Quyển 2 - Chương 57
Editor:
Tiểu Hắc
Beta – reader:
Jaeun Jum
Lận nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Kỳ rồi hôn nhẹ lên đó, bàn tay vốn đã không khoẻ mạnh nay lại càng thêm gầy yếu. Lận chỉ dùng một tay cũng có thể khống chế hoàn toàn, nghĩ đến đây, Lận cảm thấy trái tim như thắt lại.
Kỳ lặng lẽ lấy tay ra, cảm giác cổ tay bị người ta chơi đùa không tốt lắm. Lận thuận theo ý Kỳ mà thả tay hắn ra, sau đó tươi cười nằm bên cạnh hắn. Nam nhân vừa được thỏa mãn dục vọng nên tâm tình vô cùng tốt.
Vuốt ve dọc theo mi mắt ẩm ướt của Kỳ, Lận thâm tình thì thầm, “Ta yêu ngươi… ta yêu ngươi, ca ca.”
Kỳ hô hấp không khăn, đây là lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận tình cảm của Lận rõ ràng như thế, không có tiếp nhận, cũng không có cự tuyệt. Kỳ vùi đầu vào trước ngực Lận, để mặc cho gã chơi đùa với mái tóc dài đang xõa dài của mình, yên lặng lắng nghe trống ngực của hai người, có được giờ khắc này thật sự rất khó khăn, có một số việc, cứ để từ từ rồi sẽ đến.
Lận vuốt ve xuôi theo mái tóc mà đi xuống tới vòng eo tinh tế mềm mại, nơi đó đã khôi phục không ít, co co dãn dãn vô cùng hấp dẫn. Bàn tay Lận di chuyển trên tấm lưng trần của Kỳ, sau đó đi xuống xoa bóp mật huyệt nhỏ bé kia, không có đi vào, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh nơi đó.
“Đừng…” Kỳ biết còn tiếp tục như vậy sẽ không thể vãn hồi, bây giờ vẫn là sáng sớm, làm loại sự tình này cũng quấ xấu hổ rồi.
Kéo Kỳ ôm sát vào lòng, Lận vô cùng hưởng thụ thời gian riêng tư của hai người: “Có sao đâu, ca ca phải để cho ta hảo hảo ôm ngươi một cái đã.”
Thân thể tiếp xúc trực tiếp như vậy khiến cho Lận rất nhanh lại có phản ứng, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt sự hấp dẫn khi ái nhân đang nằm trong lòng mình như vậy a.
Thân thể vừa trải qua hoan ái vẫn rất mẫn cảm, huống chi tình hình bây giờ cũng không cần phải cự tuyệt Lận nữa… Nếu như ta có thể đáp ứng, đối với mọi người đều rất tốt, mọi người đều có thể ít phải chịu tổn thương hơn một chút…
hoa huy*t phía trước hồng diễm vô cùng xinh đẹp, thế nhưng mục tiêu lần này của Lận không phải là nó, mà là cúc huyệt ở hậu đình. Sau khi đơn giản khuyếch trương một chút, Lận không thể chờ đợi thêm mà lập tức tiến vào bên trong thân thể của Kỳ, hai thân thể lại dây dưa thân mật cùng một chỗ…
Tiếng thở dốc dồn dập, tiếng rên rỉ đứt quãng cùng thanh âm ɖâʍ mỹ vang lên không ngớt, xuân quang vô hạn tỏa ra xung quanh…
“Đến, ta tới hầu hạ ca ca mặc quần áo.” Lận vừa cười hì hì vừa nâng Kỳ dậy.
Chờ Lận thỏa mãn buông Kỳ ra, mặt trời đã lên cao quá đầu, Lận muốn Kỳ ở trên giường nghỉ ngơi, lại sai hạ nhân chuẩn bị thức ăn ở trong phòng. Thế nhưng Kỳ da mặt mỏng nên sống ch.ết không chịu, kiên trì muốn đứng dậy.
Thân thể mệt nhọc quá độ nên không thể tự đứng dậy, Lận vì thế mà bận rộn xoay quanh hắn, thế nhưng Lận cũng rất hưởng thụ khoái nhạc khi phục vụ Kỳ. Nghĩ xem, muốn Kỳ mặc trang phục như thế nào cũng đều có thể, ngẫu nhiên còn được ăn đậu hủ a.
Y bào màu trắng viền xanh lam, lại thêu thêm ngân tuyến vô cùng phù hợp với sở thích của Lận, Kỳ mặc nó vào chắc chắn càng thêm thoát tục, vừa hoa lệ vừa tinh tế, vừa tăng được vẻ đẹp mà lại không mất đi vẻ cao quý.
Lận càng nhìn càng hài lòng, đông chuẩn bị, tây chuẩn bị, bận rộn liên tục khiến Kỳ ở một bên lo lắng không yên.
“Lận… tốt lắm… ta không thích như vậy.” Nhìn Lận bận rộn vây quanh mình, Kỳ có chút sốt ruột, hắn luôn không chú ý đến mấy thứ này, trước kia khi còn tại vị, vì duy trì uy nghi của hoàng gia nên mới dựa theo quy củ mà khoác lên mình phục sức đẹp đẽ, quý giá. Bây giờ hắn cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa, đơn giản một chút là tốt rồi.
“Sắp xong… sắp xong rồi!” Lận cố lăn qua lăn lại Kỳ thêm một hồi rồi mới tuyên bố buổi mặc quần áo chấm dứt.
“Cuối cùng cũng chịu đi ra rồi sao?” Tề Thị Vân ở ngoài cửa không mặn không nhạt nói, nhìn Lận ôm Kỳ từ trong phòng đi ra, trong lòng có chút bực mình nho nhỏ.
“Ha ha…” Lận bất chấp tâm tình khó chịu của Tề Thị Vân, vô cùng vui vẻ mà ôm Kỳ tới nơi dùng thiện, mà Tề Thị Vân thì đi theo phía sau bọn họ.