Chương 2
Sau giây lát, cặp mắt Thẩm Thính vụt lướt ánh nhìn thấu hiểu, rời mắt nhìn, đôi mày xoắn lại, giơ tay vuốt phẳng tay áo hơi nhăn nhúm, quay gót bỏ đi.
Anh thì hiểu cái gì?
Nè không có phải như anh nghĩ đâu!
Cặp sừng này là giả đó! Chưa cắm thật mà! Anh đừng có hiểu chớơơơ!
Ngập trong óc Khúc Kim Tích chỉ toàn hình ảnh nguyên chủ ngã thành bãi thịt vụn trong sách, chẳng biết lấy can đảm từ đâu mà chợt lao vọt ra, giang tay ngăn trước mặt Thẩm Thính: “Thẩm Thính, anh nghe tôi giải thích!”
Nếu không phải vẻ ghê tởm và lạnh giá trong mắt Thẩm Thính quá rõ ràng, cô đã định xông lên ôm chầm lấy anh ta.
Có lẽ do ý đồ phơi ra trong mắt cô quá lộ liễu, Thẩm Thính cau mày bước lùi về. Trợ lý của anh, Tần Tang e sợ sự việc hôm trước lại lặp lại, bước lên một bước, che Thẩm Thính ra sau lưng kín kẽ.
Thẩm Thính cất tiếng nói bình lặng chẳng hề nhấp nhô: “Việc trên mạng đã tới tai ông rồi, mới cấp cứu xong hôm qua, giờ muốn gặp cô, tôi cho cô mười phút.”
Giải thích rành mạch nguyên do vì sao anh xuất hiện ở đây vào lúc này.
Dứt lời thì bước vượt lên Tần Tang, để lại cho Khúc Kim Tích một bóng lưng giá lạnh.
Khúc Kim Tích sực nhớ ra. Trong sách, sở dĩ nguyên chủ chó ngáp phải ruồi, kết hôn với Thẩm Thính, ấy là do ông nội Thẩm Thính bệnh nặng, còn Khúc Kim Tích lại là cháu gái của mối tình đầu mà ông cụ yêu nhưng không có được, cũng đang lẻ chiếc, ông cụ bèn sinh ý để Thẩm Thính lấy Khúc Kim Tích.
Ông cụ chỉ có mỗi nguyện vọng như thế, Thẩm Thính chỉ đành nghe theo.
Sau khi kết hôn, thế mà cụ Thẩm lại vượt qua tình huống nguy hiểm nhất, kể cũng được tính là “xung hỉ”. Bởi vậy dẫu người nhà họ Thẩm không thích Khúc Kim Tích, tuy thế vẫn gửi cho cô tiền tiêu mỗi tháng đều đặn.
Miễn là Khúc Kim Tích nghe lời, đừng gây chuyện là xong hết.
Còn Thẩm Thính, sở dĩ không nhẫn nhịn nổi mà đề nghị ly hôn với Khúc Kim Tích, đó là vì mấy lần ông cụ phải vào cấp cứu, thảy đều do nguyên chủ kích thích mà ra!
Tần Tang nói với bộ mặt vô cảm: “Cô Khúc, phiền cô thay đồ nhanh nhất có thể, với cả…” Y ngó sang Mạnh Thiên Hạo đã bị cảnh tượng này dọa bay mất hồn, trưng ra biểu cảm hệt như sếp mình, “Tiên sinh không muốn trong lúc cụ sinh bệnh lại xảy ra việc ngoài ý muốn gì, mong cô tự trọng.”
Tần Tang đi.
“Tích Tích, em và Thẩm Thính có quan hệ gì vậy?” Cuối cùng Mạnh Thiên Hạo đã hồi thần, “Hai người đã quen biết, thế mấy hôm nay em vì anh ta mới bị chửi, tại sao anh ta không ra mặt thanh minh cho em?”
Ánh mắt anh ta không ngừng nhấp nháy tia sáng toan tính.
Đầu Khúc Kim Tích đang giật nhưng nhức liên hồi, cứ cảm thấy mạng mình không còn bao lâu, chỉ muốn giáng ngay một cú tát sang cho hả, không nhịn được nói: “Muốn biết tôi và anh ta có quan hệ gì, tự anh đi mà hỏi.”
Nói dứt câu, thế mà Mạnh Thiên Hạo lót tót chạy theo hỏi thật.
Khúc Kim Tích: “……”
Cái đờ mờ!
Xúi bậy tình nhân đi tìm Thẩm Thính, tưởng tượng tới cảnh Mạnh Thiên Hạo tr.a hỏi Thẩm Thính, Khúc Kim Tích run bắn mình, bất giác đuổi theo, tên kia đã chạy mất tăm bóng dáng.
Lại ngó bộ đồ trên người, cắn răng, về phòng tức tốc thay quần áo, mải mốt buộc gọn tóc sau lưng rồi hớt hải xuống tầng.
“Cô Khúc.” Đang loay hoay tìm người, Tần Tang đã đi tới, dẫn cô tới chiếc xế hiệu màu đen khiêm tốn đỗ cạnh, mở cửa xe.
Thẩm Thính ngồi bên trong, tay cầm máy tính bảng, chả biết đang làm gì mà chẳng buồn ngó ngàng cô một cái.
Khúc Kim Tích run lên không duyên cớ: “Cái tên… Mạnh…”
Tần Tang: “Cô Khúc, mời cô lên xe.”
Khúc Kim Tích chỉ đành lên xe trước.
Sau khi lên xe, Tần Tang ngồi vào ghế tài xế, trước khi khởi động xe có nói một câu: “Cô Khúc, sau này phiền cô quản lý người bên cạnh cho chặt. Vệ sĩ của tiên sinh đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không mấy để bụng bốn chữ hạ thủ lưu tình.”
Thế tức là Mạnh Thiên Hạo đã xông tới tìm Thẩm Thính thật, ch.ết nỗi chưa kịp tới gần đã bị vệ sĩ của Thẩm Thính đá đít rồi?
Đơn giản thô bạo tới vậy, cõi lòng Khúc Kim Tích âm thầm hả hê.
Khi Tần Tang nói lời này, Thẩm Thính cúi đầu chẳng hé một chữ. Khúc Kim Tích hiểu ngay, lời này là Tần Tang nói thay anh ta đây.
Hoặc phải nói là, Thẩm Thính mớm cho Tần Tang nói thế.
Không ngờ anh ta căm ghét nguyên chủ tới vậy, ghét tới nỗi chẳng muốn nói với nguyên chủ một lời.
Trong não chợt hiện ra hình ảnh nguyên chủ nhào vào Thẩm Thính tại hiện trường hoạt động. Khúc Kim Tích nghĩ bụng: Tôi mà là Thẩm Thính, tôi cũng chẳng thèm liếc tới.
Khí thế của người này dữ dằn quá, dẫu cho không nói gì, cả khoang xe đâu đâu cũng toàn hơi thở của anh ta. Không kìm được lòng, Khúc Kim Tích nghiêng đầu ngắm nghía Thẩm Thính.
Sườn mặt thiệt đẹp không góc ch.ết.
Khúc Kim Tích lục lại tư liệu về Thẩm Thính tìm được trên mạng. Năm nay ba mươi tuổi, chiều cao 1m88, xuất thân nhà giàu sang song lại dấn bước làng giải trí, bằng vào diễn xuất xuất thần và ngoại hình xuất sắc, chỉ sau vài năm ngắn ngủi đã vang danh toàn cầu, trở thành siêu sao quốc tế, fan hằng hà sa số.
Trong sách, mô tả về anh ta còn ít hơn, rốt cuộc cũng không phải nam chính.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, chợt thấy trước mặt ùa cơn giá rét, sống lưng cô thoắt cái thẳng tưng, thần trí miên man quay về, tức thì thấy Thẩm Thính đã ngẩng đầu từ bao giờ không biết, cặp mắt đang xoáy thẳng vào cô.
Da đầu Khúc Kim Tích tê rần, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết trưng ra điệu cười toét cả miệng.
“Xấu tệ.” Thẩm Thính cau mày, giọng giá ngắt, “Nể mặt ông nội, tôi không muốn nói quá khó nghe. Đợi lát nữa gặp ông, nên nói gì, không nên nói gì, nghĩ ắt cô tự hiểu rõ.”
Khúc Kim Tích: “……”
Anh nói ai xấu
“Nếu vì cô mà ông lại xảy ra cớ sự gì, đừng trách tôi không nể mặt.” Suốt cả quá trình, đây là câu duy nhất Thẩm Thính nói với cô, cũng là lời nói nặng duy nhất.
—
Cụ Thẩm dựa nằm trên giường bệnh, hẳn vì mới cấp cứu hôm qua nên nom sắc diện không được hồng hào lắm. Nhưng chẳng rõ điều dưỡng nói gì mà làm ông cụ bật cười, nom tinh thần sáng láng.
Thẩm Thính và Khúc Kim Tích đi vào phòng bệnh, điều dưỡng tự giác lủi đi.
“Tiểu Thính, Kim Tích.” Cụ Thẩm ngửa đầu một cách hơi cố sức, cười nom Khúc Kim Tích, “Hai đứa tới rồi.”
Khúc Kim Tích ngỡ ngàng nhìn cụ Thẩm chăm chú. Ngay giây sau, mắt cô chợt đỏ ửng, nước mắt ào ào đổ xuống.
“Ông nội!” Cô chạy ào tới, nắm chặt tay cụ Thẩm, khóc nức nở nghẹn ngào. Biến chuyển này khiến hai người đàn ông một già một trẻ có mặt đều ch.ết điếng.
Thẩm Thính nom cô nàng khóc lóc ỉ ôi như chân thành tha thiết lắm đằng kia, gió bão dồn tụ trong mắt: Cô ta lại muốn giở trò gì?!
“Ông ơi ông không sao chứ, may ông không việc gì, chứ nếu không… cháu…” Gương mặt Khúc Kim Tích đầy ngập hổ thẹn, nước mắt lại tuôn rơi, nghẹn ngào không nói được câu hoàn chỉnh, lệ ngấn viền mắt, nom đến là tội.
Màn thể hiện của cô nửa thật nửa giả — thật vì chẳng ngờ cụ Thẩm lại giống ông nội cô ngày xưa như khuôn đúc, nhưng ông nội cô đã ch.ết từ lâu, ấn tượng về ông nay đã mờ.
Trong sách nguyên chủ không có chút tình cảm nào với cụ Thẩm. Thẩm Thính không để ý tới nguyên chủ, cô ấy mới năm lần bảy lượt chạy tới mách cụ Thẩm, kích thích ông cụ bằng đủ thứ tin tức, khiến cụ nhiều lần phát bệnh.
Nếu không vì thế, Thẩm Thính cũng không tới nước không nhẫn nhịn nổi.
Lúc này Khúc Kim Tích thể hiện ra vẻ áy náy, âu lo, mục đích để nhằm cứu vãn chút xíu hình tượng trong mắt Thẩm Thính, cũng vì chuộc lỗi cho nguyên chủ phần nào.
Nửa thật nửa giả, hệ quả khiến diễn xuất của cô lao vọt tới trình ảnh hậu, đến cả Thẩm Thính trong một chốc một lát cũng không phân rõ là cô thật lòng hay đang vờ vĩnh.
Nhưng có câu nói: Sự ra lạ lùng, tất có điều gian.
Đồng tử trong mắt Thẩm Thính chớp lên, lạnh lùng nhìn “màn diễn” tiếp theo của Khúc Kim Tích.
“Con ngoan, đừng khóc, ông không sao.” Cụ Thẩm nom Khúc Kim Tích khóc mà mắt hoe đỏ, con người ta khi về già cũng ngày càng mềm lòng, dáng vẻ đứa bé này hệt như người ông cụ đem lòng yêu trong kí ức, dẫu rằng biết cháu trai không thích, cụ vẫn bắt nó lấy cho kì được.
Không có tình cảm, có thể vun đắp.
Cụ không còn sống được lâu, có thể bảo vệ con bé khi mình còn sống cũng coi như không phụ lòng người thương, có lẽ khi xuống mồ gặp lại người ấy sẽ không còn hổ thẹn.
“Tội cho cháu rồi. Ông biết, việc trên mạng ắt là sự cố thôi, ông sẽ bảo Tiểu Thính xử lý, không để cháu lại bị người ta mắng nữa.”
Chợt lại quay sang Thẩm Thính, thở dài: “Tiểu Thính, Kim Tích nay đã là vợ cháu, tốt xấu gì khi ra ngoài cháu cũng nên bảo vệ nó ít nhiều, cháu coi xem đám phóng viên kia viết về con bé thế nào…”
Chẳng biết nghĩ tới điều gì, cảm xúc của cụ trở nên kích động, lại trở cơn ho.
Chờ khi hơi thở đều lại, tinh thần cụ đã sa sút, được bác sĩ yêu cầu phải nghỉ ngơi. Ông cụ bèn cầm tay Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đặt vào cạnh nhau vỗ vỗ, ánh mắt ngập tràn mong đợi, sau đó mệt nhoài ngủ thiếp đi.
Tới đây thì Khúc Kim Tích đã hiểu tại sao nguyên chủ tác yêu nhiều lần vậy mà Thẩm Thính vẫn không đề nghị ly hôn, hóa ra thảy đều vì cụ Thẩm.
Ra khỏi phòng bệnh, bên tai là giọng nói lành lạnh từ Thẩm Thính: “Cô còn muốn nắm bao lâu nữa?”
Bấy giờ Khúc Kim Tích mới sực nhớ mình vẫn đang nắm tay Thẩm Thính, cười ngượng ngùng, buông tay.
Tần Tang đi tới, lấy một gói khăn ướt từ trong túi áo ra, rút một tờ đưa cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính nhận khăn, lau một cách tỉ mỉ tường tận nơi vừa bị bàn tay Khúc Kim Tích chạm vào ban nãy, xong xuôi thảy vào thùng rác.
Hành động này làm đến là nhuần nhuyễn quen tay, đoan chắc không phải lần đầu.
Khúc Kim Tích: “…………”
Đây là nghiệt nguyên chủ gây ra, mị nhịn!!!
Cô không nhận ra là Thẩm Thính khẽ nhướng mày, đến cả Tần Tang trong mắt cũng thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Với hiểu biết của Tần Tang về cô “vợ” trên danh nghĩa của sếp mình, thấy hành động lau tay ngay mặt của sếp, ắt cô nàng đã phải nhảy lên rít “Sao anh có thể làm thế/Tôi có dơ bẩn tới độ phải lau tay ư/Anh làm tổn thương tôi quá đấy, tôi phải đi mách với ông nội”, nhân thể kêu khóc vài giây, nước mắt chẳng nhỏ lấy một giọt.
Bây giờ lại bình tĩnh như thế, không khóc không gào không la lối, chẳng giống tác phong của cô nàng gì cả.
Chẳng lẽ đổi phong cách rồi? Tần Tang nghĩ bụng.
Bấy giờ điện thoại Thẩm Thính bất chợt reo lên, anh nhận điện thoại xong cúp máy, dặn Tần Tang: “Tìm người đưa cô ta về.”
Khúc Kim Tích như lọt trong sương mù, trân mắt nhìn Thẩm Thính và Tần Tang rời đi. Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest lạ mặt tới gần, cung kính mời cô rời đi.
Khúc Kim Tích ngó phòng bệnh một cái, đi theo người mặc vest. Nhưng anh ta không đưa cô về khách sạn mà lại lái xe đi ngày một xa, làm Khúc Kim Tích lo ngay ngáy.
Hẳn Thẩm Thính không định cho cô âm thầm “biến mất” đấy chứ?
Đây, đây đâu có phải tính cách của anh ta.
“Anh muốn chở tôi đi đâu?” Cô không ngồi yên nổi, hỏi người mặc vest.
Người mặc vest nhìn cô qua gương chiếu hậu, trả lời một cách máy móc: “Đưa cô về nhà.”
Khúc Kim Tích bừng tỉnh, thở phào một hơi: Cô đã tìm được địa chỉ từ điện thoại của nguyên chủ, được biết giờ mình đang ở tại một căn biệt thự.
“Nhưng đồ đạc của tôi còn ở khách sạn.”
“Sẽ có người đưa lại đây cho cô.”
Khúc Kim Tích không hỏi nữa.
Nơi ở của cô sau khi kết hôn với Thẩm Thính là một căn biệt thự lưng chừng núi, kề biển, vị trí và cảnh quan đều rất tốt.
Người mặc vest đưa cô tới nơi là đi ngay. Khúc Kim Tích vào nhà, nhận ra hành lý cô để trong khách sạn đã được đưa về nhà từ trước đó.
Cô dạo một vòng hết căn biệt thự, chẳng tìm được lấy một món đồ của Thẩm Thính.
Việc này cho biết điều gì?
Cho biết là sau khi kết hôn, Thẩm Thính chưa từng tới căn nhà này lấy một lần.
Cứ nghĩ tới ánh mắt lạnh giá của Thẩm Thính, rồi động tác ruồng bỏ —
Ly hôn!
Lập tức ly hôn!
Ban nãy ở bệnh viện không tiện nói, bây giờ đã có cơ hội, Khúc Kim Tích lòng vòng phòng khách tới lui, đợi khi sắp xếp từ ngữ đâu đấy bèn lấy điện thoại, tìm tới số của Thẩm Thính, hít thở sâu, gọi đi.
Chờ đợi trong nóng ruột.
Ngay giây sau, từ loa vọng ra giọng nữ bùi tai: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Khúc Kim Tích: “……………”
Không tìm được người, còn yêu cầu ly hôn kiểu gì?
Khúc Kim Tích gào một tiếng, quẳng mình lên cái sô pha rộng rãi bông mềm, lăn lộn một vòng thích ý. Điện thoại rung lên, quản lý nhắn tin tới: “Chân cô gãy rồi?”
Khúc Kim Tích: “”
Quản lý gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình.
Toàn cảnh showbiz V: #Không phải cố ý! Chân trái Khúc Kim Tích bị gãy xương, không thể đi lại#.
Đại ý nói sự việc mấy hôm trước không phải Khúc Kim Tích cố ý ngã vào Thẩm Thính mà do mặt đất trơn nên mới sơ sẩy, ngã xong thì chân trái bị gãy xương.
Bên dưới đăng kèm mấy tấm hình: Khúc Kim Tích nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao, có cả một tờ giấy khám bác sĩ kê cho.
Khúc Kim Tích thộn cả mặt, quơ quơ chân trái của mình, vẫn tốt lành mà.
Quản lý: “Cũng còn biết bỏ tiền mua blogger, kể không đến nỗi ngốc quá. Không phải cô cố tình đánh gãy chân mình, giở khổ nhục kế đấy chứ?”
Khúc Kim Tích: “……”
Trông mị có ngốc thế không?
Đoán chừng quản lý cũng biết khả năng này khó có thể xảy ra, tức thì lại nhắn thêm tin nữa: “Thôi vậy, đợi sóng gió qua cô lại lên công ty, thời gian này thì cứ yên ổn ở nhà nghỉ ngơi, đừng ra làm thiêu thân nữa.”
Khúc Kim Tích nằm trên sô pha lướt weibo, hotsearch mắng cô đã biến mất, mà tin bài cùng với hình ảnh ngờ là tẩy trắng cho cô của đám blogger lại khiến cô coi mà chả hiểu đầu cua tai nheo.
Cô chưa từng chụp bức hình như thế.
Xem kĩ lại lần nữa, “Khúc Kim Tích” trong hình không có góc chính diện, chỉ có sườn mặt… Chắc không phải là ai có ngoại hình tương tự cô giả trang thành đấy chứ?
Mục đích là gì?
Đột nhiên nhớ tới câu nói của cụ Thẩm ở bệnh viện, “Ông sẽ bảo Tiểu Thính xử lý…”
Thế tức là, liệu cô có thể cho rằng, việc này là do Thẩm Thính đạo diễn?
Càng khiến Khúc Kim Tích không ngờ tới là, tối hôm đó, khi cô ôm cái bụng đói meo lép kẹp mở túi lạnh lại chỉ thấy một ly mì gói, hết cách đành đun nước úp mì. Ngay khi mở nắp húp mì gói cay xè lột sột, cửa bỗng vang kẽo kẹt, kế đó mở ra.
Thẩm Thính đi vào.
Thẩm Thính ngẩng đầu, trông thấy cô nàng đối diện đang ôm một hộp mì ly, tóc rối tung như ổ quạ, hình như không ngờ anh sẽ tới đây mà phụt một tiếng, mì từ miệng cô văng ra ngoài.
Thời gian dường như bị ấn nút tua chậm.
Thẩm Thính chầm chậm cúi đầu.
Trên bộ vest cao cấp đắt giá của anh, giờ này khắc này, đang rung rung một cọng mì gói vắt vẻo.
Khúc Kim Tích: “………………”