Chương 111: C111: Chương 215 + Chương 216

Edit: Nhật Nhật
...
Thất tình đến nhanh như một cơn lốc xoáy.
Một ngày trước, một bức ảnh chụp sườn mặt nhìn nghiêng không rõ ràng lắm của Văn Tinh Diệu được đăng lên mạng vũ trụ, đã kéo cho hắn rất nhiều fan nhan sắc.


Nhưng sang ngày thứ hai, ảnh chụp chung của hắn và Bạch Lê lúc ra ngoài dạo phố còn lên sân khấu một cách hoành tráng hơn. Nam thần là hoa đã có chậu, đối tượng còn là một thiếu niên thần bí sắc đẹp không phân cao thấp với hắn, trái tim thủy tinh của nhóm tráng nam mãnh nữ vũ trụ, "Rầm" một cái, vỡ vụn thành ngàn mảnh.


Thời đại bây giờ, có lẽ là chịu ảnh hưởng của cuộc chiến tranh trường kỳ với trùng tộc, mỗi người đều sống hết sức tự do tùy ý, yêu cũng được mà hận cũng được, tất cả đều sẽ thẳng thắn nói ra, không giấu giấu giếm giếm. Hơn nữa bọn họ từ bỏ cũng rất nhanh, một khi phát hiện mình không có cơ hội, sẽ lập tức thay đổi cảm xúc, dùng một góc độ khác để nhìn ngắm thế giới.


Nói thí dụ như lúc này, rõ ràng một giây trước vẫn còn là fan nhan sắc cùng fan sức mạnh của Văn Tinh Diệu, một giây sau đã bắt đầu vượt rào thành fan CP của Văn Tinh Diệu và Bạch Lê. Cũng không chờ chính chủ thông báo, bọn họ đã tự mình tưởng tượng ra một màn yêu hận tình thù, hoặc là ngọt ngào hạnh phúc, hoặc là trong đường giấu lưỡi dao.


Chờ Bạch Lê và Văn Tinh Diệu mua sắm xong xuôi về đến nhà, lúc từ sắc mặt đen như màu lông của Chúc Mặc Lăng biết được tin tức trên mạng vũ trụ, mọi chuyện đã không còn chỗ xoay chuyển, ai nấy đều đã biết cả.


Ngoại trừ thân phận của Bạch Lê, cư dân mạng vẫn dùng xưng hô "Thiếu niên thần bí" để gọi cậu.


available on google playdownload on app store


Ba năm trước, Bạch Lê mới chỉ có mười lăm tuổi, hơn nữa cậu không phải ru rú trong tộc Thiên Hồ thì cũng là đang du đãng trên chiến trường, còn thích mỗi ngày biến thành một người khác nhau, thực sự không có người nào liên hệ cậu với cậu chủ nhỏ đã mất tích, mà tộc Thiên Hồ tìm kiếm suốt ba năm nay.


Dù sao cậu vẫn an toàn.
Phần lớn mọi người đều mang thái độ vui vẻ chúc phúc cho cậu và Văn Tinh Diệu.


Vì thế, sau khi hai người biết chuyện thì quyết đoạn chui vào trong khoang trò chơi, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ không hỏi thế sự, chỉ tập trung chơi game. Trên mạng nói đều là sự thực cả mà, cứ dứt khoát ngầm thừa nhận là được.


Chúc Mặc Lăng không ngờ hai tên không bớt lo này lại đưa ra quyết định như vậy, một bên chua xót vì em trai sắp thành của nhà người khác, một bên quay về phòng mình, vào game tiếp tục cày level.
So với hiện thực, thời gian hai người này chơi trò chơi còn nhiều hơn, anh ta cũng phải vào game nhìn bọn họ chằm chằm.
*


Sau khi Bạch Lê và Văn Tinh Diệu về phòng thì không trì hoãn thêm nữa, lập tức login, việc này cũng là có lý do cả. Hôm qua trước khi logout, Khương Hoài Bích đặc biệt đến báo với hau người, thuyền đánh cá đã chính thức hoàn thành, thời gian ra khỏi cũng được xác định, chính là hai giờ chiều nay.


Hai người ở bên ngoài mua mua mua một hồi, về đến nhà thì đã hơn 12 giờ trưa rồi, ăn cơm xong lại ngồi tán gẫu thêm một lúc về chuyện trên mạng thì cũng đã gần tới thời gian hẹn.


Vào game xong, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu chạm mặt nhau ở ngoài cửa, đang chuẩn bị xuất phát đi ra bờ biển thì lại thấy có một thứ màu vàng từ rất xa đang lao "Ầm ầm" về phía hai người.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là [Hạt tía tô] cùng tôm tít vàng của y.


Sau khi tôm tít tiến hóa, không chỉ màu sắc biến thành màu vàng, hình thể lớn hơn mà ngay cả tốc độ di chuyển cũng nhanh gấp ba lần ban đầu. Là chủ nhân của tôm tít, [Hạt tía tô] gần đây rất thích cưỡi tôm lượn lờ khắp thôn, thỉnh thoảng còn nhận chở người đi thám hiểm rừng rậm, xem như là một nét đặc sắc của "Thôn Nấm".


"Lê Lê, anh đại [Yêu Tinh], hai người vừa mới onl à?" [Hạt tía tô] kéo dây cương tôm tít, để chúng nó phanh gấp lại, vững vàng dừng cách họ một mét, nói rõ ý định của mình, "Em gái [Hoài Bích] bảo tôi tới đây, cô nhóc nói hai người online xong đi ra bờ biển phải tốn kha khá thời gian, nên bảo tôi tới chờ hai người. Hai người yên tâm đi, sau khi tiến hóa, tốc độ tôm tít vàng của tôi nhanh hơn nhiều, chỉ cần mười phút thôi, cam đoạn đưa hai người đến nơi, he he!"


Bạch Lê liếc nhìn người đang ngồi trên tôm tít, mỉm cười hỏi chọc: "Một chuyến 10 vàng hả?"
Đây là hôm qua cậu ngẫu nhiên nghe được báo giá của người ta, lúc này cố ý lấy ra trêu đối phương.


Mặt [Hạt tía tô] tức khắc đỏ bừng, hoang mang hoảng loạn khua tay múa chân giải thích: "Không cần không cần, hai anh đại không cần trả thù lao, tôi đây là xung phong tình nguyện! Hơn nữa, nếu không phải nhờ Lê Lê, tôi cũng không bắt được tôm tít này, cũng không thể để nó tiến hóa thành tôm tít vàng! Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] là khách hàng miễn phí trọn đời của tôm tít nhà tôi!"


Mấy từ phía sau, nói nghe rất có khí phách, thật sự khiến Bạch Lê và Văn Tinh Diệu chấn động. nhưng mà hai người đều không thiếu tiền, nói lần này không tính, nhưng lần sau có việc cần nhờ thì vẫn nên trả tiền.


[Hạt tía tô] xoắn xuýt một lúc rồi mới đồng ý, 10 vàng mà, trong thôn này có người nào không bỏ ra được đâu, đẩy tới đẩy lui cũng chẳng có nghĩa lý gì, y cũng là thấy chơi vui mới làm. Thời gian đứng đây nói, khéo đã đủ đi đến nơi rồi.


Bạch Lê và Văn Tinh Diệu lần lượt ngồi lên lưng tôm tít, chờ xác nhận hai người đã ngồi vững rồi, [Hạt tía tô] thành thạo điều khiển tôm tít quay đầu, sau đó chạy như điên về phía bờ biển.


Dùng tôm tít làm thú cưỡi, nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng thực ra ngồi bên trên lại rất vững. Bạch Lê ngồi trên lưng tôm tít, hoàn toàn không cảm thấy xóc nảy gì, nhắm mắt lại có thể cảm nhận cơn gió phất nhẹ qua bên má, mở mắt ra lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu lên lớp vảy màu vàng óng của tôm tít, phản chiếu lại trên cây cối hoa cỏ ven đường, có cảm giác mơ hồ mộng ảo, rất đẹp mắt.


Trong lúc Bạch Lê mải nhìn ngó xung quanh, Văn Tinh Diệu ngồi ở phía sau lại đỡ hai tay quanh eo cậu, đề phòng cậu rớt xuống khỏi lưng tôm tít.
May mà [Hạt tía tô] cả đường đều lái tôm rất nghiêm túc, chứ lúc này mà y vô ý quay đầu lại thôi là sẽ bị nhồi cho một miếng cơm chó to.


Nhưng mà y làm vậy cũng có ý cả rồi, y là fan của Bạch Lê, biết Bạch Lê và anh đại [Yêu Tinh] là một đôi, hơn nữa tình cảm của hai người lại cực kỳ tốt. Là một fan hâm mộ hợp cách, đương nhiên phải chừa đủ không gian cho thần tượng nói chuyện yêu đương, vì thế suốt cả dọc đường y đều tự thôi miên mình, rằng y cũng là một con tôm tít, hơn nữa còn là con không thể xoay cổ lại...


Tôm tít lao ầm ầm trên đường, quả nhiên không tới mười phút, ba người đã đến điểm cuối cùng.


Chỗ này là ở bìa rừng, nơi đất nâu giao hòa với bãi cát màu vàng nhạt, là loại địa hình đặc biệt chỉ có ở trong game. Bãi cát thoai thoải mở rộng ra, cách đó mười mấy mét chính là biển rộng xanh biếc, sóng biển nhẹ nhàng vỗ lên bờ cát, gió biển tanh mặn thổi lướt qua chóp mũi của mỗi người chơi.


"Ý, sao ở đây nhiều người quá vậy?" Bạch Lê trèo xuống khỏi lưng tôm tít, ngạc nhiên nhướng mày, bối rối hỏi.


Nếu cậu nhớ không nhầm, thuyền đánh cá của Khương Hoài Bích là loại thuyền nhỏ, chỉ có thể chở được năm, sáu người thôi. Mà ở đây, có khi phải có đến hơn năm, sáu trăm người.


Trước đó cưỡi tôm tít đi trong rừng, cậu thấy có không ít người đang vội vội vàng vàng, cứ nghĩ họ chỉ đang ở trong rừng thu thập, hoặc định đi đào quặng thôi. Bây giờ nhìn lại, e rằng đích đến của bọn họ là cũng một chỗ, nhỉ?
Câu hỏi này được [Hạt tía tô] giải đáp.


Y nhảy xuống khỏi người tôm tít, thu năm con tôm tít đã giải trừ trạng thái hợp thể vào trong không gian thú cưng xong mới lên tiếng: "Ở đây đương nhiên là nhiều người rồi! Lê Lê, cậu cũng không phải không biết người thôn mình, ai nấy đều thích hóng hớt xem trò vui, hơn nữa hôm nay lại là lần đầu tiên có người lập nhóm ra khơi, phương tiện còn là chiếc thuyền đánh cá duy nhất trong game, ai mà không phải khen một tiếng Trâu bò chứ. Mặc dù mấy người [Hoài Bích] nói sẽ livestream toàn bộ quá trình, nhưng tận mắt nhìn thấy với chỉ xem trong phòng phát sóng vẫn có sự khác biệt rất lớn, ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến thời khắc lịch sử này trong game, cho nên nghe tin xong thì đều tới đây cả."


Ngay cả y, cũng là trong lúc đứng hóng thì bị bắt đi làm lao động công ích, hỗ trợ chạy chân một chuyến, nhưng mà bản thân y cũng tình nguyện đưa đón hai người Bạch Lê.


Bạch Lê nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không thắc mắc sao lại có nhiều người như vậy nữa. Nhưng mà bây giờ còn có một vấn đề nữa, đông người tụ tập như vậy, bọn họ làm sao chen vào, đi đến chỗ lên thuyền đây?
Vấn đề này cũng được giải quyết rất nhanh chóng.


Chỉ thấy [Hạt tía tô] bắc loa tay, hít một hơi thật sau, sau đó hét to nhất có thể: "Mọi người ơi, nhường đường cái nào, nhường đường nào, Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] đến rồi, nhanh cho bọn họ đi qua, để tiểu đội ra khơi tập hợp đông đủ nào!"


Người đến đông đủ, có thể giương buồm ra biển.


Bạch Lê giật bắt cả mình, không nhịn được nhìn [Hạt tía tô] bằng ánh mắt kinh ngạc. Tên này bình thường thoạt nhìn cũng ngoan ngoãn biết điều, cùng lắm là sở thích hơi đặc biệt tí thôi, không ngờ giọng lại rất lớn. Rõ ràng là chỗ đông đúc náo nhiệt, ai nấy đều đang lớn tiếng trò chuyện, thế mà giọng của [Hạt tía tô] lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ.


Phàm là những người chơi nghe thấy tiếng của y, tất cả đều ngừng nói giớn, đầu đồng loạt quay về phía phát ra âm thanh để nhìn, sau đó đám người cách Bạch Lê gần nhất lập tức giống như Moses rẽ biển, tách ra một con đường nhỏ để hai người đi vào.


Mà hai bên đường nhỏ đó, người chơi mắt sáng như sao nhìn về phía Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, phảng phất như đang nói: "Anh đại, hai người cuối cùng cũng tới rồi!"
Dáng vẻ không thể chờ thêm được nữa.


Bạch Lê bị nhìn như vậy không khỏi thẹn thùng, cứ cảm thấy ánh mắt mấy người chơi này thực sự quá nóng bỏng.


Mấy người Khương Hoài Bích bị đám đông vây tít bên trong cũng nghe thấy tiếng gào của [Hạt tía tô], họ chạy chậm đến khúc cuối đường nhỏ, đang vui vẻ vẫy tay chào đón hai người. Đến cùng bọn họ còn có một camera phát sóng đang mở sẵn.


Hai thành viên cuối cùng của tiểu đội ra khơi có mặt khiến khán giả đang xem live bàn tán rôm rả.


"Shhh, nói là hẹn lúc hai giờ chiều, tôi còn tưởng Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] sẽ đến muộn cơ, may mà vẫn còn mấy phút nữa mới tới giờ. Nhưng mà so với mấy người em gái [Hoài Bích] chờ ở bờ biển trước tận một tiếng, trông vẫn không được tích cực cho lắm..."


"Ra biển không tích cực là tư tưởng có vấn đề! Lê Lê có thể nhường cơ hội ra biển cho tôi không, tôi muốn đi nhìn ngắm thế giới QAQ!"


"Không thể, tuyệt đối không thể, dẫn theo Lê Lê và anh đại Yêu Tinh so với dân một tên ngay cả tiêu chuẩn đăng nhập cũng không có như ông thì có ích hơn nhiều, số của chúng ta cũng chỉ có thể tha thiết mong chờ xem livestream thôi, chậc!"


"Ối chà chà, người cuối cùng cũng đến đông đủ rồi, như vậy không phải có thể ra khơi ngay bây giờ à, tôi đã không thể chờ đợi được nữa muốn ra biển từ xa rồi, hy vọng có thể bắt được cá lớn, gặp được hải tặc, tìm được hải đảo!"


"Chao ôi! Lẽ nào mấy ông mấy bà không phát hiện ra à, khoảng thời gian này Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] hình như luôn cùng online cùng logout nha, có lần anh đại [Yêu Tinh] không ở trong game, Lê Lê còn có thể trả lời luôn là đối phương đang có việc bận kìa. Các anh em, tôi có một suy đoán thế này, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh], đã từ yêu qua mạng phát triển đến ngoài thực thế rồi ý nhỉ? Bọn họ đang ở cùng một chỗ? ?"


"Ha ha ha ha! Yêu qua mạng thần thánh! Nhưng mà nghe thím nói vậy tôi thấy cũng có lý lắm, xí, chả trách ban nãy tôi lại ngửi thấy mùi tình yêu chua lòm ở đâu đây. Nhắc mới nhớ, không biết dạo này là có chuyện gì xảy ra, đầu tiên là Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] hẹn hò, sau đó đến lượt thượng tướng Văn Tinh Diệu mất hút một đoạn thời gian, vừa xuất hiện trở lại trong tầm mắt công chúng thì đã ném ra một quả dưa siêu to khổng lồ, cùng một thiếu niên thần bí đi shopping, ngài ấy thế mà cũng thoát FA luôn rồi! ! ? ?"


"Thì đã làm sao? Nam thần từng người một đều đã có chậu, chỉ có chúng ta, vẫn thơm mùi chó FA thôi. Độc thân thần kỳ, độc thân tốt đẹp, độc thân cô đơn đến mức khiến người ta khóc hu hu!"
Đường Nghênh đang đi làm mò vào xem livestream: "..."


Có một câu anh ta không biết có nên nói hay không, thực ra hai cặp đôi này chính là một đấy!
---o0o---
Chương 216


Khán giả cảm khái một lúc lâu, nếu nói hai anh đại này vừa nhìn đã biết là chân ái. Thời đại này, còn ai dám yêu qua mạng nữa, dù sao trong game phần lớn người chơi đều nhìn nhau không vừa mắt, hẹn gặp ngoài thực tế, tỷ lệ lao vào vẻ đầu nhau tương đối cao hơn.


"Lê Lê, anh đại [Yêu Tinh], hai người cuối cùng cũng login rồi, em còn tưởng hai người bận gì không tới được chứ." Khương Hoài Bích cười tủm tỉm dẫn họ đến chỗ đặt thuyền đánh cá, [Xới cho tôi bát cơm] cùng [Mi có gan không] thì yên tĩnh đi bên cạnh, chỉ thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi của Bạch Lê.


[Hạt tía tô] không nằm trong đội ngũ lên thuyền, nhưng y là người thông minh, ỷ vào việc những người khác còn chưa kịp phản ứng, một đường hò hét chạy lên phía trước, chiếm lấy vị trí quan sát có lợi.


Hề hề hề, y là công thần có công đưa hai anh đại đến đây, tới xem gần một chút chắc sẽ không có người ý kiến ý cò đâu nhỉ?


"Ngại quá, trước đó tôi ra ngoài mua ít đồ, đi hơi lâu một chút, nên online hơi trễ." Bạch Lê giải thích một câu, mấy người Khương Hoài Bích xua tay tỏ vẻ không sao cả, cũng không muộn.
Nhóm năm người ra khơi lần này rất nhanh đã đi đến chỗ thuyền đánh cá.


Đây là loại thuyền nhỏ, chiều dài ước chừng chỉ khoảng mười mét, đại khái bao gồm bánh lái, khoang tàu đến kho để hàng hóa, boong tàu, giàn câu, cột buồm... Vì đang ở trong game, nên rất nhiều chi tiết nhỏ đều được đơn giản hóa, ngay cả việc lái tàu cũng vậy, ai cũng có thể lên cầm lái.


Mấy người họ lần lượt lên thuyền, lưu lại nhưng người chơi khác với ánh mắt hâm mộ ở trên bờ, hức hức hức, bọn họ cũng muốn cùng ra khơi, đi chinh phục biển cả nha!


Khương Hoài Bích vui vẻ vẫy tay với những người trên bờ: "Mọi người yên tâm đi, phòng phát sóng của em với [Thần cơm] sẽ luôn mở, mọi người đừng bỏ qua hành trình trên biển của bọn em nha. Bọn em xuất phát đây, mọi người chờ bọn em bình an trở về ha!"


[Thần cơm] là biệt danh Khương Hoài Bích lén đặt cho [Xới cho tôi bát cơm], kết quả hôm nay buột miệng nói ra, khiến tất cả mọi người cười phá lên, bản thân [Xới cho tôi bát cơm] nghe thấy cũng không nhịn được cười ra tiếng, lắc đầu bất lực, tiếp nhận xưng hô nghe quái quái này.


Cứ cảm thấy anh ta từ anh đại hệ kỹ thuật biến thành một cái thùng cơm.
Mãi mới nhịn được cười, [Mi có gan không] lại tiến lên một bước, nói: "Để tôi lái thuyền trước, sau đó mấy người chúng ta thay phiên nhau lái có được không, cứ nửa tiếng lại đổi lượt một lần."


Không ai phản đối đề nghị này, mọi người quyết định như thế luôn.
Dưới sự háo hức chờ mong của mọi người, thuyền đánh cá mới tinh từ từ rời khỏi bờ biển, đi về phía biển rộng bao la.


Mười phút đầu, Khương Hoài Bích còn thấy mới mẻ mà đi tới đi lui trên boong tàu, điều khiển ống kính camera, giới thiệu cho khán giả về các thiết bị trên thuyền cùng hoàn cảnh xung quanh. Nhưng thuyền đánh cá chỉ lớn có từng đó, hoàn cảnh xung quanh cũng không có nhiều thay đổi, rất nhanh cô nàng đã ủ rũ, cảm thấy hơi nhàm chán.


Mà hai người Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, vì đều học kỹ năng "Câu cá", cho nên lúc này đang sóng vai nhau rồi trên giàn câu, câu cá. Nhưng vì thuyền vẫn đang di chuyển, nên mười phút rồi mà cả hai vẫn không bắt được con cá nào.
Khán giả xem live cũng thấy chán, dồn dập nói ra nội dung mình muốn xem.


"Em gái [Hoài Bích] ơi, em đi nói chuyện với hai người Lê Lê đi, giúp bọn tui phỏng vấn một chút, chủ đề là rốt cuộc Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] đến với nhau như thế nào."


"Thôi thôi thôi! Chúng ta đang ra khơi cơ mà, nên nói những chuyện liên quan đến biển chứ. Em gái [Hoài Bích] ra biển ngoài thuyền đánh cá ra thì cũng cần mang theo những vật phẩm khác nữa chứ, đúng không, mọi người có thể cho bọn này xem mọi người mang theo cái gì không?"


Đây đúng là một ý kiến không tồi, khán giả lập tức lên tinh thần, tụ lại với nhau bàn tán ầm í, lách cha lách chách.


Khương Hoài Bích đang chán sẵn, đọc bình luận xong thì cũng thấy rất hứng thú, lần này ra biển, đúng là cô có chuẩn bị không ít đồ mang theo, chỉ là không biết những người khác đem cái gì theo.


Vì thế cô nhảy chân sáo chạy đi tìm người, nói ra yêu cầu của khán giả, trưng cầu ý kiến của mọi người.
Bạch Lê và Văn Tinh Diệu đưa mắt nhìn nhau một cái, cười híp mắt nói: "Được chứ, vốn cũng muốn lấy ra mà."


[Xới cho tôi bát cơm] cũng gật đầu: "Được, có thể làm quen cách sử dụng trước khi gặp chuyện cũng tốt."
[Mi có gan không] đưa lưng về phía mấy người phất tay, nói: "Mọi người bắt đầu trước đi, tôi ở đây nghe, chờ đổi lái thì sẽ cho mọi người xem tôi mang theo cái gì."


Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều đã tích cực chuẩn bị đồ đạc cho chuyến ra khơi lần này,.


Khương Hoài Bích tổ chức bỏ phiếu trong phòng phát sóng, để khán tự mình quyết định là xem đồ của ai trước. Kết quả rất nhanh đã có, [Lê Bạch], [Yêu Tinh], [Xới cho tôi bát cơm], [Mi có gan không], còn cô ra sân cuối cùng.


Đối với việc này, khán giả trong phòng phát sóng cũng có lý do riêng của họ: "Chậc, bây giờ có ai mà không biết, ba lô của em gái [Hoài Bích] đã được mở rộng, đồ vật bên trong người làm khán giả xem live của em mỗi ngày như bọn này còn đếm không hết, nếu muốn xem toàn bộ một lượt, sợ là phải mất mấy tiếng, cho nên dứt khoát đẩy xuống cuối cùng đi, xem được bao nhiêu thì xem."


Khương Hoài Bích giả vờ tủi thân, bĩu môi bĩu mỏ, nhưng thực ra trong lòng cũng rất vui, xem ra mọi người rất tin vào năng lực của cô nha!
Bạch Lê cũng không do dự, rất nhanh đã lần lượt lấy ra những thứ mình mang theo, còn nhân tiện giải thích cho từng món.


"Mười tấm lưới đánh cá cao cấp, ba tấm lưới đánh cá siêu cấp, đều là cật phẩm nhận được khi làm nhiệm vụ ở chỗ Ngư dân, có thể dùng để bắt cá biển cỡ lớn."


"Cần câu, xẻng, sọt, dao phay, không cần biết là câu cá ở biển, phát hiện hải đảo hay gặp phải hải tặc thì đều có thể sử dụng."
"Tôi còn chuẩn bị cả đồ ăn và nước uống nữa, có cái là mua ở chợ đêm, có ai là mở được trong Giỏ thực phẩm, không sợ ra biển phải chịu đói."


"Đúng rồi, chỗ này của tôi còn có Đèn bẫy cá nữa, ban ngày thì hiệu quả không rõ lắm, nhưng đến khi tối, sắc trời không còn tỏ, nói không chừng sẽ có hiệu quả. Cái này cũng là phần thưởng nhiệm vụ của NPC Ngư dân."


Đạo cụ Bạch Lê lấy ra đều là những món thực dụng, tuy không có gì quá đặc biệt thu hút, nhưng đều là đồ dùng cần có khi đi thám hiểm trên biển.
Kế tiếp là Văn Tinh Diệu, hắn cũng học theo Bạch Lê, lúc lấy đồ ra thì giải thích thêm vài câu.


"Mười gói mồi câu lớn, có thể mở ra một nghìn mồi câu cao cấp, ngoài ra tôi còn có 300 mồi câu siêu cấp nữa, nếu mọi người muốn câu cá thì cứ đến chỗ tôi lấy."


"Thực ăn chăn nuôi thủy sản thông dụng, cái này không đắt, cá biển chúng ta bắt được bỏ vào trong kho hàng xong, có thể cho chúng nó ăn thức ăn chăn nuôi này."


"Các loại gia vị cần thiết để nấu nướng, cùng bếp lò đơn giản, chờ bắt được cá, chúng ta có thể nướng mấy con ăn thử, nghe nói vừa bắt vừa ăn hương vị sẽ rất ngon."


Lúc này, có thứ bị Văn Tinh Diệu lấy từ trong ba lô ra, mọi người tập trung nhìn kux, phát hiện là hai bộ quần áo nam kiểu dáng tương tự, màu sắc cũng không khác nhau lắm. Nhưng phòng phát sóng có nhiều khán giả cùng người chơi như vậy, mà không ai biết tên hai bộ quần áo này là gì, trên khu bình luận cũng có chút yên tĩnh.


Bạch Lê liếc mắt nhìn sang, cậu cũng không đoán được Văn Tinh Diệu "Không cẩn thận" lấy nhầm hai bộ quần áo nam này ra là có ý gì. Văn Tinh Diệu cầm quần áo trên tay, không cất đi, cũng không lên tiếng giải thích.
Giống như là... Đang chờ có người lên tiếng hỏi.


Dưới bầu không khí áp lực, Khương Hoài Bích yếu ớt hỏi: "Anh đại [Yêu Tinh], hai bộ quần áo này... Để làm gì vậy?"


Thang lên trời đã được Khương Hoài Bích đặt dưới chân, Văn Tinh Diệu lập tức bước lên, dùng giọng điệu bốn phần bình tĩnh, ba phần đắc ý, ba phần thẹn thùng, nói: "Đây là quần áo mới, tôi mới lấy được từ trong Hộp trang phục bất ngờ, nếu trên đường may mắt tìm được hải đảo có phong cảnh đẹp, tôi muốn cùng [Lê Bạch] mặc đồ đôi chụp mấy tấm hình."


Bạch Lê: "..."
Mấy người Khương Hoài Bích: "... ..."
Khán giả : "... ... ? ? ?"


Anh đại, anh bị làm sao vậy anh đại, anh có còn nhớ hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo sáng chói của mình không, dáng vẻ trẻ trâu mới yêu lần đầu này là sao đây, ngay cả đồ đôi cũng mang theo? Thật sự không thể ngờ, anh lại là người có trái tim thiếu nam như vậy đấy!


Sau khi khán giả thoát khỏi cú sốc này thì lập tức bùng nổ.


"Tôi cứ tưởng bộ quần áo này anh đại định mặc để giả ngầu cơ, dù sao cũng là chiến sĩ thi đua hệ nạp tiền mà, mặc một bộ vứt một bộ cũng không quá, nhưng tôi thực sự không thể ngờ, hai bộ quần áo này lại là đạo cụ ngược đãi chó! Thật là quá đáng, các anh em, tôi thoát fan một phút đây!"


"Ha ha ha ha! Tôi cười thành một con chó năng trăm kí, mấy người nhanh nhìn Lê Lê đi, cậu ấy đã che mặt trốn vào trong góc rồi kìa, xem ra cậu ấy cũng không thể đỡ được hành vi của anh đại [Yêu Tinh], moa ha ha ha!"


"Đây là hiện trường người thiết kế game độc đoán cùng chồng đẹp bé nhỏ hệ nạp tiền à, không ngờ anh lại là người như vậy đấy, [Yêu Tinh], chậc chậc!"


"Nhưng mà có sao nói vậy, hai bộ quần áo này thực sự rất đẹp, hình như vẫn chưa có ai mở được nhỉ, nhà anh đại [Yêu Tinh] có mỏ chắc luôn. Lại nhìn mấy món đồ anh đại mang ra, ngoài trừ đồ làm bếp, tất cả đều mua bằng tiền tươi thóc thật đấy, đây là muốn bao tiêu bao xài cho toàn bộ người trên thuyền à... Hâm mộ quá đi."


"Ừm... Cái này, suy nghĩ của anh đại [Yêu Tinh] thiệt là độc đáo." Khương Hoài Bích tỏ vẻ, phần cơm chó này, ngay cả răng chó bằng hợp kim titan của cô nàng cũng không thể nhá được.


"Ý hay." [Xới cho tôi bát cơm] giơ ngón cái về phía Văn Tinh Diệu và Bạch Lê, "Trên đường tôi sẽ giúp hai người để ý xem có đảo hoang nào không, chúng ta khó lắm mới đi được một chuyến, tốt nhất không nên để có gì tiếc nuối."


"Tốc độ của thuyền có vẻ hơi chậm, để tôi cho nó đi nhanh hơn." [Mi có gan không] dùng hành động thực tế để bày tỏ sự ủng hộ của mình.


Bạch Lê cũng thoát khỏi cảm giác từ xấu hổ đến cạn lời ban đầu, căn cứ vào nguyên tắc "Chỉ cần mình không ngại, xấu hổ là người khác", đi tới cạnh Văn Tinh Diệu, bắt đầu hào hứng chọn quần áo hợp với mình.


Nhân vật chính đều bình tĩnh như vậy, khán giả cũng không thể nói gì hơn, cười lăn cười bò một lúc, chuyện này bèn cứ thế cho qua.


Sau đó, ba người [Xới cho tôi bát cơm], [Mi có gan không], [Hoài Bích] cùng lần lượt dựa theo trình tự, lấy ra đồ mình đã chuẩn bị, ngoài trừ các loại nhu yếu phẩm, đồ vật ba người mang theo vẫn khác nhau.


[Xới cho tôi bát cơm] mang theo mấy công cụ tự chế, để bắt được cá có thể thoải mái vớt chúng nó ra khỏi nước. [Mi có gan không] mang theo một đống bán thành phẩm của các loại kỹ năng sinh hoạt, làm người chơi duy nhất trong game có tất cả các kỹ năng, y có thể đáp ứng tất cả nhu cầu của mọi người trên đường đi.


Về phần Khương Hoài Bích, cô nàng mang theo rất nhiều thứ linh tinh, công dụng cũng đủ loại, về sau người chơi thậm chí còn tổ chức gameshow "Đoán xem cái này cùng làm gì", dọc đường đi đầy ắp tiếng cười nói.


Đúng lúc này, Văn Tinh Diệu dường như phát hiện gì đó, đi tới đuôi thuyền, cúi đầu nhìn xuống, thấy heo dẹp cùng chủ nhân của nó không biết đã bám theo họ từ bao giờ.


Ánh mắt hắn từ trên cao nhìn xuống đối diện với [Vảy Xám], mặt [Vảy Xám] cứng đơ, lúng túng giơ tay lên chào hỏi: "Ha ha, anh đại, trùng hợp quá."






Truyện liên quan