Chương 10: Mối tình của ba mẹ
Chu Lệ Thủy thường kể cho Hạ Chi Tinh nghe về quãng thời gian mình quen biết Hạ Khôi Vĩ. Chu Lệ Thủy lúc ấy đang làm phục vụ ở quán ăn gần đơn vị của Hạ Khôi Vĩ, hai người quen biết nhau cũng thông qua bạn của y -Tác Văn. Tác Văn thầm thương Chu Lệ Thủy khá lâu nhưng không có dũng khí bày tỏ, bèn nhờ Hạ Khôi Vĩ đưa thư dùm. Thời điểm đó điện thoại 1280 còn chưa phổ biến đến mức ai ai cũng có. Hạ Khôi Vĩ nghe bạn mình nhờ vả cũng đồng ý ngay lập tức, y cũng chỉ nghĩ nếu thành công coi như là giúp bạn mình, còn nếu thất bại, y cũng coi như được xem náo nhiệt. Hạ Khôi Vĩ cũng không nghĩ rằng Chu Lệ Thủy sau này lại chính là vợ mình.
-Bạn là Chu Lệ Thủy đúng không?
-Bạn là... -Chu Lệ Thủy nghi hoặc
-A, mình là bạn của Tác Văn, chắc bạn cũng biết tên đó, hắn nhờ mình đưa cho bạn cái này. Bạn về nhà rồi hẵng mở. Thế nhé! - Hạ Khôi Vĩ đưa thư cho Chu Lệ Thủy rồi vẫy tay với Chu Lệ Thủy rồi đi mất.
Chu Lệ Thủy cầm lá thư trên tay, lật trái lật phải cũng chỉ có hai chữ “Tác Văn”, xem ra đúng là đưa dùm rồi, “tên lùn này cũng rảnh thật” – Chu Lệ Thủy nghĩ thầm
Công bằng mà nói Hạ Khôi Vĩ không lùn lắm, ít ra y vẫn còn cao hơn con gái, nhưng so với mặt bằng nam sinh thời đó, y thấp hơn cả khối đứa.
Chu Lệ Thủy đem lá thư về nhà nhưng cũng không mở ra xem. Nếu nàng không đoán được trong đó là cái gì thì quá uổng phí cho cái nhan sắc này rồi. Nàng cũng chỉ đụng mặt Tác Văn có mấy lần. Không ngờ Tác Văn lại cứ như vậy thích nàng. Rõ ràng nàng chưa làm gì hết a.
Chu Lệ Thủy cứ tưởng như vậy sẽ xong chuyện, ai dè Hạ Khôi Vĩ ngày nào cũng tìm nàng đưa thư. “Không phải người trong doanh trại bị quản lý chặt lắm hay sao. Tên này làm sao mà chui ra ngoài được” – mỗi lần gặp Hạ Khôi Vĩ, Chu Lệ Thủy đều hiện lên suy nghĩ như vậy. Cầm trên tay lá thư do Hạ Khôi Vĩ đưa mà Chu Lệ Thủy cười không nổi
Hạ Khôi Vĩ cũng thực mệt nha. Mặc dù chỉ là đưa thư nhưng cũng gian nan lắm chứ. Hạ Khôi Vĩ chỉ cần nghĩ tới thảm cảnh bị quản giáo bắt gặp cũng đủ làm y rùng mình. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy mình làm vậy đã tận tâm tận lực hết sức, Hạ Khôi Vĩ quyết tâm đình chỉ công tác.
-Tao mệt rồi. Không làm nữa. Vợ mày, mày tự đi mà rước nàng về – Hạ Khôi Vĩ mệt mỏi nằm dài trên giường.
-Nàng thế nào rồi, có hỏi gì tao không? – Tác Văn lay người Hạ Khôi Vĩ.
- Mày không phải lúc nào cũng trốn một góc nhìn sao? Mày nhìn mặt nàng xem có vẻ quan tâm không.- Hạ Khôi Vĩ khinh bỉ nhìn Tác Văn
- Tao bị cận mà, thấy gì mà thấy. Mày nói mau lên- Tác Văn vẫn kiên trì lay Hạ Khôi Vĩ
Hạ Khôi Vĩ bật người dậy, suýt nữa đụng vào trán Tác Văn, mặt y nổi đầy hắc tuyến
-Mày bị cận, cận kiểu gì mà nhìn một phát dính ngay người đẹp nhất, khó cưa nhất cái quán đấy thế hả? Tao thấy mắt mày còn sáng lắm. Giờ mày nhắm mắt lại, tao cam đoan một tiếng sau mày có thể gặp nàng trong mơ đấy
-Này, mày bỏ con giữa chợ thế mà được à?
-ông cố nội, nhìn tôi xem ông chui ra từ đâu được. Hoa cúc chắc. Con cái gì mà con. Mày đừng dùng thành ngữ với tao, xê cho tao ngủ, mai tao nói cho mày nghe. Mày còn nói thêm câu nào, tao sẽ mang bí mật này xuống mồ luôn. Giờ thì cút sang một bên
Tác Văn rầu rĩ cuốn gói về giường của mình. Hạ Khôi Vĩ thỏa mãn nhắm mắt trùm chăn lên người “ thế giới này lại yên bình rồi”. Điều chỉnh tư thế một chút, Hạ Khôi Vĩ vui vẻ lên gặp Chu Công
-“HẠ KHÔI VĨ”
- Có mặt – Hạ Khôi Vĩ nhanh như chớp bay từ giường ra tới cửa.Tóc tai bù xù, trên mép còn dính chất lỏng khả nghi, đôi mắt mơ màng, quần sọc áo ba lỗ xốc xếch. Đợi y định thần lại nhìn ra ngoài lại không thấy ai. Quản giáo đâu, cái lão già áo xanh đâu mất rồi
-Hahaha. Tác phong thật nhanh nhẹn nha. Mau tỉnh ngủ đi, nói chuyện chu Lệ Thủy cho tao nghe mau lên. -Tác Văn không chút áy náy vì đánh thức Hạ Khôi Vĩ, vui vẻ cười cười
“cái tên chết tiệt này trọng sắc khinh bạn” Hạ Hi Tường thầm rủa Tác Văn, bước chân vào phòng tắm làm vệ sinh. “ Thế là đi toi cái giấc ngủ”
-Mày chết trong đó rồi à?- Tác Văn ở bên ngoài sốt cả ruột, Hạ Khôi Vĩ đã ngồi trong phòng tắm đã gần 30p rồi. Mọi khi tên này chỉ cần 5p thôi đã chui ra rồi cơ mà
-Chết cái gì. Ai biểu mày làm tao ngủ không đủ giấc, tinh thần tao giờ bị tổn thương nghiêm trọng rồi. Tao cần ở trong tĩnh tâm. Mày cứ đợi đi. - Hạ Khôi Vĩ biết tên kia đang mong tin tức từ y tới cỡ nào, nhưng mà thiệt hại về giấc ngủ thì khó thẻ bù đắp nên y quyết định đóng cửa ngồi trong phòng tắm bù đắp giấc ngủ của mình.
-Xong rồi! Hạ Khôi Vĩ bước ra, nhìn thấy vẻ mặt méo xệch của Tác Văn trong lòng y rất hả hê.
- Mày chịu nói chưa? Tao chịu hết nổi rồi – Tác Văn mếu máo nhìn Hạ Khôi Vĩ
- Mày gấp cái gì. Tao nói mày nghe, muốn dắt vợ về nhà phải có dũng khí với can đảm nha. Mày phải chủ động tấn công, mặt phải thật dày, chứ không phải đứng một xó lén lén lút lút như mày. Tao nghĩ có khi nàng quên mặt mày từ lâu rồi. Mày phải chủ động gặp nàng đi. Mày đừng lo, anh đây đã đào sẵn đường cho mày đi rồi, mày cứ an tâm mà theo thôi
Hạ Khôi Vĩ thần bí lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy
-Đây là bí kíp cua gái tao nhặt trộm được. Mày cứ làm theo như những gì trong đây hướng dẫn, tao cam đoan mày sẽ dẫn được vợ về nhà. Cố lên nhé đồng chí!
Hạ Khôi Vĩ vỗ vai Tác Văn rồi tiêu sái bước ra ngoài, y hoàn toàn không thèm nhìn tới khuôn mặt nhăn nhó của Tác Văn đang ngồi bên trong.
Tác Văn khổ sở nhìn xấp giấy trên tay với tiêu đề rất bắt mắt “cách lan tỏa hoocmon nam tính”. Vẻ mặt y lúc này rất ba chấm. Thế này biết làm sao bây giờ (┬_┬)
(do lâu lâu mình mới viết một chương nên chương trước mình có nhầm tên của ba Hạ Chi Tinh =)), mình đã sửa lại rồi, nên bạn nào còn nhớ cái tên đó hãy delete ra khỏi bộ nhớ của mình nhéㄟ( ▔, ▔)ㄏ)