Chương 19: C19: Chương 33 + Chương 34
Edit: Nhật Nhật
...
Topic nhật ký chơi game, "Tháng ngày trồng trọt canh tác trong Vùng đất điền viên" có cập nhật mới, những dân mạng hóng hớt xếp hàng chờ ngày đăng nhập game nhận được tin, lập tức ấn vào, bắt xây lầu.
Lần này, nội dung bài viết mới của Mạc Tụng lấy trận mưa trong game làm mở đầu.
Sáng sớm hôm nay, lúc trời đổ mưa có người chơi đã trông thấy tận mắt, vì vậy cũng chụp được rất nhiều ảnh. Cảnh thôn làng mờ mịt trong làn mưa, mưa phùn giăng khắp khiến ngôi làng như được phủ lên một lớp lụa mỏng, khiến người ta nhìn không rõ, rồi lại lộ ra vẻ hấp dẫn khó tả.
Mạc Tụng kể lại bên dưới bức ảnh: "Lúc trời đổ mưa, mấy người chơi bọn tôi đều ngốc luôn, không ngờ trong game mà cũng gặp phải thảm họa như vậy. Mọi người biết rồi đó, cái cảm giác mắc mưa thực sự không thích chút nào, tóc tai ướt nhẹp, bết vào da đầu, quần áo trên người cũng sũng nước, dính dấp trên người, cử động vô cùng bất tiện. Lúc đó quanh tôi có mấy anh trai trực tiếp nổi nóng, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên rồi.
Nhưng rất nhanh, mấy người y như núi lửa đang hoạt động chuẩn bị phun trào đó lại tắt ngúm. Biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi. Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lúc đó, nước mưa hơi lạnh rơi xuống trên người, cảm giác như có ma lực, xuyên qua làn da, xông thẳng vào linh hồn. Trong nháy mắt, linh hồn có cảm giác thăng hoa, đầu tiên là bay trong mây, sau đó lại chậm rãi đáp xuống. Chờ tôi tỉnh lại từ trong cảm giác này, mới phát hiện, bản thân mình đã gia nhập vào đội ngũ tắm mưa...
Xong rồi, mấy anh đại kia còn cởi áo quật nhau túi bụi nữa (Mọi người nhớ đừng bắt chước theo!), vài nữ game thủ thì lôi thùng ra, nói là muốn hứng nước mưa gội đầu. Không hiểu sao cách này lại lập tức được mọi người học theo, đều lôi hết thùng với chậu gỗ mình có ra hứng nước."
Hình ảnh đính kèm là đủ các loại xô chậu xếp nhau sin sít, phải nói là muôn hình muôn vẻ, vô cùng hoành tráng.
Nhìn cảnh này, dân mạng cười muốn đứt ruột, đều nói cái đám này có độc, làm đồ họa của game trông hề hước hẳn.
Còn có người tò mò hỏi, cuối cùng thì có hứng được nước mưa không, lấy nước đó để rửa ráy ngâm chân thiệt hả?
Trả lời vấn đề này chính là một người chơi khác, người nọ đăng luôn một hình ngay bên dưới bình luận kia, hình chụp hai cái chân đang thích ý ngâm trong nước, trên hai đầu ngón chân còn khoa trương đánh một chữ "Yep", nói: "Cảm ơn đã hỏi thăm, tổng cộng có năm chậu nước, một chậu gội đầu, một chậu ngâm chân, dư ba chậu thì bán cho mấy tên xui xẻo không được tắm mưa ~ kiếm được 150 tiền đồng ~ *Đầu chó*"
Mấy tên xui xẻo: ? ? ?
Thế nghĩa là, ngủ sớm dậy sớm là lỗi của bọn này hả?
Dân mạng xem topic lại cười phá lên, đám game thủ này thực sự quá hài hước! Lúc nào bọn họ mới có thể gia nhập với đám chúa hề ngốc nghếch này đây?
Mạc Tụng nói tiếp: "Mưa còn chưa tạnh, đã có người phát hiện trong rừng cây nhỏ mọc đầy rau dại, thế là đám bọn tôi rời trận địa, chạy vào rừng đào rau. Ở đây không thể không dừng lại chút để khen ngợi người thiết kế game, đào rau dại cũng có thể tăng phúc lợi cho người chơi, không ít người may mắn đào được công thức nấu ăn, từ đó thoát khỏi hàng ngũ Sát thủ nhà bếp, làm tôi hâm mộ muốn ch.ết, mọi người thì sao?"
Bên dưới là một loạt bình luận "Cực kỳ hâm mộ!", "Hâm mộ + ", "Hâm mộ + Số căn cước công dân Đế quốc!"...
Xem đến đây, dân mạng đã nhận ra, topic này chính là sân khấu "Show hàng" cỡ lớn, khoe từ nước mưa khoe đến công thức nấu ăn, chỉ cần là thứ mà những người đang chờ dài cổ bên ngoài như họ không có được, thì đều được lôi ra để khoe.
Dân mạng ngồi trước màn hình âm thầm gạt lệ, đủ chưa hả, khoe thế là được rồi đấy, còn khoe nữa, cục cưng sẽ thèm ch.ết mất.
Nhưng càng khiến bọn họ không ngờ được là, đây, mới chỉ là bắt đầu.
Thấy nhiệt độ topic đã được hâm nóng, Mạc Tụng xấu xa cười hề hề hai tiếng, đăng lên một bộ ảnh mang tên "Báu vật Đế quốc" mà mình gom góp được. Ảnh bên trong rực rỡ muôn màu, nhìn kỹ có thể thấy, tất cả đều là những món ngon đã xuất hiện trong game, có tới bảy mươi, tám mươi tấm!
Khà khà, mấy ảnh này đều là do y nhọc nhằn khổ sở, mặt dày mày dạn xin chụp lại từ chỗ những người chơi khác, full HD luôn đấy. Đồ ăn trong game nhìn ngon mắt, ăn cũng ngon tuyệt, mấu chốt là chỉ cần 10 tinh tệ đã mua được một phần, ngoại trừ việc không thể lấp đầy bụng ngoài thực tế ra, thì so với dịch dinh dưỡng ngon lành hơn nhiều nhá!
Đăng toàn bộ chỗ ảnh bảo bối của mình lên cho dân tình chiêm ngưỡng, y thật sự là chủ post hiền lành tốt bụng nhất vũ trụ!
Mạc Tụng khoe khoang xong, cũng không dừng lại ngay mà lập tức nhanh tay tải lên thêm một loạt ảnh nữa. Chả mấy chốc, tinh thần ngàn vạn nhân dân vũ trụ khác ở đầu bên kia đều cảm thấy bị chấn động.
Sườn xào chua ngọt, chân gà rút xương, tôm hùm đất sốt cay, thịt kho Đông Pha, gà nướng đất sét, cải thảo sốt dầu tỏi...
Ảnh được chụp ở cự ly gần, màu sắc sáng rõ, bày biện đẹp mắt, mặc dù không thể tượng tượng ra hương vị khi ăn vào miệng ngon đến mức nào, nhưng người xem không hiểu sao vẫn cảm thấy những món này nhất định ăn sẽ rất tuyệt, so với dịch dinh dưỡng đắt đỏ nhất trên thị trường, hay là nhà hàng nổi tiếng nhất phải đỉnh hơn gấp trăm nghìn lần!
"Hức... Màn hình giả lập của tôi hình như bị bẩn rồi, tôi ɭϊếʍƈ..."
"Mẹ tui hỏi sao tui lướt diễn đàn mà cũng khóc, tui chia sẻ topic này sang cho mẹ mình, kết quả bây giờ tui với bà đang ôm nhau cùng khóc QAQ!"
"Đồ ăn này thực sự có thật sao? Rõ ràng tôi đã ăn hết quán to quán nhỏ ở hành tinh mình rồi, sao nước miếng vẫn chứ chảy ra thế này? ?"
"Nắm đấm siết chặt! Chủ post, ông cố ý đúng không, biết rõ bọn này không ăn được, lại còn đăng lên cho bọn này thèm, thực quá đáng!"
"Kêu gọi 500 anh em cùng tôi đến tận nhà đánh chủ post, tôi góp một đao laser trước!"
Theo sau từng bức ảnh được Mạc Tụng tung lên, bình luận bên dưới cũng càng lúc càng nhiều, tiếng lên án của mọi người cũng càng lúc càng lớn, chỗ nước miếng mà dân mạng chảy ra tối nay, khéo có thể nhấn chìm diễn đàn luôn cũng nên.
Đối với việc này, Mạc Tụng tỏ vẻ hết sức vô tội: "Tôi chỉ muốn chia sẻ trải nghiệm trong game của mình cho mọi người cùng biết thôi mà, những thứ này đều là đồ ăn bọn tôi ăn được trong game, không hề có ý khoe khoang nha, mọi người đừng mắng oan tôi như vậy!"
Nghe đi nghe đi, đây còn là tiếng người không? ! Dân mạng lại càng thấy tức giận hơn. Mì Gấu Đỏ, ông được lắm, trông thành thật chất phác thế kia, sao lại có thể làm những việc táng tận lương tâm thế này hả, đồ thảo mai thảo quả! Ông mà còn như vậy nữa, các bạn fan đáng yêu sẽ bỏ ông đi hết cho mà coi!
Mạc Tụng ngay lập tức lên tiếng phản bác, gửi tới một bức ảnh chụp selfie của mình, vành mắt xanh đen của y đã mờ đi không ít, y đắc ý tuyên bố: "Sau này mọi người không thể gọi tôi là Mì Gấu Đỏ nữa rồi, vành mắt đen của tôi nhạt thành như vậy rồi nè. Quả nhiên, trò chơi Vùng đất điền viên này, càng chơi lâu sẽ càng thấy thoải mái mà!"
Dân mạng: "..." Lần này tức khóc thật rồi.
Có người tức không nhịn nổi, ôm suy nghĩ "Không thể chịu kích thích này một mình được", trực tiếp share topic lên Xingbo. Rất nhanh, , các anh đại chị đại vốn đang thảo luận rôm rả về chuyện "Sao lâu như vậy rồi vẫn không thấy thượng tướng xuất hiện" trên Xingbo, đã bị topic kỳ lạ này thu hút sự chút ý, tiện tay ấn vào xem, sau đó... Không đi ra được nữa.
Gì đây gì đây, năm nay có game thực tế ảo thú vị như vầy ra mắt hở?
Trong game không chỉ có các hoạt động canh tác nông nghiệp khiến game thủ phát nghiện, mà còn có thể bốc thăm trúng thưởng, đào rau dại, ăn đồ ăn ngon, thậm chí nếu có điều kiện còn có thể tự mình nấu?
Khi thấy có người chơi chia sẻ, anh ta nằm trên bãi cỏ ngủ một mạch năm tiếng đồng hồ mà không bị tỉnh giấc giữa chừng, lòng hiếu kỳ của mọi người đã đạt đến đỉnh điểm.
Nên biết, bây giờ là thời đại hòa bình, chiến tranh với trùng tộc đã kết thúc cách đây năm năm rồi, 90% người dân Đế quốc đều là người trở về từ chiến trường, nhưng họ vẫn mãi không quen được với sinh hoạt bình thường. Chứng đứt gãy gien là một phần nguyên nhân, phần khác là do chiến đấu thời gian dài, họ đã sinh ra thói quen liên tục cảnh giác với mọi thứ xung quanh, tối đến vẫn không thể ngủ yên. Kéo dài mãi, từ tâm trạng đến tính tình đều trở nên nóng nảy hơn.
Nghe nói có người có thể ngủ liền tù tì năm tiếng liền trong game, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là không tin, sau khi biết đó là sự thực thì chỉ còn hâm mộ sâu sắc.
Mặt khác, các hoạt động trong game cũng rất hấp dẫn.
Rõ ràng lúc nhìn thấy giới thiệu nội dung khái quát của game, suy nghĩ chung trong lòng mọi người đều là "Trồng trọt thì có gì hay mà chơi", nhưng không biết là thế nào, hầu như tất cả mọi người đều kiên nhấn xem hết topic từ đầu đến cuối một lượt, xem xong vẫn thấy thòm thèm, vừa thúc giục chủ post là Mạc Tụng cập nhật thêm, vừa cùng bạn mạng của mình mắng y, nói y vô nhân đạo, đăng mấy thứ hấp dẫn như vậy lên làm bọn họ phát thèm!
Mạc Tụng thấy oan muốn ch.ết, làm sao y biết chuyện này lại bị truyền ra bên ngoài chứ, ý định ban đầu của y chỉ là để mấy tay đang chầu chực cướp tiêu chuẩn vào game trông mà thấy thèm thôi. Giờ hay rồi, chọc luôn vào ổ của mấy anh đại chị đại!
Mạc Tụng cũng không dám tưởng tượng, phần đánh giá "Vùng đất điền viên" trên trang web sẽ bùng nổ như thế nào.
Y đoán không sai tí nào, sau khi trút hết bầu tâm sự trong topic, đám đông các anh đại chị đại này lại kéo nhau mò sang trang giới thiệu của "Vùng đất điền viên" trên web game, thấy câu giới thiệu ngắn gọn đơn giản "Một game nông trại thoải mái nhẹ nhàng", ai nấy đều hiểu ý mỉm cười, sau đó mở phần đánh giá, nhiệt tình thúc giục.
"Bạch Lê à? Người chơi game của cậu quá ít rồi, chỉ có 500 người thì làm được gì chứ, cậu nhanh đi nâng cấp thiết bị đi, anh đây muôn chơi luôn và ngay!"
"Bạch Lê, Lê Lê, coi như chị xin cậu đó, tối nào chị cũng chong đèn thao thức, không tài nào ngủ được, tóc sắp rụng không còn sợi nào rồi, chỉ trông chờ được vào game ngủ một giấc thật ngon thôi. Cậu nhanh đi nâng cấp thiết bị đi! 500 người thực sự quá ít rồi!"
"Nghe nói trong game có đồ ăn ngon, tôi lập tức nhào tới, kết quả lại như thế này, như thế này? ? 500 người chơi quá ít, cậu thiết kế như vậy là đang xem thường bọn này đúng không, giờ có ra năm triệu tiêu chuẩn cũng sẽ bị cướp sạch ấy chứ, cậu có tin không?"
"Xin chào nhà thiết kế của game Vùng đất điền viên, tôi là người chơi mới lọt hố, hi vọng cậu nhanh chóng nâng cấp thiết bị xây dựng game giả lập, đừng có hành động ngu ngốc, nếu không... Nếu không tôi sẽ quỳ xuống ngay ở đây cho cậu xem QAQ!"
...
Chỉ trong vòng có nửa ngày, phần đánh giá vốn chỉ có 5 nghìn bình luận đã vọt một phát lên hơn 50 nghìn, mà những người đó trước khi rời đi còn tranh thủ like một cái để khen ngợi game.
Nói đến chuyện "Like" này, thì không thể không nói đến cơ chế thi đấu của giải thiết kế game giả lập. Cứ hai tháng, giải đấu sẽ tiến hành xếp hạng một lần, chỉ có 50% thí sinh dẫn đầu trong bảng xếp hạng độ phổ biến mới có thể đi tiếp vào vòng trong. Sau năm lượt loại trực tiếp như vậy, đến hai tháng cuối năm, số trò chơi cũng người thiết kế sẽ tiến hành thi đấu trận cuối cùng, không chỉ tính trên phương diện đổ phổ biến, mà thu nhập của game cũng sẽ được tính vào. Trong năm ngày cuối, người đạt giải quán quân sẽ được chọn ra, tiếp đó là trao giải, tặng thưởng, chuẩn bị cho giải đấu năm sau.
Mà lượt like, chính là một biểu hiện của độ phổ biến.
Nói tóm lại, lượt khen trong nửa ngày này đã đủ khiến thứ hạng của "Vùng đất điền viên" tăng vọt một đoạn lớn. Cùng lúc đó, trò chơi được dân mạng bàn tán, thúc giục chờ nâng cấp này cũng bị nhân viên của giải đấu chú ý đến.
"Ồ, trò chơi này có dữ liệu bất thường này, mấy người nhanh tới đây xem đi, có phải thí sinh này mua điểm không?"
_______________________
Thịt kho Đông Pha là một món ăn Hàng Châu được chế biến bằng cách áp chảo và sau đó nấu chín thịt lợn ba chỉ. Thịt lợn được cắt dày, khoảng 2 inch vuông, và phải có cả mỡ và thịt nạc. Da còn nguyên. Cảm giác vừa miệng nhưng không béo ngậy và món ăn thơm mùi rượu. Món ăn được đặt theo tên của nhà thơ và nhà ẩm thực thời nhà Tống Tô Đông Pha.
Cải thảo sốt dầu tỏi
---o0o---
Chương 34
Khương Vũ là người phục trách theo dõi dữ liệu của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", hôm nay vốn nên là một ngày làm việc bình thường như bao ngay khác của ông ta, nhưng gần đến giờ tan làm, ông ta lại nhận được báo cáo khẩn của nhân viên cấp dưới, nói là phát hiện hành vi, nghi là mua điểm của thí sinh.
Mua điểm? Không ngờ đã là năm thứ ba tổ chức giải đấu rồi rồi mà vẫn có người có ý tưởng gian lận như vậy.
Mấy thí sinh này sao hết người này đến người kia nảy ra ý định này nhỉ, điểm mua về lẽ nào có thể biến thành thật được sao? Cứ cho là họ trót lọt qua lần này đi, nhưng đến lượt thi đấu hai tháng sau vẫn có thể bị phát hiện ra, nếu đến lúc thi đấu chính thức mà bị phát giác, vậy đối mặt chính là cấm thi đấu vĩnh viễn, còn phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Dù sao lúc đăng kí tham gia, tất cả các thí sinh đều đã ký tên vào hợp đồng, hậu quả của việc mua điểm đã được ghi rõ ràng bên trong.
Khương Vũ nhớ đến năm đầu tiên và năm thứ hai khi giải đấu mới được tổ chứ, hai năm này hành vi mua điểm xảy ra thường xuyên nhất, lúc đó, chỉ nguyên tiền phạt vi phạm hợp đồng của thí sinh thôi cũng đã giúp công ty họ kiếm lời cả trăm triệu tinh tệ rồi. Chính vì quy định nghiêm khác này, bắt đầu từ năm ngoái hành vi mua điểm đã tuyệt tích.
Kết quả, năm nay lại nhảy ra một vụ?
Nghĩ đến đây, nét mắt Khương Vũ càng thêm nghiêm túc.
Bây giờ, hầu hết công việc đều có thể làm tại nhà mà không cần bước chân ra khỏi cửa, chỉ cần công ty có đăng ký địa chỉ văn phòng chính thức là được. Khương Vũ bước nhanh về phía phòng làm việc của mình, nằm vào khoang giả lập, chỉ một giây sau, ông ta đã xuất hiện ở cửa toà nhà trụ sở trên thế giới ảo của công ty. Bộ phận giám sát dữ liệu nằm ở tầng mười, Khương Vũ rảo bước thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đi đến nơi, ông ta đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, rồi mới đi vào phòng.
Màu sắc chủ đạo của văn phòng là màu lam đậm, vách tường và mặt đất thỉnh thoảng sẽ có dải ánh sáng cực nhỏ quét qua, tràn đầy cảm giác khoa học công nghệ cao. Trong phòng có ba mặt tường được phủ kín các màn hình kích thước giống nhau. Nếu không phải dân chuyên mà nhìn thấy nội dung trên những màn hình đó, chắc chắn sẽ thấy đau nổ đầu. Nhưng nhìn kỹ, sẽ thấy các màn hình này có thể di chuyển linh hoạt, thậm chí có thể căn cứ vào nhu cầu của người dùng mà phóng to thu nhỏ.
Lúc này, trong văn phòng tràn ngập một mùi thơm rất dễ chịu, tất cả nhân viên đều túm tụm lại trước một màn hình, châu đầu ghé tai xem xét gì đó, thỉnh thoảng lại có mấy thanh âm cảm thán như là: "Chậc chậc", "wow", "Này là thật à", "Đỉnh quả"... Phát ra từ chỗ họ, khiến Khương Vũ hoài nghi, không biết có phải mình đi nhầm chỗ không. Đây không phải là bộ phận quản lý dữ liệu, nơi nhân viên luôn căng thẳng nghiêm mặt theo dõi số liệu sao?
"Khụ khụ." Khương Vũ cố ý ho khan mấy tiếng, nhắc nhở mấy nhân viên này.
"A, sếp đến!" Có người hô một tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn ông ta.
Khương Vũ nhận ra người này, đây chính là nhân viên gửi tin, nói với ông ta có người mua điểm. Nhưng bây giờ nhìn lại... Sao lại thấy tên nhóc này có vẻ như đang chột dạ nhỉ?
"Mấy cậu đang làm cái gì đây? Không phải nói phát hiện có thí sinh mua điểm à?" Khương Vũ âm thầm quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người, quả nhiên phát hiện trên mặt họ ngoài biểu cảm chột dạ ra thì còn có vẻ bối rối nữa.
Phát hiện này khiến nghi ngờ trong lòng ông ta càng thêm lớn.
Nhân viên cấp dưới đứng dàn thành một hàng ngoan như chim cút, lặng lẽ dùng cùi chỏ huých đồng nghiệp bên cạnh, cuối cùng vẫn là người ban nãy báo tin cho Khương Vũ đứng ra, nhỏ giọng giải thích: "Cái này, sếp à... Hình như là do bọn cháu nhầm lẫn, thí sinh kia không có mua điểm, số lượt like kia thực sự là do dân mạng bình chọn."
Khương Vũ cau mày, nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Loại chuyện này, thực sự không thể nói rõ ràng bằng một hai câu được, người nọ đành phải dẫn Khương Vũ tới trước màn hình, bên trong có mấy bài viết, rõ ràng là topic mà Mạc Tụng đăng lên, cùng những bình luận của dân mạng sau khi tpic được chia sẻ lên Xingbo, còn cả phần đánh giá "Vùng đất điền viên" trên trang web game nữa.
Trong đó phần bình luận đánh giá game đang được phóng to lên, có thể dễ dàng nhìn được số comment cùng biểu tượng cảm xúc dày đặc trong đó, cái nào cái nấy dài như cái sớ, rất ít có comment ngắn.
Phát hiện này khiến Khương Vũ có chút kinh ngạc, đây không phải là phần bình luận đánh giá mà "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" bọn họ cố tình làm riêng cho từng game đăng ký tham dự hay sao?
Mà phần lớn ý kiến trong phần đánh giá của "Vùng đất điền viên" lại không đến từ người chơi, nó đến từ dân mạng. Bọn họ phát huy tối đa công dụng của phần đánh giá để cùng làm một chuyện, đó chính là ⸺⸺ Thúc giục người thiết kế trò chơi nhanh nhanh đi nâng cấp thiết bị xây dựng game giả lập!
Xem lướt vài trang, Khương Vũ đã có thể xác định, việc "Mua điểm" thực sự không phải việc mà người thiết kế game làm ra, vì người nọ vẫn còn đang dùng thiết bị giả lập giá rẻ nhất, chỉ cho phép có 500 người chơi đăng nhập. Mà số lượng dân mạng muốn chơi trò chơi này quá nhiều, còn gần như đổ xô vào cùng một lúc, họ không chỉ điên cuồng thúc giục người thiết kế nâng cấp thiết bị, mà còn không quên like cho game, cho nên mới làm nhân viên chỗ họ hiểu lầm.
May mà đã biết được đầu đuôi sự việc, hiểu lầm được giải quyết, cũng thành công... Khiến tất cả nhân viên trong bộ phận biết có một trò chơi như vậy tồn tại.
Khương Vũ nhìn nhân viên bên dưới đang tụm lại thảo luận ngay trước mặt mình, có chút đau đầu, giơ tay xoa xoa thái dương.
"Trò chơi này tên là Vùng đất điền viên đúng không, để tôi xem thử... Ồ, báo danh vào đúng ngày cuối cùng, chả trách tôi không có ấn tượng gì."
"Hơn nữa lại còn dùng thiết bị giả lập cấp E, người thiết kế là một người mới không tiếng tăm gì, số thí sinh đăng ký tham gia lại nhiều như vậy, chúng ta không biết đối phương cũng là bình thường thôi."
"Hô hô, tôi vừa mò ra topic thảo luận sớm nhất về game này, mấy ông tin không, người chơi ban đầu đều là mấy tay đến để bắt bẻ, kết quả người nào người nấy, toàn bộ cắm cọc trong game không ra được, còn thành dân nghiện game chính hiệu, nhất là cái tên game streamer kia, giờ bỏ hết, không chơi trò nào khác nữa rồi."
"Thôi đừng nói nữa, giờ mấy tên không cướp được tiêu chuẩn đăng ký đều đang hâm mộ ghen tỵ với bọn họ kia kìa, ngay cả tôi cũng thấy tò mò, không biết trò này là như thế nào..."
"Ê này? Ông đang làm cái gì đấy, sao cũng đi comment là sao?"
"Thì còn biết làm sao, đương nhiên là phải thúc giục cùng với bọn họ chứ gì nữa. Sắp đến cuối tháng rồi, khoản thu nhập đầu tiên sẽ được gửi tới tài khoản của người thiết kế, tuy không biết thí sinh tên Bạch Lê này kiếm được nhiều hay ít, nhưng mấy ông không thấy tò mò à, nhỡ đâu lúc đó cậu ta sẽ nâng cấp thiết bị thì sao?"
Ông nói thế, tôi cũng thấy máu rồi đấy!
Ngay lập tức, có không ít nhân viên cùng nhau làm một chuyện, đó chính là để lại comment trong phần bình luận đánh giá, bắt đầu âm thầm chờ người thiết kế nâng cấp thiết bị.
Khương Vũ lắc đầu, bó tay bất lực, mấy thằng nhóc này, vừa thả lòng một cái là lại không đâu vào đâu. Nếu để người ngoài biết bộ dạng ngày thường của nhân viên "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" là thế này, sợ là chẳng ai thấy tin tưởng vào giải đấu này nữa mất.
"Ố, sếp, sao sếp vẫn còn ở đây thế?" Một người comment xong ngẩng đầu lên, thấy Khương Vũ vẫn đang đứng đó thì hỏi luôn không chút nghĩ ngợi.
Mấy nhân viên này đều biết, sếp phòng mình là một người nổi tiếng không thích tăng ca, trừ khi là có việc gì khẩn cấp giống như ngày hôm nay, còn đâu thì đều hết giờ một cái, người đã mất hút khỏi thế giới ảo, về nhà mình.
Giờ đã quá giờ tan tầm bình thường, Khương Vũ lại vẫn ở lại đây, thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Khương Vũ tức giận trừng mắt nhìn người vừa nói một cái: "Thằng nhóc thối này, còn không cho tôi nhỡ giờ một tí nữa à?"
"Thôi bỏ đi, không ở lại đây nữa, tránh vướng mắt mấy cậu, ai không có lịch trực ban hôm nay thì cũng về sớm đi, phải chú ý nghỉ ngơi..." Khương Vũ vừa đi ra ngoài, vừa cằn nhằn mấy thanh niên ở lại.
Đáp lại ông chính là tiếng cười truyền ra từ trong phòng: "Sếp yên tâm đi, bọn cháu biết rồi. Chú logout rồi đi nghỉ sớm đi, chào em gái Hoài Bích hộ bọn cháu với nhá ~"
"Em gái Hoài Bích" trong miệng bọn họ chính là con gái của Khương Vũ, Khương Hoài Bích, năm nay mới vừa mười bảy, là một cô nhóc lạc quan, hay thích tưởng tượng viển vông.
Nghe cấp dưới nhắc đến con gái của mình, tâm trạng Khương Vũ cũng tốt lên, ông ta bật cười rồi nhanh chóng logout. Nhưng mà chờ logout xong, từ phòng làm việc đi ra, thấy phòng khách nhà mình lanh tanh bành, bùn đất vương vãi, ông ta thực sự không cười nổi nữa.
Khương Vũ đứng đó dùng sức hít thở thật sâu mấy hơi, rồi hét lớn về phía phòng con gái: "Khương Hoài Bích, con ra đây ngay cho ba! ! !"
Một phút trôi qua...
Hai phút trôi qua...
Mãi đến phút thứ ba, ở chỗ khúc quanh mới có một cái đầu nhỏ ló ra, tóc ngắn nhí nhảnh, đáng yêu đến lạ, cộng thêm một đôi mắt to, đang tròn xoe nhìn Khương Vũ, trông rất chi là đáng thương: "Hì hì, ba..."
Nhìn dáng vẻ này của con gái, Khương Vũ cũng thực sự hết cách, cơn tức tan đi hơn nữa, chỉ vào chỗ bùn đất dính trên sàn phòng khách, nói: "Hoài Bích, con muốn trồng rau làm vườn ở nhà, ba với mẹ con không ý kiến, nhưng mà ít nhất con cũng phải trồng được lấy một lần chứ. Từ bấy đến giờ, ba với mẹ con không thấy hạt giống con gieo ra được nửa cái mầm, ngay cả cây trồng mua trực tiếp từ hành tinh nông nghiệp về cũng không sống nổi lấy ba hôm... Trồng không được thì cũng thôi đi, ít nhất con cũng phải dọn sạch bùn đất dây ra nhà đi chứ... Thực sự, quá bẩn thỉu, bừa bộn!"
Nói hối hận thì đúng là có một chút hối hận, biết thế ban đầu ông đã không đồng ý để con gái mình trồng rau làm vườn rồi. Nhưng hứa rồi thì phải đành chịu thôi chứ biết làm sao, mỗi này nhìn con gái bận tới bận lui, ra ra vào vào cũng thú vị lắm, có điều Khương Vũ với vợ thực sự không ngờ, con gái nhà mình lại là sát thủ cây trồng. Cây nào qua tay con bé, thì giỏi lắm cũng chỉ trụ được ba ngày.
Sắp qua nửa năm rồi, nói là trồng rau với làm vườn nhưng chưa thấy cái thành phẩm nào ra lò ra.
Có lúc, Khương Vũ và vợ cũng âm thầm đoán thử, không biết chừng nào con gái mới thôi mấy ý tưởng hoang đường nay đi, có thời gian, lên mạng chơi game không hơn à?
Tốt xấu gì ba ruột của nó cũng là một trong những người phụ trách "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" cơ mà.
Khương Vũ nói xong thì rất nhanh đã hối hận. Trước giờ cứ hễ ông nói với con gái như vậy xong, kiểu gì nó cũng dỗi ông, nói ba mẹ không hiểu mình, không cổ vũ mình thực hiện lý tưởng của bản thân. Thí nghiệm nó đang làm, chính là tương lai của khắp vũ trụ đó!
Thế nhưng lần này, Khương Hoài Bích lại chậm rì rì đi ra, trên mặt không có chút gì là hờn dỗi. Trái lại còn trông như đã tiếp thu, gật đầu nói: "Ba, ba nói đúng, lát nữa con sẽ dọn dẹp sạch sẽ lại phòng khách, ba với mẹ không cần giúp con."
"Con..." Khương Vũ nghẹn họng, không biết có phải con gái mình chịu đả kích gì ở đâu không.
Khương Hoài Bích nói tiếp: "Hạt giống trong chậu hoa con đã xử lý xong hết rồi. Sau này, e là sẽ rất lâu không cần dùng tới bọn nó. Ba, giờ con đã có mục tiêu mới cho mình rồi!"
"Mục tiêu gì?" Khương Vũ vô thức hỏi theo bản năng.
"Đó chính là, nhất định có một ngày con sẽ cướp được tiêu chuẩn đăng nhập của Vùng đất điền viên", sau đó vào game trồng trọt canh tác! Con hỏi thăm rồi, trong game này, không cần biết là gieo hạt thế nào, cây đều sống được hết."
Thiếu nữ siết chặt nắm đấm, hai mắt tỏa sáng: "Con không tin, đến cả như vậy rồi mà con cũng làm ch.ết được cây!"
Nghe đến bốn chữ quen thuộc kia, Khương Vũ ngây ra. Sao từ công ty về đến nhà rồi mà ông ta vẫn nghe được cái tên "Vùng đất điền viên" này thế? Trò chơi này thực sự hấp dẫn đến vậy sao?