Chương 59: C59: Chương 113 + Chương 114
Edit: Nhật Nhật
...
Kể từ khi trưởng thôn dời tiệm của mình từ phía ngoài vào trung tâm làng, chỗ cửa thôn gần như bỏ trống. Trong game cứ đến tối, là người chơi sẽ ra đó bày sạp họp chợ đêm, còn ban ngày thì đại khái đều không có ai.
Nhưng từ hôm nay trở đi, tình hình đã không giống như vậy nữa.
[Cải Thìa] là một người chơi mới bình thường trong "Vùng đất điền viên". Hoặc nên nói, trải qua hơn nửa tháng chơi đùa không phân ngày đêm, cô đã biến thành một người chơi kinh nghiệm phong phú, ngoại trừ việc level của nhân vật tạm thời không đuổi kịp nhóm người chơi vào game đầu tiên ra, những phương diện khác cô tự nhận mình không hề thua kém gì họ.
Nếu nhất định muốn nói có gì khác thì chính là trong năm nghìn game thủ, cô thực sự quá mức bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Từ ngày đầu tiên vào game, mở gói quà nạp lần đầu không được nông cụ vàng, đến việc mua nước suối thần kỳ cũng chỉ mở được dưới mức trung bình, số giỏ thực phẩm được mua mỗi ngày thì mở ra kiểu gì cũng bị lặp mấy món, cắn răng mua mấy hộp trang phục bất ngờ thì chỉ có thể mở được mấy phụ kiện lẻ tẻ...
Nói tóm lại, cô là một người chơi đen đủi, vận may không bao giờ online.
Nhưng cô vẫn yêu thích "Vùng đất điền viên" như cũ!
Ngày ngày cần cù chăm chỉ trồng trọt, hoa màu thu hoạch được thì bán hết cho "Quầy thu mua nông sản" trước cửa nhà trưởng thôn, nhận về càng nhiều tiền đồng. Tiền tích góp được dùng để nâng cấp nhà nhỏ của mình, tỉ mỉ trang trí một phen, mỗi ngày đều có thêm những món đồ trang trí nhỏ nhỏ xinh xinh cho căn nhà. Lúc nhàn rỗi, cô còn có thể đi dạo ven theo bờ sông, không thì vào rừng chơi, hay là câu cá, thu thập vật phẩm, tóm lại, luôn có chuyện để cô làm.
[Cải Thìa] rất hài lòng với trạng thái này của mình, cũng lặp đi lặp lại những hoạt động đó không biết mệt.
Khi hoạt động tháng 2 của trò chơi diễn ra, cô cũng tích cực tham dự, liều mạng già của mình, kiếm được hơn 800 điểm tích lũy. Lần này, thần may mắn cuối cùng cũng mỉm cười với cô, giữa mấy nghìn đối thủ cạnh tranh, cô lại may mắn chộp được một trong 50 chiếc "Xe đạp"! !
[Cải Thìa] là một cô gái không thích vận động, tuy rất thích phong cảnh trong game, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cằn nhằn, nói, sau khi nâng cấp bản đồ game trở nên rộng hơn, chỗ muốn đến đang gần nay lại thành xa. Vì thế, lúc nhìn thấy vật phẩm tương đương phương tiện giao thông trong bảng đổi điểm xong, cô đã hạ quyết tâm muốn giành lấy một chiếc xe đạp.
Trước đó, cô không hề biết "Xe đạp" trông như thế nào, nhìn thấy tên của nó có một chữ "Xe" thì đoán có lẽ thứ này dùng để tăng nhanh tốc độ di chuyển của người chơi. Sau đó, cô lên mạng vũ trụ tìm tòi một phen, phát hiện lịch sử thời Trái Đất cổ có ghi chép lại, con người đúng là từng dùng xe đạp làm phương tiện thay thế cho đi bộ thì lại càng thấy an tâm hơn, giữ vững ý định đổi xe đạp của mình.
Bây giờ, xe đạp đã thành công lấy về tay, cô cũng nên làm quen phương pháp sử dụng của xe này một chút.
[Cải Thìa] dự định đi ra cửa "Thôn Nấm" của bọn họ luyện tập. Đối với việc nhanh chóng học được cách đi xe đạp, [Cải Thìa] cảm thấy vô cùng tự tin. Lúc tìm tư liệu trên mạng vũ trụ, cô không chỉ tìm được tài liệu văn bản, mà còn kiếm được không ít tranh ảnh minh họa.
Chỉ tiếc là không có video, nếu không đã có thể nhìn thấy thao tác cụ thể của từng bước rồi. Nhưng mà không sao hết, chỉ xem ảnh thôi là cũng đủ rồi. [Cải Thìa] thầm nghĩ trong lòng.
Xem tư liệu lịch sử xong, [Cải Thìa] biết hình tam giác bọc đệm mềm trên xe đạp chính là chỗ để ngồi, giữa hai bánh xe có một cái bàn đạp, chân phải đặt ở đó không ngừng đạp, xe mới có thể dịch chuyển. Còn khoảng không gian giữa chỗ ngồi và tay lái, với gác ba ga phía bên trên bánh sau thì có thể chở người, có vài bức ảnh cũ, người đi xe đạp bên trong còn có thể chở cùng lúc bốn người liền!
Thật sự là một phương tiện giao thông tuyệt vời!
Lúc [Cải Thìa] đến được cửa thôn thì phát hiện ở đó đã có không ít người. Bọn họ đều có một điểm chung với cô, đó chính là đều sở hữu một chiếc xe đạp đen gióng ngang. Hiển nhiên, bọn họ đều có chung một suy nghĩ, chính là tới khu đất trống ngoài cửa thôn tập xe.
Nhưng mà, mọi chuyện không giống như cô tưởng tượng, những người chơi may mắn cướp được xe đạp này, trên mặt không những không có nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm, trái lại ai nấy đều mặt ủ mày chau, thỉnh thoảng lại thở dài, tư thế dắt xe nhìn rất thành thạo, nhưng nếu chỉ nhìn bóng lưng thì đều sẽ nghĩ bọn họ dường như đã mất hết sức sống, hoặc là vừa mất sổ gạo,
Nói tóm lại, không khí ở đây vô cùng nặng nề.
[Cải Thìa] đến trễ, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, thấy gần đó có cô em mà mình quen đang đứng hóng hớt, bèn chạy tới hỏi thăm xem, mấy người này bị làm sao.
Cô em kia vừa nghe [Cải Thìa] cũng cướp được xe đạp quý hiếm, trên mặt hoàn toàn không có chút ước ao hâm mộ nào, trái lại còn tỏ ra đồng tình, vỗ vỗ vai [Cải Thìa], an ủi: "Bà chị cũng đừng buồn, là người ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm, may là đây chỉ là trong game, vẫn còn cơ hội làm lại, lần sau nhớ phải đề cao cảnh giác, chọn vật phẩm nào thực tế một chút!"
[Cải Thìa]: "? ? ? ?" Trong đôi mắt nhỏ là mấy dấu chấm hỏi thiệt to.
"Ơ này! ? Em đang nói cái gì đấy, sao chị nghe chả hiểu tí vào vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chị làm sai lúc nào, vật phẩm thực tế hơn là sao?"
"Hở? [Cải], chị vẫn chưa biết gì à?" Cô em bây giờ mới hiểu, [Cải Thìa] thực sự là không biết gì cả, vì thế thở dài chỉ về phía đám người cách đó không xa, giải thích tỉ mỉ hơn, "Chị còn chưa phát hiện ra à, bọn họ đều giống chị, đến đây để tập xe đấy, nhưng mà không hiểu làm sao, không cần biết bọn họ cố gắng thế nào, thì đều không học đi xe đạp được, không phải lên một cái là ngã sấp mặt luôn, thì đi cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải bất cẩn tông trúng người khác, thì cũng lao đầu xuống sông... Cho nên ấy à, mọi người đổi xe đạp về, rất có thể đã lãng phí số điểm tích lũy kia một cách vô ích! Xe đạp này căn bản không thể dùng được, chỉ có thể để trong ba lô, hoặc ném trong góc nhà để cho bụi nó phủ thôi!"
[Cải Thìa] không tin, hai mắt trừng lớn: "Sao lại không thể học được! Chị còn đặc biệt đi tìm kiếm tư liệu để nghiên cứu đây, xe đạp này chính là phương tiện giao thông thời Trái Đất cổ, sao chúng ta lại không học đi được chứ? Hơn nữa, chị tin, người thiết kế game nhất định không lấy đồ vật người chơi không dùng được ra để làm phần thưởng dâu, bọn họ không học được, nhất định là do họ quá ngốc!"
Để bảo vệ tựa game số 1 trong lòng mình, [Cải Thìa] lập tức chĩa mũi dùi về phía "Đám người chơi ngốc nghếch không học được cách đi xe" ở bên kia.
Cô em kia thấy bà chị mình phản ứng như vậy, thì thở dài thườn thượt, ném qua một ánh mắt "Chị đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", một tay làm động tác "Mời", nói: "Chị cứ không tin đi, tự mình thử xem là biết em nói có đúng hay không ngay mà."
"Hừ, thử thì thử! Em cứ đứng đó mà xem, chị nhất định sẽ học đi được ngay thôi!" [Cải Thìa] phồng má, nói cô em mình đừng có đi đâu cả, cứ đứng đó mà nhìn, sau đó hùng dũng hiên ngang đi ra sân tập.
Quần chúng ăn dưa gần đó nghe hai người nói chuyện thì đều lộ ra biểu cảm chờ xem chuyện vui.
"Nhìn đi nhìn đi, lại thêm một người nữa không chịu tin, đây là người thứ mười mấy của hôm nay rồi? Trước khi đi lên tập ai mà không thốt ra mấy lời oai như cóc đấy chứ, kết cục cuối cùng còn không phải khóc ròng hoặc nuốt nước mắt tiếp tục tập à?"
"Ôi, người trẻ tuổi, tính tình lúc nào cũng ương ngạnh vậy đấy!"
"Ha ha ha, đừng tưởng nói vậy thì tôi không nghe ra ông đang cười trên nỗi đau khổ của người khác nhé, rõ ràng trong lòng đang mừng thầm, thế mà còn nói như cảm thông lắm ý, không thành thật tí nào!"
"Chậc, nói cái gì mà thành thật với không thành thật chứ, mấy anh em ta ở đây, đều không phải vì muốn xem trò vui sao? Trước đó tôi còn đau lòng vì không nhanh tay cướp được xe đạp đây, giờ thấy bọn họ học mãi không được, trong lòng tức thì thoải mái hẳn, Mãn Hán toàn tịch không thơm à, hay là nông cụ liên danh không đáng để sưu tầm trọn bộ, dù sao tôi bây giờ cũng rất vui vẻ, vui vẻ vô cùng!"
"Lốp ba lốp bốp, ba la bô lô..."
Cô em của [Cải Thìa] không tham gia cuộc nói chuyện, mà yên tĩnh đứng ở bên cạnh, nhìn chị em tốt của mình lấy xe đạp ra với vẻ không đành lòng, thực sự chỉ muốn giơ tay lên che mặt.
Sắp cả người cả xe ngã ra đất rồi, rất đau nha, hơn nữa còn không chỉ ngã có một lần, nghĩ tới thôi là đã thấy thảm rồi. Hi vọng đến lúc đó, bà chị của mình đừng đau khóc là được.
[Cải Thìa] không biết cô em mình nghĩ gì trong đầu, cô tràn đầy tự tin lấy xe đạp ra, đầu tiên là nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, vuốt ve một lần, từ tay lái đến chân chống, không bỏ sót một chỗ nào. Sau khi sờ vuốt xong hết, cô mới gạt chân chống, vắt chân ngồi lên yên xe hình tam giác.
"Ơ, cái đệm ngồi này cảm giác quái thật đấy, nhỏ quá, lúc đi xe liệu có không cẩn thận rơi ra ngoài không nhỉ?" [Cải Thìa] ngồi trên yên xem vặn vẹo mấy cái, nhỏ giọng lầu bầu.
Cô thật sự lo lắng sẽ có chuyện xảy ra, rõ ràng cô có thể ngồi lên xe, nhưng lại cảm thấy không vững vàng, không yên tâm nói.
Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện, lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.
Cũng giống như những người mới học đi xe đạp, cô hoàn toàn không thể đi nổi. Cảm giác lúc ngồi trên xe rất khó hình dung, rõ ràng trong đầu biết rõ từng bước cần làm, tay nắm chắc ghi đông, chân giẫm lên pê đan, nhưng bước vào thực hành lại là một chuyện khác.
Tay không khống chế được phương hướng của đầu xe, hai mắt hoảng loạn nhìn về phía trước cùng hai bên trái phải, khi bánh xe quay càng lúc càng nhanh, hai thân thế mà không thể theo kịp tốc độ của pê đan, trong lúc vô tình đã trượt khỏi vị trí đạp chân ban đầu...
Sau đó thì giống như những người chơi khác, xe đạp hoàn toàn mất kiểm soát, như một con ngựa hoang đang nổi điên, hoặc là lao về phía đám đông, hoặc là đâm sầm vào bụi cây ven đường.
"Áu!"
"Á! !"
"Ôi, đau quá!"
"Chuyện gì xảy ra vậy, sao tôi lại bị ngã? ?"
Lần đầu tiên ngã, [Cải Thìa] còn có thể tự an ủi là do mình chưa đi thạo, nhưng sau khi ngã đến lần thứ hai thứ ba, thứ tư, thứ N trong vòng có mấy phút ngắn ngủi, cô không thể không thừa nhận sự thực đau lòng trước mắt, cô cũng giống như những người chơi khác, không học được cách dùng loại phương tiện giao thông này.
"Tại sao lại như vậy... Rõ ràng trong mấy bức ảnh kia, đi xe đạp trông rất đơn giản mà, bọn họ còn có thể tụ tập cả một đám đông để cùng đi xe, sao đến chỗ chúng ta, lại không có lấy một người học được chứ?" [Cải Thìa] tạm thời không có sức để đứng dậy, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"[Cải], chị không sao chứ, có đau ở đâu không, chúng ta đi sang bên kia nghỉ ngơi một chút trước đã." Cô em tiến lại muốn đỡ [Cải Thìa] dậy, nghĩ thất bại nhiều lần thế rồi, bà chị mình cũng nên chấp nhận số phận đi, thứ đồ chơi này bọn họ vĩnh viễn cũng không học được cách dùng đâu, nên trở về chăm chỉ cấy cầy thôi.
[Cải Thìa] dường như không nghe thấy cô em mình nói gì, đầu óc vẫn trống rỗng, ngồi ngẩn tò te.
Cô em thở dài nhìn một cái, xem đi, dằn vặt người ta thành cái gì thế này?
Nghĩ một chút, cô nàng tiếp tục khuyên bảo [Cải Thìa], nội dung chủ yếu vẫn quay quanh hai ý chính.
"Đạp xe, từ khi bắt đầu đến lúc từ bỏ, chị còn chưa có cái gọi là bắt đầu đâu."
"Trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần biết cách từ bỏ đúng lúc là được. Buông tha chính mình, cũng buông tha cho xe đạp của chị đi."
Nhưng mà, cô càng khuyên nhiều, [Cải Thìa] lại như được cổ vũ, hai tay nắm chặt, từ trên đất đứng bật dậy.
"Chị quyết định rồi! Chị không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được, chị có thể! Chị nhất định có thể làm được! [Bé Phong]. Cảm ơn em, chị tập xe tiếp đây, chờ học xong, chị sẽ đạp xe chở em đi hóng gió ha!" Nói xong, đưa tay nhéo nhéo hai má [Lá Phong Đỏ] một cái, lại đẩy xe đạp xông đi như một làn khói.
"Thật là, bà chị này trở nên cố chấp như vậy từ bao giờ thế!" [Lá Phong Đỏ] cũng chính là cô em, bạn của [Cải Thìa], vừa xoa xoa má mình, vừa đứng dậy.
Cô đứng tại chỗ nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên cổ vũ tinh thần cho bạn mình, vì thế vẫn ở lại đây nhìn đối phương tập xe. Nhưng còn chưa kịp đi về vị trí ban đầu, đã nghe thấy tiếng gào thét nghẹn ngào của [Cải Thìa], từ cách đó không xa truyền tới: "A a a a! ! Đằng trước nhanh nhường đường, tôi không phanh được chiếc xe, sắp tông phải rồi a a a ⸺⸺ "
Theo sau tiếng "Rầm" rất lớn, tiếng thét cũng im bặt, sau đó là tiếng gào đau đớn của [Cải Thìa].
Âm thanh như thế, dù có nghe bao nhiêu lần cũng khiến cho người ta sợ khiếp hồn khiếp vía, [Lá Phong Đỏ] cứ tưởng lần này lại là hai tiếng xa đạp tông vào nhau, quay lại nhìn mới phát hiện không đúng.
Lần này, [Cải Thìa] không tông trúng phải người chơi cũng có xe đạp như mình, mà là một người đi đường vô tội, tình cờ đi ngang qua.
Hơn nữa đây không phải người qua đường ABC nào đó, nhìn kỹ, người bị tông trúng hình như hơi giống anh đại [Yêu Tinh] thì phải?
[Lá Phong đỏ]: "..."
Văn Tinh Diệu: "... ..."
_______________________
Xe đạp mà chở được người đằng trước là kiểu này nè, ngồi trên cái gióng ý (Nhìn thôi đã thấy đau mông rồi)
---o0o---
Chương 114
"[Yêu]... Anh đại [Yêu Tinh], anh không sao chứ, có bị va vào đâu không?" [Cải Thìa] nhìn xe đạp mình bị cà xước, vội vàng đỡ lấy Văn Tinh Diệu, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
Cô cảm thấy hôm nay vận may của mình đã bỏ nhà ra đi thật sự, xe đạp học mãi không đi được thì thôi đi, còn không cẩn thận đâm phải người khác, đối phương lại còn là anh đại nạp tiền nổi tiếng trong game nữa chứ.
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô gần như đã hiện lên cảnh, ngoài thực tế, con xe ghẻ của mình đụng phải xe phi hành sang chảnh, phiên bản giới hạn toàn vũ trụ, sau đó sếp bự vô cùng cao quý từ trên xe đi xuống, có khi tiền cô kiếm cả đời cũng không đủ để bồi thường một chỗ rách da trên người đối phương ấy chứ.
May mà bây giờ đang ở trong game, nếu muốn bồi thường cũng không tiêu tốn quá nhiều, [Cải Thìa] mừng thầm.
"Không có chuyện gì." Văn Tinh Diệu liếc nhìn vạt áo bị rách một lỗ của mình, lại nhìn cô gái nhỏ nước mắt lưng trong đứng trước mặt, không định tìm người ta gây phiền phức, "Lúc cô đụng tới tôi đã kịp tránh đi rồi, nên không bị thương chỗ nào cả, cô không cần lo lắng."
"Nhưng mà... Nhưng mà, hình như tôi làm rách áo của anh rồi, không thì tôi đền cho anh một cái nhé!" [Cải Thìa] vui mừng vì anh đại không định chấp nhặt với mình, nhưng để ý thấy động tác nhìn vạt áo của đối phương, cô vẫn sốt sắng đề nghị.
Tiếc là Văn Tinh Diệu vẫn từ chối: "Không cần, cô không phải đền đâu, cũng tại tôi đi đường không để ý, đi nhầm vào chỗ mọi người tập xe, nếu không cô đã không bị giật mình như vậy."
Anh đại thật là tốt bụng nha, lúc này rồi mà vẫn dịu dàng an ủi cô, đối phương xứng đáng có nhiều tiền! [Cải Thìa] ngất ngây ngây ngất nghĩ, trong lúc vô tình đã thuận theo Văn Tinh Diệu, gật đầu đồng ý, chờ đến khi hồi thần thì đã thấy Văn Tinh Diệu chào mình, chuẩn bị rời đi.
Trong đầu [Cải Thìa] lóe lên một cái, không biết nghĩ gì lại kéo tay Văn Tinh Diệu lại, ngỏ ý bồi thường theo một cách khác: "Anh, anh đại, anh cứ đi như vậy thì tôi ngại lắm, nếu không tôi cho anh mượn xe đạp chơi thử nhé, chất lượng xe tốt lắm, ngã mấy lần rồi mà vẫn không bị hỏng hóc chỗ nào cả!"
Lời này nói xong, bất luận là cô và Văn Tinh Diệu, hay cô em [Lá Phong Đỏ] đang chạy tới xem tình hình, thậm chí là những người chơi đang tập xe đạp quanh đó đều ngẩn ra.
Một cơn gió lạnh quét tới, [Cải Thìa] cuối cũng cũng tỉnh táo lại, nhớ đến những gì mình vừa nói với Văn Tinh Diệu, thì biểu cảm trên mặt, trong nháy mắt đã trở nên đau đớn khôn cùng.
A a a a! Rốt cuộc cô vừa nói cái khỉ gì vậy trời, sao cô lại đưa ra cái đề nghị đó chứ, đây là định đẩy nguyên nhân gây tội ra ngoài à, đúng không đúng không? Bản thân cô học đi cả nửa ngày và vẫn chưa ra đâu vào với đâu, nhỡ mà anh đại cũng giống vậy, không học được, vậy chẳng phải là đã làm hỏng hình tượng cao lớn không gì không thể của anh đại rồi sao? Chuyện này quá điên rồ rồi!
Những người chơi khác cũng châu đầu ghé tai, thì thà thì thầm với nhau.
"Ôi, sao tôi không nghĩ đến cái này nhỉ, chuyện này sao có thể để mỗi mấy người chúng ta trải nghiệm được, toi phải đi gọi mấy thằng bạn nhà mình tới, để bọn họ cũng thử trải nghiệm cảm giác sợ hãi khi xe đạp mất kiểm soát!"
"Ha ha ha! Chuyện tôi sợ nhất cuối cùng đã xảy ra rồi, ban nãy lúc tập xe, tôi cứ lo liệu có ai đột nhiên xông ra trước đầu xe mình xong bị tông trúng không, kết quả chuyện này xảy ra thật ạ. Nhưng mà tôi thực sự không ngờ, người bị đâm lại là anh đại [Yêu Tinh], đâm chuẩn thật đấy?"
"[Mì Giòn] ơi [Mì Giòn], [Mì Giòn] có ở đây không thế, tôi cảm thấy hình ảnh kinh điển này cần quay lại để giữ làm kỷ niệm mới đúng!"
"Phì, cô em kia thật sự hề hước ch.ết được, chính mình không học được còn muốn kéo anh đại theo ch.ết chùm, sao cô nàng lại nghĩ ra được cái ý tưởng này không biết, thảm! Anh đại thực sự quá thảm!"
"Chỉ có mình tôi thấy tò mò, không biết liệu anh đại có học đi xe đạp được không à? Nếu anh đại thực sự học được, tôi nhất định phải đi lên xin làm học trò, hu hu hu!"
Văn Tinh Diệu cũng loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của những người chơi vây xem xung quanh, trong lòng không dao động mấy. Ỷ vào việc ở trong game đã chỉnh sửa ngoại hình trở nên bình thường không bắt mắt, không ai biết hắn là ai, mà bản thân ra khỏi nhà cũng là vì vật phẩm "Xe đạp" này, sau khi nghe [Cải Thìa] chủ động nhắc tới, trong lòng Văn Tinh Diệu khó tránh khỏi rục rịch.
"Có được không?" Hắn hỏi.
"Được chứ! Đương nhiên là được rồi!" [Cải Thìa] tự nhận là đang lâm vào cảnh chịu ch.ết công khai, nay như vớ được sợi dây cứu mạng, lập tức nắm chặt lấy, nâng xe đạp đổ chổng ở bên cạnh lên, nhét tay lái cho Văn Tinh Diệu, còn tiện tay lôi [Lá Phong Đỏ] vẫn đang ngơ ngác đứng gọn sang bên cạnh, sau đó nở một nụ cười cổ vũ cho Văn Tinh Diệu.
"Anh đại [Yêu Tinh], xe đạp của tôi tạm thời gian cho anh dùng nha, anh muốn chơi bao lâu cũng được hết!"
Nghe đi, dùng hẳn đến từ "Chơi", xem ra đã không còn coi nó phương tiện giao thông bình thường nữa.
"Cảm ơn." Văn Tinh Diệu cười nhẹ, nói cảm ơn với [Cải Thìa].
Nhớ lại động tác của [Cải Thìa] trước khi xảy ra "Tai nạn giao thông", hắn ngẫm nghĩ nhấc chân trèo lên xe.
Xe đạp trong game là loại xe "28 inch*", tổng thể tương đối cao. [Cải Thìa] để tiện leo lên thật ra có hơi nghiêng xe đi, để yên xe thấp xuống một tí, ngồi lên dễ hơn. Nhưng chiếc xe đạp này, trước mặt chân dài dáng cao của Văn Tinh Diệu lại trở nên không có gì đặc biệt.
*Đây là đường kính bánh xe, đường kính càng lớn, xe càng cao.
Chân dài thẳng tắp nhấc lên, vòng từ phía sau yên xe lên, tạo thành một độ cong đẹp mắt, vắt sang phía bên kia, giẫm lên pê đan, ngồi xuống yên xe hình tam giác, chân còn lại chống ở trên đất, giữ vững trọng tâm, ổn định tư thế.
[Cải Thìa]: "..."
Người người chơi có xe đạp khác: "..."
Ui, động tác lên xe có thể trông đẹp trai vậy hả? Sao bọn họ làm trông lại vật vã, khổ sở, ngốc xít vậy chứ?
Đang lúc bọn họ mải suy nghĩ về cái vấn đề ngày, từ chỗ Văn Tinh Diệu đột nhiên truyền đến tiếng "Leng keng leng keng" lanh lảnh, những người vây xem hồi thần nhìn lại, phát hiện Văn Tinh Diệu đang bấm vật bán nguyệt làm bằng kim loại cài trên ghi đông xe. Mỗi lần hắn bấm một cái, tiếng vang lảnh lót dễ nghe kia lại truyền ra, khiến càng nhiều người vươn cổ sang ngó hơn.
Những người có xe đạp: ! ! !
Hay lắm, bọn họ tập xe ở đây lâu như vậy, thế mà lại ngây đơ như khúc gỗ, không hề phát hiện thứ đồ kia có thể phát ra âm thanh? Mắt mũi họ mù dở đến độ nào đây chứ TAT.
Trong lòng họ đột nhiên có một linh cảm mơ hồ, tất cả là do vận mệnh dẫn lối đưa đường, mới để anh đại [Yêu Tinh] xuất hiện ở cửa thôn ngày hôm nay, tuy cảnh gặp gỡ ban đầu không được mỹ mãn cho lắm, nhưng biết đâu kết quả sẽ rất tuyệt vời?
Nghịch chuông xe một hồi, Văn Tinh Diệu cuối cùng cũng chuẩn bị tự mình ra trận thử nghiệm. Hai tay hắn cầm chắc ghi đông, đầu tiên là chân trái ấn xuống pê đan xe, dây xích kéo hai bánh xe chuyển động, tiến về phía trước một đoạn.
Xe đạp vừa khởi động, chân phải của hắn cũng đặt lên pê đan bên kia, chờ nó di chuyển đến vị trí cao nhất thì lại thong thả đạp về phía trước, xe tiếp tục tiến lên.
Mới đầu, động tác của hắn cũng y như những người khác, nhìn đã biết là không thạo, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như chỉ một giây nữa thôi là sẽ ngã nhào sang một bên. Khán giả xung quanh nhìn mà đều toát mồ hôi hột thay cho Văn Tinh Diệu, cũng không dám phát ra tiếng động, lo nhỡ mình đột nhiên lên tiếng, sẽ khiến anh đại giật mình, giẫm lên vết xe đổ của họ.
Cũng có không ít người, thực ra đang thầm nghĩ trong lòng, muốn anh đại dừng lại, tuyên bố mình học đi xe thất bại. Nhưng vậy ít nhiều gì cũng khiến bọn họ cảm thấy được an ủi.
Nhưng mà khiến bọn họ không ngờ là, Văn Tinh Diêu tuy đạp xe không nhanh, nhưng tốt xấu gì vẫn thuận lợi tiến lên. Cảm giác bất ổn không còn nữa, tốc độ xe cũng dần dần nhanh hơn, hắn thậm chí còn học được cách điều chỉnh phương hướng, lúc thì rẽ trái, lúc lại rẽ phải, thỉnh thoảng còn lượn một hình chữ "S" mượt mà. Cuối cùng quay 180 độ, đạp xe đi về phía bọn họ.
Chờ đạp đến cần điểm xuất phát ban đầu, hắn còn thả một tay ra, biểu diễn một màn lái xe một tay cho mọi người xem.
Đồng tử của những người chơi khác chấn động, dồn dập phát ra tiếng hô kinh ngạc cảm thán.
"Thế, thế mà đã học xong rồi á? Đi xe đạp chỉ đơn giản như vậy thôi hả, tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể..."
"Ông anh kia tỉnh lại đê, nhớ lại thảm cảnh lúc trước của mình mà xem, nhẹ nhàng thoải mái là đặc quyền riêng của đại thần, còn với chúng ta ấy à, không có cửa đâu!"
"Sao anh đại dám, lại còn đi xe bằng một tay nữa chứ! Chờ đi quen, khéo anh đại còn có thể thả cả hai tay để đi ấy nhỉ..."
"Đại não thì nói tôi có thể học được, nhưng tay với chân tôi lại nói, học được cái con khỉ!"
"Tôi thật là ngu, tôi thật là ngu, tôi thật sự rất ngu!"
"... Lại có thêm một tên phát điên rồi, mau dẫn tên này đi chỗ khác đi."
Trong lúc mọi người đang bận hoài nghi cuộc đời, Văn Tinh Diệu đã đi xuống, trả xe đạp lại cho [Cải Thìa].
"Cám ơn xe của cô, tôi biết cách dùng rồi, cô cầm lại đi."
"Anh đại! Anh học kiểu gì mà nhanh dữ vậy!" [Cải Thìa] chỉ muốn nhào luôn xuống ôm đùi người ta, cô lập tức tiến lên nịnh nọt hỏi, "Anh đại [Yêu Tinh], anh học thế nào vậy, đạp xe có bí quyết nào không, có thể nói cho tôi biết không? Tôi học mãi mà vẫn không đi được xe..."
Văn Tinh Diệu vốn định nói "Chuyện này cứ có tay có chân là làm được mà", nhưng nhìn đến ánh mắt cầu thị, ham học mãnh liệt của đối phương thì lại nuốt ngược câu này xuống, nghĩ một lúc mới ra một cái bí quyết, trong mắt mình không tính là bí quyết: "Có lẽ cô cần học cách giữ thăng bằng trước? Có thể nhờ bạn của mình giữ ở phía sau giúp, chậm rãi ngồi lên xe đi. Chờ khi nào thấy ổn ổn rồi thì coi như học xong."
Bản thể của hắn dầu gì cũng là động vật họ mèo, rất dễ dàng thoải mái trong việc giữ thăng bằng, không mất bao nhiêu thời gian đã có thể nắm được kỹ xảo này.
[Cải Thìa] nghe Văn Tinh Diệu nói thì rơi vào trầm tư, ngay cả Văn Tinh Diệu đi mất lúc nào cũng không để ý.
Chờ cô nghĩ ra phải làm như thế nào, thì những người chơi nghe lỏm cuộc đối thoại của hai người đã bắt đầu luyện tập theo cách Văn Tinh Diệu nói rồi.
"Nhanh nhanh, nhóc A, cậu ở đằng sau đỡ xe cho anh một tí, chờ anh đạp một vòng xong quay lại, chúng ta đổi chỗ, anh đỡ cho cậu!"
"Được đó, B già, anh chờ tôi một chút, tôi cất xe của mình đi đã ~"
"Chị C chị C, chúng ta nhanh học thôi, chậm chân là vị trí tốt sẽ bị người khác cướp sạch mất!"
[Cải Thìa] và [Lá Phong Đỏ] liếc nhau một cái.
"Em gái, em có muốn học đi xe đạp không?"
"Biết rồi còn hỏi, chị em mình đi!"
Trong lúc đám người chơi có giai đoạn đầu học tập bi thảm này một lần nữa hừng hực khí thế luyện tập, thời gian từng giây từng phút trôi đi, người chơi đi tới cửa thôn càng lúc càng đông. Bọn họ một phần là bị người có xe lôi kéo đến, nhưng phần lớn vẫn là biết bên dây có người tập đi xe đạp, làm trong việc đồng áng trong tay thì đều túm năm tụm ba đến xem trò vui.
Nói không chừng còn gặp được một hai người quen, có thể mặt dày đi lên tập xe ké đây!
Suốt cả buổi chiều, chỗ cửa thôn đều vô cùng náo nhiệt.
Nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp, khi trời sẩm tối, trong đám người cuối cùng cũng truyền đến một tiếng rống ta: "Ha ha! Ông đây cuối cùng cũng biết đi xe đạp rồi, không có người giữ phía sau, tôi vẫn có thể đi trọn một vòng!"
Sau người này, lại lục tục có thêm mấy người nói mình đã nắm được bí quyết đạp xe, ở trước mặt mọi người đi mấy vòng biểu diễn, sau đó thì cất xe đi, ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi. Trong số đó có cả [Cải Thìa] và cô em [Lá Phong Đỏ].
Những người còn lại học giữ thăng bằng cũng tương đối tốt rồi, chuyện đi được xe chỉ là sớm hay muộn thôi, nhưng vẫn còn một số nhỏ, trời sinh không biết cách thăng bằng, không cần biết bọn họ cố gắng luyện tập đến đâu, học hành chăm chỉ thế nào, thì lúc không có người giữ phía sau vẫn cứ ngã sõng soài, học kiểu gì cũng không được.
Đến cuối cùng, ngay cả những người giữ xe giúp họ cũng không nhìn nổi nữa, nhỏ nhẹ góp ý, bảo không thì hôm nay tập đến đây thôi, mai rồi lại ra tập tiếp?
Lúc này, sắc trời đã tối lắm rồi, vì học đi xe đạp mà mất nguyên thời gian một buổi chiều, thêm phân nửa buổi tối nữa, quả thực là rất lâu, những người chơi vẫn chưa tập được xe chỉ đành mặt mày đưa đám, đồng ý với ý kiến này.
Bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng với chuyện "Tiếp tục tập luyện" rồi, cảm thấy mình mãi mãi cũng không thể học đi xe được.
Những mà chuyện gì cũng không có tuyệt đối, đến sáng hôm sau, việc này thế mà lại có khả năng chuyển biến tốt.
Có một người chơi mới sáng sớm đã chạy ra cửa thôn bày hàng, thỉnh thoảng lại nhìn đông có thấy, đến khi thấy một người mình quen mặt, đang than ngắn thở dài, y lập tức hớn hở chạy đến hỏi: "Ông anh, ông anh đến để tập xe đạp hả, chỗ tôi có bán Bánh xe phụ trợ này, chỉ cần gắn vào bánh sau xe đạp, đảm bảo ông anh sẽ đi được xe ngay và luôn!"
Người chơi bị kéo lại vốn hơi mất kiên nhẫn, vừa nghe lời này thì hi vọng lập tức dâng lên, giống như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình, lập tức nắm lấy tay đối phương, vội vàng hỏi: "Anh em tốt, cậu đúng là người anh em tốt của tôi, bánh xe phụ trợ ở đâu, mau dẫn tôi đi xem!"
Đừng để ý xem là y có biết người chơi này tên gì hay không, giờ chỉ cần có thể giúp y đi được xe đạp, thì người đó chính là anh em ruột cùng cha khác bà nội của y!