Quyển 2 - Chương 62
Editor:
Tiểu Hắc
Beta – reader:
Jaeun Jum
“Mong nương nương không nên làm khó chúng thần …” Những thị vệ này đều là tâm phúc do Lận và Tề Thị Vân tự tay huấn luyện, thương hương tiếc ngọc vốn là không tồn tại trong suy nghĩ của bọn họ, trong thế giới của bọn họ, chỉ có những mệnh lệnh của hai người kia mà thôi.
“Nhất định là có hiểu lầm, xin các ngươi cho ta gặp Vương, ta sẽ thưởng lớn cho các ngươi.”
“Chúng thần không thể đáp ứng thỉnh cầu của nương nương được, mời nương nương theo chúng thần xuất cung, ở bên ngoài, các nương nương sẽ có được cuộc sống tự do, đương nhiên những vật phẩm châu báu mà Vương đã ban tặng đều có thể mang đi, Vương còn thưởng thêm cho các nương nương rất nhiều châu báu xem như bồi thường.” Đội trưởng cấm vệ cũng không nhìn đến đôi mắt diễm lệ ngập đầy nước của Nghi phi, không chút lưu tình mà cự tuyệt.
“Ta muốn gặp Vương! … Ta muốn gặp Vương… các ngươi không có quyền đuổi ta… các ngươi hỗn đản… người nào cho phép các ngươi kéo ta như vậy… không cho chạm vào ta!” Nghi phi khó khăn nói, nàng không tin Vương lại làm ra quyết định như vậy.
Nàng cũng không nhịn được hành động của những binh lính này, hoàn toàn không có chút cung kính nào đối với nàng, quyết liệt kéo nàng rời đi như vậy.
“Không cho chạm vào ta…” Nghi phi tránh khỏi cánh tay đang chế trụ nàng, miễn cưỡng còn muốn duy trì tự tôn của bản thân. “Chính ta tự đi, không cho phép các ngươi chạm vào ta, phụ thân của ta là Trấn Quốc tướng quân, các ngươi còn dám vô lễ …” Nhận thấy thân phận Vương phi đã vô dụng với bọn họ, nàng không thể làm gì khác hơn là đưa phụ thân ra làm lá chắn.
” …Vậy thì mời nương nương nhanh chóng theo chúng thần xuất cung, những nương nương khác đều đang đợi nương nương ở bên ngoài …Trấn Quốc tướng quân nhất định cũng biết chúng thần cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, mời nương nương theo chúng thần.” Nghi phi thấy người trước mặt vẫn không chút thay đổi, đành oán hận cắn môi.
“Thanh nhi, chúng ta đi.”
“Nương nương, đồ đạc còn chưa thu thập xong.”
“Không cần thiết, nơi này chính là nhà của ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ quay về!”
“Hôm nay sao lại không có tinh thần vậy? Ngâm Phong có chạy đến làm loạn ở chỗ ngươi không?” Tiểu quỷ Ngâm Phong kia, cứ quấn lấy hắn mãi không chịu rời. Mặc dù Lận rất yêu thương nó, thế nhưng gã không muốn nó làm cho Kỳ bị mệt. Đây là bệnh chung của hai người bọn họ rồi, những lúc gã ở bên cạnh Kỳ thì lại không sợ mình làm hắn mệt a.
“Tới thì có tới, thế nhưng nó rất nghe lời, mới vừa rồi ta đã sai hạ nhân đưa nó về nghỉ ngơi rồi.” Kỳ vẫn ở lại Tề Hoa Cung trong Dạ Trữ Điện, mà Ngâm Phong cũng ở ngay Chính điện, khoảng cách giữa hai nơi này không xa, nên Ngâm Phong thường xuyên chạy tới chạy lui…
“Vậy là tốt rồi, ngươi không nên chỉ lo cho Phong nhi, nó đi tới đâu là có cung nhân bồi nó lăn qua lăn lại tới đó, ngươi nên chú ý thân thể của chính mình hơn.”
Trong vương cung có kỳ trân dị thảo, sơn hào hải vị… còn có cả ngự y đứng đầu thái y viện ngày ngày theo dõi, mất ngày nay Kỳ đã béo ra không ít, bệnh căn trong người cũng thuyên giảm rất nhiều. Bây giờ chỉ thỉnh thoảng bụng hắn mới co rút đau đớn một trận… Kỳ biết, đó là đại giới hắn phải trả để tiếp tục sống sót…
“Không, ta thích chơi cùng Ngâm Phong.” Kỳ kiên quyết nói.
Mẫu thân nào cũng sẽ sủng nịnh hài tử của mình như thế, Kỳ cũng không ngoại lệ, Ngâm Phong vốn là nơi mềm yếu nhất trong tâm hắn!
“Chiều nay ta đã đáp ứng với Ngâm Phong, sau khi nó ngủ dậy sẽ đi thả diều với nó…” Kỳ mơ mơ màng màng nói, thế nhưng Lận vô cùng chăm chú lắng nghe nên cũng nghe thấy rõ ràng.
“Hảo a, bất quá phải nhớ mang theo hạ nhân.”
“…” Ngừng một hồi, Kỳ lại nói tiếp, thanh âm càng lúc càng nhỏ, “…Nếu như ngươi không có việc gì, thì cũng theo ta đi chơi với Ngâm Phong đi…”
Lận tươi cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, “Ta đương nhiên muốn đi, có việc gì so ra cũng kém các ngươi, ở bên cạnh các ngươi mới là trọng yếu.”
“…cái kia…, nếu y không có việc gì… cũng gọi y đi cùng đi!” Nhớ tới những dòng lệ của y ngày hôm qua, Kỳ có chút do dự nói.
“Là đang nói đến Vân sao?” Lận có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng có một chút chua xót…
“…Ừm…” Kỳ nhỏ giọng trả lời, ngẫm lại, rồi lại nói, “Thật ra là Ngâm Phong nhắc ta…”
Lận cúi đầu nhìn Kỳ, Kỳ có chút chột dạ, vội vàng quay sang nơi khác, khiến Lận trong lòng đã minh bạch.