Quyển 2 - Chương 41
Editor:
Xiao Zi
Beta – reader:
Kumiko
Lận không thể tin được lỗ tai của mình, thanh âm quen thuộc như vậy… đến tột cùng là ảo giác hay là…
Lận vọt vào trong phòng, không thể chờ đợi được mà muốn xác định suy đoán của chính mình…
Kỳ kinh hoàng lúng túng, phòng này căn bản không có chỗ trốn.
Lận đẩy cửa ra, trông thấy chính là vẻ mặt hoảng hốt của Kỳ.
Trông thấy vẻ mặt vừa khiếp sợ lại vừa cao hứng của Lận, mặt Kỳ trắng bệch, cả người cứng ngắc… như con ếch xanh rơi vào tầm mắt của rắn, Kỳ không cách nào nhúc nhích để mặc cho Lận kích động kéo mình qua ghìm chặt trong lòng.
Sau khi mạnh mẽ ôm lấy, Lận nhiệt tình ngậm lấy đôi môi Kỳ. Hắn bất chấp Ngâm Phong ở chỗ này, thất thố hôn môi kịch liệ. Kỳ không có phản kháng… bởi vì căn bản hắn còn chưa kịp phản ứng…
Lận chợt nghĩ tới Ngâm Phong đang bị hù dọa bởi động tác kịch liệt của mình, cuối cùng buông Kỳ ra.
“Thật tốt quá… ta chờ đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi… lâu lắm rồi…”
Lận đã không cách nào áp chế tâm tình của chính mình, hắn dùng tay che hai mắt, nức nở không thành tiếng…
Kỳ nhìn Lận lấy tay che mặt nhưng vẫn đang rơi lệ, tâm tình trống rỗng. Thấy Lận khóc giống như tiểu hài tử, Kỳ chợt nhớ tới hắn là đệ đệ của mình. Tựa như quá khứ xa xôi chợt ùa về, bàn tay giơ ra trước mặt hắn, nhưng lại ngừng lại. Cuối cùng, chỉ lấy tay lau nước mắt ở trên hai gò má không bị che đi…
Lận trông thật thương tâm. Kỳ nhìn chăm chú chất lỏng trong suốt ở đầu ngón tay… Bị thương từ đáy lòng chợt dâng lên…
Ta cái gì cũng không có, ngay cả tôn nghiêm của ta cũng mất đi… Ngay lúc này, vì cái gì còn có thể thống khổ như thế đây… Chỉ là đối mặt ngươi khóc, ta đã đau lòng như thế… Ta đúng là một người mềm yếu như thế sao!…
Cúi đầu nhìn Ngâm Phong, cổ họng Kỳ bắt đầu nghẹn ngào… Mẫu hậu.. Kỳ cũng rất nhớ người… Người nhất định thất vọng về nhi thần… Người thường nói vận mệnh của chúng ta đều là đường thẳng, cho nên con mới lên làm quân vương. Người muốn con thay đổi vận mệnh của chính mình… Nhưng… xin lỗi… nếu con có sự kiên cường của người thì đã không thống khổ như vậy rồi… Con cuối cùng vẫn là dao động không chắc… Mẫu hậu kính yêu của con… Không, người hẳn là thích con gọi ‘phụ thân’!
“Ngươi sao lại gầy như vậy rồi… Ta lập tức gọi ngự y tới chẩn trị cho ngươi!” Lận đã ngừng khóc nhìn vẻ mặt gầy gò của Kỳ mà đau lòng…
“…” Kỳ không trả lời, dường như hắn không nghe thấy gì cả.
Lận thấy Kỳ không phản ứng, liền trực tiếp ôm hắn lên. Phát hiện ra người trong lòng thật nhẹ, tâm bỗng nổi lên một trận co rút.
“Phong nhi, còn không đi! ” Gọi Ngâm Phong sững sờ, Lận gấp rút ôm theo Kỳ nhanh chóng rời đi.
Kề sát trong ngực Lận, Kỳ cảm thấy có phần ấm áp. Đáng tiếc… thật đáng tiếc… thứ vận mệnh này, cũng không dễ dàng đồng ý buông tha ai …
Lận ôm Kỳ đưa tới chỗ ở của Ngâm Phong, đưa hắn đặt xuống giường êm, nhanh chóng gọi ngự y!
“Thả ta đi đi!” Kỳ nhìn vào trướng liêm hoa lệ, bình tĩnh nói.
Lận sửng sốt, khóe miệng nhếch lên đau thương.
“Nếu như có kiếp sau, ta hy vọng chúng ta có phương pháp chính xác để gặp lại… Nếu như có kiếp sau, mà các ngươi còn có thể tiếp tục yêu ta, hơn nữa học được cách yêu người… Ta sẽ để các ngươi dạy ta phương pháp để yêu…”
Lời này rất quen… Kỳ từng nói qua vào lúc hắn tưởng rằng mình sắp đến hoàng tuyền… Một lời nói an ủi… một lời hứa hư ảo…
“Ngươi đã quên sao? Ca ca… lúc này đây, không có tổn thương… chỉ có yêu… Xin ngươi tin tưởng ta…” Lận kiên định.