Chương 52: Chúng ta sẽ xuống địa ngục phải không?

“Dung Vũ Ca, chúng ta sẽ xuống địa ngục phải không?” Vệ Minh Khê kéo tấm chăn tàm ti che lấy thân thể mình cùng Dung Vũ Ca.


“Không đâu, cho dù xuống địa ngục ta cũng sẽ nhận hết mọi tội lỗi, nàng chẳng qua bị ta dụ hoặc mà thôi.” Dung Vũ Ca vuốt ve mái tóc người yêu, nhẹ nhàng nói. Nàng muốn đem mọi trách nhiệm đều đặt hết lên người mình, nàng không muốn trong lòng Vệ Minh Khê có bất cứ gánh nặng gì, hơn nữa cho tới bây giờ nàng cũng không tin vào thuyết quỷ thần.


“Hiên nhi......” Vệ Minh Khê nghĩ đến Cao Hiên, lòng dâng lên cảm giác tội lỗi nặng nề. Nàng đã cùng thê tử của con làm chuyện nghịch luân, nàng lẽ ra không nên không cưỡng nổi dụ hoặc này, tất cả đều là lỗi của nàng.


“Nàng hối hận sao?” Dung Vũ Ca nhìn biểu tình tràn đầy mặc cảm tội lỗi của Vệ Minh Khê, tâm tình không khỏi trầm xuống.


“Nhưng nàng là thê tử hắn, ta vốn nên làm tốt bổn phận trưởng bối của mình, sao lại có thể cùng nàng làm ra chuyện như vậy......” Có đôi khi con người ta kỳ quái như thế đó, tại thời điểm đó thì không cảm thấy chút tội lỗi nào, nhưng khi khoảnh khắc ấy trôi qua, cảm giác hối hận lại dâng lên như sóng trào, cơ hồ muốn đem Vệ Minh Khê vùi lấp…


“Vệ Minh Khê, ta chỉ muốn biết, nếu nàng quên đi thân phận thái tử phi của ta, thì nàng có thích chuyện vừa rồi không?” Dung Vũ Ca nâng cằm Vệ Minh Khê, buộc Vệ Minh Khê phải nhìn thẳng vào mắt mình. Ánh mắt Dung Vũ Ca như thể muốn đem Vệ Minh Khê nhìn xuyên suốt đến tận linh hồn.


available on google playdownload on app store


Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, chần chờ rồi gật đầu, kia như là thứ độc dược đầy dụ hoặc, dù biết rõ một khi nếm thử sẽ đoạn trường, nhưng dù có thế nào cũng không kháng cự nổi ma lực đó mà nuốt vào.


“Vậy là đủ rồi, đây là Giang Nam, không phải hoàng cung. Nàng hiện tại là Vệ Chỉ, không phải Vệ Minh Khê, nàng trở lại làm một Vệ Minh Khê chân thật với lòng mình không tốt sao? Thích cái gì, muốn cái gì, đều thuận theo tim mình không được sao? Coi như chúng ta trộm mấy ngày hạnh phúc chẳng lẽ không thể? Tất cả mọi phiền não, bao giờ về hoàng cung muốn từ chối cũng đâu từ chối được đúng không?” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng dỗ dành, hôn lên hai má Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê có chút né tránh nhưng Dung Vũ Ca đưa tay giữ chặt lấy nàng, không cho Vệ Minh Khê tránh được.


Vệ Minh Khê ngần ngừ, kia chỉ là biện pháp trị phần ngọn không thể trị phần gốc: “Nếu Hiên nhi biết......” Vệ Minh Khê căn bản không dám tưởng tượng sẽ thế nào nếu chuyện đó xảy ra. Lúc nàng ở dưới thân Dung Vũ Ca vui hoan, căn bản là không để Hiên nhi trong đầu.


“Hắn sẽ không biết, chúng ta có thể giấu hắn cả đời mà, hắn tương lai chính là hoàng đế, bên người cũng không phải chỉ có một nữ nhân là ta, hắn sẽ giống cữu cữu thôi, tương lai sẽ có rất nhiều phi tử. Chỉ nhi, tạm thời quên hắn được không? Lúc này chỉ nghĩ đến một mình ta không được sao? Ngươi không biết đâu, từ nhỏ đến lớn, người ta ghen tị nhất chính là thái tử biểu đệ, cho nên mới hay khi dễ hắn như thế.” Dung Vũ Ca tiếp tục dụ dỗ, lúc này mà không tìm được cớ giúp Vệ Minh Khê thoát tội, chắc Vệ Minh Khê sẽ bị cảm giác tội lỗi dìm ch.ết mất.


Vệ Minh Khê vẫn cón chút hoang mang, nhưng giờ phút này tâm lý so với vừa rồi dễ chịu hơn rất nhiều. Sự tình dù sao cũng đã phát sinh, trừ việc gạt Hiên nhi ra thì thật sự không còn biện pháp nào khác, hơn nữa Dung Vũ Ca nói cũng có chút đạo lý, hắn sau này là hoàng đế, không có khả năng chỉ độc sủng một người, hắn về sau cũng sẽ giống phụ hoàng hắn có rất nhiều, rất nhiều phi tử.


“Chỉ nhi luôn làm lòng ta đau, luôn luôn tạo cho mình vô số trói buộc, đem chính mình bó buộc thật chặt ......” Dung Vũ Ca ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, nàng sẽ không để cho Vệ Minh Khê lùi bước.


Ngón tay Dung Vũ Ca men theo cần cổ trắng mịn của Vệ Minh Khê từ từ chậm rãi vuốt ve xuống dưới. Dung Vũ Ca phát hiện khát vọng của nàng đối với Vệ Minh Khê luôn mãnh liệt như thế, luôn muốn nhìn thấy Vệ Minh Khê ở dưới thân mình lần lượt, lần lượt nở rộ.


“Dung Vũ Ca, không được......” Vệ Minh Khê có cảm giác bàn tay xấu xa của Dung Vũ Ca lại tiếp tục đặt trên thân thể xích loã của mình mà hoạt động, bàn tay nàng đi đến chỗ nào, chỗ đấy đều dấy lên một ngọn lửa. Thân thể vừa trải qua một trường hoan lạc, vẫn còn dị thường mẫn cảm.


Dung Vũ Ca phát hiện để kích thích thân thể Vệ Minh Khê có vẻ chậm, nhưng một khi đã tiến nhập trạng thái, thân thể của nàng sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, sau đó sẽ chậm rãi nở rộ, thanh nhã cùng yêu mĩ, là cực hạn mị lực.


Dung Vũ Ca thấy thật may mắn khi Vệ Minh Khê có thể chất như thế, may mà cữu cữu quen được nữ nhân hầu hạ, lại là nam nhân không có tính nhẫn nại mà từ từ khai phá, cho nên đã tự đánh mất bảo tàng tốt đẹp nhất thiên hạ!


“Chỉ nhi, chúng ta đã bước được một bước rồi, lần đầu tiên cùng lần thứ hai không có gì bất đồng......” Dung Vũ Ca tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất yêu tinh dụ hoặc lòng người, không ngừng cổ vũ mê hoặc Vệ Minh Khê.


“Nhưng mà......” Vệ Minh Khê rụt rè yếu ớt chống cự, đã có lần đầu tiên tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Con người ta chính là từ lần đầu tiên mà bắt đầu sa đọa.


Ngón tay Dung Vũ Ca từ từ trượt vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, ở mật huyệt vẫn còn chút ướt át nhẹ nhàng ấn xuống hạt đậu nho nhỏ trên cánh hoa, thân thể Vệ Minh Khê chịu không nổi kích thích liền cong lên, nhỏ giọng khẽ “ưm” một tiếng.


“Thích ta làm như vậy sao?” Dung Vũ Ca khẽ ɭϊếʍƈ vành tai Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng hỏi, ngón tay lại càng không an phận ở trên cánh hoa mà trìu mến vuốt ve. Cảm giác như bị chiếc lông vũ khẽ lướt qua làm cho Vệ Minh Khê khó nhịn cực kỳ, bên tai lại còn truyền đến thanh âm ɖâʍ mị của Dung Vũ Ca, trong nháy mắt khuôn mặt Vệ Minh Khê nhuốm một màu hồng vựng, thân thể rất thành thực đưa ra đáp án, dần dần đã ươn ướt căng cứng, đem tay Dung Vũ Ca phủ đẫm sương.


“Thân thể Chỉ nhi đẹp quá, ta trước kia từng nhìn lén Chỉ nhi tắm, lúc ấy mới mười sáu tuổi thôi. Hai năm nay mỗi lần nhìn thấy Chỉ nhi ta đều muốn đối Chỉ nhi làm chuyện này......” Dung Vũ Ca tham lam đưa đầu lưỡi tiến nhập vành tai Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ qua. Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình như bị dòng điện đánh trúng, tê dại vô cùng, lại nghe lời Dung Vũ Ca nói, mặt càng thêm đỏ bừng, Dung Vũ Ca tại sao có thể như vậy......


Trước kia vẫn cảm thấy ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn mình rất kỳ quái , thì ra là...... Vừa tưởng đến Dung Vũ Ca mang tâm tư như thế, Vệ Minh Khê càng thêm nóng rực cả người.


Dung Vũ Ca rất nhanh bắt đầu đợt tập kích thứ hai. So với lần đầu tiên, lần này thân thể Vệ Minh Khê nhanh chóng nóng rực hơn, mãnh liệt hơn. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca lặn ngụp giữa hai chân mình, lại nghe thấy thanh âm Dung Vũ Ca hút nước mật chảy ra, càng xấu hổ cực kì, cũng không dám nhìn tiếp, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại, nhưng thính giác cùng xúc giác lại càng thêm mẫn cảm.


Vệ Minh Khê mở mắt đúng lúc Dung Vũ Ca cũng ngẩng đầu lên nhìn Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca vì nhiễm dục tình mà mặt mày đỏ bừng, diễm lệ như đoá mẫu đơn xinh đẹp. Dung Vũ Ca đẹp quá! Sắc đẹp làm cho người ta có cảm giác tim đập nhanh hơn.


“Vũ Ca thực xinh đẹp......” Vệ Minh Khê phát ra lời tán thưởng từ nội tâm.


Dung Vũ Ca được ca ngợi thì tâm can càng thêm hưng phấn, đây là lần đầu tiên Vệ Minh Khê trực tiếp khen mình. Nếu mẫu hậu nhận ra chính nàng giờ phút này phong tình đến nhường nào thì sẽ biết nàng mới là nữ tử tuyệt sắc nhất thiên hạ, mình căn bản so ra còn kém.


“Chỉ nhi mới đẹp nhất .” Dung Vũ Ca ngẩng đầu che lại đôi môi Vệ Minh Khê, hôn đến mức cơ hồ muốn đem không khí trong phổi nàng vét sạch mới luyến tiếc phân li, ngón tay đột nhiên đưa vào huyệt động nóng ấm làm Vệ Minh Khê phải khẽ rên thành tiếng. Vẻ mặt cực lực khắc chế khoái cảm của Vệ Minh Khê làm cho đầu Dung Vũ Ca muốn nổ tung.


Dung Vũ Ca nuốt nước miếng, nàng cảm giác thân thể mình cũng đang hoảng hốt đói khát như vậy, thực muốn để mẫu hậu đối với mình làm chuyện đồng dạng. Tay nàng chuyển động cũng nhanh hơn làm Vệ Minh Khê cơ hồ không chịu nổi.


“Vũ Ca, dừng lại…nhanh...quá...” Dung Vũ Ca nghe lời liền chậm lại, nhưng lại khiến Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình càng thêm khó chịu, mà nàng vốn không thốt nổi lời cầu xin nên thân thể chỉ biết theo bản năng mà vặn vẹo. Dung Vũ Ca khẽ cười, tiếp tục ở trên người Vệ Minh Khê làm mấy chuyện xấu xa, càn rỡ......


Đột nhiên một trận co rút, thân thể Vệ Minh Khê đã đạt tới cao trào, qua hồi lâu mới bình phục. Lúc này Vệ Minh Khê mới tìm được một tia lý trí, nhưng nàng cảm giác Dung Vũ Ca vẫn còn ở trên người mình mà vặn vẹo. Vệ Minh Khê đột nhiên có chút sợ, lại thêm lần nữa sao, nhưng lập tức nàng cảm giác được Dung Vũ Ca cùng vừa rồi bất đồng. Giờ phút này Dung Vũ Ca dùng chính thân thể nàng ma sát với thân thể mình, cặp ngọc thố mềm mại đè ép lên song nhũ mình, đến nỗi Vệ Minh Khê có thể cảm giác được điểm cương cứng của nàng đang đè ép lên nhũ hoa của mình.


Vệ Minh Khê không biết Dung Vũ Ca muốn làm gì, thân thể mình bởi vì Dung Vũ Ca cọ xát mà nổi lên một chút khác thường. Nàng nhận ra Dung Vũ Ca đưa hai chân kẹp lấy chân mình, giữa hai chân nàng truyền đến thứ gì đó rất ướt át, lạ lùng. Vệ Minh Khê đột nhiên ý thức được Dung Vũ Ca đang làm gì, lập tức kinh ngạc nhìn nàng.


“Dung Vũ Ca......” Vệ Minh Khê thiếu chút nữa không thốt nổi thành lời.


“Ta cũng có chút khó chịu, cứ để mặc ta làm là được rồi.” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê mỉm cười, đem chân Vệ Minh Khê gắp càng chặt hơn, cảm giác đè ép khiến nàng tràn đầy khoái cảm. Nàng biết bản thân mình đang chờ mong Vệ Minh Khê đối với mình làm chuyện tương tự, bất quá hiện tại Vệ Minh Khê không dám làm gì cả, mẫu hậu quá ngại ngùng.


Ừ, mà cũng có lẽ là do chính mình quá phóng đãng thôi, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Mà âu đó cũng là chuyên đương nhiên, không có gì phải thẹn với lương tâm cả. Bởi vì nàng cũng chỉ muốn một mình mẫu hậu mà thôi, nếu có phóng đãng thì cũng chỉ phóng đãng với một mình mẫu hậu.


Vệ Minh Khê nằm im không dám động, nàng biết giờ phút này Dung Vũ Ca rất cần mình, nhưng mà làm chuyện như Dung Vũ Ca vừa rồi, Vệ Minh Khê thật không có đủ dũng khí. Cho nên nàng không dám động, nhưng khi nhìn bộ dáng khổ sở của Dung Vũ Ca, nàng lại có vài phần không nỡ.


Dung Vũ Ca chờ thân thể mình bình phục mới đem đầu dụi vào lòng Vệ Minh Khê: “Ôm ta ngủ thôi.” Dung Vũ Ca làm nũng nói, mà Vệ Minh Khê cũng nghe lời đem Dung Vũ Ca ấp ủ trong lòng. Cảm giác được da thịt trắng mịn, mềm mại như tơ lụa của nàng, đột nhiên cảm thấy Dung Vũ Ca thực sự là vưu vật, là người mà thiên hạ đều hận không thể đem nàng chiếm làm của riêng.


Mới nếm thử hương vị khoái lạc của ái ân, Vệ Minh Khê có chút mệt ôm chặt Dung Vũ Ca, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Riêng Dung Vũ Ca vẫn mở mắt ngắm nhìn Vệ Minh Khê, nàng như thế nào cũng nhìn không đủ, chỉ cần nằm trong lòng Vệ Minh Khê liền cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian






Truyện liên quan