Chương 73: C73: Chương 141 + Chương 142

Edit: Nhật Nhật
...
Tiêu hơn hai nghìn kim cương để mua đạo cụ, quả thực khiến Chúc Mặc Lăng mở được không ít thứ tốt.


Tuy vẫn chưa biết nước suối thần kỳ cùng mấy loại vật dụng khác dùng để làm gì, nhưng nhìn chỗ quần áo trông vô cùng hoa lệ này, anh ta vẫn biết thứ đó là để mặc lên người.


Thay bộ quần áo trên người ban đầu một bộ đồ cổ trang màu đen gọi là "Dạ Hoa" xong, Chúc Mặc Lăng lướt qua trước mắt nhóm binh sĩ kia, dửng dưng quay người rời đi.
Đi chưa xa, còn có thể nghe thấy tiếng bọn họ nhỏ giọng xì xào.


"Đậu! Lại là một tay chơi hệ nạp tiền! Giờ mới vào game được có mấy phút chứ, không biết đã ném vào game bao nhiêu tiền rồi, bộ quần áo anh ta mặc trên người, chắc là chỉ có thể mở ra được trong Hộp trang phục bất ngờ thôi, đúng không?"


"Bộ đồ đó mặc lên đẹp trai dữ... Tôi mà có tiền, tôi cũng muốn mua lấy một cái để mặc! Đáng tiếc mỗi lần vét tiền trong túi, tôi đều như đang cạo da lóc thịt vậy, hoàn toàn không dám tiêu xài lung tung, aiz..."


"Ầy, thực sự là hạn hán ch.ết, lũ lụt ch.ết! Không nói nữa, nhanh đi làm nhiệm vụ đi, chờ lát nữa mấy anh em chúng ta tìm một chỗ thích hợp, ở gần nhau luôn!"
"Đúng đúng đúng, nhanh đi thôi!"


available on google playdownload on app store


Chúc Mặc Lăng cũng không đi quá xa đám đông, mà thay đổi một vị trí khác, thay đổi đối tượng quan sát, tiếp tục nhìn xem bọn họ làm thế nào, đồng thời còn phân tâm, nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện của mấy người trước đó.


Căn cứ vào mấy câu nói ngắn ngủi kia, anh ta nhận ra trò chơi này rất khác với game chiến đấu mà anh ta đã nghĩ, đồng thời còn có hiệu quả trị liệu cực lớn với "Chứng đứt gãy gien". Tất cả mọi thứ trong này cùng hiểu biết của anh ta về game giả lập có mâu thuẫn rất lớn, nhưng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.


Bọn họ nói đến tiêu chuẩn đăng nhập, hơn nữa người chơi va vào anh ta còn nói "Điểm login", cùng với việc số người trong game không ngừng tăng lên, Chúc Mặc Lăng đoán, thời gian này chắc hẳn cách lúc trò chơi phân phát tiêu chuẩn không lâu, việc này dính đến vấn đề nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập", cùng vấn đề tài chính của bản thân người thiết kế trò chơi.


Nối những manh mối này lại với nhau, kết quả có khả năng lớn nhất chính là, hôm nay là đầu tháng, rất có thể chính là ngày mùng 1, mà hôm anh ta xảy ra chuyện là trưa ngày 25 tháng 2, khoảng cách giữa hai mốc thời gian này hình như không quá lâu.


Chúc Mặc Lăng trầm tư suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhíu mày. Anh ta vì sao lại tiêu tốn thời gian để suy nghĩ vấn đề thiểu năng này chứ? Bản thân đang kết nối với mạng vũ trụ chơi game rồi, không thể trực tiếp xem thời gian trong game sao?


Vì phòng ngừa người chơi cày game quá đà, các quy định liên quan của Đế quốc về vấn đề này, đều yêu cầu bắt buộc người thiết kế trò chơi phải thông báo chính xác thời gian thực ở trong game. Cho dù game có cách tính mốc thời gian khác thì cũng phải hiện thị đồng thời của thời gian thực tế.


Anh ta thực sự bị làm cho hồ đồ, nên mới có thể nghiêm túc ngồi đoán xem hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Sau khi xác định kết quả đúng như những gì mình nghĩ, Chúc Mặc Lăng vội vàng đóng bảng thông báo thời gian lại, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Về phần thoát game liên lạc với cấp dưới, anh ta tạm thời chưa có ý định này. Ngay cả việc chơi game cũng không phải xuất phát từ ý nguyện của bản thân anh ta, nhỡ đâu thoát ra xong không vào được nữa thì làm sao? Anh ta ở trong game còn chưa đã nghiện đâu, không thể dễ dàng rời đi như vậy được.


Chúc Mặc Lăng cuối cùng cũng chịu chơi nghiêm túc hơn.
Anh ta nhìn thấy không ít người chơi đều đi về phía một NPC cao tuổi, dáng vẻ hiền lành, nhận nhiệm vụ đối phương giao cho, rồi hào hứng chạy đến một chỗ đất trống nào đó cắt cỏ thì cũng răm rắp học theo, nhận nhiệm vụ "Làm cỏ".


Nhưng ngay lúc anh ta đang chuẩn bị bắt tay vào làm nhiệm vụ, lại gặp phải rắc rối khác. Mỗi lần anh ta nhìn thấy đám cỏ dại nào, định thò tay nhổ chúng lên thì lại có thông báo hệ thống xuất hiện, nhắc nhở "Cỏ ở đây đã được chỉ định, mời người chơi tìm mục tiêu khác", liên tiếp mấy thông báo như vậy, khiến Chúc Mặc Lăng không khỏi bối rối, đồng thời còn hoài nghi game có bug.


Mãi đến khi có một giọng nam ngập ngừng vang lên phía sau anh ta: "Hê, người anh em, anh đang làm gì đấy, định giúp tôi làm cỏ hay gì? Anh muốn làm nhiệm vụ thì phải tìm đến chỗ đất trống không có ai mới được, mảnh đất này đã bị tôi chọn trước rồi, anh không làm nhiệm vụ ở đây được đâu."


Cái đệch, tại sao trò chơi này lại còn có kiểu "Chiếm chỗ" như vậy nữa?
Chúc Mặc Lăng bị nói cho không biết giải thích thế nào, nhưng cũng thuận theo lời đối phương, đáp một câu: "Ngại quá, ban nãy không chú ý thấy anh ở đây, anh làm việc của mình đi, tôi đi trước."


Nói xong thì cất bước rời đi, hướng đến chỗ ít người.
Người chơi nói chuyện với Chúc Mặc Lăng cúi đầu nhìn thân hình cao to cùng bắp tay bắp chân cuồn cuộn cơ của mình, y một người to lù lù thế này, lại có ngày bị người ta nói là không trông thấy, ông anh kia có phải đang bị mông du không nhỉ? !


Sau khi trải qua chuyện này, Chúc Mặc Lăng quan sát hành vi của những người chơi khác càng cẩn thận hơn, phát hiện sau khi bọn họ làm cỏ xong sẽ tới tìm trưởng thôn nhận nhiệm vụ mới, sau đó trở lại chỗ đất đã được mình dọn sạch cỏ, mang nhà nhỏ đã chuẩn bị sẵn ra, đặt ở vị trí thích hợp.


Hóa ra mục đích chính của việc làm cỏ là để dọn ra một khoảng đất trống dựng nhà, chẳng trách chỗ đã bị chiếm thì người khác sẽ không thể làm gì nữa.


Nhà nhỏ tổng cộng có bốn loại, ngoại trừ nhà tranh nhỏ mở được trong gói quà nạp lần đầu ra thì còn có người mua trên khu mua sắm nhà gỗ nhỏ, nhà trúc, hoặc là gạch. Những kiểu nhà này cũng không đắt, Chúc Mặc Lăng nhìn một chút, âm thầm chọn mua nhà trúc, màu sắc thanh nhã hợp với sở thích của bản thân.


Đáng nói là, phương pháp làm cỏ của những người chơi khác không phải kiểu "Tay không bắt giặc" như Chúc Mặc Lăng nghĩ, mà bọn họ sẽ dùng cuốc nhỏ hoặc liềm, cắt đứt đám cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất. Đối với đám rễ mọc sâu dưới nền đất thì lựa chọn làm như không thấy.


Chúc Mặc Lăng nhanh chóng học theo răm rắp, bỏ công bỏ sức cuối cùng cũng dựng xong nhà trúc của mình ở một khoảnh đất trống ở gần bờ suối.


Sau đó, anh ta lại nhìn thấy những người chơi khác lấy từ trong ba lô ra một miếng đất 3x kỳ quái, chọn vị trí thích hợp để đặt, một tay cầm cuốc, một tay cầm mấy hạt giống nho nhỏ, bắt đầu đào hố gieo hạt.
Chúc Mặc Lăng: "? ? ?"


Rốt cuộc đây là trò chơi kiểu gì vậy, không cần đánh quái, không cần làm nhiệm vụ, chỉ cần dựng nhà là được, chẳng lẽ muốn để người chơi trực tiếp vào ở trong nhà này à?


Là một người mới cấp độ Vũ Trụ, không hề biết gì về trò chơi, đến ngay cả tên game là gì cũng không biết nốt, Chúc Mặc Lăng chỉ cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng trong đám đông, giống như là một kẻ đứng xem từ bên ngoài, nhìn những người khác làm hết cái này đến cái kia, khí thế ngất trời.


Tuy rằng... Cảnh tượng này quả thực rất náo nhiệt, trong quá trình lao động rất dễ khiến người ta bình tĩnh lại, nhưng Chúc Mặc Lăng vẫn không nhịn được nghĩ, rốt cuộc bọn họ làm những cái này có ích gì?
Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì đây?


Nghĩ kiểu gì cũng không ra, còn biết làm sao được, bắt chước người khác làm thôi? Ai bảo "Nghe đâu" hiệu quả trị liệu của trò chơi này rất tốt chứ?


Cứ như vậy, một ngày nào đó, tộc trưởng tộc Thiên Hồ hóa thân thành học sinh chăm chỉ, đi theo sau những người chơi khác, làm liền một lèo đến nhiệm vụ người mới thứ tư.
Cũng chính là thu hoạch.


Chúc Mặc Lăng xách một túi nhỏ lúa mì trong tay, tay kia đang nhàn rỗi giống như bị một sức hút nào đó kéo đi, thò vào trong túi lúa mì, cảm giác từng hạt tròn tròn còn dính bụi phấn đọng lại trên da, khiến anh ta nổi da gà, nhưng lại không nỡ rụt tay về, trái lại còn hào hứng vọc mấy cái, càng nghịch càng thấy thích.


Chơi một lúc, Chúc Mặc Lăng lại bị hương thơm hạt lúa mì tỏa ra thu hút, để sát vào ngửi mấy hơi, mới lầm bầm lầu bầu bầu lên tiếng: "Hừ... Trò chơi này, hương vị trái lại làm rất chân thực, thu hoạch trong thực tế cũng không thơm được như này đâu, không biết người thiết kế trò chơi này làm thế nào mà nghĩ ra được."


Nói tóm lại, rất dễ chịu là được rồi.


Không chỉ có mình anh ta, Chúc Mặc Lăng liếc mắt nhìn trái nhìn phải một chút, hai bên nhà anh ta đã có hàng xóm mới tới ở, tiến độ của bọn họ xêm xêm với Chúc Mạc Lăng, lúc này trong tay cũng đang cầm một túi lúa mì, vẻ mặt cảm động khôn xiết không ngừng hít hà.


Thậm chí, còn khoa trương khóc tu tu, vừa khóc vừa nói cái gì mà "Livestream không lừa mình", " Vùng đất điền viên muôn năm" các kiểu.
Chúc Mặc Lăng lắng tai nghe, đoán, chắc "Vùng đất điền viên" là tên của trò chơi này. Quả thực, rất phù hợp.


Kể từ khi vào game, anh ta vẫn luôn bận rộn. Bây giờ cây trồng đã thu hoạch được lượt đầu tiên, Chúc Mặc Lăng quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi một chốc.


Lần thứ hai mở khu mua sắm trong game ra, từ chuyên mục nội thất, mua một cái "Ghế gỗ lim tơ vàng" đắt nhất, cảm giác sau khi ngồi xuống có hơi mệt mỏi, lại có chút đói bụng, liếc mắt nhìn độ no cùng giá trị sức lực, thấy chúng giảm xuống không ít, Chúc Mặc Lăng hừ khẽ một tiếng, tỏ vẻ trò chơi này quá lắm trò, tay lại thành thật tiếp tục lật tìm trong khu mua sắm.


Đúng lúc này, hàng xóm cách vách đột nhiên hét lớn một tiếng "Đói quá, tôi phải đi mua Giỏ thực phẩm để tẩm bổ cho mình đã", Chúc Mặc Lăng cũng vừa vặn thấy được vật phẩm tên là "Giỏ thực phẩm" kia, thấy hạn mức tối đa được mua mỗi ngày chỉ có 10 lượt, thì không chút do dự mua luôn 10 cái.


Dù sao anh ta cũng có tiền, không ngại mua nhiều.
Cho tới bây giờ, Chúc Mặc Lăng vẫn cố gắng giữ vững dáng vẻ bình tĩnh của mình, những phần bình tĩnh này, đã từng chút một vỡ vụn ngay khi anh ta lật mở nắp đậy "Giỏ thực phẩm".


Trong giỏ là một bát sứ nhỏ màu trắng, cho dù đã đậy nắp, nhưng mùi thơm của món ăn bên trong vẫn bay ra. Mùi thơm nồng kia giống như một tấm lưới lớn xâm nhập vào trong tâm hồn, khiến Chúc Mặc Lăng không kịp trở tay, thân thể anh ta khựng lại một cái, sau đó lập tức đắm chìm vào bên trong.


Mãi đến khi mùi hương đó thoáng tan đi, anh ta mở mắt ra, phát hiện hàng xóm hai bên đều thò đầu dòm sang, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn mình, Chúc Mặc Lăng mới đặt ánh mắt vào giỏ đồ để trên đầu gối.
Đồng thời, lấy cái bát bên trong giỏ ra.


Mở nắp đậy, mùi thơm càng đậm đà hơn bay ra, Chúc Mặc Lăng cũng nhìn thấy phần giới thiệu của món ăn này.


[ Phật nhảy tường: Món ăn tiêu biểu của "Ẩm thực Phúc Kiến", một trong tám nền ẩm thực chính của Trung Hoa, thời kỳ Trái Đất cổ. "Đàn khải huân hương phiêu tứ lân, phật văn khí thiện khiêu tường lai*." Vị trơn mềm, mùi thịt thơm đậm mà không ngấy, hương vị lưu trên đầu lưỡi. (Chú ý: Mở ra được là may mắn, nhất định phải ăn hết nha ~)]


* Tạm dịch: Mở nắp vung, mùi hương thơm lừng bay khắp xóm/ Phật ngửi được, liền bỏ thiền nhảy tường sang


Chúc Mặc Lăng biết món "Phật nhảy tường" này, dù sao tộc Thiên Hồ bọn họ cũng đang cư ngụ ở ngay "Hành tinh Phật Nhảy Tường", nhưng chân chính nhìn thấy món ăn này, thì đây là lần đầu tiên kể từ khi anh ta sinh ra.


Không phải loại đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, giá cả đắt đỏ, ngoài trừ cách bày biện thì không có gì đáng nói ở ngoài thực tế, mà là một món ăn có hồn với đầy đủ màu sắc, hương vị. Chúc Mặc Lăng nghĩ, cho dù hương vị món ăn này ngày hôm nay hoàn toàn khác với thời Trái Đất cổ, hoàn toàn là do người thiết kế tự bịa ra, anh ta cũng chấp nhận hết, thực sự quá thơm, thơm đến mức khiến anh ta không thể chờ thêm được nữa, muốn nếm thử một miếng.


Chúc Mặc Lăng nghĩ như vậy, cùng cầm lên thìa canh được tặng kèm lên, múc một muỗng canh trong chén, thổi thổi cho nguội bớt rồi nhẹ nhàng đưa vào trong miệng.


Giây phút kia giống như một bữa tiệc của nụ vị giác trên lưỡi, nước canh đậm đà cất chứa tinh hoa của món ăn, chậm rãi chảy xuống cổ họng anh ta. Chúc Mặc Lăng không nỡ nuốt nó xuống đơn giản như vậy, nhưng thân thể dường như tự có suy nghĩ của mình, không kịp chờ đợi mà đòi lấy.


Hình ảnh tiếp theo, chính là hồi ức mà Chúc Mặc Lăng của một tháng sau này, khi bản thân đã trở thành một game thủ kỳ cựu không có cách nào nhìn thẳng. Anh ta giống như người ba mươi năm rồi chưa được ăn cơm, thìa canh đầu tiên vừa mới trôi xuống bụng, hai mắt đã lập tức sáng bừng lên, tiếp đó cầm chặt lấy thìa, cắm đầu cắm cổ uống từng muỗng từng muỗng một, không để ý đến nước canh còn đang nóng, cũng quên luôn sự tồn tại của những người chơi khác, gió cuốn mây tan, ăn hết sạch bát phật nhảy tường chỉ trong có đúng năm phút đồng hồ, ngay cả một giọt canh cũng không để chừa lại.


Đợi đến khi anh ta hài lòng ngẩng đầu lên, đối mặt chính là ánh mắt ngại ngùng xấu hổ của hai vị hàng xóm, tựa như đang nói: Chú em, cậu lợi hại thật đấy, mai mốt livestream mukbang, không phải của cậu thì bọn này nhất định không thèm xem.
Chúc Mặc Lăng: "..."


Anh ta thu giỏ thực phẩm đã ăn hết vào trong ba lô, chậm rãi, che kín mặt mình.


Đến lúc này, anh ta mới đột nhiên phát hiện, hóa ra việc thay đổi ngoại hình trước khi vào game không phải là để tiện cho người chơi làm việc, mà là để tránh cho người quen ngoài hiện thực nhìn thấy cảnh tượng ham ăn tục uống của người chơi trong game, đỡ mất mặt!
---o0o---
Chương 142


Đồ ăn ngon trước mặt, lại là lần đầu tiên "Làm chuyện ấy", cho dù Chúc Mặc Lăng đã quen nhìn đồ tốt cũng khó cưỡng lại được mê hoặc.


Bụm mặt buồn bực một hồi, anh ta rất nhanh đã tiếp nhận thiết lập mới của mình, đột nhiên biến thành một kẻ tham ăn, dù sao bây giờ anh ta cũng đang mang một khuôn mặt đã chỉnh sửa lại, chỉ cần bản thân không nói, ai mà biết được thân phận thật của anh ta chứ?


Nghĩ như vậy, anh ta dứt khoát mang hết chín giỏ thực phẩm còn lại ra, không ngừng mở nắp đậy bên trên, để lộ ra từng món từng món ăn ngon lành mỹ vị bên trong.


Sườn xào chua ngọt, thịt tẩm bột chiên, cải luộc Tứ Xuyên, gà xào tỏi ớt, củ niễng xào, bánh mochi matcha nhân dâu tây, đậu phụ thối, ức gà chiên xù, một cốc chè xoài bưởi cỡ lớn, không đá, giảm 50 đường. Đủ chín món, có chay có mặn, có đồ ngọt tráng miệng có đồ uống.


Chúc Mặc Lăng mua thêm một cái bàn, không kịp chờ để mang đồ vào nhà rồi ăn mà đặt hết lên trên bàn thành một hàng ngang, ăn một miếng thịt, lại xiên một miếng đậu phụ thối, gắp một miếng ức gà, lại uống một ngụm chè xoài vàng để giải ngấy, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là "Sướng như tiên".


Sức ăn của thú nhân luôn lớn, huống chi ăn ở trong game càng không sợ bị "ch.ết vì no", Chúc Mặc Lăng ăn một bữa xả láng, thậm chí sau khi thử một miếng đậu phụ thối mà mình không thích lắm cũng phải kinh ngạc thốt lên "Ngửi thấy thối ăn vào lại thơm".


Thêm món "Phật nhảy tường" mở được đầu tiên, đúng đủ mười loại đồ ăn, Chúc Mặc Lăng ăn đến độ bụng căng tròn, không biết hôm nay ngày mấy, ngay cả chút thái độ hoài nghi còn sót lại với trò chơi "Vùng đất điền viên" này cũng bay biến sạch.


Trò chơi này, thật là ngọt ngào đáng yêu!
Nhìn hàng xóm hai bên trái phải, rõ ràng là mở miệng kêu muốn mua "Giỏ thực phẩm" trước, kết quả bây giờ vẫn còn chưa ăn món nào, chỉ bận xem người nào đó làm "Mukbang".


Chờ đến khi Chúc Mặc Lăng ăn hết sạch chỗ đồ ăn của mình, thỏa mãn dựa vào lưng ghế híp mắt lại, bọn họ mới như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, vừa chùi nước miếng sắp chảy ra khỏi miệng, vừa vội vàng mở mấy giỏ thực phẩm mới mua của mình ra.


Tiếc là vận may của hai người họ không tốt như Chúc Mặc Lăng, lấy ra mười món không những bị lặp lại, mà thậm chí còn có cả mấy món như nước sôi để nguội, lúa mì rang, ngô luộc. Cái trước có thể uống để giải khát, nhưng mấy món sau thì nghe đâu chỉ cần bọn họ mua đủ "Trang bị" là có thể tự mình làm ra.


Chúc Mặc Lăng hí hứng nghe bọn họ phàn nàn một lúc, trong lòng thầm đắc ý, mặt mình đen nhưng tay mình đỏ. Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, anh ta quyết định đứng dậy đi tìm trưởng thôn, muốn giải quyết xong nhiệm vụ người mới càng sớm càng tốt.


Bán nông sản thu hoạch được đi, dựng hàng rào quanh sân, cải thiện đồ dùng sinh hoạt, tự tay nấu một món ăn, cuối cùng đi dạo một vòng qua các quầy hàng ven đường ở chỗ lối vào thôn, dùng nông cụ thừa của mình trao đổi với người chơi khác. Xong xuôi hai người họ còn kết bạn với nhau.


Đây là lần đầu tiên Chúc Mặc lăng thêm bạn ở trong game, cảm giác rất mới mẻ.
Tới đây, nhiệm vụ người chơi mới đã gần như hoàn thành hết. Anh ta đi tới chỗ ông trưởng thôn, từ trong tay đối phương nhận lấy nhiệm vụ cuối cùng, cũng là nhiệm vụ đặc biệt nhất.
Nhà ở của trưởng thôn.


Nhiệm vụ này vẫn chưa chính thức bắt đầu, lúc nhận nhiệm vụ ở chỗ trưởng thôn, Chúc Mặc Lăng nhìn thấy bốn bức hình nhà ở, yêu cầu anh ta chọn một trong bốn tấm ảnh đó để làm kiểu mẫu của ngôi nhà sau khi xây xong.


Theo như ý kiến của Chúc Mặc Lăng, hai bức ảnh trước đều quá đơn giản, hai bức sau thì mỗi cái đều có nét đặc sắc riêng, anh ta đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn ngôi nhà kiểu hoàng cung.


Dưới cái nhìn của anh ta, thứ có thể dễ làm được, giá trị chắc chắn không cao, chỉ có loại nhìn vào đã thấy quý hiếm mới đủ tính khiêu chiến.


Không chỉ mình anh ta, mà những người chơi khác xung quanh cũng rôm rả thảo luận xem nên chọn kiểu nhà nào thì tốt hơn, bọn họ mỗi người một ý, hiện trường lập tức trở nên ồn ào.


"Muốn chọn thì đương nhiên phải chọn cái thứ tư, chúng ta đã thấy kiểu nhà thứ ba khánh thành xong trông như thế nào rồi, mọi người không nghĩ chọn cái gì nó mới mẻ đi tí? Kích thích hơn tí à?"


"Thực ra loại thứ nhất với loại thứ hai cũng không tồi mà, yêu cầu vật liệu nhất định ít hơn so với loại thứ ba, mấy người quên rồi à, lần trước, đám người ở Thôn Nấm, vì để thu thập đủ số vật liệu cần thiết mà phải bỏ ra đến gần nửa tháng đấy!"


"Ha ha, tôi thì thế nào cùng được, dù sao chờ tất cả mọi người bỏ phiếu xong là biết kết quả ngay thôi, cứ đứng đây bàn tới bàn lui thế này, còn không bằng đi rèn luyện kỹ năng sinh hoạt trước, chuẩn bị sẵn sàng để giành Quyền đặt tên cho thôn!


"Trứng thú cưng! Ngựa trắng! Bánh thuần hóa! Chẹp chẹp, xong rồi, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu tôi đã bắt đầu nằm mơ rồi TAT!"
"..."


Chúc Mặc Lăng nghe ra, vị trí thôn anh ta đang đứng lúc này không phải thôn đầu tiên trong game, mà là nơi có tên "Thôn Nấm" kia mới đúng. Hơn nữa, người chơi ở thôn đó đăng nhập vào game sớm hơn so với bọn họ, có kinh nghiệm phong phú để những người đến sau như họ học theo.


Nói là học hỏi, nhưng thực ra người chơi càng thích sáng tạo ra thôn làng theo sở thích của mình, cho nên mới có nhiều ý kiến bất đồng như bây giờ.
Nhìn các game thủ đều tỏ vẻ "Tôi biết nhiều lắm", Chúc Mặc Lặng cũng yên tâm, xem ra nhiệm vụ này có thể hoàn thành một cách thuận lợi.


Chẳng bao lâu, đã có gần 80% người chơi đưa ra lựa chọn của mình, mà số lượng người lựa chọn nhà kiểu hoàng cung cũng vượt quá 50% số người chơi của thôn, kết quả đã rõ, trưởng thôn trực tiếp công bố danh sách vật liệu cần thiết.


"Danh sách vật liệu xây dựng nhà kiểu hoàng cung: Đất x 10.000.000, đá x 5.000.000, mái ngói x 2.000.000, quặng đồng x 1.000.000, gỗ tấm x 1.000.000, hạt giống hoa tươi x 500.000, thủy tinh x 100.000, quặng bạc x 100.000, quặng vàng x 100.000, cá Koi x 50.000, cây giống quý hiếm x 5.000, rùa x 50, hổ x 20, sư tử x 20, các loại động vật nhỏ thường thấy x 500, gỗ quý dùng để chế tác nội thất: Một số."


Một loạt số "0" nối đuôi nhau, đứng sau các vật liệu cần thu thập khiến người chơi nhìn mà không tài nào đếm xuể. Người chơi có trí nhớ tốt lập tức tính toán ngay tại chỗ, sau đó thốt lên: "Trời cao đất dày ơi! Số lượng của những loại vật liệu này nhiều hơn kiểu nhà thứ ba những 10 lần đấy! Bọn họ xây nhà vườn phải bỏ ra nửa tháng mới xong, bây giờ yêu cầu nhiệm vụ của chúng ta nhiều hơn tận mười lần như vậy, thế chẳng phải cần mất đến nửa năm mới có thể làm xong được à? ?"


"Hơn nữa còn yêu cầu thêm cả các loại vật liệu khác nữa, rùa, hổ, sư tử coi như cũng được đi, sao lại còn phải thêm 500 động vật nhỏ thường thấy nữa? Đây là định mở vườn thú à? ? Tôi biến thành hình thú có được tính là 1 cái không? Nhiều vật liệu như vậy, chi bằng giết tôi luôn cho rồi!"


Khi người chơi này còn chưa đưa ra so sánh cụ thể, những người chơi khác vẫn không quá nhạy cảm với con số mà nhiệm vụ đưa ra. Nhưng một khi số liệu được đem ra so sánh tương quan với cái mà họ từng biết, tất cả đều bắt đầu đứng ngồi không yên, ngây ra như phỗng mất mấy giây, sau đó đồng loạt gào khóc, còn có người nhào lên ôm đùi trưởng thôn, hỏi đối phương giờ mình đổi ý có được không, y đột nhiên cảm thấy nhà nhỏ kiểu nông thôn cũng không tồi, rực rỡ hoa lệ hoàn toàn không cần thiết, quan trọng là cảnh vật tự nhiên!


Lời này ông trưởng thôn có vẻ không ưng bụng lắm: "Chàng trai trẻ, lão ra ngoài bôn ba nhiều năn, luôn nói là làm, Một lời đã nói, bốn ngựa đuổi không kịp, đạo lý này lẽ nào cậu chưa từng nghe qua hay sao? Nhiều người cùng đưa ra quyết định như vậy, sao có thể nói đổi là đổi được đâu? Cố gắng lên, lão tin tưởng dùng sự chăm chỉ cần cù của mọi người, nhất định nhà ở của lão và phu nhân có thể sớm ngày hoàn thành. Đến lúc đó, lão sẽ cùng phu nhân tặng quà cảm ơn cho mọi người."


Lời này nói không sai, dùng cách thức quen thuộc từ trước tới nay của tất cả các tựa game giả lập, nhiệm vụ càng khó hoàn thành thì phần thưởng của người chơi sẽ càng phong phú. Đây, chắc là chỗ duy nhất đáng để bọn họ ăn mừng sau khi nghe được tin dữ này đi.


Chúc Mặc Lăng mới đầu còn chưa nhận ra, kết quả này có bao nhiêu đáng sợ, lúc nghe thấy người chơi xung quanh gào khóc, mặt anh ta mới đen kịt lại theo.
Xem ra, bọn họ đã tự chọn chế độ khó cho mình rồi. Thôi, có 5 nghìn người đồng hành, tính ra anh ta cũng không đơn độc.


Nếu mọi chuyện đã không còn cách xoay chuyển, người chơi vũ trụ cũng không bám víu lấy vấn đề này mà lải nhải mãi nữa, bọn họ bắt đầu tích cực bàn bạc xem, tiếp theo mình nên làm như thế nào.


"Làm sao bây giờ... Chỗ vật liệu này nhiều gấp 10 lần đấy, có cần lên diễn đàn nói cho những người khác biết không?"


"Nói cái con khỉ ấy mà nói! Dựa vào cái gì mà ông đây phải còng lưng è cổ không ngừng thu thập vật liệu, bọn họ lại có thể được chúng ta nhắc nhở mà dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, cứ để cả lũ ch.ết chìm theo chúng ta đi, hô hô hô!"


"Ông anh nói chí phải, chuyện quan trọng như thế, sao có thể nghe theo ý kiến của người khác được, đương nhiên phải lựa chọn theo bản năng mách bảo. Nếu bọn họ chọn đơn giản, chúng ta không có gì để nói, nhưng nếu bọn họ chọn giống chúng ta, vậy nửa năm tiếp theo tất cả đều là người đồng cảnh ngộ!"


"Như vậy có phải không được tốt lắm không, đi lại trên giang hồ có thể không nói võ đức như vậy à?"


"Xùy! Nhóc con nhà mi có phải bị ông trưởng thôn lây bệnh cho không? Cái gì mà đi lại trên giang hồ, cái gì mà nói võ đức! Nhóc có tin không, trong 199 thôn mới, thôn chọn nhiệm vụ dựng kiểu nhà thứ tư đều không lên diễn đàn nhắc nhở người khác? Thậm chí còn gắng sức cổ xúy người ở thôn khác, khen chỗ tốt của kiểu nhà này lên trên trời, lừa được thôn nào hay thôn đấy ~"


Thao tác hãm hại lẫn nhau, kéo người xuống hố cùng mình thế này, mới là phương pháp lên diễn đàn chính xác.


Những suy nghĩ cùng phỏng đoán phía trên, quả thực là "Một châm thấy máu", dễ dàng quét sạch chút ít lương tâm còn lại của mọi người, bọn họ nhìn nhau, sau đó đều ăn ý lộ ra nụ cười "Ác độc".


Bị bầu không khí ở đây lây nhiễm, Chúc Mặc Lăng cũng mỉm cười. Khóe miệng vừa mới nhếch lên được một nửa, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại. Nghĩ thầm, tác dụng đồng hóa của trò chơi này thực sự quá mạnh, anh ta mới vào game được bao lâu đâu, thế mà đã muốn cùng những người chơi khác "Cấu kết làm việc xấu" rồi.


Không thể làm thế, thật sự không thể làm thế, anh ta vẫn muốn làm một người chơi bình thường trong sáng thuần khiết.


Nếu danh sách vật liệu đã được công bố, cảm xúc đau buồn qua đi, người chơi cũng đã chấp nhận sự thật này, tiếp đó chính là học kỹ năng sinh hoạt, gian khổ phấn đấu vì sự nghiệp thu thập vật liệu.


Chúc Mặc Lăng xếp hàng, đi tới trước mặt phu nhân trưởng thôn, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì quyết định học hai kỹ năng là "Câu cá" và "Đào quặng".


Nhận lấy công cụ chuyên môn, đang định đi tới bờ sông không xa bên ngoài thôn để thí nghiệm, Chúc Mặc Lăng đột nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm lại, chẳng bao lâu đã mất ý thức.


Trước khi hoàn toàn thoát khỏi game, anh ta ở trong lòng mắng Hồ Nhất và Hồ Nhị một trận, mới trị liệu có một chút như thế làm sao đã đủ, còn không nhanh nhanh để anh ta vào lại khoang trò chơi, tiếp tục chơi game!


Đáng tiếc là, chuyện này không phải do Hồ Nhất và Hồ Nhị làm như anh ta nghĩ, mà là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nào đó.
Ngoài hiện thực...


Văn Tinh Diệu mở cửa khoang trò chơi ra, ánh mắt lập tức đối diện với Bạch Lê đang chờ bên ngoài. Hắn vô thức mỉm cười với cậu, sau đó mới nhớ ra mình đang trong hình thái sư tử, đối phương có lẽ không thể thấy hắn đang cười.


"Sao rồi, anh ta có đăng nhập được vào game không?" Bạch lê nhìn hồ ly nhỏ vừa tỉnh ngủ vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nhớ lại trước kia khi mình ôm "Chí Tôn" cùng nằm vào khoang trò chơi.


Lúc đó Chí Tôn cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực cậu như vậy, trạng thái sau khi tỉnh ngủ dễ thương đến độ khiến Bạch Lê hối hận, sao lúc đó cậu không chụp lại mấy bức ảnh của nó chứ?


Văn Tinh Diệu gật đầu: "Anh ta đăng nhập rồi. Khoang trò chơi kiểu mới có chức năng "Kiểm tr.a lượt đăng nhập", tôi vừa xem, đúng là một lần đăng nhập hai nick."
Một cái là hắn, cái khác đương nhiên chính là Chúc Mặc Lăng.


Nghe được câu trả lời khẳng định của Văn Tinh Diệu, bạch Lê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy tôi yên tâm rồi, không còn sớm nữa, để nó đi ngủ trước đi, mai rồi lại chơi."


"Ừ, được, tôi đưa nó về phòng, cậu đi nghỉ trước đi." Sư tử lớn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khoang trò chơi, đuôi cuốn một cái y như cũ, lập tức xách hồ ly nhỏ đặt lên trên lưng, dẫn đối phương ra ngoài.
Bạch Lê ngại ngùng sờ sờ mũi, đi theo sau Văn Tinh Diệu, trở về phòng mình.


Nói cái gì mà đi nghỉ trước, có phải người này quên mất là mình đang ở trong nhà cậu không?"
____________________
Thịt tẩm bột chiên
Cải luộc Tứ Xuyên
Gà xào tỏi ớt
Củ niễng xào
Bánh mochi matcha nhân dâu tây
Ức gà chiên xù
Chè xoài bưởi


Cùng một nguyên liệu là xoài, bưởi đào, nước cốt dừa thôi, nhưng chắc các anh Lăng uống là kiểu ở dưới này (Nhìn giống trà hoa quả nhỉ)






Truyện liên quan