Chương 81: Lý trí và tình cảm
Đại điện vô cùng tĩnh lặng, thời gian trôi qua càng lâu càng làm cho lòng người hoảng hốt. Người buộc phải lựa chọn chịu khổ sở không nói, người bị lựa chọn cũng không chịu nổi, thậm chí những người bàng quan đứng bên ngoài cũng thấy nghẹt thở.
Vệ Minh Khê quay mặt đi, không dám nhìn Dung Vũ Ca, không muốn mình làm ảnh hưởng đến quyết định của nàng. Tình cảm giữa các nàng vốn đã không nên có, thứ tình cảm nghịch thiên này cũng không đáng để nàng tổn thương chính mẫu thân của mình. Nàng không muốn Dung Vũ Ca mang tội bất hiếu, việc này đối với nàng hay đối với mình đều là tội nghiệt khó có thể dung tha.
Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê quay đầu sang một bên, nàng đã hy vọng Vệ Minh Khê truyền đến dũng khí cho mình biết bao nhiêu. Nàng không muốn vứt bỏ tình cảm này, nếu như bắt buộc phải làm thì cũng chỉ là đối phó với mẫu thân. Chỉ cần Vệ Minh Khê cho nàng, dù chỉ là một chút dũng khí thì cũng quá đủ rồi, cho dù Vệ Minh Khê chỉ tỏ ra có chút không nỡ thì nàng cũng có thể vì Vệ Minh Khê mà hy sinh cả thế gian, thế nhưng Vệ Minh Khê vẫn cố tình né tránh. Trái tim Dung Vũ Ca đau buốt, rốt cuộc Vệ Minh Khê vẫn không có dũng khí cùng mình đứng chung một chỗ.
Khí sắc Vũ Dương trông kém cỏi nhất, mặt trắng bệt như tờ giấy. Nàng mất đi đệ đệ, mà đệ đệ của nàng lại chính do nhi nữ của nàng hạ sát, trong tim nàng giống như bị cắm một vết dao vậy, nếu hiện tại nhi nữ lại làm cho nàng thất vọng một lần nữa, chính Vũ Dương cũng không biết mình phải làm sao mới có thể tha thứ cho nàng.
Dung Vũ Ca nhìn mẫu thân, cảm thấy đau lòng. Cả đời mẫu thân chưa từng bị ai làm tổn thương đến mức này, vậy mà kết quả thì sao, người làm nàng tổn thương nhất lại chính là nữ nhi của nàng. Cho nên Dung Vũ Ca cũng không dám nghĩ tiếp, nếu mình lại làm mẫu thân đau lòng một lần nữa mẫu thân có thể tha thứ cho mình tội hạ sát cữu cữu hay không, để nàng thoả hiệp đã không dễ dàng gì, nếu mình lại phụ nàng, Dung Vũ Ca biết có lẽ cả đời này mẫu thân cũng không tha thứ cho mình nữa.
Mỗi một khắc trôi qua với tất cả mọi người đều như một loại hình tr.a tấn, có lẽ nên chấm dứt màn hành hạ này nhanh một chút, nhưng cũng sợ hãi đáp án đưa ra sẽ mang thêm nhiều tổn thương hơn nữa…
Đối với Dung Vũ Ca mà nói, thời gian dù có kéo dài cũng không đủ, nhưng mà hiển nhiên mẫu thân không thể chịu đựng được việc chờ đợi này thêm nữa, Vũ Dương cần đáp án, một đáp án hoặc khiến nàng có thể tha thứ cho Dung Vũ Ca, hoặc hoàn toàn hết hy vọng.
“Làm sao vậy? Khó chọn như vậy sao?” Vũ Dương nhíu mày, tay khẽ run rẩy, chỉ nhìn qua là có thể biết nàng đang cực lực muốn giữ mình bình tĩnh, nhưng vô luận thế nào cũng không thể bình ổn nổi cảm xúc trong lòng.
Dung Vũ Ca mím chặt đôi môi, quay lại nhìn nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng của Vệ Minh Khê thêm lần nữa, thật khó khăn để hạ một quyết định. Chọn mẫu thân đi, Vệ Minh Khê chính là một nữ nhân như vậy, vừa thức thời vừa hiểu đại cục, Vệ Minh Khê khẳng định sẽ thông cảm cho mình. Có lẽ trong lòng Vệ Minh Khê cũng hy vọng mình chọn mẫu thân, nàng là người như vậy, lưng luôn không đeo nổi quá nhiều tội nghiệt, mà mình cũng không muốn gia tăng thêm cảm giác tội lỗi trong lòng nàng.
Quyết định này làm trái tim Dung Vũ Ca như bị bóp nghẹn, kịch liệt đau đớn.
Chẳng qua nàng vì chuyện trước mắt mà phải chọn mẫu thân, nàng sẽ không dễ dàng buông tha Vệ Minh Khê như vậy! Nhưng dù sao việc phải đưa ra lựa chọn vẫn khiến nàng đau đớn.
Vệ Minh Khê cảm giác được Dung Vũ Ca đã quyết định bèn nghiêng đầu nhìn lại, vừa chạm vào ánh mắt của nàng, nhìn thần tình trong đôi mắt ấy, Vệ Minh Khê đã biết quyết định cuối cùng là gì. Trong nháy mắt, trái tim như bị một mũi đao nhọn xuyên thấu, máu chảy thành sông, nơi nơi một màu phiếm đỏ, chỉ có thể liều mạng giữ cho máu huyết không trào dâng khỏi miệng. Đau đớn cơ hồ làm Vệ Minh Khê thở không nổi, thì ra tim của nàng không hề dễ dàng tiếp nhận quyết định này như nàng vẫn hằng tưởng.
Mặc dù mọi lý trí đều nói cho nàng biết, Dung Vũ Ca chỉ vì bất đắc dĩ mới làm ra quyết định như vậy, sự lựa chọn của nàng là chính xác, nhưng trong lòng Vệ Minh Khê vẫn không nén nổi cảm giác bi thương và tràn đầy cô độc. Có lẽ trái tim nàng chưa từng cô tịch, hoang vu tựa biển sa mạc mênh mông như giờ phút này…
Nhưng Vệ Minh Khê thuỷ chung vẫn là Vệ Minh Khê, lấy tốc độ cực nhanh để che giấu cảm xúc trong lòng, nhanh đến nỗi khiến cho Dung Vũ Ca không thể nào phát hiện được Vệ Minh Khê lúc này bị đả kích mãnh liệt đến mức nào, điều này làm cho lòng Dung Vũ Ca chỉ tràn ngập một cảm giác đầy mất mát. Chỉ cần Vệ Minh Khê có thể lộ ra một tia khổ sở nào thì Dung Vũ Ca đã có thể mặc cho tim mình quyết định hết thảy, vì nàng mà vứt bỏ cả thiên hạ này.
Nhưng Vệ Minh Khê chỉ đáp lại Dung Vũ Ca bằng một nụ cười trấn tỉnh thản nhiên, tựa hồ nói với Dung Vũ Ca rằng nàng không có ý kiến gì, nàng có thể thông cảm cho lập trường của Dung Vũ Ca. Giờ khắc này, điều ấy làm Dung Vũ Ca yên tâm, nhưng cũng khiến cho nàng vô cùng hận Vệ Minh Khê quá thức thời, quá hiểu đại cục. Lúc này đây, thực sự Dung Vũ Ca đã không còn đường lui nữa.
“Mẫu thân…ta đi theo người…” Dung Vũ Ca rốt cuộc cũng mấp máy môi, gian nan đem quyết định kia nói ra lời.
Dung Trực và Dung Quý nghe thế đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Liễu Tam nương là thở dài một hơi, Vũ Dương cũng buông lỏng móng tay đang cắm ngập trong da thịt mình. May mà nữ nhi cũng không làm mình quá thất vọng.
Vệ Minh Khê nghe thế, trái tim cơ hồ tan nát, không khỏi trào dâng cảm giác uỷ khuất đến mức đem nàng nhấn chìm vào trong nó, nhưng Vệ Minh Khê vẫn cố gắng kìm nén, còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trấn an trao cho Dung Vũ Ca.
Làm thế nào Dung Vũ Ca cũng không thể hiểu được, vì cái gì giờ phút này Vệ Minh Khê vẫn còn có thể trấn an mình? Nhưng bởi vì nàng đã mỉm cười, Dung Vũ Ca cũng vô pháp từ chối, đành quay đầu không nhìn Vệ Minh Khê nữa, nàng sợ nếu mình chỉ cần liếc nhìn thêm lần nữa thì quyết định vừa rồi cũng lập tức biến thành mây khói.
Liễu Tam nương nhìn Vệ Minh Khê, quả nhiên nàng không phải nữ tử bình thường, lúc này còn có thể bình tĩnh trầm ổn đến vậy, rốt cuộc là quá mức kìm nén, hay là do không đủ tình cảm đây?
Tĩnh Doanh nhìn Vệ Minh Khê, giờ phút này trong lòng nương nương phải khó chịu đến nhường nào? Dung Vũ Ca ch.ết tiệt! Nếu lúc trước biết Dung Vũ Ca sẽ chọn như vậy thì dù có ch.ết nàng cũng không để Dung Vũ Ca tới gần hoàng hậu nương nương! Tĩnh Doanh tự trách mình thậm tệ, trong lòng vô cùng hối hận.
Dung Trực nâng Vũ Dương, Liễu Tam nương nâng Dung Vũ Ca đồng thời rời khỏi Phượng nghi cung, ý tứ rằng việc này nên dừng ở đây, tuy rằng kết cục không tính là viên mãn, nhưng so với xung đột binh quyền thì có lẽ là không còn gì tốt hơn.
Vệ Minh Khê nhìn chằm chằm bóng dáng Dung Vũ Ca rời đi, nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống. Dung Vũ Ca lựa chọn như vậy là đúng, nhưng vì sao lòng nàng lại khó chịu đến vậy?
Vệ Minh Khê xoay người, cũng đưa lưng về phía Dung Vũ Ca, chỉ sợ lỡ như nàng quay đầu sẽ nhìn thấy nước mắt của mình.
Xoay lưng lại so với phải nhìn thấy bóng dáng người rời đi có lẽ tốt hơn một chút, nhưng nước mắt Vệ Minh Khê vẫn cứ kìm nén không được. Từ lúc chào đời tới nay, chưa bao giờ nàng đau như lúc này. Nếu sớm biết có ngày phải chịu nỗi đau đến tê tâm liệt phế, vậy ngay từ đầu không nên có thứ tình cảm đó thì hơn. Có lẽ từ hôm nay trở đi nên chặt đứt loại tình cảm hoang đường ấy, vậy may ra còn có thể vãn hồi, tuyệt đối sẽ không khiến mình lại phải chịu nỗi đau đớn như thế một lần nữa.
Dung Vũ Ca quả nhiên không nhịn được quay đầu nhìn lại bóng dáng Vệ Minh Khê. Chỉ thấy được một thân ảnh đơn bạc, lớp bạch y càng tôn thêm dáng vẻ đơn độc của con người ấy, bóng dáng Vệ Minh Khê làm Dung Vũ Ca hoảng loạn, nàng có cảm giác nếu hôm nay mình quay đầu bước đi, vậy tâm Vệ Minh Khê sẽ không bao giờ vì mình mà mở ra lần nữa, trái tim nàng sẽ mãi phòng bị thâm nghiêm. Tất cả những gì mình làm, mình cố gắng sẽ như nước chảy về biển, dự cảm đó làm cho Dung Vũ Ca cảm thấy sợ hãi.
Vệ Minh Khê đưa lưng về phía Dung Vũ Ca, thân thể thông thường sẽ phản ánh cảm thụ chân thật nhất trong lòng mỗi người, ngôn ngữ cơ thể không bao giờ gạt người cả. Hành động của Vệ Minh Khê giờ phút này hoàn toàn là phòng vệ, bởi vì tâm không thể tránh khỏi bị thương tổn, cho nên mới theo bản năng phòng bị và tự bảo vệ chính mình.
Bởi vì Dung Vũ Ca không thấy được biểu tình của Vệ Minh Khê nên cũng không thể xác định được cảm thụ chân chính trong lòng nàng lúc này. Dung Vũ Ca không dám mạo hiểm, nàng muốn biết cảm xúc thực sự của Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca dừng bước, nhìn theo bóng lưng Vệ Minh Khê hô một tiếng: “Vệ Minh Khê!”
Vệ Minh Khê theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Dung Vũ Ca, giờ khắc này mới đúng là tâm tình thực thụ của nàng. Nhìn thấy khoé mắt Vệ Minh Khê lấp lánh hai hàng nước mắt trong suốt, trái tim Dung Vũ Ca lập tức đau nhói, trái tim nàng giống như bị vô số sợi tơ vô hình cuốn lấy, một lần nữa không thể thoát ra.
Vệ Minh Khê vô cùng hối hận, lẽ ra nàng không nên quay đầu, không nên vì nghe thấy thanh âm Dung Vũ Ca mà quên hết tất thảy quay đầu nhìn lại, để nàng nhìn thấy tâm trạng của mình.
“Mẫu thân, con không thể đi cùng người, con không thể bỏ được nàng, cho dù con có đi cùng người thì tâm của con vẫn sẽ mãi ở bên nàng…” Dung Vũ Ca quỳ xuống trước mặt mẫu thân, giờ khắc này Dung Vũ Ca cảm thấy nàng chưa bao giờ kiên định đến vậy.
Mẫu thân hiện tại chắc chắn sẽ không thể chấp nhận, ngày sau cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, nếu đã như thế không bằng ngay từ đầu nói cho mẫu thân biết tâm mình kiên định đến mức nào, chỉ có khăng khăng chấp nhất, ngày sau mới có thể từ từ làm cho người thoả hiệp. Chỉ có dùng tình cảm chân thành, nước chảy đá mòn và cũng có lẽ phải cần một thời gian rất dài mới có thể khiến mẫu thân tha thứ cho mình. Nàng thà chậm rãi chờ một ngày mẫu thân tha thứ cũng không nguyện ý làm tổn thương Vệ Minh Khê!
Vệ Minh Khê nhắm chặt hai mắt, nàng vô pháp nói rõ cảm xúc của mình bây giờ, lý trí khiến nàng tự trách, nàng thực hy vọng Dung Vũ Ca đi cùng Vũ Dương, nhưng về mặt tình cảm nàng lại không cách nào lừa được chính mình, nàng thực sự khát vọng Dung Vũ Ca sẽ ở lại.
Vũ Dương không trả lời Dung Vũ Ca ngay lập tức, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, lúc này Vũ Dương so với mọi người đoán trước đó còn có phần bình tĩnh hơn.
“Dung Vũ Ca, ngươi hiểu rõ hành động này có ý nghĩa gì chứ?” Ngữ khí Vũ Dương rất nhẹ, thậm chí còn rất bình tĩnh khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ đến khoảnh khắc yên lặng trước khi bão táp kéo về.
“Nữ nhi hiểu rõ.” Lần này Dung Vũ Ca trả lời không có một tia do dự nào.
Vũ Dương nhìn nữ nhi, đây chính là nữ nhi mà một tay nàng nuôi lớn, là người mà nàng đã nâng niu, yêu thương từ tấm bé, nhưng rốt cuộc cũng không bằng một ngoại nhân! Thật là một đứa con ngoan, thật sự là một đứa con quá ngoan mà! Vũ Dương càng nghĩ càng muốn cười, cười đến mức làm cho tâm người ta phải sợ hãi.
“Ngươi thật sự là đứa con ngoan của bản cung, chưa có lúc nào bản cung lại hy vọng mình chưa từng sinh ra ngươi như lúc này, ngươi thật sự là đứa con ngoan của bản cung đó…” Lời Vũ Dương làm cho sắc mặt Dung Vũ Ca càng thêm trắng bệch. Phải làm mẫu thân thương tâm tới mức nào mới khiến nàng tình nguyện như chưa từng sinh ra mình?
Đối với người làm con, có lẽ sợ nhất là khi phụ mẫu nói ra lời như vậy, vốn sinh mệnh là do bọn họ ban tặng, làm cho tâm phụ mẫu tưởng như ch.ết lặng mà phải nói ra những lời đó, Dung Vũ Ca cảm thấy mình còn không bằng súc sinh!
“Mẫu thân…” Dung Vũ Ca cầu xin ôm chặt lấy chân Vũ Dương, khẩn cầu nàng một chút tha thứ.
Vũ Dương rút chân lại, bi thương đến mức khiến tâm nàng tưởng chừng ch.ết lặng, nữ nhi thật sự làm mình quá tuyệt vọng: “Từ nay về sau, ngươi không còn là nữ nhi của bản cung, ngươi với ta ân đoạt nghĩa tuyệt!”
Vũ Dương đột nhiên rút ra thanh đao sắc bén vẫn đeo bên hông phu quân, cắt lấy một góc cung bào của mình ném xuống đất, nhanh đến mức làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
“Mẫu thân…” Dung Vũ Ca lệ rơi đầy mặt, nàng không nghĩ mẫu thân sẽ cương quyết đến vậy, không tiếc cắt bào đoạn nghĩa. Mẫu thân thật sự không cần mình nữa sao, từ nhỏ mình đã là hòn ngọc quý trên tay nàng, nhưng mình rốt cuộc vẫn làm nàng thương tâm.
“Vũ nhi, sao phải khổ vậy chứ?” Dung Trực thấy thê tử cùng nhi nữ như vậy, bèn mở lời khuyên giải.
“Đúng vậy, con dâu, tiểu Vũ Ca thích ai thì cứ tuỳ nàng, làm gì phải biến thành mẫu tữ đoạn tuyệt như thế?” Dung Quý cùng Liễu tam nương đều mở miệng khuyên giải an ủi.
“Bản cung tâm ý đã quyết, không cần nói nữa!” Vũ Dương nét mặt kiên định, nhìn không ra một tia vãn hồi hay đường sống nào còn chừa lại.
Vệ Minh Khê nhìn thấy tình cảnh này thì vô cùng đau lòng, nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nàng biết nếu nàng mở lời sẽ chỉ càng làm cho tình huống thêm tồi tệ.
“Vệ Minh Khê, xem như ngươi lợi hại, nàng vì ngươi, dù phụ tẫn thiên hạ cũng không tiếc, còn ngươi thử tự hỏi lại mình đi, ngươi có thể vì Dung Vũ Ca mà phụ tẫn thiên hạ hay không? Ngươi dám làm nhi tử của ngươi thất vọng sao?” Vũ Dương nói xong liền quay đầu, thân thể cứng ngắc ly khai hoàng cung. Còn sống ngày nào thì ngày đó nàng sẽ không bao giờ đặt chân vào hoàng cung nửa bước, không bao giờ muốn nhìn thấy Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca, hai kẻ loạn luân coi thường luân thường đạo lý này nữa!
Sinh ra một nữ nhi như vậy, thì cùng lắm Vũ Dương này xem như là chưa từng sinh ra nàng vậy!
Vũ Dương đi rồi, Dung Trực nhìn thấy nữ nhi khóc như mưa như gió, lời trách cứ cũng không nói nổi, chỉ đành đi theo thê tử, cũng ly khai Phượng Nghi cung.
Thiết kỵ cũng theo sát Dung Trực rút lui khỏi Phượng Nghi cung. Lúc ấy ngay tại cửa cung, viện binh của Vệ Minh Khê đã đến, vừa chờ tín hiệu tác chiến của Vệ Minh Khê, vừa cùng kỵ binh của Dung Trực giằng co một hồi.
Viện binh là Cảnh thân vương, quân đội của Cao Cảnh. Cao Cảnh chính là người năm đó bị Vũ Dương nói là làm nhục tư văn (nhã nhặn), là bát hoàng tử chỉ một lòng sùng võ, cũng là nhân tuyển đầu tiên để làm hôn phu của Vệ Minh Khê năm ấy. Cao Cảnh là người lỗ mãng, chỉ một lòng say mê võ học, yêu thích vô câu vô thúc cho nên không hề có dã tâm tranh đế, cũng vì thế năm đó tiên hoàng mới đem một nửa quân quyền giao cho hắn, còn một nửa còn lại thì giao cho vị hôn phu của Vũ Dương là Dung Trực.
Không ai biết vì sao Cảnh thân vương lại từ biên cương đột ngột về kinh bảo vệ Vệ Minh Khê, nhưng quân đội Cao Cảnh cùng quân đội Dung Trực thế lực ngang nhau, tràng diện này vừa chạm vào đã lập tức căng thẳng, tất cả đều đang chờ đợi mệnh lệnh từ tướng soái.
Có lẽ Dung Trực không có ý đồ gây chiến, bằng không sẽ không tuỳ tiện mở cửa cung, xem ra trong hoàng cung đã đàm phán xong nếu không trận chiến này cũng thực sự khó tránh khỏi. Quả thật Cao Cảnh vô cùng hiếu kì, rốt cuộc vì duyên cớ gì mà Cao Hàn ch.ết đi nhưng Vũ Dương lại không để cho hai quân chém giết?
Trong ấn tượng của Cao Cảnh, Vũ Dương luôn che chở cho cái kẻ yếu đuối vô năng Cao Hàn, cho nên theo lý sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã hại ch.ết đệ đệ của nàng mới phải. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao Cao Hàn đã ch.ết, Cao Hiên có vô dụng thế nào thì rốt cuộc vẫn là con rể nàng, Vũ Dương vốn luôn có tư tâm, cho nên trước kia thiên vị đệ đệ thì hiện tại lại thiên vị nữ nhi cũng là chuyện thường tình. Nghĩ như vậy, Cao Cảnh cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhìn thấy viện binh của Vệ Minh Khê đã ở ngay trước mắt, binh lực có thể chiếm cứ một nửa giang sơn, nếu nổi lên một trường chém giết, chắc chắn ai cũng không chiếm được tiện nghi, ngược lại còn làm cho nguyên khí quốc gia thương tổn, điểm ấy nếu ý thức được đại cục, Vũ Dương nhất định phải hiểu rõ. Mà hơn nữa nếu xuất binh thảo phạt thì Vệ Minh Khê vốn không có tội danh gì, dù cứng rắn thảo phạt thì người chân chính hành thích quân vương lại chính là nhi nữ của mình, việc này thật khó giải quyết. Dù hiện tại hai người ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng dù sao cũng vẫn là nhi nữ của mình, không thể lấy mạng nhi nữ để hiến tế đệ đệ được. Ván đã đóng thuyền, Vũ Dương dù không muốn cũng phải chịu.
Đây cũng chính là lý do Dung Vũ Ca không cho Vệ Minh Khê kết liễu Cao Hàn mà lại muốn tự mình xuất thủ. Nếu Vệ Minh Khê ra tay, Vũ Dương vì báo cừu cho đệ đệ, khẳng định sẽ không tiếc cùng Vệ Minh Khê xuất binh động võ, mẫu thân cùng Vệ Minh Khê nếu xung đột binh quyền, đó là chuyện Dung Vũ Ca không muốn nhìn thấy nhất, cho nên nàng thà rằng cứ để mẫu thân hận mình, như thế còn có thể tránh một hồi huyết chiến.
Đánh hay không đánh hoàn toàn là quyết định bởi Vũ Dương và Dung Trực, nếu Vũ Dương không đánh, chuyện Cao Hiên đăng cơ là tất nhiên. Nếu bọn họ không đánh mà thu binh trở về, Cao Cảnh tự nhiên sẽ để cho cho Dung Trực và Vũ Dương ly khai hoàng cung.
Vũ Dương vừa rời cửa cung liền quay đầu nhìn lại hoàng cung nguy nga lộng lẫy rồi hôn mê bất tỉnh. Trận cung biến này cũng xem như xong, tuy rằng giờ phút này trong lòng mọi người đều là một mảnh hỗn độn.