Quyển 3 - Chương 6: Chợt lạnh

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp từ song cửa sổ bắn tới, một cuộc sống tốt đẹp mà đầy nắng.


Từ đang ngủ say tỉnh lại, Sở Liên Nhi vừa mở mắt ra, hai tay đã theo bản năng sờ sờ bên cạnh, không có một bóng người, trái tim thoáng qua mất mát nào đó nói không rõ. Thì ra là, tối hôm qua chỉ là mộng mà thôi, một giấc mộng ấm áp lại hư vô.


Xuân Hồng tiến vào, tay nàng bưng bồn rửa mặt, bộ dạng khí nóng lượn lợ, ánh mắt nàng phức tạp nhìn Sở Liên Nhi một cái, nói: “Tiểu thư tỉnh, công tử đã chờ ở phòng trước.”
Sở Liên Nhi ngước mắt, hỏi: “Thành Vân hắn tối hôm qua, tối hôm qua. . . .”


Giống như nàng đã ngờ tới Sở Liên Nhi sẽ hỏi lên như vậy, Xuân Hồng không đợi nàng nói hết lời, đã đáp: “Tối hôm qua công tử ngủ ở thư phòng.”
Nói không ra khó chịu, thất bại trống không trong lòng, nếu như thuỷ triều mãnh liệt hung hăng đụng vào trái tim, một loại đau bị xé rách.


Thành Vân, hắn đối với mình rốt cuộc còn có tâm tư gì?
Nàng thật muốn hỏi, rồi lại hỏi không được.
Nàng sợ ngộ nhỡ hỏi, lấy được đáp án nàng lại không thể chịu đựng.


Đi tới phòng khách, Thành Vân đã chờ nàng, nhìn thấy nàng rồi, huớng nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt sáng ngời, khiến cho mặt trời ở chân trời đều phải mất sắc ba phần.
Hắn đứng dậy, lôi kéo nàng ngồi vào bên cạnh: “Dùng bữa xong rồi ta liền dẫn ngươi ra ngoài dạo.”


available on google playdownload on app store


Trong lòng Sở Liên Nhi vừa động, nàng cắn môi, ánh mắt phức tạp theo dõi hắn: “Thành Vân, ta không muốn đi ra ngoài.”
Thành Vân ngơ ngẩn: “Ngày hôm qua ngươi không phải nói muốn đi giải sầu sao?”


“Ngày hôm qua là ngày hôm qua, nhưng bây giờ ta không muốn đi ra ngoài.” Nàng nói, “Khí trời rất nóng, ta lười đi. Huống chi, trong phủ cũng rất thú vị.”
Ánh mắt Thành Vân lấp lánh nhìn chằm chằm nàng, nàng bị hắn chằm chằm trên mặt bốc khói, vội vàng cúi đầu, mãnh liệt ăn cơm.


Thành Vân nhìn nàng một hồi lâu, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Một lát sau, Sở Liên Nhi lại mở miệng nói: “Thành Vân, cái đó, cái đó ngươi ở Tây Lăng có chuyện gì muốn làm sao?” Mặc dù Thành Vân cái gì cũng không có nói cho nàng biết, nhưng trực giác cho là, là có liên quan với tiền.


Thành Vân nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tiền!”
Sở Liên Nhi kinh ngạc: “Ngươi không có tiền sao? Vậy ngươi làm y phục đắt giá như vậy cho ta. . .” Lời nói vừa nói ra khỏi miệng nàng liền hối hận, ở trước mặt hạ nhân trực tiếp hoài nghi chủ nhân người ta không có tiền, là chuyện cực kỳ thất lễ.


Huống chi, Thành Vân là nam nhân, nam nhân mặt mũi quan trọng nhất, nàng ngay trước người làm mất mặt mũi của hắn, đổi lại một nam nhân khác sẽ tức giận.


Thành Vân cũng không tức giận, chẳng qua là cười khẽ hai tiếng, đưa tay vén sợi tóc bên má nàng đến sau tai, thanh âm cưng chìu: “Nuôi một quân đội quả thật có chút khó khăn, nhưng nuôi một mình ngươi còn dư dả, Liên Nhi, ta biết ngươi quan tâm ta. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ.”


Sở Liên Nhi lắp bắp mà nói: “Người nào, người nào quan tâm đến ngươi, ta, ta chỉ là sợ tay ngươi không có tiền, không nuôi nổi ta. . . .” Ở bên trong ánh mắt mỉm cười của Thành Vân , nàng lại phát hiện mình nói sai, áo não cắn môi, chợt bật thốt lên: “Ta cũng không muốn ngươi nuôi, ta có thể tự nuôi sống mình.” Nàng thấy con ngươi tràn đầy nụ cười của Thành Vân, bộ dạng làm như không tin, rất là tức giận, “Ngươi hoài nghi ta không có năng lực nuôi sống mình sao?”


Thành Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp lời nói: “Liên Nhi có năng lực nuôi sống mình ta cũng không hoài nghi.” Hắn có điều ngụ ý, “Dù sao ngươi có thể đem mấy tờ giấy vụn đổi thành ngân phiếu mấy ngàn lượng, sợ rằng dõi mắt cả Đông Ly quốc, cũng không có người có thể bằng một nửa ngươi.”


Sở Liên Nhi há mồm cười khúc khích: “Ngươi, ngươi làm sao biết?” Nàng làm bí ẩn như vậy, hắn làm sao phát hiện?
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Thanh âm Thành Vân nhàn nhạt, nghe không ra vui buồn.


Trong lòng Sở Liên Nhi hỗn loạn, len lén dò xét hắn một cái, cẩn thận nói: “Ngươi đang tức giận sao?”
Thành Vân ghé mắt, giọng nói không chút để ý: “Ta tức cái gì a?”


“Giận ta len lén rời đi Nam Lăng.” Nàng nhỏ giọng nói, mặc dù ánh mắt hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng nàng quyết sẽ không quên, trong quán rượu kia, lời hời hợt của hắn liền quyết định sống ch.ết của mấy người phụ nữ, ở trên tường thành Nam Lăng, hắn bất động thanh sắc hạ lệnh chém giết hơn mười người khâm sai hoàng đế phái tới, tàn nhẫn của Thành Vân nàng đã biết, biểu tình càng lãnh đạm càng phải cẩn thận.


Sở Liên Nhi len lén chú ý thần sắc Thành Vân, quả nhiên, hắn nghe được câu này thì con ngươi lạnh nhạt thoáng qua một tia lạnh lùng, bén nhọn như hổ lang hung tàn, mang theo hung bạo máu tanh và sát khí.


Linh hồn Sở Liên Nhi rùng một cái, thì ra hắn đối với việc nàng chạy trốn vẫn rất tức giận, nhưng vì cái gì, ở trước mặt nàng, hắn lại một chữ cũng không nói đây?
Trong lòng hắn, lại đang đánh cái chủ ý gì?


Thành Vân rất nhanh liền khôi phục thần sắc, hắn nghiêng đầu, nhìn nàng, con ngươi lại có nụ cười vân đạm phong khinh, “Ta quả thật rất tức giận.”
Sống lưng Sở Liên Nhi lạnh run.
Thành Vân lại mở miệng: “Bất quá, ngươi đã bị trừng phạt, tạm thời tha cho ngươi một lần.”


Thì ra cảm giác trọng sinh chính là loại cảm giác này, Sở Liên Nhi trộm lau mồ hôi trên trán, nhưng, hắn đây là có ý tứ gì?


Nàng đã bị trừng phạt, lúc nào thì bị trừng phạt? Nhưng nàng không có can đảm hỏi, chẳng qua là cười khan nói: “Về sau, về sau ta sẽ không bao giờ chạy ra nữa, ngươi yên tâm, ta bảo đảm.” Dưới ánh mắt cười như không cười của hắn, nàng vội vàng giơ hai tay lên bảo đảm, “Lừa gạt ngươi là chó nhỏ.”


Thành Vân nhìn bộ dáng ca múa đều tốt của nàng mà bật cười, hắn cười lắc đầu, nhè nhẹ vỗ về gương mặt non mịn của nàng, nói nhỏ: “Liên Nhi, ngươi thật là một vật nhỏ bướng bỉnh, làm cho người ta vừa hận vừa yêu.”


Lời của hắn tựa như đang nỉ non, vừa tựa như đang thở dài, ánh mắt nhìn mình mang theo phức tạp, có thương tiếc, có ôn nhu, còn có nhàn nhạt phức tạp.


Sở Liên Nhi phát hiện đầu đã chập mạch, không dám nhìn ánh mắt của hắn, cúi đầu, lắp bắp nói sang chuyện khác: “Thành Vân, làm sao ngươi biết ta len lén lấy chữ của ngươi đi đổi tiền đây?” Nàng tự nhận làm vô cùng bí ẩn, ngay cả Thu Nguyệt lúc ấy vẫn theo bên người cũng không biết, hắn làm sao phát hiện.


Thanh âm của Thành Vân vẫn thanh nhã, không lộ thanh sắc, “Ông chủ tiệm tranh chữ kia, thật ra thì chính là cọc ngầm ta phái ở Nam Lăng.”
Sở Liên Nhi sững sờ lần nữa, thì ra là, nàng tự nhận thông minh lợi hại, ở trong mắt Thành Vân, vĩnh viễn đều là con tôm tép nhãi nhép.


Nàng nguyên tưởng rằng làm chuyện không chê vào đâu được, đối với hắn mà nói, cũng chỉ bất quá là một đĩa đồ ăn.
Sở Liên Nhi có cảm giác giống như Tôn Ngộ Không luôn chạy không khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai… Bất đắc dĩ và e ngại.


Đột nhiên, Sở Liên Nhi cảm giác được nản lòng thoái chí, có phải thông minh và trí khôn nàng biểu hiện ở trước mặt hắn, đều là không trị giá nhắc tới như vậy hay không?


Nhìn mặt Thành Vân vẫn lạnh nhạt ưu nhã, luôn không lộ thanh sắc, luôn ưu nhã tràn đầy quý khí, luôn lịch sự giả làm nhân vật văn nhân, nhưng, cường hãn, quả quyết, lãnh khốc, tàn nhẫn trong lòng hắn, cuối cùng trong lúc lơ đãng, hiển lộ ra vô cùng tỉ mỉ.


Có từ hình dung, chính là tốt đến trên điểm mấu chốt. Anh tuấn của Thành Vân, là anh tuấn đến trên điểm mấu chốt, ưu nhã của hắn, cũng ưu nhã đến trên điểm mấu chốt.
Nhưng, cường hãn và tàn nhẫn của hắn cũng đến trên điểm mấu chốt .


Bỗng dưng, Sở Liên Nhi cảm giác nam nhân ở trước mắt lập tức cách mình thật là xa, thật xa lạ. Tựa như đứng ở trên nóc nhà, nhìn sao đầy trời, nguyên tới nay đưa tay vẫn có thể hái đến, nhưng lại cách xa vạn dặm.
Nam nhân như vậy, có thể nào ở lại bên cạnh mình đây?


“Thế nào?” Thành Vân cảm giác được xa cách và kính sợ trong ánh mắt nàng.
Sở Liên Nhi theo bản năng xê dịch chỗ ngồi, kéo kéo miệng: “Quá chen lấn.”
Thành Vân không có nói nữa, chẳng qua là trầm mặc.


Sở Liên Nhi chà xát cánh tay, rõ ràng bên ngoài ánh mặt trời đang dâng lên thật cao, làm sao lại chợt rét run rồi?






Truyện liên quan