Chương 30: C30: Chương 55 + Chương 56
Edit: Nhật Nhật
...
"Anh." Mạc Tụng lên tiếng chào hỏi, "Anh Tịch, anh Kỳ nữa, sao mọi người cũng tới đây vậy?"
"Ê, thằng nhóc này, rõ ràng là anh hỏi mày trước, sao mày lại hỏi ngược lại anh thế?" Mạc Trúc không khách sáo vỗ lên gáy Mạc Tụng một cái, để y trả lời trước.
Hôm qua Mạc Tụng mới biết được tiêu chuẩn đăng nhập của Mạc Trúc và Quý Anh Kỳ từ đâu tới, trong lòng hô to may mắn, đồng thời cũng thấy rất vui vì có thể cùng chơi game với anh trai mình, vừa lên game đã thêm nick anh trai vào danh sách bạn tốt, cũng biết mấy người họ đều biết thân phận thực sự của Bạch Lê.
Vì vậy, khi giải thích mục đích đến đây của mình, Mạc Tụng cũng nói rất thoải mái: "À, không phải hôm qua em có đến hỏi [Lê Bạch], xin cậu ấy trao quyền phát trực tiếp cho mình đấy còn gì, hôm nay live xong rồi, em muốn tới cám ơn [Lê Bạch] một câu, tiện thể trả lại tiền quà doante cho người ta, giúp cậu ấy trồng trọt gì đó. Em để ý thấy, đất trong sân nhà [Lê Bạch] vẫn chưa khai khẩn xong hết đâu!"
Lời này nói xong, Mạc Tụng lập tức thấy ba cặp mắt đối diện nhìn mình với vẻ hết sức là kỳ dị.
"... Sao vậy? Sao mọi người lại nhìn em như thế?"
"Ha ha!" Cuối cùng vẫn là Hùng Tịch lên tiếng trước, "Vậy cậu có cùng suy nghĩ với bọn anh rồi đấy, bọn anh cũng cố ý tới đây để giúp cậu Bạch mở đất này, kết quả cậu ấy không online, lại đụng trúng cậu. Có đúng không, [Trúc Tử]? [Lắm lời]?"
Nick trong game của Quý Anh Kỳ là [Tôi không lắm lời], thế nhưng mà gọi người gọi cả bốn chữ ra như vậy dài quá, cho nên sau một hồi thương lượng bàn bạc, Hùng Tịch và Mạc Trúc quyết định, chỉ gọi tắt hai chữ phía sau thôi, chính là [Lắm lời]. Kết quả này khiến Quý Anh Kỳ giận đến độ muốn tự kỷ, anh ta nghĩ nát óc, tốn bao nhiêu chất xám mới nghĩ ra được cái tên này, giờ thì hay rồi, ch.ết cứng với cái tên [Lắm lời] này luôn.
Lúc này bị Hùng Tịch nhắc đến, anh ta cũng chỉ hờ hừng phun ra một chữ "Ừ", không muốn nói chuyện tí nào.
Mạc Tụng và Quý Anh Kỳ không thân lắm, gặp mặt ngoài thực tế cũng thấy đối phương lúc nào cũng trầm mặc ít nói, cho nên y nghĩ bản tính người này chính là như vậy, không nhận ra có chỗ nào không đúng cả.
Thậm chí trong lòng còn len lén nói nhỏ, sao Quý Anh Kỳ lại lấy cho mình cái tên như vậy, cho dù không cố ý thể hiện, bọn họ cũng biết anh ta "Không lắm lời" mà, đây không phải đang làm điều thừa sao?
Sau khi biết ý tưởng của mình trùng hợp cũng đúng với suy nghĩ của anh trai, Mạc Tụng không nhịn được lộ ra ánh mắt nhìn đối thủ cạnh tranh, âm thầm nghĩ xem, ngay mai y có nên đến sớm một chút, ngồi xổm ngoài này rình trước không?
Nói tóm lại, không thể để mấy người bên anh trai cướp mất cơ hội giúp đỡ của y được, ít nhất cũng phải chia đều!
Đúng lúc, mấy người Hùng Tịch cũng có tính toán này.
Nếu Bạch Lê không online, vậy bốn người cũng không tụ tập ở cửa nhà cậu lâu làm gì, trò chuyện một lát xong cũng tản ra.
Tiêu chuẩn đăng nhập vất vả lắm mới có được, sao có thể lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa như trò chuyện tán gẫu chứ?
*
Bạch Lê đã logout một lúc lâu rồi, đương nhiên không biết chuyện xảy ra ngoài cửa nhà mình. Cậu thoát game xong thì ôm Chí Tôn đi ra khỏi khoang trò chơi, hoặc đúng hơn là phải dùng từ "Tha" thì mới thích hợp. Từ cuối tháng trước, phát hiện Chí Tôn lớn lên không ít, thịt trên người cũng không giấu được nữa, gần như là mỗi ngày một khác, bảo là lớn nhanh như gió thổi cũng không ngoa chút nào.
Giờ mới qua có mấy ngày, Bạch Lê đã có cảm giác nhóc con này lớn hơn một vòng. Cứ tiếp tục thế này, lúc chơi game mang theo Chí Tôn vào khoang trò chơi có vẻ không ổn lắm, nói dễ nghe thì là lo lắng ảnh hưởng đến sự phát triển của Chí Tôn, nói khó nghe chút thì là... Bạch Lê ngại chật chội.
"Trước đây nghe mọi người nói Mèo quýt nặng mông, sao đến thời đại vũ trụ rồi, mà hiện tượng này vẫn còn phát sinh? Chẳng nhẽ là vì mình cho Chí Tôn ăn lắm quá à?" Bạch Lê cúi đầu nhéo nhéo nọng thịt dưới cằm Chí Tôn, lại lặng lẽ nhéo eo mình một cái. Cái trước mềm mềm, nhiệt độ hơi cao, còn cái sau... Chỉ có thể nhéo được một chút da, hoàn toàn không dính dáng gì đến chữ "Béo" cả.
Cùng ăn một loại thức ăn mà lại phát triển thành hai dáng vẻ khác nhau, Bạch Lê cho ra kết luận, cậu là thể chất ăn hoài không béo, còn nhóc mèo Chí Tôn này thì chính là thể loại hít không khí cũng tăng cân.
Quả nhiên vẫn là do gien!
Bạch Lê không nhớ rõ lắm, hồi còn trên tiên giới, cậu và đồng nghiệp nuôi thú Noãn Quang, chúng nó có phải cũng dễ phát phì như Chí Tôn không.
Nhưng không cần biết mèo gầy hay mèo béo, có thể giúp chăm sóc cây cối thì chính là một bé mèo tốt.
"Meow?" Chí Tôn đang híp mắt hưởng thụ con người xoa bóp cho mình, lại phát hiện đối phương đột nhiên ngừng động tác trên tay, nó không nhịn được thò đôi măng cụt của mình ra lay lay tay con người, kéo tay Bạch Lê dán lên người mình, thúc giục cậu tiếp tục gãi cằm thịt cho nó.
Đối với suy nghĩ trong lòng con người, nó không hề phát hiện ra, cũng hồn nhiên không biết, cái ngày nó không thể tiếp tục nằm trong khoang trò chơi, nằm ngủ bên cạnh con người không còn xa nữa.
May mắn chính là, nhóc con này đột nhiên tỏ ra dễ thương như vậy không chỉ khiến Bạch Lê một lần nữa giúp nó gãi cằm thịt, còn tạm thời bỏ qua ý tưởng không cho nó vào khoang trò chơi nằm trong đầu.
Bạch Lê lặng lẽ đưa tay áng chừng, hiện giờ Chí Tôn đã dài hơn cẳng tay cậu rồi, trọng lượng chắc tầm khoảng tầm 10 cân, chờ Chí Tôn lớn thêm tí nữa, dài hơn cả cánh tay cậu, cân nặng tăng thêm cỡ năm, mười cân, chờ đến lúc đó rồi hãy không cho nó vào khoang trò chơi nữa, chắc là vẫn được.
Nếu Chí Tôn không lớn đến mức đó thì sẽ tốt hơn, bọn họ có thể duy trì hiện trạng như bây giờ
Lại chơi thêm với Chí Tôn một hồi, Bạch Lê mới vào nhà tắm rửa mặt, thay một bộ quần áo ngủ rộng rãi thoải mái, lười biếng làm ổ trên giường, dùng quang não đăng nhập mạng vũ trụ.
Lúc trưa, cậu có viết thông báo, nhận streamer đăng ký phát sóng cho "Vùng đất điền viên", từ đó đến giờ đã qua nửa ngày, không biết có người nào tới đăng ký không.
Suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu, cậu đã bị một chuỗi dài dằng dặc đầy những tên họ xin đăng ký làm cho giật bắn mình. Kéo xuống dưới cùng trang danh sách, phát hiện có những hơn 500 người đăng ký, số lượng này lên đến tận 1/10 số người chơi trong game bây giờ, quá khoa trương rồi.
Nhưng chờ khi Bạch Lê ngẫu nhiên ấn vào một vài đơn đăng ký, thì phát hiện những người xin livestream trong "Vùng đất điền viên" gửi đơn ở đây không chỉ có người chơi trong game, mà càng nhiều hơn là những người chơi không cướp được tiêu chuẩn game.
"Để tôi tới đi! Tôi chơi game trộm 6, chỉ cần Lê Lê chịu cho tôi một slot đăng nhập, có bảo tôi livestream 24/24 cũng không sao hết, tôi sẽ tự chuẩn bị dịch dinh dưỡng cho khoang trò chơi của mình!"
"Nghe nói Vùng đất điền viên đang nhận đăng ký phát sóng trực tiếp, tôi lập tức bỏ lại khán giả trong phòng live của mình lén lút chạy tới, chỉ cần Lê Lê đồng ý chọn tôi, tôi có thể trả 50% doanh thu là phí sử dụng hình ảnh. [Thẹn thùng.jpg] [Đỏ mặt.jpg] [Xấu hổ.jpg]"
"Trời ạ, đây là cách mới để nhận được tiêu chuẩn đang nhập sao? Tuy chỉ có ba slot, nhưng nhỡ ra được thì sao? Lê Lê, Lê Lê, tôi muốn đăng ký ~(づ  ̄  ̄) づ"
"Xin chào người thiết kế game Vùng đất điền viên, tôi đã đăng ký, số thứ tự là XXXX, hi vọng cậu lập tức chấp thuận đơn đăng ký của tôi, sau đó đưa tôi một slot đăng nhập, mong là cậu đừng có rượu mời không uống, nếu không... Nếu không... Tôi sẽ quỳ xuống van xin cậu ngay tại đây TAT (*Lăn lộn*, Tôi thực sự thèm chơi muốn ch.ết rồi(!"
...
Cũng không biết là do ai đầu têu, những người đến sau gửi đăng ký muốn phát sóng trực tiếp trong trò chơi đều cho là, nếu đơn của mình được nhận thì có thể có một slot đăng nhập. May mà đây chỉ là tin đồn lan truyền trong phạm vi nhỏ, nếu có nhiều người biết hơn, sợ là khu đánh giá game sẽ lại lần nữa dậy sóng.
Bạch Lê vội vội vàng vàng sửa lại quy tắc nhận streamer, bên dưới viết thêm một điều kiện nữa, là phải có tài khoản game rồi mới có thể đăng ký. Sau đó loại hết những đơn đăng ký không đáp ứng được điều kiện này ra. Cậu còn gửi kèm thêm một lời động viên chân thành cho bọn họ, chúc họ lần sau có thể thành công cướp được tiêu chuẩn đăng nhập.
Làm xong những việc này, số đơn đăng ký làm streamer chỉ còn lại hơn ba mươi cái, Bạch Lê thở phào nhẹ nhóm, bắt đầu xem một lượt từ trên xuống dưới.
Cậu chủ yếu xem lý do nộp đơn đăng ký của những người này, cũng chính là nội dung mà họ dự định livestream. Hiện giờ trong game đã có hai streamer rồi, Mạc Tụng live về các hoạt động thường ngày trong game, nội dung gì cũng có, nhưng không chuyên sâu, tập trung quá vào một chủ đề nào. Tống Hân Nhiên live quá trình học nấu ăn của người mới, miễn cưỡng tính vào chủ đề livestream ẩm thực, nhưng theo như Bạch Lê thấy, chủ đề ẩm thực không thể chỉ có một chút nội dung như thế được, tốt nhất nên chọn một streamer có thể bổ sung lẫn nhau cho Tống Hân Nhiên.
Chọn chọn lựa lựa một hồi, vừa lúc có ba đơn đăng ký Bạch Lê thấy khá ấn tượng. Nhìn tên nick trong game của ba người này một lần nữa, cậu nhíu này, trong đó có một người cậu biết, một người khác cũng từng nghe tên, còn người cuối cùng, chính là người mà cậu nghĩ nội dung phát sóng có thể bổ sung lẫn nhau với chủ đề của Tống Hân Nhiên.
Bạch Lê thấy tối nay mình khá may mắn.
Cậu lần lượt liên lạc với ba người này.
"Xin chào, em có ở đó không, có thể giải thích giúp tôi một chút, "Livestream truy tìm báu vật trong game là như thế nào không? Cụ thể là tìm báu vật kiểu gì?"
Đối phương rất nhanh đã nhắn lại.
Hoài Bích: "Là người thiết kế game ạ? Lê Lê? Là người thật luôn sao! ? Chắc chắn là người thật rồi, em có nhận được tin nhắn trong game. Lê Lê hỏi em muốn tìm báu vật gì trong game à, đương nhiên là những món đồ thú vị rồi! Cỏ dại mọc hoang trong đất, cục đá ở ven đường, những cành cây có hình thù khác nhau, chúng nó đều có chỗ đáng yêu riêng của mình, em tin, trong game Vùng đất điền viên, chúng nó không phải không có công dụng gì khác, nói không chừng một ngày nào đó, chúng sẽ phát huy công dụng to lớn của mình! Còn nội dung livestream em muốn làm chính là thông qua quan sát của bản thân, tìm ra chúng nó, cẩn thận thu thập, chờ đến ngày trò chơi cần đến chúng nó!"
Bạch Lê: "..." Sao cậu lại quên mất hành vi kỳ lạ của cô nàng này trong game chứ?
Người chơi mà ngay ngày thứ hai vào game đã mua liền một lúc cả chục cái tủ chứa đồ thì có thể là người đàng hoàng sao? Đương nhiên là không.
Hiểu rồi, cậu hiểu rồi, đây còn không phải là tích trữ đồ theo bản năng sao?
Tuy không biết cô nàng này lấy đâu ra sự tự tin lớn đến thế, nhưng mà một Nông thần có không gian chứa đồ vô cùng rộng lớn, Bạch Lê thật ra cũng hiểu cho hành vi cái gì cũng không nỡ vứt này. Ai mà không thích trong tay mình có nhiều vật tư chứ, ngay cả cậu cũng vậy thôi, không phải cậu cũng đang tích một đống cơm hộp thần bếp làm cho đây à? À, không đúng, đấy phải gọi là để thỏa mãn tâm hồn ăn uống chứ...
Nói tóm lại, đồ tốt có bao nhiêu cũng không ngại nhiều.
"Xin chào, tôi đúng là người thiết kế trò chơi Vùng đất điền viên, ý của em, tôi đã hiểu được rồi, chính là tích trữ tất cả những đồ vật mà em cảm thấy có ích đúng không, tôi cảm thấy suy nghĩ của em rất thú vị, nếu em không còn thắc mắc nào khác, vậy chúng ta có thể ký trước một bản hợp đồng ngắn hạn, phí sử dụng hình ảnh trong game là 5%, chế độ đồng bộ khứu giác và vị giác chỉ có thể mở 30%, em có ý kiến gì về những điều khoản này không?"
Hoài Bích: "Không có không có, không có ý kiến nào hết! Lê Lê, anh thực sự muốn chọn em à? Em em em... Thực ra em chỉ định đăng ký thử cho vui thôi, một chút kinh nghiệm livestream cũng không có, vậy không phải làm lãng phí suất phát sóng này rồi sao? Cắn móng tay.jpg"
Khương Hoài Bích đầu tiên là vui mừng, cảm thấy đơn đăng ký của mình được chọn là một việc quá thần kỳ. Nhưng mà cảm xúc vui mừng qua đi, đặc biệt là khi Bạch Lê đưa ra yêu cầu ký hợp đồng, cô lại đột nhiên cảm thấy không tự tin lắm, hoài nghi suy nghĩ này của mình chỉ là do nhất thời nổi hứng, chờ hứng thú ban đầu qua đi, cô lại không có nhiệt tình với chuyện livestream, vậy không phải là lãng phí ý tốt của Bạch Lê sao?
Bạch Lê đọc tin nhắn trả lời của co nàng, mỉm cười đáp: "Không sao đâu, ai mới đầu mà chả không có kinh nghiệm chứ, em cứ nghĩ là mình đang ở trong game chơi một trò chơi khác thôi, thử trải nghiệm một thời gian xem sao, nếu sau này vẫn cảm thấy không thích hợp thì nói lại với tôi, tôi tuyển streamer mới là được."
Ôi chao, ngữ khí của người thiết kế thiệt là dịu dàng quá đi. Khương Hoài Bích cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình có hơi rung rinh, tâm trạng lo lắng ban đầu cũng thoáng bình tĩnh lại.
Đã nói đến vậy rồi, Khương Hoài Bích cũng không định từ chối nữa, cắn răng đồng ý nhận công việc này. Chờ ký hợp đồng xong, mọi chuyện đã lắng lại, cuộc trò chuyện của hai người cũng đi vào ngõ cụt.
Trước màn hình, Khương Hoài Bích yên lặng nhìn khung chat, vô thức ɭϊếʍƈ môi một cái, cảm thấy mình nên nói thêm cái gì đó.
Nói là "Cám ơn sếp đã coi trọng. Chúc sếp phát tài phát lộc" à?
Hay nói là "Sếp đúng là người tốt, em mãi mãi là fan của anh"?
Khương Hoài Bích lắc đầu, lắc rơi hai câu này ra khỏi não mình, lựa chọn cách thức đơn giả mộc mạc nhất để kết thúc cuộc trò chuyện này: "Cám ơn Lê Lê, sau này, nếu có cơ hội, em có thể nói cám ơn trực tiếp với anh không? ^ _ ^"
Nhắn xong câu này, Khương Hoài Bích thở phào nhẹ nhõm, theo suy nghĩ của cô, bến đối diện sẽ nhắn lại một câu, kiểu như "Không cần cám ơn, chỉ là chuyện nhỏ thôi" v.v... Sau đó bọn họ có thể kết thúc cuộc nói chuyện này một cách hết sức tự nhiên.
Màn hình hiển thị đối phương đang nhập văn bản...
"Không có gì."
Đúng đúng, chính là như vậy, nói thêm một câu nữa là có thể bái bai rồi! Khương Hoài Bích ở trong lòng phất cờ cổ vũ cho đối phương.
"Không cần cảm ơn, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều."
Hả? ? Chuyện gì xảy ra vậy, này là có ý gì? Não Khương Hoài Bích kẹt cứng, nhất thời không nghĩ ra mình nên phản ứng lại thế nào.
Bên kia lại nhắn thêm một câu nữa.
"Tôi là hàng xóm của em, [Lê Bạch] ^ _ ^"
Khương Hoài Bích: .........
Khương Hoài Bích: ! ! ! ? ? ?
---o0o---
Chương 56
Mười một rưỡi đêm, nhà họ Khương.
Đối với một người quan tâm đến sức khỏe như Khương Vũ, giờ này mọi khi chính là giờ ngủ của ông. Ngày thường, giờ này ông đã sớm say giấc, đi đánh cờ với Chu Công [ ] rồi.
Tuy nhiên, hai ngày nay là tình huống đặc biệt, cô con gái cưng của ông là Khương Hoài Bích bất ngờ cướp được tiêu chuẩn đăng nhập vào "Vùng đất điền viên", và thế là, kể từ giờ phút đó, cô nàng bắt đầu ngâm mình trong game, quên ăn quên ngủ, mỗi lần muốn giục con gái logout, ông và vợ đều phải bỏ ra không ít công sức.
Nửa tiếng trước, Khương Vũ phải khuyên can hết nước hết cái mới kéo được Khương Hoài Bích logout, cứ nghĩ tối nay mình cuối cùng cũng có thể đi ngủ sớm một chút, ai ngờ từ phòng ngủ con gái lại đột nhiên có tiếng hét kinh hãi vang lên.
Không chút do dự, ông và vợ lập tức nhảy xuống khỏi giường, không kịp thay quần áo đã xông về phía phòng con gái. Chờ mở được cửa, thì thấy con gái nhà mình đang chôn cả người trong chăn, hình hình dáng bên ngoài chăn thì chắc là đang nằm úp sấp.
Khương Vũ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng đã thấy đau đớn, nhắc vợ nhanh nhanh kéo con gái ra khỏi chăn, mình thì đứng bên cạnh giường, nhẹ giọng an ủi dỗ dành: "Hoài Bích à, có chuyện gì thế con, nói cho ba với mẹ nghe xem nào, có gì ba mẹ nghĩ cách cho con, được không?"
"Hức..." Tiếng nức nở của Khương Hoài Bích từ trong chăn truyền ra, khiến người bên ngoài nghe mà càng thêm lo lắng.
Nhưng tuy cô không nói tiếng nào, mẹ Khương vẫn cẩn thận nhấc một góc chăn lên, hé ra gương mặt đỏ bừng của Khương Hoài Bích.
Khương Vũ sốt ruột hỏi: "Hoài Bích, con sốt đấy à, sao mặt lại đỏ thế? ?"
"Đúng vậy, nếu bị sốt thì phải nhanh đi uống thuốc." Trên mặt mẹ Khương cũng lộ vẻ lo lắng, muốn đứng lên ra ngoài tìm thuốc cho con gái.
Linh hồn vừa thoát xác của Khương Hoài Bích cuối cùng cũng trở về cơ thể, sau đó phát hiện mình đang cùng ba mẹ mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ba mẹ, hai người... Vào phòng con làm gì thế?" Khương Hoài Bích không hiểu gì nhìn hai người, hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến hành vi rút dây mạng bỏ trốn của mình, cô lại có xúc động muốn che mặt.
Khương Vũ tức đến bật cười: "Còn hỏi ba mẹ tới làm gì à? Sao con không nghĩ xem vừa rồi mình đã làm gì hả? Xem dáng vẻ này thì chắc con không có việc gì đúng không, thế sao mặt lại đỏ như vậy, có phải đã làm chuyện xấu gì không?"
"Hứ, con không có làm chuyện xấu gì hết..." Khương Hoài Bích khóc không ra nước mắt, "Chỉ là ban nãy con vừa bị xử tử tại trận thôi, con không biết ngày mai nên dùng thái độ như thế nào để online nữa..."
Cô có ch.ết cũng không ngờ được là, hàng xóm của mình, anh đại mà cô nghĩ có tay nghề trồng trọt cực đỉnh, lại chính là người thiết kế trò chơi. Giờ nghĩ lại, chuyện này cũng không phải quá đột ngột, chỉ có người thiết kế game biết trồng trọt, thì mới tạo ra được một game thú vị như vậy, đây không phải rất hợp lý sao?
Cô hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, vừa rồi Lê Lê, à không [Lê Bạch] cố ý nói rõ thân phận của mình, chính là vì muốn trêu chọc cô, hức hức.
"Ồ hố, con không muốn chơi game nữa hả? Vậy thì tốt, hai ngày nay con chơi muốn điên luôn rồi, không bằng nghỉ chơi một hôm? Hoa màu con trồng trong game, không onl một ngày chắc cũng không ch.ết đâu nhỉ?" Khương Vũ lập tức hăng hái, hoàn toàn làm lơ nguyên nhân khiến Khương Hoài Bích bị xử tử lại trận, vui mừng hớn hở đóng góp ý kiến.
"Không được!" Khương Hoài Bích lắc đầu như trống bỏi, "Trò chơi vẫn phải chơi! Hơn nữa, con vừa mới ký hợp đồng phát sóng trực tiếp trong game đây này, kể từ ngày mai, con chính là streamer chính thức của Vùng đất điền viên rồi! Ba mẹ, ngay mai hai người nhớ đến cổ vũ cho con đấy, nhớ ~"
Nói xong, không chờ ba mẹ mình kịp phản ứng, Khương Hoài Bích đã hạ lệnh đuổi khách: "Được rồi được rồi, chỗ con không có việc gì, ba mẹ nhanh về đi ngủ đi, con cũng muốn đi ngủ, chuẩn bị tinh thần ngày mai còn livestream nữa, hì hì!"
Nói xong, lập tức kéo chăn đắp lên người, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen lay láy, chớp chớp nhìn chằm chằm ba mẹ mình, chờ họ đi ra.
Khương Vũ: "..."
Mẹ Khương: "..."
Hai vợ chồng ra khỏi phòng ngủ của con gái, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô nàng, mãi đến khi đã về đến phòng ngủ của mình, họ mới lên tiếng nói chuyện.
"Ông Khương này, ban nãy có phải Hoài Bích nói, ngày mai nó sẽ livestream trên game không?" Mẹ Khương hoài nghi vừa rồi mình nghe nhầm, bằng không thì, sao đứa con gái một lòng chỉ biết cho trồng trọt của bà, đột nhiên lại có công việc rồi?
"... Tôi cũng nghe được chuyện này, chắc là không sai đâu." Khương Vũ trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Không biết con nhóc này nghĩ gì trong đầu nữa, cứ luôn hứng lên là làm như vậy đấy. Thôi, sáng mai hỏi xem số phòng phát sóng trực tiếp của nó là bao nhiêu, đến lúc đó vào xem, coi như cổ vũ động viên cho con bé một chút."
"Ừ, tôi thấy thế cũng được, cứ quyết vậy đi!" Mẹ Khương không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Đêm dần khuya, một hồi huyên náo ngắn ngủi qua đi, nhà họ Khương lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh.
*
Ở một đầu khác, Bạch Lê nổi hứng trêu chọc xong, thấy avatar của đối phương lập tức tối sầm thì ngại ngùng gãi gãi mũi.
Thầm nghĩ chờ đến sáng mai lại đi nói xin lỗi cô nàng vậy.
Điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cậu tiếp tục liên lạc với người tiếp theo.
"Xin chào..." Nội dung tin nhắn gửi cho người thứ hai cũng không có khác biệt gì, tương tự như cái Bạch Lê gửi cho Khương Hoài Bích vừa rồi.
Bên kia rất nhanh đã trả lời lại.
Xới cho tôi bát cơm: "Xin chào, tên tôi là Trịnh Dịch, việc Phục chế kiến trúc cổ tôi điền trong đơn đăng ký chỉ mới là ý tưởng sơ bộ thôi. Ngoài hiện thực, tôi là một nhân viên bình thường trong Viện nghiên cứu Đế quốc, bình thường thích nghiên cứu một ít sách cổ, đối với việc chế tác đồ thủ công đặc biệt có hứng thú, nhất là về kiến trúc cổ... Nếu có thể, tôi muốn phục chế lại những kiến trúc kia ở trong game, cho dù không thành công cũng không sao hết."
Đây là lần đầu tiên Bạch Lê nghe thấy có một người dân vũ trụ nói với mình, họ thích nghiên cứu tài liệu cổ, trong suy nghĩ của cậu, người như vậy thực sự rất hiếm thấy. Mà đối phương lại nói muốn ở trong game có bối cảnh cổ đại, phục chế lại các kiến trúc cổ, cậu nghe vậy thì không hề khó chịu chút nào, trái lại còn cảm thấy ý tưởng này cần được khuyến khích nhiều hơn.
Nhưng vấn đề không phải là không có. Cậu nghĩ một chút rồi nhắn lại cho đối phương: "Anh Trịnh, tôi nghĩ anh cũng biết, hiện giờ mọi người không quá coi trọng đến lịch sử thời kỳ Trái Đất cổ, thậm chí là còn không thể hiểu được, nếu dùng chủ đề này để phát trực tiếp, rất có thể sẽ không thu hút được nhiều khán giả, như vậy anh cũng không thấy bận tâm sao?"
Trình Dịch: "Chuyện này có vấn đề gì đâu, trên thực tế, chỉ cần có một người muốn xem, vậy tôi sẽ vẫn tiếp tục livestream. Cậu Bạch, nói ra có thể sẽ khiến cậu chê cười, thực ra trong lòng tôi luôn có một mong ước, đó chính là hy vọng sẽ có nhiều người hơn, chủ động nhớ về quá khứ, khám phá ra vẻ đẹp của lịch sử... Chúng ta có quá nhiều quá nhiều văn hóa đã bị chôn vùi trong dòng chảy của thời gian, giờ khó lắm mới có được hòa bình, thỉnh thoảng nghiên cứu về lịch sử một chút, cũng không có gì là không tốt."
Lời này Bạch Lê rất tán thành, thấy Trình Dịch đã quyết tâm, cũng có tính toán của bản thân, hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi ký hợp đồng livestream.
"Đúng rồi, nếu sau này ở trong game có gặp vấn đề gì khó khăn, anh có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cùng anh nghĩ cách." Bạch Lê nói.
"Cám ơn." Trình Dịch cảm ơn một tiếng, lại nói, "Cậu Bạch, trò chơi của cậu cho người chơi rất nhiều không gian phát huy, tôi đã thử qua, ngay cả gỗ cần dùng cũng có thể thông qua kỹ năng thu thập để kiếm được, đá có thể đào được ngẫu nhiên trong hầm mỏ, xác suất đào được cũng rất lớn, về phương diện vật liệu tôi không có chút lo lắng nào. Chỉ là, liên quan đến nhà ở của trưởng thôn, tôi muốn biết liệu thành phẩm cuối cùng có giống như trong bức ảnh mà cậu cung cấp hay không, nếu giống, vậy sau này người chơi có thể vào nhà trưởng thôn để tham quan không?"
Trình Dịch nhớ lại cảm giác chấn động khi mình nhìn thấy bốn bức ảnh kia, nhất là hai tấm ảnh phía sau. Thiết kế theo đuổi sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên, mỗi một viên gạch, hàng ngói đều đạt đến sự hoàn hảo của thiết kế, khiến anh ta không nhịn được đắm chìm vào trong đó, giống như hình dung về nhà cổ trong đầu anh ta khi xem tài liệu được hiện thực hóa. Kể từ lúc đó, ý nghĩ muốn tự mình xây dựng một ngôi nhà theo lối kiến trúc cổ trong game cứ luôn choán hết tâm trí Trịnh Dịch.
"Cái này thì anh yên tâm." Bạch Lê cười nói, "Tôi đảm bảo sẽ giống hình như đúc. Hơn nữa, sau khi nhà ở xây dựng xong, cũng không có hạn chế người chơi ra vào. Nhưng mà sau này NPC cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi cho mình, cũng chính là buổi tối, đến lúc đó không nên tới quấy rầy vẫn tốt hơn."
Tin nhắn trả lời này... Coi như là đã spoil trước rất nhiều rồi. Trước màn hình giả lập, Trịnh Dịch nhìn văn bản bên trong khung chat, khẽ cong môi cười, có người hé cửa phòng làm việc, thò đầu vào vẫy vẫy tay với anh ta, dùng khẩu hình nói đã đến giờ đi họp. Trịch Dịch day day thái dương, chào tạm biệt với Bạch Lê, thu dọn đồ đạc trên bàn cho gọn gàng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa, trợ lý vẫn đứng chờ người đi ra, thấy bọng mắt thâm quầng của đối phương thì không nhịn được mở miệng khuyên nhủ: "Sếp, không thì sếp đi nghỉ một lúc trước đi, ngành này của chúng ta không quá quan trọng, cho dù có cho ra kết quả sớm trước thời hạn cũng không ai để ý đâu... Sếp ngày nào cũng ở lại cơ quan, ngủ cũng không ngủ, thân thể sớm muộn gì cũng có chuyện..."
Tiếng khuyên bảo của trợ lý càng lúc càng nhỏ, cậu ta biết lời này của mình sếp sẽ không nghe, những vẫn không nhịn được muốn nói ra. Sếp đối với nhân viên rất tốt, nhưng đối với bản thân lại yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Cấp trên tốt như vậy, sao nhân viên bên dưới lại không lo lắng được chứ.
Trợ lý đã có thể đoán trước được kết quả của cuộc nói chuyện này, đối phương nhất định sẽ từ chối lời đề nghị của cậu ta, còn nói thân thể mình không có vấn đề gì, có thể tiếp tục làm việc.
Sau đó cậu ta thấy Trịnh Dịch quay đầu lại, nhàn nhạt nói đồng ý: "Ừ, cậu nói đúng, tôi quả thực lên nghỉ ngơi một thời gian gian. Chờ lát nữa họp xong, cậu xem giúp tôi xem mấy năm vừa rồi tôi còn bao nhiêu ngày phép, lấy ra dùng trước đi."
Nói xong, cũng mặc kệ cậu trợ lý đang ngây ra như phỗng kia sẽ có phản ứng như thế nào, đi thẳng về phía phòng họp.
Phía sau, quả nhiên là khuôn mặt ngơ ngác mắt chữ A mồm chữ O của trợ lý.
Tâm trạng Trịnh Dịch không tệ, cảm thấy nhân dịp nghỉ phép lần này, làm thêm nghề phụ cũng là lựa chọn không tồi.
*
Trong lúc "Nhân viên bình thường" của Viện nghiên cứu Đế quốc chạy đi họp vào lúc đêm hôm khuya khoắt, Bạch Lê cuối cùng cũng liên hệ tới người cuối cùng trong danh sách lựa chọn.
Tuy nhiên, câu đầu tiên mà đối phương gửi tới lại khiến cậu có hơi băn khoăn, không biết làm sao mới tốt.
Mơ về ngôi sao xưa: "Chào người thiết kế, tôi là Ôn Thần, là một streamer ẩm thực của Youhu Live, phụ trách hướng dẫn người xem nấu ăn. Nếu cần, cậu có thể lên Youhu Live tìm tên của tôi để kiểm tra."
Bạch Lê thực sự đi tìm thử, trong phòng phát sóng trực tiếp có chiếu lại mấy buổi livestream trước đó, thanh niên có vẻ ngoài hiền lành thân thiện nghiêm túc nói cho khán giả biết linh cảm của mình đến từ đâu, tìm tòi trong tài liệu cổ, liệt kê những nguyên liệu cần có, có thể nói là điển hình của kiểu người tri kỷ. Bạch Lê cảm thấy, nội dung livestream của đối phương không có vấn đề gì, chỉ có đúng một điều, chính là khán giả theo dõi live không nhiều.
Cậu nghĩ, nếu Ôn thần livestream trong "Vùng đất điền viên", tình huống có lẽ sẽ rất khác. Chỉ tính riêng những loại rau dưa hoa quả có hương vị thơm ngon hơn trong thực tế rất nhiều, đã có thể kéo cho đối phương một lượng lớn người xem rồi.
Tiếc là, Tống Hân Nhiên đã phát sóng nội dung tương quan sớm hơn đối phương một bước. Nếu hai người họ livestream cùng lúc, Tống Hân Nhiên kiểu gì cũng yếu thế hơn người này. Bạch Lê thừa nhận mình có hơi bao che thiên vị người nhà, đối với Ôn Thần chưa tiếp xúc bao giờ, cậu càng có xu hướng đứng về phe Tống Hân Nhiên, cho dù kiếm được ít tiền hơn, cậu cũng chấp nhận.
Số tiền hụt đi kia, cậu chỉ cần lên mấy vật phẩm mới trong khu mua sắm game là đã có thể kiếm bù lại rồi.
Vừa định từ chối đối phương, Ôn Thần lại dường như nhìn ra được sự do dự của Bạch Lê, lại nhắn một tin tới: "Nhưng lần này, tôi muốn thay đổi nội dung phát sóng của mình, từ tự mình nấu ăn chuyển thành đánh giá, nhận xét món ngon, tôi hi vọng thông qua việc làm này của mình, khiến càng nhiều người cảm nhận được sức hấp dẫn của ẩm thực."
Bạch Lê nghĩ thầm, ý tưởng của anh thì hay đấy, nhưng trước đó, tốt nhất anh nên chuyển nhà trước đã, không có tôi sợ mấy khán giả có thể nhìn được, nếm lại chỉ nếm được có chút chút kia sẽ đến tận nhà đòi đánh người...
_____________________
[ ] Chu Công (周公), tên thật là Cơ Đán (姬旦), còn gọi là Thúc Đán (叔旦), Chu Đán (週旦) hay Chu Văn công (周文公), là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.
Sau khi Chu Vũ Vương ch.ết, Cơ Đán đã giúp Tân vương là Chu Thành vương xây dựng và phát triển nhà Chu. Hình ảnh của ông tiêu biểu cho tấm lòng trung quân phò chúa, không sinh dị tâm, thường được hậu thế về sau nhắc đến cùng với Y Doãn nhà Thương. Nhà Chu dưới sự nhiếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền Văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của Văn minh Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công, quên đi cái tên Cơ Đán, khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Thời kì Võ Tắc Thiên, ông được truy thành Bao Đức vương (褒德王), Tống Chân Tông cải truy thành Văn Hiến vương (文憲王). Hậu thế về sau thường gọi ông với cái tên Nguyên Thánh (元聖). Ông cũng là 1 trong 41 vị công thần được thờ tại Đế vương miếu (được nhà Minh, nhà Thanh xây dựng, trong đó có thờ 41 vị công thần được đánh giá là tài năng và tận trung nhất qua các triều đại).
Khổng Tử là thánh nhân cổ đại rất được tôn kính, trong Luận ngữ cũng có đoạn viêt " thậm hề ngô suy dã! Cửu hỹ ngộ bất phụ mộng kiến Chu Công!" (Đáng thương thay! Đạo của ta suy rồi! Đã lâu ta không còn mơ thấy Chu Công nữa!).
(Cho nên sau này khi nhắc đến Chu Công người ta thường nghĩ đến giấc mơ, mà muốn mơ thì phải ngủ ấy)