là đang ở trước mặt hài tử!


Hắc Nặc Lỗ Tư đối với An Địch Mĩ Áo cười xấu xa nói: “Cưng có muốn rình trộm hay không?”Nụ cười kia phi thường vô lương.


“Đương nhiên muốn!”An Địch Mĩ Áo lập tức gật đầu. Không nghĩ tới thánh đức thái tử người cao quý ưu nhã nổi tiếng khắp đại lục vậy mà khi lên giường thanh âm lại tao như vậy, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Thật sự muốn nhìn lúc Chu Lợi Địch ân ái thì sẽ là dạng gì, vừa mới nghe được Chu Lợi Địch nói đừng tóm chỗ đó, không phải chỗ ấy ấy bị trói đấy chứ?!


An Địch Mĩ Áo lộ ra hưng phấn cười ngượng ngùng, muốn Hắc Nặc Lỗ Tư lập tức dẫn hắn đi rình coi Mễ Nhĩ Thác Tư cùng Chu Lợi Địch làʍ ȶìиɦ.


Hắc Nặc Lỗ Tư xoay người vung tay lên, thi pháp muốn nhìn một chút quang cảnh ở bên trong bức tường. HÌnh ảnh nóng bỏng còn chưa kịp nhìn đến thì đã bị một đạo kim quang  phóng đến. May là Hắc Nặc Lỗ Tư nhanh tay lẹ mắt, đúng lúc ôm An Địch Mĩ Áo tránh đi!


“Hỏng rồi, chúng ta đã bị phát hiện!”Hắc Nặc Lỗ Tư đáng tiếc nói lên. Khó có được cơ hội rình coi được cái tên băng sơn ngàn năm kia làʍ ȶìиɦ,  y rất muốn xem tên siêu cấp đại băng sơn thế kia làm thế nào biến thành đại hoả sơn, đáng tiếc đã bị bọn họ  phát hiện ra rồi!


“Thật sự rất đáng tiếc!”An Địch Mĩ Áo gật đầu tán đồng, mặt đầy không cam lòng.


Khó được có cơ hội có thể chứng minh từ nhỏ đến lớn cái gì đều so với hắn vĩ đại, tự cho là Thánh Nhân Chu Lợi Địch, kỳ thật cũng là thích bị nam nhân thao đồ lẳng lơ, so với hắn còn hạ lưu. Kết quả lại bị Mễ Nhĩ Thác Tư phát hiện ra, thật là chán a!


“Được rồi, cưng đừng buồn bã nữa! Tiểu Mĩ Mĩ, bây giờ ta sẽ mang cưng đi tìm mẫu hậu báo thù, có được hay không?”Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng búng trán của hắn một cái, xấu xa cười nói.


“Quá tốt! Chúng ta mau đi!”An Địch Mĩ Áo lập tức tỉnh táo lại, câu nói của dã thú làm hắn bông trở lên phấn chấn. Rốt cuộc có thể báo thù rồi, hắn nhất định phải làm cho Thần Hậu nữ nhân xấu xa đi biết tay, ha ha ha...


Hắc Nặc Lỗ Tư ôm An Địch Mĩ Áo hóa thành một đoàn khói đen nhanh chóng biến mất ở trong cung điên, chỉ còn để lại những tiếng rên rỉ đầy tình ái của cặp phu phu ở bên cách vách.


Cung điện mà thần hậu ở gọi Lưu Tinh cung đặt ở vị trí trung tâm của thiên cung. Cho dù là ban ngày hay ban đêm thì luôn luôn tràn ngập ánh sáng  7 sắc cầu vồng.


Tối nay Lưu Tinh cung vẫn như mọi khi ánh sáng màu 7 sắc bap phủ toàn bộ cùng điện, từ xa đã có thể nhìn thấy sự chói loá của nó rồi. Bỗng nhiên có một bóng đen nhanh chóng bay vào, nhanh đến mức làm người ta nhìn  không rõ, cho nên bọn thị vệ canh gắc trước cửa hoàn toàn không phát hiện ra.


Sau đó bóng đen đó nhanh chóng ẩn trốn vào một góc khuất trong cung, rồi dần dần biến thành  một vị mỹ nam tử siêu cấp anh tuấn tà mị. Trong lòng ngực của y là một sủng vật heo con vô cùng khả ái, bụng của heo con vô cùng to. Mặt của An Địch Mĩ Áo vô cùng tò mò không ngừng nhìn ngó xung quanh.


Tuy rằng bên ngoài được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, nhưng biên trong thì ngay cả bóng dáng của một thị vệ hay người hầu cũng không có, bầu không khí hôn ám im lặng có chút dọa người. Hắc Nặc Lỗ Tư nhanh chóng biến ra một ít ánh sáng nhờ đó mà An Địch Mĩ Áo có thể nhìn rõ xung quanh, hắn phát hiện Lưu Tinh cung  vô cùng rộng giống một mê cung vậy.


“Nơi này chính là nơi ở của Thần Hậu sao? Thật lớn nga!”An Địch Mĩ Áo kinh ngạc kêu lên. Vương cung trước kia của hắn ở nhân giới đã vô cùng lớn rồi, không ngờ rằng  tẩm cung của Thần Hậu còn xa hoa, mĩ lệ hơn nhiều lần.


“Cung điện của phụ vương còn càng lớn hơn!”Hắc Nặc Lỗ Tư gật đầu cười nói. Nhưng mà bình thường thì phụ vương đều ở cùng một chỗ với mẫu hậu, trừ phi mẫu hậu phát bệnh nặng vô cùng, thì may ra phụ vương mới trở về cung điện của mình.


Kỳ thật quyết định muốn trêu cợt mẫu hậu một chút là chuyện phi thường mạo hiểm. Y bắt đầu có chút lo lắng, tí nữa nếu không chạy nhanh mà bị phụ vương bắt lại thì chắc chắn sẽ bị rút gân lột da.


“Tại sao nơi này lại im ắng như thế, hình như không có ai, có thật là mẫu hậu của ngươi đang ở trong cung điện không?”An Địch Mĩ Áo hoài nghi hỏi, trong cung thật sự quá yên tĩnh, hoàn toàn nhìn không đến một bóng người.


“Phụ vương cùng mẫu hậu đều đang ở trong cung, nhưng mà  bọn họ lại ở chỗ sâu nhất trong cung thôi!”Hắc Nặc Lỗ Tư trả lời. Hắn có thể cảm giác được pháp lực của Phụ vương và mẫu hậu.


An Địch Mĩ Áo đang say mê thưởng thức cung điện hoa lệ, đột nhiên cảm giác được cánh tay đang ôm mình trở nên phi thường lạnh lẽo, nghi hoặc quay đầu lại, lập tức ngạc nhiên đến nỗi trừng to mắt.
Hảo soái!


Nguyên lai là bởi vì Hắc Nặc Lỗ Tư chỉ mặc một chiếc áo choàng màu đen, còn cả thân hình thì đều mặc một bộ giáp sắt, đội một chiếc mũ vô cùng kì quái, sau lưng là đôi cánh đen vô cùng lớn, trên tay cầm một trường kiếm màu đen sắc bén vô cùng, làm cho cả người càng thêm bí ẩn càng thêm mê người, An Địch Mĩ Áo bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thiếu chút nữa muốn gào thét điên cuồng.


“Tại sao đột nhiên ngươi lại biến thành như vậy?”Mất cả buổi An Địch Mĩ Áo mới lấy lại được tinh thần, mê luyến nhìn Hắc Nặc Lỗ Tư, kỳ quái hỏi.


Dã thú đang muốn làm gì mà lại mặc bộ áo giáp như vậy, nhìn như đại tướng quân muốn đi đánh giặc vậy. Chờ một chút, hắn nghĩ tới một chuyện,  hình như hắn đã từng nhìn thấy một người giống y như bộ dạng của dã thú lúc này ở trong suối nước nóng của địa ngục, nguyên lai bóng người bí ẩn ngày đó ở suối nước nóng  chính là dã thú!


Hắc Nặc Lỗ Tư không đáp lại, tà khí cười, ôm An Địch Mĩ Áo tiếp tục đi vào chỗ sâu trong cung điện. Nó có thể cảm giác được có một vật thể đang tới gần, chắc là phụ vương đã biết bọn họ đang đến đây.


“Ngươi mặc như vậy, có phải là để cho tiện cho việc chạy trốn hay không? Mẫu hậu của ngươi thực sự đáng sợ như vậy sao?”An Địch Mĩ Áo suy đoán hói, không biết dã thú có thể đối phó được với nàng hay không.


“Đúng vậy a!”Hắc Nặc Lỗ Tư gật đầu mỉm cười. Kỳ thật mẫu hậu không đáng sợ cho lắm, khủng bố nhất chính là  phụ vương! Phụ vương chính là Thần Vương – Vưu Đông  toàn năng, mà mẫu hậu chính là tâm can bảo bối của phụ vuowg. Người nào dám ở trước mặt phụ vương trêu cợt mẫu hậu thì thật là có gan vô cùng lớn, không may y chính là người đó. Phụ vương đã phái thứ kia đến  “nghênh đón ” y rồi! Bất quá vì không để Tiểu Mĩ Mĩ lo lắng, y không nghĩ nói cho Tiểu Mĩ MĨ biết!


“Đúng rồi, Mẫu hậu của ngươi sợ nhất là cái gì?”An Địch Mĩ Áo vô cùng tò mò hỏi, mặt đầy cười gian. Nếu biết thứ mà Thần Hậu sợ nhất thì hắn càng thuận lợi báo thù, hắn muốn hù ch.ết  Thần Hậu -nữ nhân xấu xa kia.


“Nàng sợ nhất chính là ta và cưng  !”Hắc Nặc Lỗ Tư khẽ nhếch lên một mà tiếu ý không rõ ý nghĩa. Bởi vì thứ đó chính là heo mẹ!


“Có ý tứ gì?”Biểu tình của An Địch Mĩ Áo  càng thêm mê hoặc, mặt đầy không tin. Tại sao Thần Hậu lại có thể sợ nhất hắn và dã thú? Chẳng lẽ dã thú lại đang lừa hắn!


Hắc Nặc Lỗ Tư đang muốn giải thích thì đột nhiên bốn phía bò ra vô số rắn hổ mang. Hắc Nặc Lỗ Tư mặt đầy trấn định, rốt cuộc thì cũng  đến rồi...






Truyện liên quan