Chương 37: Tân hôn 2
Hai người ở trên giường đến khi mặt trời lên cao, cho đến khi bụng đói kêu vang mới mặc quần áo xuống lầu. Mộc Thống lĩnh đã mang theo tiểu hài tử ở bên ngoài mua về sữa đậu nành bánh quẩy cùng bánh màn thầu, Đông Phương không thích ăn đồ đầy mỡ, ăn một cái bánh màn thầu liền ngừng. Ta chuyển chén sữa đậu nành qua trước mặt y, dùng đũa gõ gõ để y uống hết.
Y ngại sữa đậu nành mang theo mùi đậu, không uống, ta liền ôm cánh tay nhìn y, mặt không đổi sắc.
Bị ta nhìn chăm chú đến chịu không nổi, Đông Phương bĩu bĩu môi, không tình nguyện mà bưng bát lên uống một hơi, lại buông xuống.
Ta nhíu mày, thấu đi qua hôn y một cái: “Giáo chủ ngoan, lại uống một ngụm.”
Đông Phương đá ta ra, ta bưng bát của y lên chính mình ngậm một ngụm trong miệng, trực tiếp xoay mặt của y, mở miệng đút qua cho y. Đông Phương dùng sức đẩy ta, ta bất khuất không buông tha mà thấu qua, uống xong một hơi cuối cùng đầu lưỡi còn vói vào miệng y, hôn sâu thời gian rất lâu, vì thế cái tay Đông Phương chống đẩy trước ngực ta, bất tri bất giác biến thành nắm chặt lấy.
Mộc Thống lĩnh ngồi ở đối diện đã hóa đá, cái tay gắp bánh quẩy cứng giữa không trung, đũa rớt một cái. Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, nhớ tới phải che mắt tiểu hài tử ở một bên, tiểu hài tử xem hứng thú nồng hậu toàn bộ hành trình, còn ngăn tay hắn lại, vẻ mặt khờ dại hỏi: “Mộc thúc, vì sao thúc lại muốn che mắt của ta?”
Khuôn mặt chính trực của Mộc Thống lĩnh nứt ra một cái khe.
Ta ôm Đông Phương cười ha ha.
Ăn qua điểm tâm buồn nôn, ta liền mang Đông Phương ra ngoài giúp vui. Trước khi ra ngoài ta đến phòng bếp làm điểm tâm cho y, y không muốn trở lại phòng, vì thế ta lấy cho y một cái ghế nhỏ để y ngồi ở bên bếp chờ ta.
Khi bận việc ngẫu nhiên quay đầu lại xem y, dáng người y cao ngất ngồi ở trên cái ghế nho nhỏ, ngoan ngoãn ôm đầu gối chờ, thấy ta quay đầu lại, y liền nâng lên ánh mắt trong trẻo như thanh thủy nhìn ta, ta cười với y, y cũng phản xạ tính cong khóe miệng lên, sau đó lại bật người mím môi. Ta cảm thấy y như vậy phá lệ chọc người yêu, tay dính bột mì quát qua mũi của y một chút, y vô tội mà chớp chớp mắt, còn không biết mũi mình đã biến thành bạch.
Sau đó y tiến đến bên cạnh ta, cúi đầu quan sát hồi lâu, vươn ra một ngón tay chọc chọc: “Ngươi làm cái gì đấy?”
“Bánh nhân đậu đỏ, ngươi ngửi xem, nhân đậu đỏ có ngọt không?” Ta dứt khoát tránh ra một vị trí, để y đến trước người ta, ta từ phía sau ôm lấy y, giơ bánh vừa cho nhân đậu đỏ xuống dưới cái mũi của y.
“Ngọt.” Y thành thực nói.
Chỉ cần có ngọt ăn, chứng khẩu thị tâm phi của Đông Phương sẽ không thuốc mà khỏi. Ta nhéo nhéo mặt của y, khóe miệng nhịn không được mỉm cười: “Đến, ta dạy cho ngươi làm.”
Gần đây ta cao lên, đã cao hơn y một ít, đứng trước bếp, từ phía sau vây lấy y, vừa khéo có thể đặt đầu lên trên vai y. Ta nắm hai cái tay của y từng chút từng chút nhào bột, tóc y rủ xuống phất bên hai má của ta ngưa ngứa. Lưng y dán trong ngực ta, quần áo mùa xuân dùng vải mềm mại mượt mà, nơi da thịt dán nhau truyền đến độ ấm ấm áp. Ta nhịn không được rũ mắt nhìn y, thấy y cũng rủ mí mắt, thật sự nghiêm túc học, hai hàng lông mi hơi hơi rung động, ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu vào cái cằm cong nhu hòa của y, ánh sáng lưu chuyển, lại mang theo một loại dịu dàng làm người ta hoảng hốt.
Trong lỗ mũi tràn đầy mùi nhân đậu đỏ ngọt ngào, vỉ hấp ba tầng ở một bên bốc lên hơi nước lượn lờ, mỏng manh tán mở ra. Ngẫu nhiên có gió thổi đến, mành trên cửa sẽ phát ra động tĩnh rất nhỏ.
Ngoài cửa sổ là ngày xuân ấm áp, hoa rơi nhẹ nhàng, toàn bộ thế giới lại an tĩnh như vậy.
Cái gọi là năm tháng tĩnh lặng, chính như thế đi?
Làm xong cái bánh cuối cùng, Đông Phương hưng trí bừng bừng đem cái bánh chính mình nắm ngã trái ngã phải đặt vào trong vỉ hấp. Ta nhìn y, trong lòng không biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên có chút chua xót, ta đi qua đi ôm ôm y, nói: “Học được cũng tốt, về sau ta không ở, ngươi còn có thể tự mình làm cho mình.”
Thân mình Đông Phương cương cứng một chút, lúc quay đầu trên mặt đã không còn thần sắc vui vẻ. Y có chút tức giận mà nhấp nhấp miệng, nói: “Ta đây về sau không học nữa.”
“… Làm sao vậy?” Ta sờ sờ mặt của y.
“Ta không bao giờ học cái này.” Giọng nói của y có chút thẹn thùng thấp đi, “Ngươi làm cho ta cả đời.”
Ta nhắm mắt, cổ họng chua sót ngay cả một từ “Được” cũng nói không nên lời.
Nửa canh giờ sau, chúng ta mang theo bao lớn bao nhỏ điểm tâm ra cửa. Đi dạo trên đường trong chốc lát, ta không để ý Đông Phương phản đối mà mua cho y một chuỗi mứt quả cùng một cái chong chóng. Sau đó ta liền nghẹn cười nhìn y đen mặt, tay trái giơ mứt quả, tay phải nắm chong chóng đi trên đường cái.
Mọi thứ đều vui vẻ cho đến khi ta nhìn thấy một người, người nọ mặc một kiện hoàng sam, bên hông đeo bội đao, vốn ngồi ở quán nhỏ ven đường uống rượu ăn thịt, nhưng nhìn thấy Đông Phương thì đôi mắt liền giống như ruồi bọ mà dính trên người Đông Phương.
Ta dùng một tay kéo Đông Phương vào trong ngực, ngăn cản mặt của y, hung tợn mà trừng qua.
Người nọ nhướng mày.
Ta vội vàng ôm Đông Phương đi, chỉ nghe phía sau có người gọi hắn: “Điền huynh, đi rồi…”
Điều này làm cho tâm tình tốt của ta liền hỏng mất.
Đông Phương nghiêng đầu: “Dương Liên Đình, ngươi làm sao vậy?”
Ta rầu rĩ nói: “Ngươi quá dễ nhìn, đi ở trên đường, nam nữ đều nhìn chằm chằm ngươi, ta ăn dấm, ta không vui.”
Đông Phương nghe xong ngẩn người, sau đó trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Ta căm giận mà cắn lỗ tai của y một cái, nói: “Ta cũng chán ghét người khác nhìn ngươi.”
“Ta đi đào mắt của bọn họ ra.”
Ta không hài lòng mà ‘Hừ’ một tiếng: “Người trong thiên hạ nhiều như vậy, ngươi đào hết sao?”
“A, vậy giáo chủ phu nhân tính làm thế nào?”
Ta bị một tiếng giáo chủ phu nhân của y làm cho trượt chân, thật vất vả ổn định lại thân hình, ánh mắt ta chuyển chuyển, nghĩ tới một biện pháp tốt, ta tiến đến bên tai y, cố ý thổi khí nói: “Hay là như vậy, về sau nếu có người nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi ở trước mặt hắn hôn ta một cái, có được không?”
Đông Phương liếc ta: “Dương Liên Đình, ngươi ngứa da sao?”
Ta nhanh chóng câm miệng.
Vì không cho mình tìm không thoải mái, ta quyết định mang theo Đông Phương đi nơi không người.
Từng có người viết thơ nói: “Hằng Sơn như đi, đại sơn như ngồi, Hoa Sơn như đứng, Tung Sơn như nằm, duy nhất Nam Nhạc như phi.” Nam nhạc Hành Sơn, bởi vì nằm ở phía nam nên có rừng trúc rậm rạp, bốn mùa xanh biếc, cảnh so với tứ nhạc khác đẹp hơn nhiều, được cái thanh danh “Nam nhạc siêu quần xuất chúng”.
Nếu đã đến Hành Sơn một chuyến, không du ngoạn Hành Sơn ngũ phong thì không tốt.
Có đệ nhất cao thủ thiên hạ tiếp khách, Hành Sơn là địa bàn của ai cũng không cần cố kỵ, Đông Phương kẹp ta dưới nách, không sai – chính là dưới nách, y nói cho ta biết như vậy dùng khinh công tương đối ít dùng sức, ta lại cảm thấy y đang trả thù vừa rồi ta bắt y cầm chong chóng mứt quả đi trên đường.
Chúng ta trực tiếp bay lên đỉnh núi, ngồi ở bên một cái ao trong vắt.
Nơi này thực an tĩnh, không có bất luận kẻ nào quấy rầy, trong không khí tràn đầy hương vị tươi mới của cỏ cây, còn có mùi hoa lài sâu kín, xa xa là dãy núi nguy nga, sương mù đạm bạc giống như ruy băng quanh quẩn trên ngọn núi, mặt trời đỏ chậm rãi ngã về tây, chân trời lại là một mảng ánh nắng chiều đỏ tươi, cây cối xanh um liên tiếp nhau. Ta và Đông Phương bả vai kề bả vai, nhìn cảnh sắc nơi xa, nội tâm có lẽ cũng bị gột rửa, một mảnh an bình.
Ngẫu nhiên ta quay đầu nhìn y, y đứng ở bên cạnh ta, hồng y sáng lên như lửa, thấy ta trông lại, con ngươi trong trẻo liền nhu hòa, mang theo ý cười ôn hòa. Ta nhìn y, trong lòng giống như trống rỗng, chua xót dũng mãnh tràn ra.
Thật không nỡ.
Nếu cứ như vậy ch.ết đi, y có thể rơi lệ vì ta không? Có thể tìm một người khác đến làm bạn hay không?
Có thể… Ngẫu nhiên nhớ tới ta không.
Nghĩ như vậy, không hiểu sao thân thể có cái gì đó bắt đầu xao động, đau đớn xâm nhập cốt tủy thình lình tập kích, tựa như có người đột nhiên nắm lấy tim của ngươi, móng tay sắc nhọn đâm vào huyết nhục.
Mặt ta liền trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra, nhịn không được cong cong thắt lưng.
Cách đoan ngọ càng gần, cách thời điểm đó càng gần, thi trùng nằm trong đan dược sẽ chậm rãi sinh động lên, thi trùng thức tỉnh sẽ mang đến khó chịu, ngay từ đầu chính là đau bụng, chịu quá thì thôi, chờ thời gian dài sẽ đau đến quằn quại, hận không thể mổ phá bụng ra.
Chờ đến buổi trưa tiết đoan ngọ còn không có giải dược thì sẽ triệt để phát cuồng.
Đông Phương vô ý xoay đầu lại, liền phát hiện tư thế ta vặn vẹo mà ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, y hoảng sợ, cuống quít hỏi: “Dương Liên Đình, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Cơ thể của ta không ngừng phát run co rút, ta cố chống cười cười: “Không có việc gì… Đại khái là ăn đau bụng…” Lời còn chưa dứt, lại là một trận quặn đau mãnh liệt, tựa như có một bàn tay quấy trong bụng ngươi.
Đông Phương nhìn ta, mày càng nhăn càng chặt.
Trầm mặc một hồi, y nói: “Dương Liên Đình, ngươi gạt ta.”
Mặt của y cũng chậm rãi trắng, trước mắt ta chậm rãi biến thành màu đen, bắt đầu nhìn không thấy y, tim đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra vậy. Sau đó ta chợt nghe thấy y rất chậm rất chậm nói.
“Dương Liên Đình, ngươi đừng gạt ta.”
Y nói.
“Ngươi ăn thần đan tam thi não có phải không?”