Chương 12: Đặc điển cà rốt 2 (trừng phạt)
“Xú tiểu tử, ngươi cũng dám đánh ta?!”Hắc Nặc Lỗ Tư khó có thể tin mình bị móng vuốt của con trai cào bị thương, lửa giận ngút trời quát to.
“Bảo bảo, tại sao con lại đánh ba ba!”An Địch Mĩ Áo cũng sợ ngây người, không nghĩ rằng con trai cũng dám đánh trượng phu.
Đối mặt với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận của cha mẹ. Tiểu dã thú không thèm quan tâm cũng không tỏ ra sợ hãi. Nó ngạo mạn chỉ vào phần ngực bên phải của mẫu thân sau đó lại chỉ chỉ vào mình, tỏ ý đó là của nó không cho người khác đụng vào.
Hoá ra vừa rồi Hắc Nặc Lỗ Tư trong lúc vô ý để tay chạm vào phần ngực bên kia mà con trai đang ßú❤ sữa. Điều đó làm cho tiểu dã thủ cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm, nên nó vô cùng tức giận. Thế mới có chuyện hung hăng đánh phụ thân một cái. Tiểu dã thú tuy nhỏ nhưng đã có tính độc chiếm. Nó cho rằng bất luận kẻ nào cũng không được phép chạm vào đồ của mình, kể cả là cha của nó cũng không được phép.
“Xú tiểu tử, cái gì là của mi mà không cho ta đụng vào! Nếu không có ta thì mi có được ßú❤ sữa mẹ của mi không? Mi nên nhớ là suýt chút nữa mi đã bị ném đi ßú❤ sữa thú rồi nha! Mi đúng là đồ vong ân phụ!”Hắc Nặc Lỗ Tư bị thái độ của con trai chọc cho vô cùng tức giận.
Dã thú chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ. Hay cho gã vì thương tiểu tử này uống sữa thú mà phải trăm phương ngàn kế nghĩa ra cách để nó được ßú❤ sữa mẹ. Thẳng oát con đó đã không biết điều cảm ơn thì thôi lại còn cào gã bị thương, đúng là tức ch.ết mà!
“Dã thú, chàng không sao chứ?”An Địch Mĩ Áo lo lắng hỏi, kéo cánh tay của Hắc Nặc Lỗ Tư ra nhìn, phát hiện miệng vết thương cũng không sâu lắm, cũng không có chảy máu, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Bảo bảo, Tại sao con lại cào baba bị thương! Đó là baba của con!”An Địch Mĩ Áo cúi đầu nhìn con trai, giả vờ tức giận trách mắng con trai.
Tiểu dã thú lười biếng nâng kim mâu lên liếc nhìn bọn họ một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục ßú❤ sữa, chính là bộ dạng ta đây không quan tâm. Hình như nó cảm thấy nó không làm sai cái gì cả.
Thấy thế, Hắc Nặc Lỗ Tư thiếu chút nữa bị thái độ của con trai làm cho tức ch.ết, tiểu tử thúi này đúng là gan lớn bằng trời mà dám tỏ thái độ như vậy đối với lão tử! còn kiêu ngạo hơn so với nó trước đây!
“Xú tiểu tử, thái độ của mày là thế nào đây? Mày có muốn bị lão tử đánh cho mấy phát không hả! Tiểu tử thúi. lão tử nói cho mày biết toàn bộ sữ của mẹ mày chính là của tao. Bây giờ lão tử khong cho mày ßú❤ nữa, mày mau cút đi cho tao!”Hắc Nặc Lỗ Tư muốn con trai kéo ra khỏi người của An Địch Mĩ Áo, nhưng ai ngờ con trai chơi xấu ôm chặt lấy An Địch Mĩ Áo không chịu buông, còn quay đầu lại lườm mình một phát, như muốn tuyên bố là nó không sợ tên nào gọi là phụ thân cả.
“Xem ra mày phải bị lão tử đánh cho một trận thì mới biết sự lợi hại của tao. Mới biết lão tử là ai và ai là con!”Hắc Nặc Lỗ Tư vô cùng tức giận đang định vung tay lên đánh tiểu dã thú nhưng không ngờ lại bị An Địch Mĩ Áo ngăn cản lại.
“Dã thú, chàng làm gì? Ai cho phép chàng đánh con!” An Địch Mĩ Áo suốt ruột vì con yêu, thấy con trai đang sợ hãi tưởng phụ thân muốn đánh nó. Hắn vội vàng ôm chặt lấy con trai đem nó ôm vào trong lòng.
“Cưng muốn bào che cho tên tiểu tử này?”Hắc Nặc Lỗ Tư tức càng thêm tức, kim mâu hơi nheo lại, giọng nói bỗng trầm đi làm người khác sởn tóc gáy.
“Không phải là ta muốn bao che cho bảo bảo! Tuy rằng bảo bảo cào bị thương chàng là bảo bảo sai nhưng mà chàng cũng không thể đánh con được! Con còn nhỏ như vậy mà tay chàng lại lớn như thế kia. Nếu đánh con bị thương thì sao!”An Địch Mĩ Áo tuy rằng rất sợ hãi nhưng vì con trai lên lớn mật cãi lại .
“Cưng chỉ biết quan tâm con trai của cưng thôi, Còn lão công của cưng thì không thèm để tâm đến đúng không!”Hắc Nặc Lỗ Tư vừa đố kỵ lại vừa tức giận, nó sắp điên rồi.”Được, Nếu cưng thích tiểu tử này như vậy thì mai sau lúc nào tao huyệt của cưng mà có ngứa thì cưng cứ tự mà nghĩ biện pháp đi nha! Đừng có mà van cầu ta!”
Hừ, Tiểu Mĩ Mĩ ɖâʍ đãng như vậy làm sao có thể chịu được nếu nó không an ủi. Chuyện này nhất định sẽ làm Tiểu Mĩ Mĩ sợ, tí nữa là sẽ khóc cầu nó tha thứ ngay! Hắc Nặc Lỗ Tư vừa đắc ý nghĩ như vậy. Nhưng ai ngờ đột nhiên con trai lại biến ra một củ cà rốt đưa cho An Địch Mĩ Áo.
“Bảo bảo, con đưa cà rốt cho mẹ làm gì?”Nhìn của cà rốt trong tay con trai, An Địch Mĩ Áo mặt đầy hồ nghi. Nâng tầm mắt nhìn trượng phu đang ở bên cạnh, lại phát hiện ra mặt của Hắc Nặc Lỗ Tư đen kịt, kim mâu như đang bốc cháy.
“Đồ lẳng lơ ch.ết tiệt, cưng có một đứa con hiếu thảo ghê!”Hắc Nặc Lỗ Tư nghiến răng nghiến lợi mắng, biểu tình vô cùng khủng bố. Giống như là nó đã minh bạch hết ý tứ của con trai.
“thế là có ý tứ gì?”An Địch Mĩ Áo càng nghe càng hồ đồ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả.
“Có ý tứ gì à chính là con trai quý báu của cưng sợ cưng phát tình, ta không an ủi cưng. Nên mới hiếu thuận đưa cho cưng cà rốt để cưng tự an ủi!”Hắc Nặc Lỗ Tư hận không thể lập tức bóp ch.ết con trai, tiểu tử thúi này sắp làm nó tức điên rồi.
“Cái gì… Cái gì? chàng nói bậy! Bảo bảo… Nhỏ như vậy, tại sao lại có thể như vậy được..”An Địch Mĩ Áo nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ, lắp bắp mắng dã thú. Bảo bảo vừa mới sinh ra, cái gì cũng không biết, làm sao nó có thể đưa cà rốt cho hắn để hắn tự an ủi được cơ chứ, dã thú là đồ hỗn đản chỉ biết nói linh tinh.
“Tất cả còn không phải là do ɖâʍ phụ nhà ngươi, lúc mang thai ngày nào cũng sáp cà rốt tự an ủi. Làm cho tiểu tử này khi ở trong bụng cưng cứ nghĩ cưng thích ‘Ăn ‘Cà rốt!”Hắc Nặc Lỗ Tư cười lạnh.
“Chàng đừng nói nữa!”An Địch Mĩ Áo xấu hổ đến nỗi muốn phát khóc, hận không thể tìm một cái động nào đó để chui và, cả đời này hắn cũng không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa rồi.
Hắn không muốn sống nữa tất cả đều là do dã thú ch.ết tiệt gây nên. Nếu không phải trước kia ngày nào nó cũng bắt hắn phải đem cà rốt sáp huyệt thì làm sao có ngày bảo bảo kêu hắn thích nhất là “Ăn “Cà rốt cơ chứ!
Tiểu dã thú nâng mâu nhìn mẫu thân, mặt đầy vẻ khó hiểu. Rõ ràng là nó đã đưa cho cà rốt mà mẫu thân thích nhất rồi còn gì nữa, từ nay về sau mẫu thân không sợ lão gia hoả kia uy hϊế͙p͙ nữa. Tại sao mẫu thân còn không vui chả lẽ một củ cà rốt không đủ?
Tiểu gia hỏa ở trong lòng gật đầu, nhất định là như vậy! Mụ mụ không vui nhất định là bởi vì một củ cà rốt vẫn còn không đủ. Nếu nó lại đưa cho mẫu thân nhiều củ cà rốt hơn nữa nhất định mụ mụ sẽ rất vui!
Tiểu dã thú tuy rằng mới sinh nhưng mà cũng đã có chút ít pháp lực. Chỉ thấy nó nháy kim mâu một phát là cả giường chất đầy cà rốt.
Tiểu dã thú ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt An Địch Mĩ Áo một ít, giống như muốn mẫu thân thưởng cho công sức của mình. Nó hiếu thuận như vậy nhất định mụ mụ sẽ rất vui vẻ, mụ mụ sẽ đêm tất cả sữa cho nó ăn hết!
“Bảo bảo, con…”An Địch Mĩ Áo nhìn giường đầy áp cà rốt xấu hổ muốn điên rồi. Hắn rụt rè trộm nhìn dã thú ở đối diện đang tức giận đến gân xanh bạo phát, ở trong lòng kêu to xong rồi, nhất định hắn sẽ bị bảo bảo hại ch.ết.
Nam nhân hiện tại hận nhất chính là cà rốt, nam nhân nhất định sẽ trừng phạt hắn cùng bảo bảo, có khi còn giết hai mẹ con bọn hắn ấy chớ!
“Đồ lẳng lơ, xem ra hai mẹ con nhà các ngươi thật là muốn tạo phản!”Hắc Nặc Lỗ Tư tức giận đến toàn thân phát run, hận không thể lập tức làm thịt con trai.
“Dã thú, chàng đừng nóng giận, chàng nghe ta giải thích… Bảo bảo, xin con đừng náo loạn nữa…”An Địch Mĩ Áo muốn giải thích nhưng mà hắnnói còn chưa nói xong thì lại bị tiểu dã thú phá đám. Tiểu dã thú cầm một củ cà rốt đưa đến bên miệng của hắn ý tử muốn bảo hắn ăn, nó không kiêng giè gì mà tiếp tục khiêu khích Hắc Nặc Lỗ Tư, đúng là không muốn sống nữa mà.
“Tiện nhân! Nghiệt tử! Các ngươi ch.ết chắc rồi!”Hắc Nặc Lỗ Tư đã hoàn toàn phát cuồng rồi, nó hung ác tóm lấy con trai dùng lực đánh vào cái mông của tiểu dã thú mấy phát.
“Ba ba ba — ”
“Á Á Á Á …”Tiểu dã thú đáng thương cật lực giãy dụa, mông bị đánh sắp nở hoa rồi. Bên trong kim mâu đều là nước mắt, lão ba cũng xuống tay quá nặng đi, đau ch.ết nó rồi hắn!
“Dã thú, chàng đừng đánh con nữa, chàng xem chàng đánh con khóc rồi nè!”An Địch Mĩ Áo đau lòng muốn ch.ết, định đi cứu con trai nhưng lại sợ làm dã thú càng thêm tức giận hơn.
“Tiện nhân, mi không đợi được nữa muốn bị ta trừng phạt sao! Được, ta lập tức sẽ giáo huấn cái đồ thối kỹ nữ thích ăn cà rốt nhà ngươi!”Hắc Nặc Lỗ Tư tóm lấy An Địch Mĩ Áo, tức giận phất tay ném tiểu dã thú đến không trung rồi giam lại.
“Huhu hu hu…”Tiểu dã thú đáng thương nhìn về phía mẫu thân gầm rú cầu cứu. Nó muốn thoát khỏi nhà giam nhưng mà nó vừa mới sinh ra phát lực vẫn còn kém xa so Hắc Nặc Lỗ Tư, nên căn bản không thoát ra được.
“Bảo bảo, con đừng sợ, mụ mụ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu con ra !”An Địch Mĩ Áo vội vàng an ủi con trai.
“Tiện nhân, cưng còn có thời gian quan tâm tới xú tiểu tử kia ư không bằng hãy tự quan tâm tới mình đi! Lần này ta sẽ cho cưng biết hậu quả của việc làm ta tức giận, ta sẽ cho cưng cả đời này sẽ không bao giờ nghĩ đến cà rốt nữa!”Hắc Nặc Lỗ Tư búng moont ngón tay ngay lập tức hai tay của An Địch Mĩ Áo bị hai sợi hắc quang cột vào đầu giường.
“Chàng muốn làm gì? Chàng buông ta ra…”An Địch Mĩ Áo nhìn Hắc Ám Chi Thần lúc này còn đáng sợ hơn vạn lần so với ác tử của Địa. Hắn vô cùng kinh sợ, sợ tới mức nước mắt chảy ròng, đồng thời vẫn lo lắng cho con trai đang bị Hắc Nặc Lỗ Tư gam cầm.
“Đồ lẳng lơ ch.ết tiệt, cưng không phải rất thích cà rốt sao! Hôm nay ta nhất định sẽ cho cưng ăn đủ!”Hắc Nặc Lỗ Tư cầm lấycủa cà rốt mà lúc nãy con trai biến ta, càng cười càng thêm nguy hiểm, làm cho hắn sợ tới mức toàn phát run.
“Dã thú ca ca, oan cho ta mà! Ta không thích ăn cà rốt, thật sự ta không có thích mà… xin chàng mau thả ta ra…”An Địch Mĩ Áo khóc lóc cầu xin. Hắn thật sự vô cùng oan mà, cà rốt là do con trai biến ra chứ có phải hắn biến ra đâu, tại sao bây giờ lại là lỗi của hắn!
Hắc Nặc Lỗ Tư cười lạnh, phất tay một cái đem y phục của hắn nháy mắt biến thành những mảnh nhỏ. Để hắn trần như nhộng nằm ở trước mặt mình, khóe miệng cười cười, càng cười càng thêm khủng bố nguy hiểm. Hai củ cà rốt ở trên tay đột nhiên đâm mạnh vào hai đầu v* của An Địch Mĩ Áo.
“A — “An Địch Mĩ Áo lập tức thét lên một tiếng, hai dòng sữa trắng ngà bỗng bay thẳng lên. Cảm giác đau nhức cũng khoái cảm kích thích đồng thời ập đến hắn, làm hắn vừa đau lại vừa thích. Tiểu ngọc hành ở phía dưới cũng bị sự kích thích đó mà dựng đứng lên.
“Quá được! Đồ lẳng lơ ch.ết tiệt này thế nhưng chỉ bị cà rốt đâm đầu v* thì mà cưng cũng cứng rắn được! xem ra cưng rất thích đồ gian phu cà rốt này làm đúng không? Được ta sẽ để cho đồ gian phu này giết ch.ết cưng!”Hắc Nặc Lỗ Tư phát hiện ra hắn đã cương càng thêm tức giận không thể kềm chế được. Nó cầm lấy hai củ cà rốt điên cuồng đâm chọc đầu v* đang chảy ra sữa, càng đâm thì sữa càng chảy ra nhiều hơn, bắn tung toé khắp nơi đâu đâu cũng có, đúng là ɖâʍ loạn hạ lưu đến cực điểm.
“A a a — dã thú ca ca, xin chàng hãy dừng lại… A a… Đừng làm… A úc a úc… Đấu ɖú của ta nát mất… A a… đầu v* đau quá… ah ah ah … A a a…”An Địch Mĩ Áo không ngừng gào thét, lệ rơi đầy mắt. đầu v* sưng đỏ không ngừng bị cà rốt công kích bất cứ lúc nào cũng có thể chảy máu.
“Đồ lẳng lơ ch.ết tiệt, cưng kêu thật sướng! Nghe cưng gọi tao như vậy chắc chắn phía dưới của cưng đang ngứa rồi đúng không! Có muốn ta để cho gian phu của cưng an ủi cho cưng không!”Hắc Nặc Lỗ Tư trào phúng nói, không đợi hắn trả lời đã đem hai củ cà rốt cùng nhau cắm vào trong tiểu huyệt của hắn rồi.
“A a a a a — “Tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết lập tức vang vọng toàn bộ cung điện. Tuy rằng tiểu huyệt của An Địch Mĩ Áo đã sinh hài tử ra nhưng vẫn nhỏ chặt như xử nam. Không có bất cứ khúc dạo đầu ôn nhu nào mà đã bị Hắc Nặc Lỗ Tư thô bạo cắm vào hai củ cà rốt. Tiểu huyệt mềm mại căn bản chịu không nổi, lập tức chảy ra một ít tơ máu.
Mặc dù thấy An Địch Mĩ Áo đã chảy máu nhưng Hắc Nặc Lỗ Tư đã bị tức giận che đi lý trí nên nó vẫn không lập tức dừng tay. Màu sắc đỏ tươi của máu càng làm thú tính trong cơ thể nó bạo phát, càng làm nó trở nên cuồng bạo hơn. Nó không thèm quan tâm đến tiểu huyệt của Tiểu Mĩ Mĩ đã chảy máu rồi mà vẫn không ngừng đem hai củ cà rốt chọc vào, ɖâʍ đến nơi đói khát nhất trong tiểu huyệt.
“A ô… Mau dừng lại… Đau ch.ết ta mất… A a… Đừng làm nữa, mau dừng lại… Thật sự đau quá… Ta chảy máu rồi… huh u hu… đừng làm… A a ah ah… ca ca tốt, ta sai rồi xin chàng tha thứ cho ta … Mau lấy cà rốt ra đi… huhu hu… Đau ch.ết mất… Ô ô…”
An Địch Mĩ Áo đến mặt ngọc vặn vẹo, giọng khan cả đi. Thế nhưng dù rất đau nhưng kỳ quái chính là tiểu huyệt đã có chút rách vẫn cảm thấy có khoái cảm. Chỉ bị cà rốt chọc vào vài cái thế nhưng nó đã thích đến chảy nước. Thân thể ɖâʍ loạn này luôn bị dã thú đối đãi một cách thô bạo đã thành thói quen, nên bây giờ nó có thể học được cách từ trong đau khổ tìm thấy khoái cảm.
“Không phải là cưng rất yêu tên gian phu cà rốt của cưng sao. Cưng bị nó đâm như thế phải sướng mới đúng làm sao có thể đau được!”Hắc Nặc Lỗ Tư ghen tị nói móc hắn, ngữ khí vô cùng chua ngoa, nó càng nói thì càng đâm mạnh hơn vào. Dã thú cúi đầu cắn cắn đầu v* vừa mới bị cà rốt đâm chọc, vừa cắn vừa ʍút̼, tiểu nhũ hoa hồng sắc đáng thương bị chà đạp không thương tiếc.
“A a ô ô… Cà rốt không phải là gian phu của ta, xin chàng đừng… tức giận nữa… A ô… ah a… Đừng để cà rốt làm ta nữa… A a… Úc ô…”An Địch Mĩ Áo liều mạng khóc cầu xin tha thứ, ánh mắt khóc sưng lên. Hắn ngẩng đầu nhìn con trai đang bị Hắc Nặc Lỗ Tư giam cầm ở giữa không trung. Tiểu dã thú không còn gầm rú như lúc trước nữa mà đang chăm chú nhìn hai người bọn họ, thấy vậy càng làm An Địch Mỹ Áo xấu hổ hơn, khóc càng lớn hơn.
Trên đời này không còn người mẹ nào mất mặt hơn hắn nữa rồi. Làm gì có chuyện ở trước mặt con trai bị cà rốt đâm mà còn thích đến chảy nước! Sau này hắn làm sao mà còn mặt mũi nhìn con trai nữa?
Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp bắt dã thú lấy cà rốt ra. Hắn tuyệt đối không thể bị cà rốt làm nữa,chỉ cần chần chừ một ít nữa thôi thì hắn sẽ bị cà rốt làm cho cao trào, thế thì mất mặt ch.ết!
“Cưng không muốn cà rốt làm cưng, vậy thì cưng muốn cái gì làm?”Hắc Nặc Lỗ Tư nhếch môi cười, nhàn nhã hỏi.
“Ta muốn chàng làm… Ừ a… Dã thú ca ca, ta muốn siêu cấp đại côn th*t của chàng làm… A a… Xin chàng mau tới làm ta… Mau dùng côn th*t của chàng làm ta… Ưm a a… Ta yêu nhất chàng… A a a… Ta yêu nhất chính là đại nhục bổng làm… A a… ah ah… A a a…”An Địch Mĩ Áo vội vàng làm nũng, dùng hạ thể cố gắng ma sát bụng của nam nhân, tiểu ngọc hành cứng rắn còn đỉnh đỉnh vào đại dương cụ của nam nhân. Ngoài ý muốn hắn cũng phát hiện hoá ra nam nhân cũng đã cương rồi.
Phát hiện ra chuyện này khiến An Địch Mĩ Áo càng thêm kinh hỉ hơn. Hắn trắng trợn câu dẫn khiêu khích nam nhân, chủ động nâng đôi chân lên kẹp lấy chân nam nhân, rên càng ngày càng tao càng lãng hơn.
An Địch Mĩ Áo tin chắc rằng bộ dạng của mình bây giờ sẽ làm nam nhân chịu không được nữa, dã thú làm sao có thể chống cự lại sức hấp dẫn của hắn.
Quả nhiên Hắc Nặc Lỗ Tư bị hắn “rên “làm cho dục hỏa tăng vọt, phía dưới cứng rắn đến đau nhức, cảm giác giống như sắp phát nổ vậy. Dã thú kích động rút cà rốt ra ném xuống, nôn nóng cởi quần áo của chính mình, đem đại hoả ở trong khố hạ cắm vào trong tiểu huyệt ɖâʍ loạn.
“A a… Dã thú ca ca, cuối cùng thì chàng cũng vào rồi… Ưm ừ… Vẫn là đại nhục bổng của chàng sướng nhất.. thao ch.ết ta nhanh lên… hãy làm cho ta điên cuồng vì chàng… A a a…”An Địch Mĩ Áo sảng khoái kêu gào, tiểu huyệt kẹp chặt lấy đại nhục bổng của nam nhân. Tràng bích tao mị nhịn xuống đau nhức, nhẹ nhàng mấp máy hút hoả vật cường tráng, liều mạng kẹp chặt lấy nam nhân. Hắn muốn làm cho nam nhân sướng càng nhanh càng tốt, tốt nhất là bắn luôn ra, sau đó xin dã thú thả con trai ra!
Tuy rằng biết An Địch Mĩ Áo đang tính toán chuyện nhỏ nhặt gì đánh nhưng Hắc Nặc Lỗ Tư vẫn không thể khống chế được chính mình. Nó luôn có thói quen được tiểu nhục huyệt hầu hạ đến thích chến, nên nó căn bản luyến tiếc khong muốn rời. Nó không bao giờ có thể chịu nổi sức hấp dẫn của An Địch Mĩ Áo, nó cảm thấy vừa bất lực lại vừa tức giận.
“Đồ lẳng lơ ch.ết tiệt, cưng cho rằng chỉ như vậy mà ta tha thứ cho cưng sao! Ta nói cho cưng biết là mơ đi! Ta sẽ không trúng kế của cưng đâu. Ta sẽ trừng phạt cưng một cách thích đáng, ta sẽ cho cà rốt giết ch.ết cưng!”Hắc Nặc Lỗ Tư điên cuồng thao thân thể ɖâʍ mị mê người ở dưới thân. làm dưới thân ɖâʍ mị mê người thân thể.Hắc Nặc Lỗ Tư đột nhiên vung tay lên, đống cà rốt mà tiểu dã thú đã biến ra trước đó lập tức tất cả bay lên, ɖâʍ về An Địch Mĩ Áo, cùng nhau nhằm vào những điểm mẫm cảm của hắn mà đâm vào.
“A a a a a… Dã thú ca ca, chàng muốn làm gì… Xin chàng mau khiến chúng nó dừng lại … A a a… Quá khủng bố… Thật đáng sợ… Cứu mạng a… Úc a a a…”
Lúc trước nó đã nói là phải trừng phải Tiểu Mĩ Mĩ nên tuyệt đối không thể bị một chút hấp dẫn đó mà mụ mị đầu óc, không thì mai sau Tiểu Mĩ Mĩ và bảo bảo nhất định sẽ coi thường nó trở nên vô pháp vô thiên.
“Đại quân cà rốt” được tạo thành từ hơn một trăm củ lớn nhỏ, giống như một cây côn th*t vô cùng lớn hoàn cùng nhịp điệu của Hắc Nặc Lỗ Tư đồng thời thao toàn thân của hắn. Toàn thân của hắn đâu đâu cũng biến thành tiểu huyệt bị cà rốt đâm chọc, khoái cảm nối tiếp khoái cảm. Khoái cảm giống như dòng điện lueu không ngừng chích toàn thân hắn khiên thân thể của hắn run rẩy, vừa sợ lại vừa thích đến cao trào!
“Đồ lẳng lơ ch.ết tiệt, cưng xem ta yêu thương cưng như thế nào. Ta để cho bao nhiêu gian phu thap cưng nha, để cho cưng thích đến bay lên trời! cưng phải nên cảm tạ ta thế nào đây?”Hắc Nặc Lỗ Tư thấy hắn bắn tinh nhưng vẫn không chịu bỏ qua cho hắn. Mà “Đại quân cà rốt ” vẫn hung mãnh tiếp tục thao toàn thân của hắn, ngay cả cái miệng hay là lòng bàn chân của hắn cũng không bỏ qua.
Đây tuyệt đối là màn tục tĩu hạ lưu nhất trên đời này. Một thiếu niên vô cùng xinh đẹp bị trói ở trên giường, trên người hắn bị vô số cà rốt đâm chọc: cái miệng nhỏ nhắn, ngực sữa, đầu v*, bụng, eo nhỏ, đùi, cẳng chân, lòng bàn chân, ngay cả rốn hay tiểu côn th*t cũng bị cà rốt đâm chọ. Mà điểm mẫm cảm nhất – tiểu huyệt bị một nam nhân cao lớn tuấn mỹ dùng đại dương cụ lớn hơn mấy lần cà rốt cuồng thao.
“Ưm… A a… Ừ ưm…”Khoái cảm giống như mưa rền gió dữ đắng thẳng vào đại não. An Địch Mĩ Áo thích được giống như nổi điên, điên cuồng lắc đầu, toàn thân đều khoái nhạc kịch liệt vặn vẹo.
Hắn sắp không chịu nổi luồng khoái cảm mãnh liệt kia nữa rồi. Hắn muốn gào thét nhưng cái miệng nhỏ nhắn đã bị củ cà rốt lấp kín, nên chì có thể phóng đãng rên rỉ không thể phát ra một câu rõ ràng nào cả.
Sướng quá! Thật sự quá sướng! Toàn thân đều sướng đến nỗi sắp biến hình! Toàn thân đều bị cà rốt thao làm, bên trong thân thể còn cắm đại nhục bổng lửa nóng của dã thú, mọi nơi trên cơ thể đều bị sáp. Hắn cảm thấy cả người mình giống như một cái huyệt lớn, sinh ra chỉ đẻ bị côn th*t đâm chọc.
Nhìn tiểu côn th*t của An Địch Mĩ Áo vừa bắn bây giờ lại cương lên nữa, công với hậu huyệt đang không ngừng co rút.Hắc Nặc Lỗ Tư biết người yêu dưới thân bị nó chơi cho dục tiên dục tử.
Hắc Nặc Lỗ Tư vừa lòng cười ɖâʍ tà, dùng lực đâm thẳng tới cúc tâm ở chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.
“A…” An Địch Mĩ Áo đã trở nên mẫn cảm ɖâʍ loạn tới cực điểm, lại cao trào lần nữa, lần này không chỉ tiểu ngọc hành ở phía trước bắn tinh,mà ngay cả tiểu đầu v* ở trên ngực cùng cúc huyệt ở phía dưới cũng đồng thời phun ra một đống chất lỏng. Cỗ thân thể mĩ lệ bị biến thành một đống bừa bãi, khắp nơi đều là dịch nhờn màu trắng, thật sự không thể phân biệt đâu là nhũ dịch, đâu là thể dịch, và cúc dịch.
“Đồ lẳng lơ ch.ết tiệt, lần này cưng còn ɖâʍ đãng hơn lần trước,thế nhưng ngay cả đầu v* cũng cùng cao trào!”Hắc Nặc Lỗ Tư huýt sáo, niết cằm của hắn nhục mạ nói. Đại nhục bổng vẫn điên cuồng đâm chọc cúc tâm, một lúc sau nó cũng cao trào bắn tinh, “Đại quân cà rốt” đang điên cuồng đâm An Địch Mỹ Áo rốt cuộc cũng dừng lại.
Đại lượng nhiệt dịch phun vào trong thân thể, An Địch Mỹ Áo mệt đến mức thở hồng hộc, hắn đã hoàn toàn không còn sức lực gì nữa, trên mặt chợt lóe một tia vui sướng. Tốt quá cuối cùng thì dã thú cũng đã bắn rồi, chắc chắc dã thú sẽ nguôi giận bỏ qua cho hắn cùng bảo bảo !
Thể xác và tinh thần của An Địch Mĩ Áo đều đã đến cực hạn. Cuối cùng hắn không chịu được nữa mà hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà trước lúc hôn mê hắn vẫn hét lên với Hắc Nặc Lỗ Tư là: “Dã thú, ta yêu chàng!”
Nhìn người yêu bị mình làm cho ngất đi, Hắc Nặc Lỗ Tư hơi hơi cau mày kiếm. Sau đó chợt nhếch môi cười cười.”Ta cũng yêu cưng, hoa thủy tiên quốc vương ɖâʍ đãng của ta!”
Vốn còn chút tức giận nhưng cũng bởi vì Tiểu Mĩ Mĩ trước khi té xỉu nói câu “ta yêu chàng” đã làm cho tâm tình của dã thú khá lên nhiều.
“Thối tiểu tử, lần này ta bỏ qua cho mi, lần sau còn dám như vậy. Lão tử nhất định sẽ không tha cho mi!”Hắc Nặc Lỗ Tư sau khi nguôi giận rốt cuộc cũng nhớ tới con trai. Ngẩng đầu nhìn con trai bị mình nhốt ở giữa không trung, hừ mắng một tiếng, rồi phất tay đem con trai thả xuống.
Tiểu dã thú nhìn phụ thân bây giờ nó không dám lỗ mãng như lúc trước nữa, vội vàng chạy vào trong lòng phụ thân cọ cọ, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mặt của phụ thân, đáng yêu làm nữa. Tỏ vẻ mình đã biết sai rồi, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.
Hắc Nặc Lỗ Tư nhẹ nhàng kéo lỗ tai của con trai, bất đắc dĩ cười nói: ” Giống y như mẹ của ngươi, rất thích làm nũng đối với ta!”
Tiểu dã thú mỉm cười đối với Hắc Nặc Lỗ Tư, lại ɭϊếʍƈ mặt của phụ thân một chút, xoay người bò lên trên ngườ An Địch Mĩ Áo. Nó tìm đến tiểu đầu v* hấp dân đã bị sưng đỏ, cúi đầu ngậm lấy một bên bắt đầu bú, nó còn chưa ßú❤ no đâu!
Bất quá tiểu dã thú hình như cũng biết mẫu thân đang rất mệt nên không có ʍút̼ mạnh lúc trước, nó ßú❤ rất cẩn thật, rất ôn nhu.
“Tiểu quỷ tham ăn!”Hắc Nặc Lỗ Tư cười mắng, nhìn đầu v* bị nhìn làm cho sưng đỏ dơ bẩn, kim mâu tà quang chợt lóe. Nó cũng nhào tới ôm lấy một bên ngực giống như con trai cùng nhau ßú❤ sữa. Nó cũng chưa ßú❤ no đâu…
Toàn bộ cung điện tuy rằng không có tiếng rên khóc tao mị nhưng lại có một loạt âm thanh ßú❤ sữa vang vọng, hơn nữa âm thanh ßú❤ sữa này còn vang suốt cả buổi chiều.
Hoàn