Chương 25: Bạc đầu không xa lìa
Khi concert kết thúc đã là gần 23 giờ, sự nhiệt tình của khán giả không giảm, nhưng rũng chỉ có thể rời đi đầy tiếc nuối.
Dù sao Lý Chân và Mục Tắc Thành cũng đã lớn tuổi, Mục Tắc Thành lại vừa tuyên truyền xong ắt hẳn rất mệt mỏi, đã rời đi trước. Diệp Niệm Sênh tiễn họ, rồi cùng nhóm Đường Tâm cùng trờ lại hậu trường, Mộ Thiên Ca đã thay xong bộ đồ nghỉ màu trắng, ai cũng tiến lên ôm nói chúc mừng anh, cuối cùng mới đến lượt cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng sờ đầu cô, khẽ nói: "Có sợ không, bên anh ấy."
Cô bỗng nhớ lại anh từng trả lời khi phóng viên hỏi anh bao giờ mới công bố bạn gái: "Đến lúc các bạn không doạ cô ấy chạy mất."
Cô lắc đầu nói: "Anh ờ bên em, em không sợ gì hết." Từ khi quyết định ở bên anh, cô đã sớm chuẩn bị sẵn sáng, nghênh đón toàn bộ lời đồn nhảm. Chỉ là cô vốn muốn đợi đến khi cô đứng ở vị trí cao nhất, khi đạt đến vị trí cao nhất, mới tuyên bố với mọi người.
"Tôi đi cập nhật Weibo đây." Đường Tâm tỏ vẻ ai oán nói. " Dường như tôi nghe thấy tiếng trái tim tan nát của hàng vạn nữ đồng bào."
"Kĩ thuật chụp lén của em có thể đổi nghề làm chó săn rồi đấy." Hồ Lượng lướt Weibo thấy ảnh liền nói.
"Chụp lén gì chứ, tối chụp quang minh chính đại đấy, biết chưa?" Đường Tâm trừng mắt nhìn Hồ Lượng, từ khi anh đưa LUCY tới, cô đã không có vẻ hoà nhã với anh, bây giờ càng tức giận. Vốn không muốn chấp nhặt với anh và thời khắc ngọt ngào của anh Ca và Sênh Sênh, anh lại cứ mở miệng châm chọc.
"Hơn nữa, tôi chụp của tôi, liên quan gì đến anh, anh phát biểu gì chứ." Đường Tâm hắng giọng, chân cao khí ngang như sư tử nhỏ tức giận.
"Em tính tình hung bạo như vậy, xứng đáng không có ai thích." Hồ Lượng bị cô trút giận, củng giận dữ hét lên.
"Không ai thích thì không ai thích, tôi không cần." Có vẻ Đường Tâm bị những lời này chọc giận không nhẹ. Vừa chạy đi vừa nói vớ Mộ Thiên Ca và Diệp Niệm Sênh: "Anh Ca, Sênh Sênh, em đi đây, không muốn thấy tên Hồ Lượng bại hoại này nữa."
Hồ Lượng vốn định đuổi theo cô, lucy lại kéo tay anh nói: "Anh à, chúng ta cũng đi thôi, anh đưa em về đi."
Hồ Lượng nhìn bóng lưng bỏ đi của Đường Tâm, bỗng thấy có phần đau lòng, đây là thế nào, vừa thấy đôi môi của cô mím lại vì tức giận bỗng có phần khổ sở.
Nhưng vẫn ôm lucy mỉm cười tạm biệt Diệp Niệm Sênh và Mộ Thiên Ca.
"Hai bọn họ quả thật là oan gia vui vẻ." Diệp Niệm Sênh thật sự đang lo lắng vô ích cho hai người này, người sáng suốt đều nhìn ra, chính là người trong cuộc u mê.
"Yên tâm, không thoát khỏi tay Đường Tâm đâu." Mộ Thiên Ca sủng nịnh đụng chóp mũi của cô một cái, nói: "Em cũng mệt rồi, đi thôi, chúng ta về nhà."
Diệp Niệm Sênh gật đầu, thật ra bây giờ cô không hề mệt chút nào, tim vẫn dập rất nhanh.
Plumph plumph, nhắc cô đếm nay đâu đâu cũng có niềm vui bất ngờ.
Bình tĩnh lái xe, cô và anh sóng vai ngồi trong xe, anh đưa tay ôm cô, đầu cô vừa vặn dựa lên vai anh, thuận tay cầm điện thoại mở Weib, thấy trạng thái kia của Đường Tâm.
"Bức ảnh này của anh Ca và bạn gái anh ấy thật đẹp." Trong hình là Mộ Thiên Ca ôm một cô gái, đang dùng tay khẽ vuốt mi mắt cô.
Khi chụp ảnh, Đường Tâm đứng sau lưng Diệp Niệm Sênh, nên chỉ chụp thấy bóng lưng gầy của cô. Nhưng mặt của Mộ Thiên Ca lại rất rõ ràng.
Mới vài phút, phía dưới đã có mấy vạn bình luận.
"Bạn gái anh Ca, cô hãy thay chúng tôi chăm sóc anh ấy."
"Chúc phúc, chúc phúc."
"Bạn gái anh Ca thật hạnh phúc thật hạnh phúc." "Nam thần nhà tôi đã hoàn toàn bị thu phục rồi, quan trọng là còn không biết người thu phục là ai."
"Anh Ca có vẻ rất vui, cho dù cô gái kia là ai, tôi cũng yên tâm rồi."
"Ông xã bị người ta đoạt mất, thật vui mà."
"Trên đời này có ngàn vạn loại tình yêu, cũng có ngàn vạn phần tình yêu, em đã có được phần tốt nhất." Diệp Niệm Sênh dùng weibo cá nhân foward trạng thái này của Đường Tâm.
Một lúc sau Mộ Thiên Ca foward của cô: "Anh chỉ cần em."
Cô thấy anh phát bô, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, anh hôn nhẹ cô một cái, tự nhiên mở miệng: "Chỉ là bỗng muốn nói cho cả thế giới biết người anh yêu là em."
[Hết]