Chương 17: C17: Chương 29 + Chương 30

Edit: Nhật Nhật
...
Bầu không khí bỗng dưng lặng như tờ.
Đột nhiên có người ợ một cái rõ to, tiếng động đó giống như chìa khóa mở ra cánh cửa trầm mặc, bầu không khí mới mẻ một lần nữa tràn vào giữa đám đông, không ít người lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


Giờ chột dạ cũng không còn kịp nữa rồi, nước mưa đã hứng được, rau dại cũng hái hết, cuối cùng kết thúc bằng làn sóng đổ xô vào khu mua sắm mua giỏ thực phẩm, ăn ăn uống uống suốt hai tiếng...
Mà thời gian online của bọn họ cũng đã không còn lại bao nhiêu.


"Ha, ha, ha, không còn sớm nữa, tôi logout đi ngủ đây, chuyện khác thì để nói sau đi." Người chơi có hình thú là đà điểu nhuần nhuyễn thể hiện bản sắc của mình, đâm đầu vào trong cát, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


"Tôi cũng nên out thôi, trước khi out sẽ để lại lời nhắn cho những người khác, tốt xấu gì giỏ thực phẩm trong khu mua sắm cũng không bán hết, chờ mấy người bọn họ lên game là có thể ăn đồ nóng luôn." Người chơi này xem ra là một người thành thật có nghĩa khí, nói thế xong thì tạch tạch tạch nhắn tin cho bạn mình, gửi xong hết cũng loáng một cái biến mất.


Tiêu Điệp cùng mấy đồng đội khác đứng chung một chỗ cũng hết sức xấu hổ, đã nói có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu rồi, thế mà lúc nhìn đến đám rau dại kia, bọn họ lại khiến lời thề trở thành vô nghĩa. Giờ nhớ lại thực sự là xấu hổ muốn ch.ết. Thấy những người khác đều lần lượt logout, Tiêu Điệp hít sâu một hơi, nói: "Không thì chúng ta góp hết chỗ rau dại hái được lại làm đồ ăn, chí ít mọi người cũng có thể ăn được một hai miếng. Còn cả nước mưa hứng được nữa, gộp lại có tất cả cỡ mười thùng, cái này nên chia thế nào đâu, cùng nhau tắm? Cùng nhau gội đầu? Hay là cùng nhau ngâm chân thì được?"


Nhìn dáng vẻ cẩn thận tính toán của Tiêu Diệp, ba người đồng đội khác thực sự chỉ muốn bịt miệng cô nàng lại: Cũng đâu cần công bằng như vậy chứ!


available on google playdownload on app store


Cuối cùng mấy người họ quyết định cùng nhau logout, đi tìm đám người không onl kia nói rõ tình huống trước. Nếu cần thì nhận sai, sau đó dùng kinh nghiệm thực tiễn của mình hướng dẫn mọi người, tỷ như "Tư thế chính xác để mở giỏ thực phẩm". "Mười món ăn được hoan nghênh nhất cùng mười món ăn không ai muốn mở trúng nhất", "Làm thế nào để có thể ăn được nhiều món ngon nhất trong một bữa ăn", tranh thủ chuyển hướng sự chú ý của mọi người lên sản phẩm mới – "Giỏ thực phẩm" ở trong khu mua sắm.


Sau khi người cuối cùng logout, thế giới trong game cũng lấy lại giây phút yên tĩnh ngắn ngủi.


Trước không nói đến những người chơi tối nay không onl, sau khi vào game biết mình đã bỏ lỡ cái gì, sẽ đau khổ ra sao. Bên phía Bạch Lê, sau khi cậu tỉnh giấc, thì phát hiện thu nhập trong game của mình lại tăng vọt một đoạn lớn, giờ vẫn còn đang chầm chậm tăng lên.


Cậu nghĩ, chắc người chơi đã phát hiện ra công dụng của "Giỏ thực phẩm" rồi.
Quả nhiên, sức hấp dẫn của đồ ăn ngon là không gì sánh được.


"Meow meow~" Tiếng mèo kêu mềm mại đánh gãy suy nghĩ của Bạch Lê về trò chơi, cậu đứng dậy vào bếp chuẩn bị cơm canh cho mình và Chí Tôn. Một người một mèo cùng nhau ăn bữa sáng xong, Bạch Lê lại ôm Chí Tôn ra ngoài đi dạo.


Tuy nói thế giới này làm gì cũng rất thuận tiện, nhờ có mạng vũ trụ cùng hệ thống game giả lập, một người ủ trong nhà nửa năm một năm không ra khỏi cửa cũng rất bình thường, nhưng Bạch Lê cảm thấy, có thời gian vẫn nên ra ngoài vận động một chút thì tốt hơn, chuyện này rất quan trọng với một người đến từ bên ngoài như cậu.


Đi dạo trở về, cậu lại thấy được một bóng lưng quen thuộc trước cửa nhà mình.
"Nhóc Tống?" Bạch Lê gọi Tống Hân Nhiên một tiếng.


Tống Hân Nhiên không ngờ Bạch Lê lại xuất hiện phía sau lưng mình, giật thót cả mình, còn nhảy dựng lên luôn, nhảy xong mặt cậu nhóc "Bụp" một phát đỏ ửng, ấp a ấp úng chào Bạch Lê: "Anh Bạch Lê, chào buổi sáng..."
Bạch Lê mỉm cười, gật đầu với cậu nhóc.


Mà Chí Tôn, vốn đang được cậu ôm trong ngực, thích ý dựa vào khuỷu tay Bạch Lê gà gật, cái đuôi còn thò xuống phía dưới khẽ vung vẩy lại đột nhiên nghe được một giọng nói quen quen, nó ngước mắt lên nhìn, phát hiện là con người xa lạ đáng ghét hôm nọ.


Hai mắt màu vàng óng lập tức trợn lên tròn xoe, đồng tử cũng dựng lên thành một đường thẳng.
"Méo! Méo!" Nó hung dữ ngoạc mồm kêu về phía Tống Hân Nhiên, sau đó vươn măng cụt nhỏ, ngay cả móng vuốt sắc bén cũng thò ra móc lấy quần áo Bạch Lê, kéo cậu về phía ngược lại.


Con người, con người, chúng ta đừng để ý cái tên kỳ quái này được không, chúng ta về nha đi ngủ đi nha ~


Nhưng mà Bạch Lê hoàn toàn không nghe ra ý của Chí Tôn, cậu chỉ nghĩ là nó đang làm nũng với mình, bèn nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của nói, nói với Tống Hân Nhiên: "Nhóc Tống, có muốn sang nhà anh ngồi chơi chút không?"


Lần này, Tống Hân Nhiên đã có chuẩn bị từ trước, lập tức gật đầu: "Có ạ có ạ! Nhưng mà anh Bạch Lê, anh chờ em tí, em sang ngay đây!"
Nói xong, cậu nhóc quay lại chạy về nhà mình, chẳng bao lâu đã trở lại, trong tay cầm theo một hộp lớn liểng xiểng đủ thứ trên đời.


"Gì đây..." Bạch Lê bị tư thế này của cậu nhóc làm bối rối. Không phải nói muốn qua nhà cậu ngồi chơi sao, thế nào mà trông cứ như đi thăm thân thế này?


"Anh Bạch Lê, mấy cái này là quà cảm ơn em chuẩn bị cho anh!" Tống Hân Nhiên thành thật nói, "Hôm qua anh mời em ăn một bữa siêu ngon như vậy, em biết, bữa cơm đó mà bán ra bên ngoài nhất định sẽ có giá trên trời. Giờ em không có nhiều tiền, chỉ có thể mua mấy thứ này làm quà cảm ơn anh, coi như chút tấm lòng, anh nhất định phải nhận đấy, nếu không mai mốt em cũng không dám mặt dày mà qua nhà anh nữa!"


Nói xong, hai mắt lom lom nhìn Bạch Lê, còn nhân lúc cậu không để ý, nhích từng tí một, dịch dần về phía cửa.
Chỉ cần nhóc ta có thể chui vào trong nhà anh Bạch Lê, vậy chỗ quà này chắc chắn có thể đưa đi được!


Bạch Lê đương nhiên nhìn thấy toàn bộ động tác nhỏ của Tống Hân Nhiên, cậu dở khóc dở cười, thằng nhóc này, rõ ràng còn đang lớn dở, thế nào mà lại chơi kiểu có qua có lại như các bô lão thế này, bộ dạng nói chuyện có tình có lý thế kia, thực dễ khiến người ta quên đi tuổi tác thật của cậu nhóc.


Xem ra "Tấm lòng" này, cậu không nhận là không được rồi. Nhưng Bạch Lê vẫn muốn nói một câu: "Nhóc Tống, quà của cậu anh có thể nhận, nhưng chỗ này cũng quá nhiều rồi, nếu không cậu chọn ra mấy loại đưa anh, còn lại thì cầm về đi? Với lại cậu lấy ra nhiều như vậy, có phải tốn rất nhiều tiền không, bên phía ba mẹ cậu có lẽ sẽ có ý kiến..."


Toi rồi! Anh Bạch Lê nói đến ba mẹ mình, liệu anh ấy có đoán ra mình bỏ ra trốn đi không? Biểu cảm trên mặt Tống Hân Nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng.


Nét mặt Tống Hân Nhiên thay đổi rõ ràng như vậy, đương nhiên không thoát được mắt Bạch Lê, Cậu cũng không nghĩ xấu cho em giai ngoan ngoãn trước mặt mình, còn không cẩn thẩn để trí tưởng tượng bay xa quá đà... Ba mẹ nhóc Tống đừng nói là... Cậu không nên nhắc đến đề tài này mới phải!


Bạch Lê làm chậm nhịp thở của mình, cẩn thận liếc mắt nhìn Tống Hân Nhiên một cái, thấy trên mặt cậu nhóc không có vẻ gì là khó chịu, mới hơi hơi yên tâm chút. Sau đó, cậu chủ động nhảy qua chủ đề này, mở cửa để Tống Hân Nhiên đi vào trước, cũng không nhắc gì đến chuyện bảo Tống Hân Nhiên mang chỗ quà thừa ra về nữa.


Nhỡ may mà chọc vào dây thần kinh nhạy cảm nào của nhóc Tống, không phải cậu sẽ thành tội nhân thiên cổ sao?


Tống Hân Nhiên không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, sao tự dưng anh Bạch Lê không nói nữa mà lại đi vào nhà luôn? Mà thôi mặc kệ, cậu vào nhà anh Bạch Lê được một lần thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai rồi thì sẽ có thêm lần thứ ba. Nói không chừng cậu ta sẽ có cơ hội ăn chực phát nữa ấy chứ!


Hai dáng người một cao một thấp đi vào trong nhà. Động vật nhỏ duy nhất ở đây, cũng chính là Chí Tôn, trên mặt tức thì lộ ra biểu cảm giống như bị sét đánh.
Gọi tắt là: Nứt toác.


"Méo! Méoooo!" Bé mèo con nằm trong ngực Bạch Lê hùng hùng hổ hổ kêu, vừa gào vừa nhìn về phía Tống Hân Nhiên, hai cái măng cụt nhỏ không ngừng quơ quào, thoạt nhìn rất là hung dữ.


Phản ứng lớn như vậy, đã không phải làm nũng đơn thuần nữa. Bạch Lê để ý đến thay đổi của nó, bèn nhất nhóc con này giơ lên cao, để tầm mắt nó song song với mình: "Chí Tôn, như thế là bất lịch sự với khách đó, có biết không hả?"


Chí Tôn oan muốn ch.ết, tuy nó không nghe hiểu con người đang nói gì, nhưng mà từ nét mặt Bạch Lê, nó biết cậu không đồng ý với hành động vừa rồi của mình. Nó rõ ràng không làm gì quá đáng cả, chỉ gào với cái tên lạ mặt kia vài câu thôi, đã bị con người mắng rồi... Hức hức, quả nhiên con người là đồ vô lương tâm.


Nó không còn là bé mèo mà con người yêu nhất nữa rồi!
Cái đầu nhỏ rũ xuống, cái đuôi đang vung vẩy cũng tiu nghỉu, ngay cả đốm lửa không bao giờ tắt ở chóp đuôi nó cũng tắt ngúm, cả người nhóc con này đều như bị mây đen che phủ.


Thấy bộ dạng Chí Tôn như vậy, Bạch Lê không khỏi ngẫm lại chính mình, liệu có phải cậu nặng lời quá, khiến Chí Tôn sợ hãi không? Dù sao nó cũng chỉ là một bé mèo con mà thôi, có lẽ là Chí Tôn hơi sợ người lạ chăng?
... Chờ nhóc Tống đi rồi, cậu phải bồi thường cho nó một chút mới được.


Tính toán xong đâu đấy, Bạch Lê thả Chí Tôn xuống đất, để nó đi nghỉ ngơi trước, còn mình thì tiếp đãi Tống Hân Nhiên.


Chí Tôn thấy con người thả mình xuống xong là không thèm để ý gì tới nữa, thì càng tức giận, trong cổ họng phát ra tiếng "Gừ gừ", đạp chân nhỏ chạy về phía góc phòng ngủ, nó muốn tự kỷ một lát!
"Anh Bạch Lê, Chí Tôn... Liệu nó có chuyện gì không?" Tống Hân Nhiên ló đầu nhìn, cẩn thận hỏi.


Hôm qua, lúc được Bạch Lê nói cho biết tên của Chí Tôn, cậu nhóc đã nghĩ, nhìn dáng vẻ anh Bạch Lê ôn hòa nhã nhặn vậy, không hiểu sao lại đặt một cái tên táo bạo như vậy cho thú cưng của mình. Nhưng hôm nay gặp Chí Tôn xong, phát hiện bé mèo này người nhỏ mà tính tình không nhỏ chút nào, cậu nhóc lại thấy cái tên này rất hợp với nó.


"Nó ấy à, yên tâm, không có việc gì đâu." Bạch Lê nói, "Cậu đừng nhìn bây giờ nó làm mình làm mẩy vậy mà nhầm, nhóc này dễ dỗ lắm, không cần lo đâu, đến giờ cơm trưa nó sẽ tự mò ra thôi."


Ớ, ăn trưa á? Lời này ý là... Có phải hôm nay anh Bạch Lê cũng muốn mời cậu ta ở lại ăn cùng không?
Tống Hân Nhiên rơi vào trạng thái vừa thẹn thùng lại vừa chờ mong, không rảnh để ý đến phản ứng của Chí Tôn nữa.


Nhưng mà giờ cách giờ cơm vẫn còn sớm, Tống Hân Nhiên vui vẻ, bèn đặt sự chú ý lên chỗ quà tặng mà mình mang tới. Cậu nhóc kéo Bạch Lê ngồi xuống sô pha, nhiệt tình giới thiệu cho đối phương đồ mình mang tới là những cái gì.


"Đây là dịch dinh dưỡng vị tổ yến chưng đường phèn với vị táo gai mà công ty chuyên sản xuất dịch dinh dưỡng mới nghiên cứu ra đó, nghe nói còn có công dụng bồi bổ cơ thể, ngay cả người mắc chứng đứt gãy gien sau khi uống xong, tinh thần cũng có thể tỉnh táo hơn chút. Ặc, anh Bạch Lê, anh cứ coi nó như đồ uống giải khát cũng được đó!"


"Này là chăn được dệt bằng lụa tơ tằm, đặc sản của hành tinh Dâu Tây, anh chỉ cần mở nút là nó sẽ phồng lên ngay, đắp nó ngủ thích lắm, giống như là nằm trên mây vậy, chắc chắn anh sẽ thích mê cho mà xem!"


"Còn nữa còn nữa, đây là mã đổi vũ khí phiên bản giới hạn trong Đại chiến ngoài hành tinh mà vất vả lắm em mới cướp được đấy, vào game xong chỉ cần nhập mã này vào là có thể nhận được toàn bộ 10 nghìn món vũ khí trong game, anh Bạch Lê có rảnh thì chúng ta cùng chơi ha!"
...


Tống Hân Nhiên lần lượt giới thiệu tất cả chỗ đồ mình mang đến xong, có thể thấy cậu nhóc này chọn quà rất nghiêm túc, giống như trẻ con chia sẻ món đồ chơi yêu quý của mình với bạn tốt vậy, hưng phấn kích động, nói đến mức mặt đỏ bừng lên.


Bạch Lê chăm chú lắng nghe từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng còn gật đầu, bày tỏ thái độ của mình.


Đang trong lúc một người nói say sưa, một người nghe chăm chú, thì cửa phòng ngủ chầm chậm mở ra, Chí Tôn thận trọng đi ra từ bên trong. Từ xa nhìn Bạch Lên, "Meow" một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, lúng túng chờ con người tới đón nó.


Trong mắt Bạch Lê hiện lên ý cười, đánh mắt ra hiệu với Tống Hân Nhiên "Nhìn đi, anh đã nói mà", xong rồi mới đứng dậy đi về phía Chí Tôn.
Tống Hân Nhiên cũng nhìn về phía Chí Tôn, lập tức nhìn thấy khoang trò chơi lớn đặt trong phòng ngủ kia. Bên trên khoang còn cài một thiết bị trông rất quen mắt.


Tống Hân Nhiên nghĩ vài giây, mới nhớ ra thứ đó là cái gì, kinh ngạc nói: "Anh Bạch Lê, lẽ nào anh... Còn tự mình thiết kế trò chơi à?"
Nếu đúng là vậy, vừa rồi cậu ta điên cuồng review cho "Đại chiến ngoài hành tinh", không phải đã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh Bạch Lê sao?


Toàn thân Tống Hân Nhiên tê dại.
---o0o---
Chương 30
Nếu đã bị thấy được, vậy cũng không cần phủ nhận làm gì.
Bạch Lê đơn giản thừa nhận luôn: "À, cậu nói cái kìa à, đúng là anh có thiết kế một game nhỏ, báo danh thi Giải thiết kế game giả lập năm nay."


Đúng là thật à? Tống Hân Nhiên vừa gào thét "Toi rồi" ở trong lòng, vừa cố gắng nở một nụ cười, tiếp tục hỏi: "Anh Bạch Lê, anh làm game gì vậy, em có thể chơi không?"
Bạch Lê cười một cách bí hiểm: "Là một game nông trại thoải mái vui vẻ."


"Game nông trại?" Tống Hân Nhiên không hiểu lắm, có phải kiểu game trồng cây gây rừng mà cậu ta đang nghĩ không? Trên hành tinh nông nghiệp, có rất nhiều người máy vận hành tự động, quá trình khô khan vô vị, đứng cạnh nhìn chưa đến năm phút đồng hồ đã không nhịn được muốn ngủ gục, là kiểu game trồng trọt tẻ nhạt đó đó hả?


Tống Hân Nhiên không nghĩ ra, sao anh Bạch Lê lại thiết kế một trò chơi như vậy, căn cứ vào trò chơi đứng đầu bảng xếp hạng bây giờ, tùy tiện thiết kế một game chiến tranh với quái vật tương tự như vậy không phải tốt hơn sao? Nghĩ đến thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào rồi!


Có thế là sự bối rối trong mắt Tống Hân Nhiên lộ ra quá rõ ràng, Bạch Lê bị phản ứng của cậu nhóc chọc cười, cậu khẽ cười một tiếng, giải thích: "Anh nghĩ, trò chơi mà anh thiết kế khác rất nhiều với trong tưởng tượng của cậu đấy. Bên trong không có tình tiết đánh đánh giết giết nào cả, chỉ cần người chơi xắn tay áo, tự mình lao động mà thôi. Đương nhiên, công việc đồng áng canh tác đều đã được đơn giản hóa, người chơi mới chỉ cần nhìn thao tác của người khác vài lần là có thể dễ dàng học theo. Trồng trọt canh tác chỉ là bộ phận trụ cột của game, chi tiết bên trong còn bao gồm cả kết bạn, kinh doanh, ẩm thực... Nói tóm lại là một trò chơi nhàn nhã, thú vị."


Vốn Tống Hân Nhiên cũng nghe rất tập trung , nhưng mà khi Bạch Lê nói đến mấy chữ nào đó, hai mắt cậu nhóc lập tức "Bặc" một phát sáng lên, phía sau hoàn toàn không nghe lọt nữa.


"Gì ạ? Có cả ẩm thực nữa ạ? ?" Tống Hân Nhiên hào hứng hỏi, "Đồ ăn như thế nào? Có món ngon giống như cánh gà kho tàu với nộm khoai tây không? Anh Bạch Lê, anh nhanh nói cho em biết đi!"
Nhắc đến chỗ mình thích, cậu nhóc này mém thành nói lắp luôn.


Có trời đất chứng giám, từ sau hôm ăn được món ngon hôm trước xong, cậu ta cả đêm không yên giấc, trong mơ đều là mùi cánh gà kho tàu với nộm khoai tây thơm nức mũi, sáng ngủ dậy thì áo gối ướt một mảng lớn. Làm thằng nhỏ thèm muốn ch.ết.


Bạch Lê cười, gật đầu khẳng định. Nếu như là ngày hôm qua, cậu sẽ không nói đến chuyện trong game có đồ ăn ngon đâu, nhưng mà giờ không giống thế nữa, cậu mới thiết kế vật phẩm "Giỏ thực phẩm" xong, đồ ăn mở được từ gói nạp này đều là những món ăn ngon mà cậu từng ăn được ở chỗ Thần bếp. Tuy là vào game mùi vị đồ ăn sẽ bị giảm bớt một ít, nhưng cậu dám chắc, đối với phần lớn người dân vũ trụ, như thế đã là rất rất ngon rồi.


"Oa!" Tống Hân Nhiên cảm thấy nước miếng của mình sắp tràn đê luôn rồi, hận không thể đăng nhập vào game "Nông trại nhàn nhã" này để thưởng thức các loại món ngon ngay lập tức.
Nhưng câu tiếp theo mà Bạch Lê nói, đã giáng cho cậu nhóc một đòn nặng nề.


"Xin lỗi, hiện giờ tạm thời không còn tiêu chuẩn đăng nhập nào cả, nếu cậu muốn chơi thì chắc phải chờ đến tháng sau mới được."
"Dạ?" Nét mặt Tống Hân Nhiên trong nháy mắt trở nên trống rỗng, mãi lâu sau mới hỏi, " Anh Bạch Lê, trò chơi của anh có tất cả bao nhiêu tiêu chuẩn thế ạ?"
"Năm trăm."


"..." Đáng ghét! Năm trăm người kia thật là may mắn, sớm như vậy đã có thể được thưởng thức đồ ăn ngon rồi, còn cậu ta, rõ ràng là ở ngay đối diện nhà anh Bạch Lê, thế mà lại phải chờ đến tận tháng sau mới được chơi.


"Sao lại chỉ có mỗi 500 suất thế ạ? Anh Bạch Lê, anh nâng cấp thiết bị sớm đi mà..." Tống Hân Nhiên tội nghiệp thúc giục.


Lần này đến phiên Bạch Lê lúng túng. Cậu cũng muốn nâng cấp lắm chứ, thậm chí còn muốn nâng cấp lên mức cao nhất là cấp S luôn kìa, nhưng cậu không có tiền. Lúc đó cả người cậu, từ trên xuống dưới chỉ có nhõn 6666 tinh tệ, không thì đã chả phải mò tới tận đây thuê nhà rồi.


"Tháng sau, tháng sau anh sẽ nâng cấp!" Bạch Lê chột dạ, cam đoan thêm lần nữa.


"Trò chơi anh làm tên là gì thế ạ? Để tí về nhà em lên mạng vũ trụ search thử." Tống Hân Nhiên hỏi. Trong lòng lại thầm nghĩ, kể từ hôm nay mình nhất định phải nằm vùng trên trang web game mới được, đến khi nào cướp được tiêu chuẩn chơi mới thôi.
Ấy, sao lại dùng đến "Cướp" ở đây nhỉ?


Cậu nhóc gãi gãi đầu, ngốc đến độ không phát hiện có gì không ổn ở đây.
"Tên là Vùng đất điền viên, cậu có thể lên trang web của giải thi đấu thiết kế game để tìm." Bạch Lê nói tên trò chơi cho Tống Hân Nhiên biết, còn nói cặn kẽ cả cách viết cho cậu nhóc.


"Vâng vâng, về nhà em sẽ lên web tìm!"
Hai người đang mải mê trò chuyện, Bạch Lê đột nhiên thấy chân mình bị cái gì víu lấy, cúi đầu nhìn, thì ra là Chí Tôn đã tức đến độ sắp phồng lên thành một quả bóng.


Mèo nhỏ dùng cả bốn chân của mình, ngoắc móng vuốt víu quần Bạch Lê, còn cẩn thận để không cào đến cậu. Nhóc con này đu người lơ lửng trên không, không ngừng lắc lư trái phải chỗ bắp chân Bạch Lê, cố sức để thu hút sự chú ý của cậu.


Con người, đã đón nó ra đây rồi cơ mà à, sao lại không thèm nhìn nó suốt hai phút ba mươi bảy giây thế?


"Ôi, quên béng mất bé con này rồi!" Bạch Lê tỏ vẻ áy náy, cúi người xuống bế Chí Tôn ở dưới chân lên, dùng cằm cà cà đường sọc giữa chán nó, nhẹ giọng nói xin lỗi, "Xin lỗi Chí Tôn nhé, đến trưa đền cho mày món đầu sư tử kho được không nào?"


Đây là món cậu chưa lấy ra bao giờ, thịt viên đầu sư tử to bằng nắm tay, bên trong còn bỏ thêm củ mã thầy, cắn một miếng sẽ thấy vị giòn ngọt, không ngấy thịt. Quan sát mấy ngày, Bạch Lê đã phát hiện ra, Chí Tôn chính là một nhóc con nặng về thịt, không thịt không vui, lấy món thịt viên đầu tư tử này ra dỗ nó chắc chắn không sai được.


Tống Hân Nhiên ngồi cạnh, vừa nghe đến tên món ăn là đã chảy nước miếng rồi.
Trái lại, phản ứng của Chí Tôn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Bạch Lê.


Chỉ thấy đồng tử của nhóc con này co lại, sau đó cả người cứng đờ, hai chân trước ôm lấy đầu mình, run run rẩy rẩy chui vào trong ngực Bạch Lê. Miao ao ao, con người thật là đáng sợ, sao lại mang đầu sử tử đi kho chứ, sử tử lớn không đáng yêu sao?


Chí Tôn chả hiểu sao lại thấy sợ run, hoàn toàn không phát hiện ra, nó chỉ là một bé mèo nhỏ yếu ớt mà thôi, sao phải lo lắng cho con sư tử chẳng quen biết, to gấp mấy trăm lần mình chứ?


Bạch Lê nhìn mà ngơ luôn, không hiểu trong đầu bé mèo nhà mình đang nghĩ cái gì, xoa xoa an ủi nó, lại ôm nó cùng Tống Hân Nhiên đi vào bếp.
"Không còn sớm nữa, anh đi chuẩn bị bữa trưa trước."


"Vâng vâng!" Tống Hân Nhiên đã quên béng hai chữ rụt rè viết thế nào, trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi thịt viên đầu sư tử.


Mãi đến khi vào bếp rồi, Bạch Lê mới nhớ ra, ban nãy lúc ra ngoài, cậu chưa lấy đồ ăn ra, mà giờ Tống Hân Nhiên lại đang đứng ngay đằng sau, cậu phải lấy đồ ăn từ trong không gian ra kiểu gì để không bị phát hiện đây?


... Thôi, mặc kệ, muốn làm gì thì cứ làm thế thôi! Có bị hỏi thì nói là bạn mình cho.
Bạch Lê một tay ôm mèo, một tay khác nhanh chóng di chuyển, rất nhanh trên tay đã nhiều ra thêm một cặp lồng bằng gỗ.


Cùng lúc đó, phía sau vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc của Tống Hân Nhiên: "Anh Bạch Lê, anh có nút không gian à!"


"Nút không gian?" Bạch Lê không ngờ, vũ trụ bây giờ lại có cả thiết bị không gian, cậu còn tưởng mình sẽ phải tốn chút công phu miệng lưỡi mới lấp ɭϊếʍƈ cho qua được chuyện này. Giờ thì hay rồi, không cần mất công giải thích gì cả.


"À, phải, đúng, đúng là nút không gian!" Tống Hân Nhiên dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa khó hiểu để nhìn Bạch Lê, "Trên TaoTao có cửa hàng chuyên bán nút không gian, nhưng mà cái thể tích 1m đã có giá 5 triệu tinh tệ rồi, rất ít người có thể mua được."


Tống Hâm Nhiên hâm mộ là vì, anh Bạch Lê đúng chuẩn con người khiêm tốn, nhìn thế mà có cả nút không gian để xài. Hơn nữa nhìn động tác dùng nút không gian để lấy đồ ăn của anh ấy, không giống loại chỉ rộng 1m tí nào.


Còn khó hiểu chính là vì, rõ ràng có tiền như vậy nhưng sao anh Bạch Lê lại chỉ mua thiết bị xây dựng game giả lập cấp E giá 5 nghìn tinh tệ chứ? Có thế nào thì cũng nên sắm một cái cấp C giá 5 triệu nha, tiêu chuẩn đăng nhập là một triệu người chơi, như thế kiểu gì cậu ta cũng cướp được một suất nhỉ?


Hóa ra là vậy, Bạch Lê ở trong bụng gật đầu một cái, lại từ trong không gian lấy ra một bát thịt bò hầm củ cải, hương thơm đậm đà của món hầm bay ra, cánh mũi Tống Hân Nhiên phập phồng, chả còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những cái khác nữa.


Đầu óc của cậu nhóc bây giờ chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất, bao giờ mới có thể ăn cơm?
Ngay cả Chí Tôn cũng tạm thời quên đi nỗi sợ của mình, cẩn thận từng tí một thò đầu ra, ngắm nghía đĩa thịt viên đầu sư tử mấy lượt.


Ơ, đây rõ ràng là viên thịt tròn tròn mà, đầu sư tử đâu ra?
Đợi đến lúc cả hai món đã được hâm nóng xong, cảm giác sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, bé mèo con này nhép nhép ăn đến là ngon lành, cũng tha thứ luôn cho con người cái tội không thèm để ý nó ban nãy.


Tống Hân Nhiên rất muốt tỏ ra rụt rè một chút, nhưng mà không thể, cơm này ăn thực sự quá ngon. Cậu nhóc, Bạch Lê, cả Chí Tôn nữa, không chỉ đánh bay hai đĩa thức ăn, mà mỗi người còn làm thêm hai bát cơm. Sau khi ăn xong thì chỉ có thể phưỡn cái bụng no căng, ngồi thở trên ghế.


Bữa này Chí Tôn cũng ăn rất là thỏa mãn, nó ủ trong lòng Bạch Lê nghỉ ngơi một chút, sau đó nhảy xuống đất, "Meow" một tiếng với Bạch Lê, rồi đi về phía ban công.


Bạch Lê nhớ ra, hôm nay cậu còn chưa ra ban công xem tình hình chỗ hạt giống mình trồng, vì thế đứng lên theo sau Chí Tôn. Tống Hân Nhiên không biết là chuyện gì, nghĩ một chút cũng đứng dậy.


Nghe thấy động tĩnh phía sau, Chí Tôn đắc ý rung rung tai một chút, hừ, tên lạ mặt kia, để ta cho mi thấy ta quan trọng với con người thế nào, ta có thể giúp con người chăm sóc cây con, mi có thể sao? !


Nhà Bạch Lê thuê không lớn, chỉ đi mấy bước đã ra đến ban công. Bên ngoài xếp một loạt chậu hoa san sát nhau, bên trong đổ đầy đất bùn màu nâu đậm, lúc này trong các chậu hoa đã trổ đầy những mầm nhỏ xanh biếc.
Hây, đám xanh biếc này hôm qua không có nha.


Thấy trong chậu đầu những mầm non, Chí Tôn ngẩn tò te. Trong cặp mắt mèo lớn đầy vẻ hoang mang, hạt giống nó chăm sóc lớn mất rồi, vậy sau này, còn cần nó làm gì?
Nó quay đầu, luống cuống nhìn Bạch Lê.


Trái lại Bạch Lê lại rất vui vẻ: "Ôi chao, không ngờ nhanh vậy đã nảy mầm rồi, còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của tao nữa, Chí Tôn thật là giỏi!" Cậu ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Chí Tôn, nói tiếp, " Lát nữa tao lại dạy này cách chăm sóc chỗ mầm này ha, thế nào?"


Nghe vẫn còn việc cần đến mình, Chí Tôn lập tức lên tinh thần, ngọt ngào "Meow" mấy tiếng, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.


Tiếp đó là thời gian dạy học của Bạch Lê, cậu dùng ngữ khí dịu dàng nhất dạy bé mèo nhà mình làm thế nào để hạ thấp nhiệt độ của ngọn lửa ở chóp đuôi, sau đó lại dạy nó tần suất vung đuôi, cùng nhiệt độ thích hợp với mầm cây. Nếu có thể, tốt nhát là thỉnh thoảng vẩy chút nước cho đám mầm cây này.


Nhưng nghĩ đến việc bảo mèo con đi tưới nước có cây, Bạch Lê thấy hơi bị khó. Cậu định sẽ tự mình làm chuyện này. Nhưng Chí Tôn lại không chịu, vừa biết phải tưới nước nữa, nó đã bịch một phát nhảy lên vòi nước ở ban công, móng vuốt nhỏ lay lay, dòng nước nhỏ ở vòi chảy ra, làm ướt chỗ lông chân của nó.


Tiếp đó, nó lại quay về vị trí cũ, quơ móng trên đám mầm, thành công làm ướt mấy phiến lá con con mới mọc ra kia.
Làm xong hết, Chí Tôn cẩn thận thu chân về, tha thiết nhìn Bạch Lê, giống như đang chờ cậu khen nó vậy.
Bạch Lê: ! ! ! Con trai nhà mình giỏi ghê vậy đó!


Tống Hân Nhiên: ! ! ! ! ! Nhóc mèo này thành tinh rồi à!
Im lặng trong chốc lát, Bạch Lê mới khích lệ nói: "Chí Tôn thật thông minh!"
Đương nhiên rồi, nó chính là bé mèo nhỏ giỏi nhất đó! Chí Tôn được khen thì sướng lắm, vui vẻ phất đuôi, tiếp tục chăm sóc chậu hoa thứ hai.


Tống Hân Nhiên đứng cạnh nhìn mà không khỏi ước ao, lại có chút ngạc nhiên, cậu nhóc nghi mấy chậu cây này cùng "Nông trại" mà Bạch Lê kể có liên qua, nhưng trong hiện thực cũng có thể trồng trọt à? Không phải có người máy canh tác tự động rồi đó sao?


Không biết xuất phát từ suy nghĩ nào, Tống Hân Nhiên trù trừ hỏi: "Anh Bạch Lê, em có thể theo anh học cái này không?"


Cậu ta vừa dứt lời, đã nghe "Phừng" một tiếng hai người quay sang nhìn, đúng lúc thấy ngọn lửa màu trắng trên đuôi Chí Tôn cấp tốc rụt lại, ánh mắt nó vừa chột dạ vừa sợ hãi, cùng với... Cái chậu hoa gần nó nhất, nay đã cháy thành than đen.
Bạch Lê: ......


Lần này là tiếng thét thảm thiết trước khi tử nạn của mầm nhỏ.






Truyện liên quan