Chương 94
Đôi mắt của người đàn ông âm trầm, ở nơi sâu thẳm mơ hồ có thể nhìn thấy một ngọn lửa lập lòe. Lòng bàn tay to lớn nóng hừng hực ôm lấy vòng eo thon thả của cô gái. Hơi nóng như muốn xuyên qua bộ đồ ngủ đốt vào da thịt, rồi từ da thịt lan ra toàn thân.
Đôi mắt của cô sáng lạ thường, da thịt mang màu đỏ ửng của người say.
"Khúc Kim Tích, em có biết mình đang nói cái gì không?"
Khúc Kim Tích buông tay khỏi cổ áo của anh. Sau khi bị cô túm lấy, cổ áo của bộ đồ ngủ trở nên lỏng lẻo, ánh mắt cô nhìn sang, một tay còn không an phận duỗi vào.
Thẩm Thính không nhúc nhích, mặc cho cô làm xằng làm bậy, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia giãy dụa.
Cô say rồi.
Phải là một quân tử.
Quân tử.
Quân tử.
Tay của Khúc Kim Tích mò xuống hết cỡ, miệng lẩm bẩm: "Tôi đã muốn sờ vào cơ bụng này từ lâu. Thèm ch.ết tôi rồi."
Khi tỉnh táo, cho cô cả ngàn cái gan cũng không dám nói ra lời này.
Trong căn phòng yên tĩnh, tuy rằng tiếng lẩm bẩm của cô không rõ cho lắm nhưng Thẩm Thính ở gần như vậy, nên anh vẫn nghe thấy rõ ràng.
Anh lại không biết rằng cô luôn thèm muốn thân thể của mình.
Bình thường cô sợ anh ch.ết đi được, trước giờ không biết trong lòng cô vốn dĩ đã có suy nghĩ như vậy.
Trong lòng Thẩm Thính khẽ động, động tác dứt khoát nhưng không vội vàng, chọc vào gò má ửng hồng của cô, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại sợ tôi?"
"Sợ anh sao? Tôi không sợ." Khúc Kim Tích nhéo vào cơ bắp rắn chắc của anh, cười ngây ngốc, "Không phải anh ghét tôi sao, hơn nữa việc chúng ta kết hôn cũng là do ông nội ép buộc anh, anh lại là người giám hộ của tôi. Tôi phải đối xử cẩn thận dè dặt với anh một chút. Lỡ như chọc giận anh, khi tôi biến thân không có ai chăm sóc, không phải sẽ rất thảm sao, nói không chừng đã ch.ết nghẻo rồi."
Hóa ra là như vậy.
Thẩm Thính hơi giật mình.
Qua mấy giây, anh kìm nén cơn ngứa ngáy từ bụng truyền đến và bàn tay không an phận đang trêu ghẹo đó, giọng nói của anh càng ngày càng dịu dàng hơn: "Em vốn dĩ không phải như vậy."
"Thì ra..." Khúc Kim Tích dừng tay lại, vô cùng chột dạ nói, "Anh có thể coi như không phải là tôi."
Thẩm Thính khó hiểu, nhưng anh không hỏi thêm về vấn đề này nữa mà chuyển câu hỏi: "Em và Túc Hướng Địch quen biết nhau khi nào?"
“Chỉ là trong bữa tiệc từ thiện lần trước.” Khúc Kim Tích nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Người ta rất tốt, vừa đẹp trai vừa tỏa nắng...”.
Cô đang khen người đàn ông khác trước mặt anh sao?
Tay của Thẩm Thính siết chặt eo cô. Khúc Kim Tích đau đớn, Thẩm Thính chỉ đành khống chế tay mình, do dự hai giây, cuối cùng mới hỏi: "Tôi với anh ta, em thích ai?"
"..."
Khúc Kim Tích không trả lời.
Sắc mặt của Thẩm Thính tối sầm một nửa, nhưng vẫn kiên nhẫn dẫn dắt từng bước: "Rất khó trả lời sao? Hả?"
“Không phải.” Khúc Kim Tích lắc đầu.
Thẩm Thính cúi đầu, ghé sát bên tai cô: "Em thích Túc Hướng Địch sao?"
“Đương nhiên là không.” Khúc Kim Tích lẩm bẩm, “Tôi coi anh ta như một người bạn.”
Cô coi anh ta như một người bạn, nhưng anh ta thì chưa chắc.
Thẩm Thính nhớ đến cảnh Túc Hướng Địch và Khúc Kim Tích thân thiết với nhau, khóe miệng anh nhếch nhẹ, sau đó hạ giọng hỏi tiếp: “Nếu em không thích anh ta, thì chính là thích tôi sao? "
Khúc Kim Tích: "..."
Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái rồi lại cụp xuống, động tác tay vẫn không dừng lại, nhưng một dây thần kinh nào đó đang căng thẳng khiến tay cô không dám vượt qua giới hạn một bước, chỉ dám vuốt ve mò mẫm tại chỗ cũ.
Người đàn ông nhốt cô trong vòng tay, buộc cô phải trả lời câu hỏi này.
“Còn anh thì sao?” Khúc Kim Tích bị ép đến lo lắng, “Tại sao muốn hôn tôi! Hôn xong tại sao lại tặng tôi một chiếc túi hàng hiệu! Còn nói rằng chiếc túi đó là do Tang Tang chọn, Tang Tang nói với tôi trên WeChat rõ ràng là anh đã tự tay chọn nó cho tôi."
“Có biết hành vi của mình rất rất rất không tốt không!” Cô lớn tiếng phàn nàn, cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt của người đàn ông, trong cơn tức giận cô muốn buông tay và lùi về phía sau.
Nhưng không biết phải làm sao, cô bị đôi bàn tay to lớn của anh giam cầm không thể nào cử động được, tức giận thở hổn hển trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Thính biện hộ: "Rõ ràng là em quyến rũ tôi trước."
"" Khúc Kim Tích trở tay chỉ vào mình, "Tôi quyến rũ anh khi nào?"
Thẩm Thính nhướng mày: "Bây giờ không phải sao?"
Khúc Kim Tích chớp mắt, mất vài giây mới tìm ra lời phản bác: "Anh có vẻ ngoài đẹp trai, thân hình lại đẹp, tôi là một người phụ nữ trưởng thành, đương nhiên có một sự kích thích nào đó đối với anh rồi."
Khi những lời này rơi xuống, khuôn mặt của người đàn ông hoàn toàn đen lại.
"Tốt lắm."
Người phụ nữ này đã thành công châm lửa cho anh. Thẩm Thính vòng tay qua eo ôm lấy cô, trực tiếp ném cô lên giường rồi đè lên người cô.
Đầu của Khúc Kim Tích vốn dĩ đã choáng váng, sau khi bị anh ném như vậy thì càng choáng váng hơn.
Cô sững sờ nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, hơi thở trong không khí bỗng trở nên đặc lại. Theo bản năng, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt chuyển xuống, đáp lên đôi môi mềm mại gợi cảm của người đàn ông.
Sau đó, nhẹ nhàng in môi mình trên môi anh.
Tiếp đó, cô cười khúc khích như một đứa trẻ ăn trộm được đồ ăn, đôi mắt cong cong: "Ngọt quá."
Thẩm Thính nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn kịch liệt. Sau đó anh đứng dậy kéo rèm và tắt đèn, Khúc Kim Tích liền nói: "Tối quá, đừng tắt...". Lời nói của cô bị khoá chặt bằng đôi môi và đầu lưỡi nóng bỏng.
Thoáng chốc, Khúc Kim Tích đã tỉnh táo trở lại.
Đau đớn.
Cô không chắc chắn là đau ở đâu, chỉ cảm thấy đau ở khắp mọi nơi.
Trong cơn đau còn có chút ê ẩm, đầy đầy, nói không rõ rốt cuộc là cảm giác gì.
Sau đó càng thêm choáng váng bởi động tác kịch liệt hơn, không cách nào tập trung tinh thần của mình, cuối cùng ý thức mơ mơ màng màng biến mất.
Sau khi kết thúc, Thẩm Thính mặc lại quần áo, đi vào phòng tắm lấy nước rồi cẩn thận lau sạch cơ thể cho Khúc Kim Tích. Anh cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ say của cô gái, sau đó đặt một nụ hôn lên giữa lông mày của cô rồi ôm cô vào lòng mà ngủ.
Ông chủ Thẩm thỏa mãn về thể xác và tinh thần nên ngủ rất say, ngủ say đến mức không biết người đã say trong vòng tay mình đã tỉnh lại từ lúc nào.
Sau khi tỉnh dậy, não của Khúc Kim Tích lập tức bị sụp đổ.
Đầu tiên, cô phát hiện ra rằng mình không mặc quần áo.
Thứ hai, có một bàn tay đang ôm lấy eo cô.
Thứ ba, toàn thân đều đau nhức, đặc biệt là chân.
Thứ tư, những gì xảy ra đêm qua dần dần sống lại trong tâm trí.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô không bao giờ ngờ được rằng, bốn từ "say rượu loạn tính" sẽ xuất hiện trên người cô, mà cô còn là người chủ động!
Khúc Kim Tích cắn chặt môi, toàn thân nóng bừng lên, nhịp tim càng lúc càng nhanh. Cô đã ngủ với Thẩm Thính rồi.
Cô đã ngủ với Thẩm Thính!
Khúc Kim Tích dè dặt nhích tay Thẩm Thính ra xa từng chút một, may mà hành động này không khiến anh tỉnh lại.
Cô nhìn thấy bộ đồ ngủ của mình được đặt ngay ngắn trên chiếc giường kia, không cần phải nói, chắc hẳn là Thẩm Thính đã chuẩn bị.
Khúc Kim Tích từ từ lết qua, động tác đơn giản cũng khiến cô thở không nổi, một cảm giác rất khó chịu từ khắp người truyền đến.
Cô chịu đựng cơn khó chịu mà mặc quần áo vào, quay đầu nhìn Thẩm Thính, gương mặt uể oải nằm trên giường, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, bộ đồ ngủ trước người cũng bị bung ra, có thể nhìn thấy vài vết xước.
"..."
Khúc Kim Tích đưa tay lên, da đầu tê dại, nuốt nước miếng một cái.
Tay của Thẩm Thính nhúc nhích, tưởng rằng anh sắp tỉnh lại, hồn của Khúc Kim Tích suýt chút nữa bay ra ngoài. Nhưng nhìn thấy anh chỉ cử động một chút, vẫn còn chưa tỉnh, trái tim của cô mới trở lại chỗ cũ.
Không được, không được, đầu óc của Khúc Kim Tích quay cuồng, thực sự không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào. Thế là cô đã làm một việc táo bạo nhất là— ôm đồ bỏ chạy.
Nghĩ lại thì bỏ chạy như vậy hình như có chút không có đạo đức, Khúc Kim Tích liền để lại mảnh giấy trong phòng.
Sau đó, cô trực tiếp bắt taxi đến thẳng lối vào thị trấn nơi có ngôi làng kia. Sau khi đến đây thì không thể lái taxi vào được, Khúc Kim Tích trả tiền rồi chậm rãi đi về phía ngôi làng theo trí nhớ của nguyên chủ.
Thẩm Thính đã mơ một giấc mơ, nhưng lại quên mất nội dung cụ thể, quá trình tương đối dễ chịu đến nỗi khi anh mở mắt ra, khóe miệng vẫn còn nhếch lên.
Ngay sau đó, nụ cười liền bị đóng băng.
Vòng tay trống rỗng.
Anh ngồi dậy, xoa nhẹ lông mày, đảo mắt sang liền nhìn thấy một mảnh giấy với nét chữ mượt mà viết trên đó - Anh Thẩm, thôn Đào Vân tương đối xa và đường đi khó khăn, chắc anh sẽ không quen, việc tảo mộ một mình tôi đi là được rồi.”
Thẩm Thính: "..."
Anh không biểu cảm xé lời nhắn thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác.
Tốt lắm, đã ngủ với anh thì thôi đi, ngày hôm sau còn bỏ trốn nữa.
Thẩm Thính hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Khúc Kim Tích. Không nghi ngờ gì nữa, một giọng nữ lạnh lùng vang lên trong điện thoại: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Chuyện này nằm trong dự liệu, Thẩm Thính thu dọn đồ đạc nhanh nhất có thể, sau khi trả phòng chuẩn bị chạy nhanh đến thôn Đào Vân.
Vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, một người đàn ông trung niên đeo kính khoảng 40 tuổi đi về phía anh, khí chất nho nhã. Khi anh chuẩn bị đi ngang qua thì đối phương dừng lại, lên tiếng hỏi: "Thẩm Thính? "
“Giáo sư Lục.” Thẩm Thính nhận ra đối phương.
Giáo sư Lục này là chồng của Lương San, nữ nghệ sĩ đầu tiên mà Ngũ Lập Thu dẫn dắt.
- Hơn 20 năm trước, Lương San nổi tiếng khắp toàn cầu, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông, giành được vô số giải thưởng, nhưng cô ấy đột ngột rời bỏ làng giải trí ngay trong thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp và kết hôn với một giáo sư đại học bình thường, điều này khiến vô số người phải thở dài.
Khi Thẩm Thính vừa mới ra mắt, Ngũ Lập Thu đã dẫn dắt anh. Một lần, trong bữa tiệc sinh nhật của Ngũ Lập Thu, anh đã gặp Lương San và giáo sư Lục đến chúc mừng.
Sau đó, khi có thời gian rảnh Ngũ Lập Thu thường mời Lương San chỉ dạy cho Thẩm Thính, qua lại với nhau, giữa Thẩm Thính và Lương San không thân lắm, nhưng anh lại thân với giáo sư Lục hơn một chút.
“Thật sự là cậu, tôi suýt chút nữa còn cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.” Giáo sư Lục cười nhẹ nhàng, “Cậu tới đây quay phim à?”
“Làm một chút chuyện riêng.” Thẩm Thính lắc đầu, “Cô Lương không đi cùng anh sao?”
"Cô ấy đang ở trong phòng, bị cảm một chút. Tôi ra ngoài mua thuốc cho cô ấy." Giáo sư Lục nói.
Anh tình cờ gặp được Lương San và giáo sư Lục, bất luận như thế nào cũng nên mời người ta ăn tối.
Nhưng vừa nghĩ đến người nào đó đang chạy trốn... Thẩm Thính chỉ đành kìm nén tâm trạng của mình. Cho dù không mời ăn tối, cũng nên thăm hỏi một chút - Dù sao Lương San cũng coi như là một nửa cô giáo của anh.
Cũng không mất nhiều thời gian, đợi thăm hỏi xong rồi đi tìm người cũng chưa muộn.
Dám trốn sao?!
“Cậu có việc thì cứ làm việc của mình đi.” Giáo sư Lục nhìn thấy Thẩm Thính xách chiếc vali màu hồng liền đoán ra anh có chuyện cần làm nên vội vàng từ chối.
"Việc của tôi không gấp, tôi sẽ làm sau khi đến thăm cô Lương."
Giáo sư Lục không biết suy nghĩ đến điều gì, ông ấy do dự một chút rồi đồng ý.
Theo trí nhớ của nguyên chủ, từ cổng thị trấn đến thôn Đào Vân là đường núi, đi chậm một chút thì phải đi cả tiếng đồng hồ.
Khúc Kim Tích đã dựa vào kỹ năng leo núi tốt của mình... Nếu là trước đây, con đường này thực sự sẽ không là gì đối với cô.
Điều kinh khủng là việc lên dốc và xuống dốc rất mỏi chân, đặc biệt là cảm giác đau đớn không biết ở đâu đó.
Nửa giờ sau, Khúc Kim Tích tìm được một tảng đá và ngồi xuống nghỉ ngơi, dưới thời tiết lạnh giá, cô đi bộ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi.
Mở khóa kéo áo khoác xuống, theo bản năng lấy điện thoại ra, khi màn hình không phản hồi mới nhớ rằng vì sợ Thẩm Thính gọi điện cho nên cô đã khoá máy.
Cô cất điện thoại vào lại.
Tiếp theo đó, cô phát hiện ra một lý do khác khiến mình mệt mỏi như vậy.
Đói bụng.
Cô quên mua đồ ăn.
Vội vàng lục chiếc túi trên người, nhìn thấy bên trong có một vài viên sô cô la, cô liền lập tức vui mừng, cũng may mà cô thích bỏ vào túi một ít đồ ăn vặt.
Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, Khúc Kim Tích cũng không quan tâm, trên đường quê xuất hiện bóng người là chuyện bình thường, vừa rồi dọc đường cô cũng đã bắt gặp rất nhiều người.
Cho đến khi--
“Khúc Kim Tích?” Giọng nói ngập ngừng.
Cô lờ mờ ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đẹp trai đã lâu không gặp - Dụ Đồng.