Chương 20: Lá sen trên mặt nước
Không muốn trong xe quá yên lặng, Diệp Niệm Sênh mở CD trong xe, là khúc dương cầm của Richard Brightman.
Em cũng thích Richard Brightman?" Mộ Thiên Ca dịu dàn hỏi.
"Bởi vì biết anh thích." Diệp Niệm Sênh trả lời thành thật.
Hai người nhìn nhau cưới, nắng chiều chậm rãi buông xuống, Diệp Niệm Sênh cảm thấy, lúc này cả thành phố phủ một tầng dịu dàng của hoa hồng.
Mộ Thiên Ca lái xe đến biệt thự ở Thượng Hải của anh, vì Diệp Niệm Sênh từng tới, nên không hề xa lạ.
Sắp xuống xe, Mộ Thiên Ca mang theo ý cưới liếc nhìn gương mặt được Diệp Niệm Sênh dán trên bình nước.
Ra vẻ rất bị tổn thương nói: "A ~~ thì ra Tiểu Sênh thích anh trên bình, không thích anh bằng xương bằng thịt, anh đau lòng quá."
Diệp Niệm Sênh vội phản ứng lại, đây là đồ uống Mộ Thiên Ca đại diện, cô vừa mới... tiếp xúc thân mật với ảnh của Mộ Thiên Ca.
囧~~~ cô xấu hổ đến đỏ bửng hết cả mặt, vội xua tay giải thích, "Không phải đâu, em... rất thích... anh."
Mộ Thiên Ca thực sự rất yêu bộ dáng thẹn thùng của cô, sủng nịnh vuốt mái tóc dài mêm mại của cô, "Bạn gái của anh đang yêu như vậy, ba mẹ cô ấy có biết không?"
"Anh biết là được rồi." Hình như đây là lần đầu cô làm nũng với anh.
Bởi vì ngay tại giờ khắc đó, cô đã hạ quyết tâm muốn trở thành cô gái của Mộ Thiên Ca, anh, với cô, không còn là thần tượng không thể chạm tới, mà là người yêu gần trong gang tấc.
"Anh ca, anh đến Thượng hải để chuẩn bị cho concert sao?" Sau khi xuống xe Diệp Niệm Sênh hỏi.
"Đây là một trong số các nguyên nhan, đương nhiên còn vì chuyện khác nữa." Mộ Thiên Ca nói xong, nhìn cô đầy ý tứ, sau đó lại hỏi: "ÁNh sáng sáng nhất trong lòng tôi sắp quay MV, đạo diễn đang chọn nữ chính cho MV, em có muốn thử không?"
"Dạ, em có thể chứ?" Dương Nhiên Diệp Niệm Sênh muốn rồi, bài hát này vô cùng có ý nghĩa với hai người họ. "Nếu có thể, em sẵn sàng thử một lần."
"Em nhất định làm được." Mộ Thiên Ca cười nhẹ, nói vậy.
Khi Diệp Niệm Sênh vào trong nhà, mới nhận ra ý khi Mộ Thiên ca nói được.
Bởi vì vừ vào nhà Mộ Thiên Ca đã gọi điện cho đạo diễn Hàn Quốc Kim Jae Wook nói chuyện này, từ tiếng của đạo diễn trong điện thoại của Mộ Thiên Ca, nhất định đạo diễn đã đồng ý rồi.
"Nữ chính, phải chuẩn bị đi quay MV với anh rồi." Mộ Thiên Ca huơ huơ điện thoại nói.
Vì vậy, thân phận nữ chính MV của Diệp Niệm Sênh đã được xác định. Diệp Niệm Sênh nghiêm túc nói: "Luôn sẵn sàng."
"Em thế này có được tính là dựa vào quan hệ không." Diệp Niệm Sênh xấu hổ hỏi Mộ Thiên Ca, đến giờ như lọt trong sương mù, sao bỗng nhiên trở thành nữ chính MV rồi.
Cô nghĩ một hồi, nói đùa. "Quả nhiên dựa vào đại thụ sẽ được đón gió."
"Đạo diễn đã nghe Khải An nói về em," anh thản nhiên nhún vai, nhéo mặt cô, đáp "Nếu em là cô gái nhỏ hóng gió dưới tán cây, vậy anh nhất định phải làm cây xanh của em. Như vậy em mới không thể bỏ anh đi."
Cô chỉ cảm thấy nghe xong câu này, tim mình sắp chảy ra rồi.
Ánh đen mờ nhạt, dưới ánh nhìn thâm tình của hai người họ, cũng nhiễm một tầng hương vị mờ ám.
"Ding đoong ~~" Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Xuất hiện ở của là Đường Tâm đang chu môi xinh đẹp.
"A nha nha... Anh Ca có phải em xuất hiện không đúng lúc rồi không." Đường Tâm nhìn qua Diệp Niệm Sênh, ảo não nói. "Sorry sorry, quấy rầy hai người rồi."
"Không có, sao lại vậy chứ." Diệp Niệm Sênh xua xua tay."
"Cãi nhau với Hồ Lượng rồi à?" Tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng nói của Mộ Thiên Ca có bao hàm ý khẳng định.
"Đừng nhắc đến người này với tôi, tôi cũng không muốn để ý đến anh ta nữa." Nhắc tới Hồ Lượng, Đường Tâm lại tức giận.
Diệp Niệm Sênh và Mộ Thiên Ca nghe xong nhìn nhau cười.
"Xin chào, lần trước nhiều người quá chưa kịp làm quen với em, chị là Đường Tâm, em gọi chị là Đường Đường là được." Đường Tâm thân thiết vươn tay với Diệp Niệm Sênh.
"Xin chào, em là Diệp Niệm Sênh, chị có thể goi em là Sênh Sênh."
"Sênh Sênh, có cơ hội chúng ta nhất định phải hợp tác đó."
Đường Tâm là sao nhí, kinh nghiệm diễn xuất phong phú, còn trẻ đã đạt đề cử diễn viên Kim Mã.
"Thật không, mong là có cơ hội, đến lúc đó mong chị chỉ giáo nhiều hơn." Diệp Niệm Sênh mỉm cười.
"Nói hay nói hay." Đường Tâm cười ha ha, vẫn giữ bộ dáng không tim không phổi.
Cô vừa nói xong, tiếng chuông cửa lại vang lên.
"F*ck, oan gia ngõ hẹp." Sau khi Hồ Lượng và Đường Tâm nhìn thấy đối phương đều kêu lên.
"Em gái non mềm của anh đâu? Không đi phong lưu vui vẻ, chạy đến đây làm gì?"
"F*ck, em còn không biết xấu hổ." Hồ Lượng tỏ vẻ oan ức tìm anh Ca kể khổ: "Anh Ca, anh hãy phân xử công bằng đi, vừa rồi lúc họp mặt, Đường tâm lại nói trước mặt nhiều người em là... nói em... em...." Tiếng của Hồ Lượng nhỏ dần.
"Không phải tôi nói với em gái kia của anh rằng anh là cong sao>" Đường Tâm ngẩng đầu chống nạnh nói như không có gì.
Hồ Lượng cũng nổi lửa, vội cãi lại: "Ông đây là đàn ông chân chính, trai thẳng đấy biết chưa?"
"Tôi mặc kệ, tôi nói anh cong là anh cong, sao hả."
"Tôi cong hay không sao em biết được, người phụ nữ của toi mới biết." Hồ Lượng hừ lạnh.
"Hừ, Hồ Lượng, anh ch.ết đi."
"Tôi có ch.ết hay không, liên quan gì đến em."
"Anh ch.ết, tôi nhất định phải thắp hương cảm ơn Phật Tổ, đã thu nhận yêu nghiệt nhà anh."
"Em..."
"Từ xa đã nghe thấy tiếng của hai người, là âm thanh ầm ĩ ngất trời đấy, dọa cô gái của Mộ Thiên Ca sợ, các cô cậu chịu nổi không?" Trương Tuyết Vi vừa vào cửa cười nói.
Diệp Niệm Sênh ngây người một lúc, liến cười thẹn thùng.
Lãnh Băng đi cùng Trương Tuyết Vi, cũng mở miệng nói: "Hai người bao giờ mới có thể ngừng chiến đây."
"Không thể nào." Đường Tâm và Hồ Lượng cùng nói xong, trừng mắt nhìn nhau, nhưng cũng không khắc khẩu nữa.
Diệp Niệm Sênh bỗng cảm nhận được nhiệt độ khiến người ta thư thái truyền đến từ lòng bàn tay, Mộ Thiên Ca dịu dàng nắm tay cô, nói với mọi người: "Đây là cô gái của tôi, Diệp Niệm Sênh, mong mọi người quan tâm nhiều hơn."
Mọi người dường như đã quên màn đấu khẩu vừa rồi của Hồ Lượng và Đường Tâm, ai nấy đều mỉm cười vỗ tay, Diệp Niệm Sênh cũng mỉm cười với họ, giờ khắc này, như mơ vậy, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay. Nhắc cô tất cả đều là thật.
Cảm ơn may mắn trời cho, để em có được anh.