Chương 99
Bước chân lên thềm đá, ngay trước mặt là ba hang đá. Lúc này nắng sớm chiếu thẳng, ánh nắng ban mai ngày xuân nhẹ nhàng, bao phủ một tầng hơi ấm màu vàng nhạt.
Khách hành hương đều đang đi bộ trên đường mòn lên núi, nhất thời trước hang động là một mảnh tĩnh lặng. Có một con rùa núi đang chậm chạp bò qua đám cỏ dại về phía mép nước.
Ta nhìn thấy vách núi hai bên hang động có dấu vết sụp đổ, lộ rõ vẻ rất lâu rồi không có ai nhìn đến. Sách Phật nói sáu cảnh mười tám giới*, mỗi tầng một đài sen, đều cần yên lặng tu hành mới tu thành chính quả. Chiến loạn nhiều năm liên tục cũng đã ảnh hưởng đến tinh thần theo đuổi đạo Phật của mọi người.
*Sáu cảnh (lục trần): theo Phật học, "trần"" có nghĩa là bụi, mà đã là bụi thì dơ bẩn và luôn luôn đổi dời. "Trần" ở đây còn có nghĩa là phần vật chất, hay những cảnh vật chung quanh con người. Chúng ta gom lại được 6 trần nên gọi là lục trần: Sắc (màu sắc, hình dáng), Thanh (âm thanh), Hương (mùi), Vị (chất vị do lưỡi nếm được), Xúc (cảm giác như cứng, mềm, nóng, lạnh), Pháp (những hình ảnh, màu sắc, hương vị được lưu lại từ 5 trần ở trên)
Mười tám Giới là cơ sở giao tiếp toàn diện của con người với thế giới thực tại khách quan, bao gồm: sáu nội xứ, sáu ngoại xứ và sáu tình thức của mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý (nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức).
Trước kia ta đã tới nơi này mấy lần, tượng Phật bên trong mặt mũi hiền lành, khiến cho người nhìn tin phục. Nhưng ta thích hình điêu khắc Đế Hậu lễ Phật của tiền triều trên vách tường bên ngoài hang động hơn. Tinh kỳ và xa giá đại biểu cho hỗn loạn và náo nhiệt của thế tục, còn những người mang theo chờ mong cùng thành kính kia mang thần thái khác nhau, chạm trổ lòng người một cách sống động.
Ta cũng không thành kính, nhưng Đại Triệu có phong tục truyền từ tiền triều, dân chúng bởi vì chiến loạn và phân ly mà sùng Phật. Thân là hoàng đế, ta không thể không cố giả bộ như một tín đồ. Cuộc đời giống như vở kịch, nếu diễn lâu, khó tránh khỏi chính mình cũng không phân biệt được thật giả.
Ta để cho nhị ca tới Lạc Kinh, một mặt là để nhị ca cùng diễn vở kịch này với ta, mặt khác cũng là để cho ta tích góp một chút công đức cho vị trí hoàng đế của mình.
Mà trái tim thế tục của ta, ở trước mặt đức Phật lại chẳng thể đúng lý hợp tình được như thế.
Phía sau chúng ta xuất hiện một chút tranh chấp nho nhỏ. Ta ngoảnh đầu lại nhìn. Hai bên cửa hang, cung nữ Lục Kiều tỏ vẻ ra oai như thật của Phùng Yên Nhi đang trợn mắt nhìn chằm chằm A Qua.
Hôm nay A Qua đeo một cái túi thơm rất to, lúc này đang ôm chặt cái túi thơm này trong ngực, giống như đang canh chừng Lục Kiều. Chỉ là cái đầu nhỏ thấp bé lại chỉ dám nhìn mũi chân của mình.
A Nam kêu một tiếng: "A Qua lại đây." Ánh mắt nàng hờ hững lướt qua Phùng Yên Nhi.
Vừa nghe được lời này, A Qua liền chầm chậm chạy đến bên cạnh A Nam, tìm kiếm sự che chở của chủ nhân.
Dưới ánh mắt cao quý trời sinh của A Nam, Phùng Yên Nhi ban đầu là sững sờ, sau đó lại có chút không phục. Nữ nhân này có sức lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, ta chỉ sợ lúc này nàng ta sẽ xông đến nổi điên với A Nam.
Vừa đúng lúc này, trên sông có một chiếc thuyền nhỏ tiến đến.
"Hoàng thượng, là văn kiện khẩn cấp." Như Ý nhìn thấy ký hiệu trên chiếc thuyền nhỏ, vội vàng nhắc nhở ta một tiếng.
"Các ngươi đi lên lễ Phật trước, lát nữa trẫm sẽ lên sau." Ta nói với nhị ca.
"Thần theo hoàng thượng, chờ một lát cũng không sao." Nhị ca vội quay lại.
A Nam nghe được, không còn để ý tới chúng ta nữa, tự mình đi đầu nhảy lên thềm đá bên bờ, dẫn A Qua đi lễ Phật trước. Phùng Yên Nhi hiển nhiên không đi, ánh mắt khôn khéo nhìn ta chằm chằm.
Trên văn kiện khẩn cấp được đưa tới, rõ ràng đóng dấu của tám doanh phía nam. Ta đưa tay ra nhận lấy ngay trước mặt nhị ca.
Nhị ca thấy vậy vội vàng lui về sau mấy bước.
Ta làm bộ như thể đang xem văn kiện khẩn cấp.
Lại đưa mắt nhìn theo bóng dáng A Nam quỳ xuống trước đài sen. Nàng yên lặng chắp tay trước ngực cầu khẩn, không biết đang cầu xin những gì. Bóng lưng của nàng điềm nhiên và tĩnh lặng như một gốc phong lan, mang theo mưa bụi bốn trăm tám mươi ngôi chùa của Nam Triều hóa vào trong bùn đất sâu thẳm của phương bắc.
Phụ hoàng nói, cưới A Nam mới gọi là tầm nhìn dài rộng, hiện tại ta đã biết lời này là có ý gì.
Ta có chút suy nghĩ linh tinh, trong đầu chỉ nghĩ A Nam đang cầu xin Phật tổ những điều gì. Có thể nào là nàng đang cầu xin Phật tổ phù hộ để có thể cùng ta đời đời kiếp kiếp kết nghĩa phu thê hay không? Có thể nào là cầu xin Phật tổ sớm ban cho nàng một hài tử hay không? Ta không biết suy nghĩ trong lòng A Nam, dường như nàng chưa từng mở rộng cánh cửa lòng trước mặt ta.
"Hoàng thượng! Thiếp không thể đi lễ Phật, hoàng thượng phải thay thiếp đốt thêm một nén hương đấy." Phùng Yên Nhi đã có chút không kiên nhẫn, nàng quen coi mình là trung tâm, không nguyện ý chấp nhận một mình chờ người khác.
Chỉ là, lần này nàng ta đã nhắc nhở đúng lúc. Ta suýt quên mất chính sự của mình.
"Nhị ca." Ta gọi nhị ca bên cạnh một tiếng, chờ hắn bày ra dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe, ta lại nói tiếp: "Ngươi nói xem khả năng phía nam nổ ra binh biến một lần nữa là bao nhiêu?"
Nhị ca có chút dáng vẻ cảnh giác, nhưng hắn dường như trả lời mà không cần nghĩ ngợi: "Phía nam không thể nào lại xảy ra binh biến, việc binh đao vừa mới gác lại, bọn họ lấy cái gì mà chống lại phía bắc?"
Ta cười một tiếng. Đây không phải vấn đề thực lực, đây là vấn đề lòng người, hôm nay lòng người ổn định, hẳn là sẽ không xảy ra nội loạn nữa?
"Ta muốn điều động tám doanh phía nam đi Tây Bắc." Ta vẫy vẫy bức thư khẩn cấp giả tạo: "Tám doanh phía nam gần đây có khuynh hướng xao động."
Ta muốn điều động tám doanh phía nam, hoàn toàn là từ khi loại bỏ thủ hạ của Phùng Ký. Nhưng không phải là hiện tại.
Nhị ca kinh ngạc nhìn ta: "Xao động? Nếu đã xao động thì để cho bọn họ đến Tây Nhung chiến đấu!"
Ta nhét bức thư vào trong ngực: "Chúng ta cũng đi lên đi." Ta nói với nhị ca.
Lúc này A Nam đã dâng hương lên các vị Bồ Tát trước mặt xong xuôi. Nàng chậm rãi đi lại xung quanh, thưởng thức nghệ thuật tạc tượng Phật trong hang đá và tác phẩm điêu khắc lễ Phật trên vách đá.
Thoạt nhìn thì nàng có vẻ rất bình tĩnh.
Lúc này ta lại không thể nói rõ tư vị trong lòng, bắt đầu hy vọng hôm nay A Nam không thật sự bị tổn thương, lại âm thầm mong đợi A Nam quan tâm tới ta.
Có lúc ta hy vọng A Nam có thể giống như những nữ nhân khác, tỏ vẻ ghen tức trước mặt ta, thậm chí hy vọng nàng thoải mái tranh giành tình cảm ngay trước mặt ta. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ A Nam không phải loại người như vậy. Nàng trời sinh kiêu ngạo và tự ái, không làm được loại hành động đó.
Lúc này ta cảnh giác, hai lỗ tai cố gắng nghe ngóng âm thanh từ bốn phía. Trên nóc hang đá là vách núi bình thường. Hai bên đều có đường nhỏ dẫn tới trước hang đá. Theo như sự sắp xếp từ trước của ta, người của ta đã sớm chờ ở đỉnh núi. Bản lĩnh của bọn họ rất tốt, ngay cả ta cũng không cảm nhận được sự hiện hữu của họ.
Ta nói với nhị ca: "Chúng ta lên đi."
Theo như hẹn trước, Như Ý lập tức cao giọng hô: "Hoàng thượng tiếp tục khởi giá."
Ta dẫn đầu, đứng dậy rời khỏi thuyền.
Phần đất trống trước hang Tân Dương cũng không lớn, ta dẫn theo người đi đến, phần đất trống không còn bao nhiêu.
Phùng Yên Nhi thích khoe khoang, dẫn đầu đi về phía trước: "Thiếp sớm đã nghe nói hang Tân Dương này là do Đế Hậu tiền triều dựng nên để bày tỏ lòng hiếu thảo đối với phụ hoàng. Chỗ dựng tượng Phật vừa trang nghiêm lại hài hòa. Khó có dịp tới đây, có thể chiêm ngưỡng một lần cũng là một vận may."
Nàng ta đứng trong nắng sớm, để cho chúng ta nhìn thấy vòng eo uyển chuyển, cung trang vừa người của nàng ta.
Lúc này, hai ba tên thiếu niên mặc cẩm y từ hang đá theo đường nhỏ đi xuống. Tất cả đều là những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, y phục đều giống như con em nhà giàu có, nhưng dáng vẻ đi bộ lại có chút khí thế nhà binh. Bọn họ cũng thoải mái mang theo binh khí. Rõ ràng nhìn thấy đoàn người chúng ta lại coi như không nhìn thấy, trực tiếp đi vào phía trong hang động để lễ Phật.
Lần này, chúng ta ra ngoài, mặc dù không mang theo xe ngựa của hoàng đế nhưng cũng là một thân cao quý. Hơn nữa còn mang theo hai nữ nhân xinh đẹp mặc cung trang, không cần mở to mắt cũng biết chúng ta không giống người bình thường.
Nhưng mấy thiếu niên này, trong mắt rõ ràng không coi ai ra gì. Lúc đi qua bên cạnh Phùng Yên Nhi còn cố ý lạnh lùng quét mắt lướt qua.
Nhị ca theo bản năng liền cảm giác được là không đúng.
"Hoàng thượng cẩn thận." Hắn nhắc nhở.
Vừa dứt lời, lại có một chiếc thuyền nhỏ cập bến. Ba, năm tên thiếu niên mặc cẩm y tương tự rời thuyền bước lên bờ.
Đến lúc này, cảnh giác của người luyện võ từ nhỏ khiến nhị ca biết có chuyện không ổn. Ta chú ý tới ánh mắt có thừa cung kính dành cho ta suốt mấy ngày nay, lúc này nhìn những thiếu niên này lại lộ ra vẻ tinh anh.
Phùng Yên Nhi còn đang ngây ngốc.
Mà nhị ca... Ta vẫn luôn lạnh lùng quan sát phản ứng của nhị ca, không nói ra được là tại sao, ta muốn nhìn một chút, vào thời điểm này nhị ca sẽ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ bày ra một chút trung thành, hay là sẽ dũng cảm xông lên cứu giá.
Phải biết, lần này hắn đi cùng ta cho nên trên người không mang binh khí. Đối diện những thiếu niên cầm lưỡi dao sắc bén trên tay, vừa nhìn là biết võ công cao cường này, hắn có thể có biện pháp gì?
Mấy thiếu niên bao vây quanh người ta, không nói tiếng nào, tỏ rõ không có ý tốt. Mà trên đường mòn còn có nhiều thiếu niên như vậy cũng đang đi xuống.
Phùng Yên Nhi vì không rõ là đang xảy ra chuyện gì nên theo bản năng, cũng biết núp sau chúng ta là an toàn. Nhưng lúc này, nàng đi đến bên người ta, còn cách mấy bước thì dừng lại.
Thiếu niên đi đầu đã vào trong hang lại đột nhiên quay ngược trở lại, đi về phía ta.
Phùng Yên Nhi ở phía trước lại rơi vào vị trí nghênh địch.
Chỉ trong chớp nhoáng này, hành động của nhị ca lại nhanh chóng vượt ngoài dự liệu của ta, dường như là cùng lúc mấy thiếu niên kia hành động thì hắn đột nhiên nhảy vọt người lên trước, ngay lúc ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bay đến trước mặt A Nam đang thưởng thức điêu khắc, nhấc một cánh tay A Nam, lại xoay người một cái, nhanh chóng lui trở về bên cạnh ta.
Trong một nháy mắt, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay cả A Nam sau khi được thả xuống mới kinh hãi hét lên một tiếng.
Mà một hồi lâu sau Phùng Yên Nhi mới tỉnh táo lại, dáng vẻ yểu điệu nhào tới trong lòng ta.
Nhị ca nắm chặt tay thành nắm đấm, bày ra tư thế nghênh chiến.
Không ngoài dự đoán của ta, quả nhiên mấy năm nay bản lĩnh của nhị ca cũng chưa mất đi, vẫn dũng mãnh linh hoạt giống như trước kia. Nhưng... Ngay từ đầu ta vốn không nghĩ tới, người đầu tiên nhị ca cứu lại là A Nam.
Ta vẫn luôn lo lắng, khi gặp phải tình huống khẩn cấp thì nhị ca sẽ bàng quan, thậm chí là bỏ đá xuống giếng. Hôm nay lên đường, ta cố ý chọn một chiếc thuyền nhỏ, người mang theo cũng không nhiều, chính là tạo một cơ hội để thử dò xét nhị ca.
Ta thậm chí nghĩ rằng hắn sẽ nhớ tình xưa mà cứu Phùng Yên Nhi trước. Cho dù chuyện này xảy ra thì ta cũng sẽ không đến nỗi vì vậy mà hẹp hòi tức giận.
Ta chỉ cần biết nhị ca không có lòng hại ta, cũng đã tính toán ủy thác trách nhiệm nặng nề cho hắn rồi.
Nhưng ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến việc nhị ca sẽ cứu A Nam trước.
Được rồi, ta thừa nhận, nhìn tình hình trước mắt thì quả thật nên đi cứu A Nam trước, bởi vì A Nam đứng ở vị trí nguy hiểm nhất, nàng gần đám người không rõ lai lịch nhất, mà chúng ta ở xa nhất. Theo lẽ thường, quả thật nên cứu A Nam trước, nhưng trên thực tế, ta căn bản không tính toán đến chuyện cứu A Nam, bởi vì...
Trên nóc hang đá truyền đến tiếng cười trong vắt: "Ấy da, hôm nay đi săn thú lại xảy ra chuyện ngạc nhiên gì đây rồi? Thật không thể tin được. Tại sao công chúa cũng tới nơi này?"
Tiểu tử Đặng Vân này vừa đi tới vừa cất tiếng, hắn khoan khoái nhảy từ một đoạn đường nhỏ bên hang đá xuống: "Chỗ này thật náo nhiệt!"
Hắn không nhìn ta, trước tiên nhào tới chỗ A Nam cúi người hành lễ: "Công chúa! Bồi thần Đặng Vân bái kiến công chúa." Tiếp theo là một câu lộ nguyên hình: "A Nam, tại sao ngươi cũng đến đây? Tại sao ngươi lại đi cùng bọn họ?" Mỗi lần nhìn thấy A Nam, hắn đều chưa từng che giấu sự vui vẻ.
Chỉ là, một câu này, ta lại bị tên tiểu tử này làm cho giận sôi lên. Chúng ta thế nào? Tại sao A Nam lại không thể đi cùng chúng ta?
Nhị ca đã thu thế, hắn có chút tò mò quan sát Đặng Vân.
"Ngươi là Đặng Vân?" Hắn chủ động cất tiếng hỏi.
Đặng Vân nghe thấy, cười một tiếng, vội vàng thi lễ với chúng ta: "Đây chính là Tương Vương điện hạ phải không? Mấy ngày trước tiểu đệ ta từng đi bái phỏng."
Nhị ca vội vàng đáp lễ: "Tiểu vương biết, chẳng qua là khi đó say rượu còn chưa tỉnh, không dám gặp gỡ người khác. Hôm nay trở về lập tức sẽ đến đáp lễ."
"Vậy tiểu đệ ta chuẩn bị chút rượu, chúng ta sẽ uống rượu say đến bất tỉnh lần nữa."
Đặng Vân hết sức nhiệt tình.
Ngay cả nhị ca vẫn luôn câu nệ cũng cười: "Được! Lão ca ta nhất định đến làm phiền."
Bọn họ cứ như vậy xưng huynh gọi đệ.
A Nam dường như có chút chưa hoàn hồn: "Vân ca ngươi tới đây làm gì? Ngày hôm qua không phải ngươi nói phải đi ra ngoài săn thú sao? Săn như thế nào mà tới tận đây?" Nói xong A Nam lại nhìn xung quanh một chút: "Ta nói như thế nào mà vừa rồi ta cảm giác mấy thiếu niên này rất quen mắt, hóa ra là ba trăm vũ vệ của ngươi."
"Ta là tới đây săn thú." Đặng Vân giả bộ vô tội, vẫn còn không quên nháy mắt với ta: "Thuận tiện mang theo mấy đứa trẻ này ra ngoài vui đùa một chút mà thôi. Có người nói trong núi này có thú lớn, ta liền tới thử bản lĩnh một chút."
"Đã săn được chưa?" A Nam hỏi.
"Đương nhiên là săn được rồi!" Đặng Vân vung tay lên, mấy tên vũ vệ của hắn liền ôm chiến lợi phẩm của bọn họ lên cho chúng ta nhìn: "Thỏ non hoang dã là nhiều nhất. Lớn một chút thì không có con nào. Chỉ gặp phải mấy người các ngươi."
A Nam bật cười một tiếng: "Dẻo miệng!"
Từ đầu tới cuối nàng vẫn không chịu nhìn ta, cũng không nhìn tới Phùng Yên Nhi trên người ta. Giống như bọn ta đã hoàn toàn biến mất trong không khí.
Ta không thể không lúng túng ho khan một tiếng, cũng giả bộ nhìn thấy dáng vẻ Đặng Vân rất mới lạ, chỉ vào những thiếu niên xung quanh kia: "Đây đều là đám người cường tráng ngươi mang từ Giang Nam tới sao? Bọn họ còn từng cứu giá, ta nhất thời lại không nhận ra."
"Đúng là bọn họ, ta đi đâu cũng mang theo." Đặng Vân đắc ý: "Chỉ là không thể so với Tương Vương Thường Thắng Quân năm đó, mấy đứa trẻ này còn cần phải rèn luyện nhiều."
Nhị ca gật đầu: "Đặng tiểu đệ khen ngợi rồi, tiểu vương cũng không thể coi là có cái gì. Ngược lại phong thái của Đặng tiểu đệ rất tốt, sẽ là người lãnh binh. Hơn nữa những thiếu niên này đều có dáng vẻ oai phong phi thường, càng tỏ rõ khí thế." Hắn lại quay đầu nói với ta: "Thần cũng chưa bao giờ trấn định được như hoàng thượng hay Nam Hương công chúa. Hôm nay đã để mất thể diện. Trước kia thật sự là nông cạn." Hắn nói xong lại hành lễ với A Nam: "Thần đã đường đột rồi."
Ta cảm thấy vô cùng ghen tị, hắn là đang khen ngợi Đặng Vân, lại thầm khen A Nam. Đến lúc này, bọn họ giống như thành một nhóm khen ngợi lẫn nhau, chỉ có mình ta là người ngoài. Hiện tại chỉ có gian phi Phùng Yên Nhi đang tựa trên người ta. Mấy người bọn hắn đã tụm lại một chỗ nói chuyện với nhau vô cùng náo nhiệt, sớm quên mất sự tồn tại của ta rồi.
Con rùa núi kia chậm chạp bò đi bò lại một hồi lâu, cuối cùng lại bò đến bên chân ta, dừng lại ở đó. Ta nhìn nó chằm chằm, đây chỉ là một con rùa đần độn, tuyệt đối chỉ là một con rùa đần độn, là con rùa đần độn đến mức một chút xíu chuyện vặt vãnh cũng không giải quyết được. Ngươi xem người ta vừa nói vừa cười kìa, chỉ có ngươi ở đây một mình chẳng ai để tâm.