Chương 59
Thẩm Thính nói ra những lời này xong thì mới ý thức được không tốt, nhưng tên đã bắn ra cũng không thể thu lại, bí mật Khúc Kim Tích biến thân không quan trọng bằng tính mạng của cô.
Khúc Kim Tích biến thành vật không có sinh mệnh, rơi bể nát là có thể trở về, biến thành động vật sẽ bị thương còn có thể chữa bệnh, bây giờ biến thành một quả bí đỏ bị nứt ra một kẽ hở nhưng lại không biến trở về, làm cho anh không có cách nào biết được tình huống bây giờ của cô.
Tỉnh hay là ngất xỉu?
Thân thể có bị thương chỗ nào không?
"Em dâu đâu?" Mà lúc này, đỉnh đầu Thẩm Kế tràn đầy dấu hỏi nhìn đống chăn trên giường, dưới chăn lại không có ai cả mà chỉ có gối.
Nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Thính cùng với câu hỏi mới vừa rồi của anh, ánh mắt của Thẩm Kế chậm rãi nhìn quả bí đỏ trên tay anh: "Em đừng nói cho anh quả bí đỏ này là do Khúc Kim Tích biến thành nhé?"
Ngay cả em dâu cũng không gọi nữa.
Thẩm Thính yên lặng.
Thẩm Kế: "..."
Nếu như người đứng trước mặt không phải là Thẩm Thính thì một trăm phần trăm anh ta sẽ không tin tưởng, nhưng bởi vì đây là Thẩm Thính, anh ta biết rõ ràng Thẩm Thính sẽ không đùa giỡn mấy chuyện này.
Trừ phi là đang diễn.
Nhưng đây là nhà cũ chứ không phải phim trường.
Nói cách khác, đây là sự thật.
Quả bí đỏ tròn vo này thật sự là Khúc Kim Tích biến thành.
Thẩm Kế đi vào trong mấy bước, theo bản năng đóng cửa lại, giọng nói có chút hoảng hốt: "Khúc Kim Tích là quả bí đỏ thành tinh?"
"Không phải." Thẩm Thính cẩn thận đặt quả bí đỏ lên bàn, anh xoa mi tâm, chuyện rất khó tưởng tượng không biết nên nói gì cho phải, không có cách nào giải thích được.
Thẩm Kế nói: "Ý em là Khúc Kim Tích đột nhiên biến thành một quả bí đỏ, bị Tiểu Ngải làm rơi nên bây giờ không biết tình huống của cô ấy là gì..."
Nếu như mình đột nhiên biến thành một cọng gỏ bị gãy thì mình sẽ như thế nào?
Má nó, tính mạng sắp bay lên trời rồi.
Cuối cùng Thẩm Kế cũng hiểu được tại sao sắc mặt của em trai bảo bối lại khó coi đến như vậy.
"Chỉ té bị thương một cái, khẳng định không ch.ết được." Anh ta mở miệng an ủi. Nghe thấy vậy trong lòng Thẩm Thính buồn rầu, anh đang muốn nói thì Thẩm Kế nhanh chóng nói thêm: “Anh biết một người bạn, thích ở nhà trồng các loại rau dưa thực vật, anh gọi điện thoại hỏi cậu ta một chút."
Bạn của Thẩm Kế tên là Nguyễn Thính Trúc, là một cậu ấm ăn chờ ch.ết điển hình, phát triển nhà mình thành một vườn rau, vườn trái cây và vườn hoa.
Lúc nhận được điện thoại của Thẩm Kế, chàng cậu ấm này đang nằm trên ghế xích đu nhà mình vừa uống trà vừa đung đưa nhìn hoa cỏ trong vườn của mình.
Nghe thấy Thẩm Kế nói: "Một quả bí đỏ đã được hái xuống chưa kịp ăn thì lại vô tình rơi nứt, có cách nào giữ tươi cho nó không bị hỏng không? Hoặc có cách nào để cho nó lại sinh trưởng tốt hơn không?"
Nguyễn Thính Trúc khó hiểu nói: "Nếu cậu không muốn ăn, muốn giữ nó lâu chút thì ngâm trong nước, hoặc bỏ vào tủ lạnh. Còn muốn cho nó lại phát triển tốt... Học bổng lúc cậu nhận hồi trung học là uổng phí à? Cậu đã hái bí đỏ xuống từ dây rồi mà còn muốn nó phát triển tốt?"
Thẩm Kế: "..."
Anh ta mở loa ngoài, Thẩm Thính cũng nghe được lời này.
"Còn có những chuyện khác?" Nguyễn Thính Trúc ngáp một cái, "Không có gì thì tôi cúp đó." Sau đó anh ta cúp điện thoại.
Thẩm Kế nhìn quả bí đỏ rồi nói: "Ngâm trong nước thử đi? Hoặc là bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh?"
Thẩm Thính do dự, để vào tủ lạnh là chuyện không được, trái lại có thể thử ngâm nước.
Nhưng vấn đề là để quả bí đỏ vào trong nước, Khúc Kim Tích có thể bị nghẹt thở hay không?
"Không được." Thẩm Thính dứt khoát lắc đầu, anh đi tới bên cửa sổ nhìn vườn hoa trong sân, để trong đất còn yên tâm hơn để trong nước.
Cho đến bây giờ, anh chưa từng do dự, bó tay bó chân như vậy.
"Nói không chừng sẽ không sao." Thấy sắc mặt của Thẩm Thính ngưng trọng, Thẩm Kế nói: “Có lẽ đối với cô ấy mà nói, chỉ là một vết nứt mà thôi."
Khiếp sợ khi vừa mới biết chuyện đã qua, bây giờ Thẩm Kế vô cùng tò mò với quả bí đỏ này, nếu không phải bảo bối Thẩm Thính không cho anh đụng vào thì anh ta muốn lập tức ôm nghiên cứu một chút.
Người biến thành bí đỏ.
Đang là một con người thì sao có thể biến thành bí đỏ được.
Nếu như nấu quả bí đỏ này lên ăn, vậy không phải là ăn Khúc Kim Tích sao?
Trên tay Thẩm Kế nổi đầy da gà.
Ngay khi Thẩm Thính quyết định vùi quả bí đỏ vào trong đất, cách này tốt hơn những cách khác...
Bỗng nhiên quả bí đỏ tròn vo nóng lên, tiếp theo con ngươi của Thẩm Kế co rút lại, bởi vì anh ta thấy quả bí đỏ trên tay Thẩm Thính đột nhiên biến mất, tiếp đó một bóng người xuất hiện, Thẩm Thính lập tức ôm bóng người đó vào trong ngực.
Thẩm Kế: "...!"
Tia nghi ngờ cuối cùng đã biến mất.
Khúc Kim Tích nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, trên vai phía bên phải áo ngủ có một mảnh màu đỏ.
Cùng lúc đó, cửa bị gõ vang, đồng thời giọng nói của mẹ Thẩm cũng vang lên: "Tiểu Thính, mẹ vào đây."
Thẩm Thính lập tức đặt Khúc Kim Tích đã hôn mê lên giường, lấy chăn đắp kín cho cô xong thì mẹ Thẩm đã mở cửa ra, nhìn thấy Thẩm Kế đầu tiên.
"Tiểu Kế?"
"Mẹ, con và Tiểu Thính bàn bạc một chút chuyện, sao mẹ lại lên đây?" Thẩm Kế điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, cố gắng không lộ ra sự khác thường.
Mẹ Thẩm liếc nhìn Thẩm Thính đang đứng ở mép giương đắp chăn cho Khúc Kim Tích, bà lúng túng không nhìn nữa, không đồng ý nói: "Con muốn bàn chuyện với Tiểu Thính thì đi thư phòng, tới phòng ngủ làm gì?"
Trong phòng ngủ còn có Khúc Kim Tích.
Mặc dù đều là người nhà nhưng vẫn nên tránh hiềm nghi.
Thẩm Kế sờ mũi một cái, không lên tiếng, mẹ Thẩm cũng không nói mình đi lên vì Tiểu Ngải đỏ mắt đi xuống lầu nói đã làm rơi quả bí đỏ của cậu hai nên bà sinh lòng tò mò mới chạy lên.
Trước tiên không nói tại sao trong phòng Thẩm Thính lại có một quả bí đỏ, dù cho thực sự có một quả bí đỏ, rơi thì đã rơi rồi, cũng không phải là vật trân quý gì.
Nhìn bộ dạng kia của Tiểu Ngải, đoán chừng là bị con trai bảo bối của bà hù dọa, cho nên bà rất tò mò tại sao con trai bảo bối lại nổi giận vì một quả bí đỏ?
Hay là nói con trai bảo bối của bà không phải tức giận vì một quả bí đỏ mà là cãi nhau với Khúc Kim Tích chăng? Cho nên Khúc Kim Tích mới không xuống lầu, bà sai Tiểu Ngải lặng lẽ lên lầu hai bị con trai bảo bối phát hiện cho nên anh mới tức giận lớn như vậy?
Mặc kệ là tình huống như thế nào, mẹ Thẩm cho rằng mình cần phải đi lên một chuyến.
Kết quả không giống với tưởng tượng của bà.
Mẹ Thẩm đi tới mép giường liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Khúc Kim Tích, trong nháy mắt đó, tâm trạng của mẹ Thẩm khó có từ ngữ nào miêu tả được.
Bởi vì có ấn tượng xấu với Khúc Kim Tích nên sâu trong lòng bà vẫn không tin tưởng cô. Dù có Thẩm Thính bảo đảm thì trong tiềm thức của bà vẫn luôn có suy nghĩ, có phải Thẩm Thính vì bảo vệ Khúc Kim Tích mà cố ý gạt bà nói cô bị bệnh không xuống lầu hay không.
Bây giờ nhìn lại, đúng là bà nhỏ mọn rồi.
Mẹ Thẩm cẩn thận che dấu tâm tư không muốn người khác biết được kia, bà nói: “Sao sắc mặt coo lại khó coi như vậy, chưa hạ sốt sao? Hay là để bác sĩ Trần tới khám một chút."
Thẩm Thính nhìn Thẩm Kế, anh ta tiến lên, ôm lấy bả vai mẹ Thẩm: "Mẹ, mẹ đừng đến gần như vậy, chuyện hai vợ chồng bọn nó, mẹ để cho Thẩm Thính lo đi, chúng ta đi ra ngoài trước."
Anh ta cứng rắn dẫn mẹ Thẩm ra khỏi phòng.
Thẩm Thính vén chăn lên, đôi mắt bị vết đỏ trên vai phải của Khúc Kim Tích làm cho đau nhói, anh đặt tay lên trán cô, nhiệt độ cơ thể của cô bình thường.
Chần chờ một chút, anh cởi nút áo ngủ của Khúc Kim Tích ra, từ từ kéo cổ áo bên phải xuống, bởi vì máu và áo dính cùng một chỗ, lúc kéo ra khó tránh sẽ đụng đến vết thương, lông mi của Khúc Kim Tích run lên một cái, cô từ từ mở mắt ra.
Lúc bị rơi xuống giường, cô chỉ cảm thấy đầu của mình bị đụng rất mạnh, ngay sau đó cái gì cũng không biết, cho đến khi cảm nhận được một trận đau đớn mới miễng cưỡng đưa cô từ trong bóng tối đi ra ngoài.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Thính dời mắt đi: ‘"Bả vai của cô bị thương rồi."
"Hả?" Đầu óc của Khúc Kim Tích có chút mơ màng, nghe Thẩm Thính nói bả vai mình bị thương, cô theo bản năng cúi đầu, không phải liếc nhìn bả vai bị thương của mình mà là nhìn áo bị cởi ra.
"Đừng động!" Cũng may Thẩm Thính biết được phản ứng của cô, chợt đè thân thể cô lại, một tay khác đè lên vai không bị thương của cô.
Hô hấp của hai người đan xen vào nhau.
Toàn thân Khúc Kim Tích cứng đờ, trên da nóng lên từng đợt giống như đang bị đặt trong lò lửa, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên vai.
Cô có thể rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay nóng bỏng của Thẩm Thính, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy nhiệt độ vẫn còn tăng cao, ngày càng cao.
Ánh mắt của Thẩm Thính lướt qua làn da mềm mại trắng nõn của cô, nhàn nhạt nói: "Tôi không có hứng thú với sân bay."
Rào, Khúc Kim Tích chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đổ xuống đầu mình, dập tắt nhiệt độ nóng bỏng toàn thân, rõ ràng anh đang chê vóc dáng của cô.
Không thể nhịn được nữa.
"Sân bay nào? 36B đó!" Cô la lên.
Thẩm Thính dời mắt xuống.
"Chuyện đó...." Đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, "Có phải anh đã tới không đúng lúc không?"
Thẩm Thính lập tức đứng lên, cũng nhanh chóng khép áo ngủ của Khúc Kim Tích lại rồi đắp chăn cho cô, quay đầu nhìn Thẩm Kế đang cầm thùng thuốc trong tay.
Thẩm Kế nhún vai nói: "Anh nghĩ em cần cái này."
"Em dâu tỉnh rồi?" Trái lại Thẩm Kế cũng rất biết điều, không đi vào mà đứng ở cửa nói, "Không sao chứ? Vết thương có nghiêm trọng không? Nếu nghiêm trọng thì để cho bác sĩ Trần khám một chút, hoặc hai người các em đi bệnh viện đi."
Thẩm Thính nhận hòm thuốc, nói: “Anh có thể đi rồi."
"Em trai thân ái của anh." Thẩm Kế nhướng mày: "Em đối xử với anh trai một lòng giúp đỡ mình như vậy sao?"
Trả lời anh ta chính là tiếng đóng cửa, hơn nữa nghe thanh âm thì có vẻ lần này Thẩm Thính đã khóa trái cửa lại.
Thẩm Kế chậc một tiếng, trái lại cũng yên lòng vì Khúc Kim Tích đã tỉnh lại, hai người còn có sức chơi một số trò tình thú giữa vợ chồng thì có thể thấy cô không có chuyện gì.
"Thẩm Kế đã biết bí mật của cô." Thẩm Thính nhanh chóng xử lý vết thương cho Khúc Kim Tích, hai người nhất trí không quan tâm đến vấn đề sân bay kia.
Anh nói rõ tình huống, cuối cùng nói: "Cô yên tâm, mặc dù Thẩm Kế thích náo loạn nhưng về chuyện chính vẫn rất đáng tin, anh ấy sẽ không nói bậy chuyện của cô."
Khúc Kim Tích yên lòng.
Vết thương trên vai của cô không nghiêm trọng lắm, nó không sâu nên không cần khâu lại, chỉ là tương đối dài, máu chảy cũng nhiều.
"Cô còn khó chịu chỗ nào không?"
Khúc Kim Tích lắc đầu, vừa rồi cãi nhau một trận khiến đầu óc của cô cũng đã tỉnh táo, chỉ là bả vai truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
"Cô muốn xuống lầu hay tiếp tục nằm trên giường."
"Xuống lầu." Khúc Kim Tích không chút suy nghĩ nói, "Sinh nhật của mẹ sao tôi có thể ở mãi trong phòng được.""
Thẩm Thính gật đầu một cái, xoay người đến tủ quần áo, ở hướng Khúc Kim Tích không nhìn thấy, vẻ khẩn trương trong mắt Thẩm Thính đã từ từ biến mất.
Anh tìm quần áo cho Khúc Kim Tích nhưng phát hiện tất cả đều là váy, cuối cùng chọn được một cái váy tương đối rộng, xoay người đưa cho Khúc Kim Tích thay.
Vết thương trên vai phải làm cho Khúc Kim Tích có chút không tiện, hơn nữa sau lưng chiếc váy còn có khóa kéo, cô dùng tay trái làm sao kéo được.
"Xong chưa?"
"Chưa." Khúc Kim Tích cắn răng cố gắng kéo lên, mà bên kia Thẩm Thính bỗng nhiên xoay người đến gần, trực tiếp đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo khóa kéo lên cho cô.
Khúc Kim Tích đỏ mặt nhìn anh nhưng phát hiện ánh mắt của Thẩm Thính.
Cô nhìn theo, đầu óc nóng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đã nói là 36B rồi mà!"
Thẩm Thính: "À."