Chương 8

Phòng tạm giam u ám, ẩm ướt, oi bức, tràn ngập một loại không khí âm u ch.ết chóc.


Cùng trong ngục thất, đại khái đều là các cung tì thân phận tương đương, các nàng ngay lúc đầu cũng sợ hãi không cam lòng, cố sức kêu la, rên xiết, khóc lóc đau đớn, hoặc chỉ trích lẫn nhau, nhưng trong tình cảnh như vậy nỗi tuyệt vọng rất nhanh đã khống chế bọn họ. Lại trải qua một ngày chưa được ăn uống, ngay cả mấy cung tì xảo quyệt cũng dần im lặng.


Trong thâm cung này, tai họa khủng khiếp nhất chính là bị liên lụy, mạng người chẳng qua là con kiến. Chỉ sợ ngay cả người vụng về nhất cũng hiểu được, một khi đã đến nơi này, tám chín phần mười chờ đợi chỉ là một cái kết thúc mà thôi. Ngẫm lại còn có chuyện gì so với chuyện này tuyệt vọng hơn?


Thời gian ở đây chẳng qua mới được một ngày rưỡi, đã có người bởi vì không chịu được hình phạt thống khổ mà cắn lưỡi tự sát. Lúc sau, lại càng có nhiều người bị ch.ết, thình lình xảy ra, thi thể lạnh như băng tiêu diệt dần nỗi khát vọng sẽ may mắn thoát được, còn sót lại trong lòng mỗi người.


Ta đồng ý là nhóm cuối cùng bị thẩm vấn. Lúc ấy, ta đã đói đến hai mắt đều nổ đom đóm, đứng cũng đứng không vững. Bị hai thái giám kéo đi giống như kéo một con chó ch.ết mang ta tới hình phòng ( 1). Chỗ đó đang xử lý một khối tay chân biến dạng đã bị kẹp khỏi thi thể. Trường hợp đó đã hoàn toàn thức tỉnh chỗ sâu trong ký ức của ta, hồi tưởng lại những hình ảnh đáng sợ ở nơi này, ta quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu run rẩy.


Bên tai bỗng dưng lại vang lên một giọng nói thờ ơ:
” Công Nghi thị? Không biết có cùng một nhà với Tín Dương Nghĩa Hầu Công Nghi, có thể có liên quan không?”
Thái giám giọng nói cực nịnh nọt vội vàng đáp lại: “ Hồi vương gia, cung tì này đúng là hậu nhân của Tín Dương - Công Nghi thị.”


available on google playdownload on app store


Lòng ta chấn động, nghe thấy giọng cười “ Xuy xuy “ đầy giễu cợt. Vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện, phía trước chỗ ngồi ở chính giữa hình phòng, không biết từ khi nào đã che một bức bình phong, đuốc sáng treo cao, chiếu ra bóng người thấp thoáng sau bức bình phong.


Chỉ nghe người nọ miễn cưỡng nói: “ Xưa nay nghe thấy gia đình Tín Dương Nghĩa Hầu nghĩa bạc vân thiên ( ), có hiệp khí ( 3). Chuyện xưa Công Nghi Công vì một lời hứa, cưỡi ngựa cả ngàn dặm, một mình đi đến phương Bắc nơi sinh sống của người Hồ, cửu tử nhất sinh ( 4), vẫn là câu chuyện được mọi người ca tụng. Từ đời cao tổ uỷ thác tới nay, Công Nghi thị luôn tự cho mình là trung liệt, khăng khăng tỏ ra trong sạch đối với việc của triều đình luôn tỏ ra không ăn ý. Hơn mười năm trước, cùng với phụ thân của ta triều chính không hợp, cuối cùng dâng tấu từ quan đưa cả nhà về quê cũ, cũng phát lời thề, nói rõ Cơ gia chúng ta một ngày còn tại triều, Công Nghi thị một ngày cũng không làm quan.”


Bóng người trên bình phong vỗ tay cười, giống như cực vui nói: “Hôm nay bổn vương thật phải mở mang tầm mắt, xem hậu nhân của Công Nghi thị, đến tột cùng có bao nhiêu tiền đồ!”


Khi đó, ta nghe thấy vậy, trong lòng cực kỳ bi thương. Ta nghĩ, lúc này gian tặc ở trước mặt. Hôm nay, nhất định là muốn khiến cho tổ tông mất mặt......
( ) - Phòng tr.a tấn hoặc thẩm vấn






Truyện liên quan