Chương 159
Sau đó, Bạch Lê xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, biết chắc không phải Lôi Báo thuận miệng nói bừa, mà là thực lòng thực dạ, cậu cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của đối phương, một hơi cho anh ta ba suất vào game.
Loại chuyện tốt như có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, đi đường nhặt được tiền này, nếu chỉ cho đối phương có một tiêu chuẩn, Bạch Lê cứ thấy trong lòng cấn cấn.
Đồng thời Lôi Báo cũng rất vui vẻ. Giới hạn phân chia lợi nhuận ban đầu anh ta đặt ra chính là 6 – 4, lúc trước tự nhiên nhanh trí, dùng một thủ đoạn nhỏ, đã lấy không được ba tiêu chuẩn trừ trong tay Bạch Lê rồi, quá có lời!
Ba slot, anh ta có thể giữ lại cho mình một cái, hai cái còn lại thì về thưởng cho hai đại công thần của vụ hợp tác này. Anh ta đúng là ông sếp tốt trong mơ của tất cả những người làm công mà!
Sau khi sửa lại phần trăm chia lợi nhuận trong hợp đồng, Bạch Lê ký tên mình lên, đồng thời giao tiêu chuẩn đăng nhập cho Lôi Báo.
"Cám ơn cậu, Bạch Lê." Lôi Báo cài mặc định một suất đăng nhập theo thông tin của mình ngay tại chỗ, lại kết bạn với Bạch Lê, quan hệ trong lời nói cũng thân thiết hơn nhiều, "Tin rằng lần hợp tác này của chúng ta, nhất định sẽ khiến toàn Đế quốc phải chấn động, tôi đã không thể chờ được nữa, muốn lập tức nhìn thấy biểu cảm vui mừng của người dân Đế quốc sau khi sử dụng sản phẩm dịch dinh dưỡng mới này."
"Không có chi, tôi chỉ cung cấp một ít dữ liệu trong khả năng mà thôi, vẫn cần nhân viên nghiên cứu của công ty anh thực sự làm ra sản phẩm, như thế mới coi như đã thành công." Bạch Lê xua tay, cười nói.
"Sao lại không có gì, nếu không có cậu, lần hợp tác này đã không thể tiến hành, đến lúc đó, toàn bộ Đế quốc sẽ biết đến công lao của cậu, sẽ cảm kích tấm lòng của cậu." Lôi Báo nghiêm túc nói, trong đầu lại có chút suy tư, "Hơn nữa, không biết tại sao, ngay từ lúc mới nhìn thấy cậu, tôi đã có cảm giác rất thân thiết, cùng cậu nói chuyện cũng rất thư thái. Nói thật với cậu, thực ra trước khi tới, vì chứng đứt gãy gien mà tâm trạng của tôi không được ổn định lắm, cho dù đã tiêm "Thuốc an thần" và dùng một lượng lớn kẹo nâng cao tinh thần, cũng không thấy có tác dụng gì, tôi còn định tốc chiến tốc thắng."
"Nhưng ban nãy, trong quá trình trao đổi, tôi lại gần như không nhớ ra được trạng thái trước đó của mình, tinh thần thả lỏng vô cùng nhẹ nhõm. Bạch Lê, cậu thực sự là một tồn tại rất thần kỳ, tôi càng ngày càng mong được tiến vào trò chơi mà cậu thiết kế, khám phá bên trong."
Rõ ràng, Lôi Báo đã đánh đồng Bạch Lê với "Vùng đất điền viên" mà cậu tạo ra, những thay đổi trên người, anh ta cũng quy công cho Bạch Lê, người thiết kế ra "Vùng đất điền viên" luôn, hoàn toàn không nghĩ tới một tình huống khác, là sự tồn tại của Bạch Lê ảnh hưởng đến trò chơi, chứ không phải đặc thù của trò chơi ảnh hưởng đến Bạch Lê.
Bạch Lê nghe Lôi Báo nói, đúng là có hơi hoảng, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, cười ha ha nói: "Có thật không, tôi cũng không biết mình lại có loại công năng đặc biệt này đấy! Nói không chừng là do cảm giác của anh bị sai ở đâu đó rồi, có lẽ là do lần hợp tác này thành công tốt đẹp, anh cảm thấy vui vẻ nên mới ảnh hưởng đến tâm trạng và trạng thái của bản thân như vậy."
Là thế sao? Có lẽ vậy. Lôi Báo cau mày, trầm ngâm trong chốc lát, miễn cưỡng tiếp nhận kiểu giải thích này của Bạch Lê. Đây là lần mà công ty bọn họ cách đồ ăn ngon gần nhất, đúng là một chuyện khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Trong công ty còn có cuộc họp chờ Lôi Báo về chủ trì, cho nên anh ta chào tạm biệt với Bạch Lê rồi rời đi.
Bạch Lê vẫy tay, đưa mắt nhìn bóng người của đối phương trực tiếp biến mất trước mắt mình, quay người đi ra phía cửa.
Trác Thụy không hề rời đi, trong lúc hai người Bạch Lê bàn bạc việc hợp tác, anh ta vẫn luôn đứng chờ gần đó, thấy cửa từ bên trong mở ra, Trác Thụy lập tức đi lên đón, lại chỉ thấy có mình Bạch Lê đi ra.
"Cậu Bạch, hai người nói chuyện xong rồi à? Anh Lôi đâu?" Trác Thụy thậm chí còn liếc về phía sau Bạch Lê mấy cái, phát hiện bên trong phòng không còn người nào nữa.
"Anh Lôi có việc nên đi trước rồi." Dường như đoán được đối phương định hỏi cái gì tiếp theo, Bạch Lê cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói kết quả cuộc trò chuyện hôm nay cho Trác Thụy biết, "Chúng tôi đã thông nhất sẽ hợp tác rồi, hợp đồng đã kỹ xong, chắc không bao lâu nữa, "Thực phẩm Vị Cổ" có thể nghiên cứu cho ra mắt dịch dinh dưỡng hương vị mới rồi."
Bỗng nhiên nghe được tin tốt, Trác Thụy cảm thấy chính mình hạnh phúc sắp ngất luôn.
"Có, có thật không? Hai người thực sự bắt đầu hợp tác rồi à?" Trác Thụy sờ sờ miệng một cách đầy khả nghi, trên mặt là vẻ chờ mong.
"Đương nhiên là thật, chuyện như vậy tôi lừa anh làm gì?"
"Oa! Vậy chẳng phải là không bao lâu nữa, tôi có thể sử dụng dịch dinh dưỡng có hương vị thơm ngon giống đồ ăn trong livestream, ở ngoài hiện thực rồi sao? Đến lúc đó tôi nhất định phải mua lấy mấy thùng to, để dành ăn dần."
Bạch Lê mỉm cười, tỏ vẻ khẳng định với cách nói của Trác Thụy. Chàng trai trẻ, anh đúng là giỏi tưởng tượng, chưa gì đã lo xa rồi.
Ra khỏi tòa nhà giả lập, thì đã gần năm giờ chiều, Bạch Lê nghĩ đến việc, trong nhà còn một lớn một nhỏ đang chờ mình thì chào tạm biệt với Trác Thụy rồi logout luôn.
Sau khi ra khỏi phòng, Văn Tinh Diệu ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động quả nhiên cũng xuất hiện luôn.
"Bạch Lê, mọi chuyện có thuận lợi không?"
Văn Tinh Diệu biết lúc chiều Bạch Lê bận việc gì, mặc gì bản thân không tiện ở bên cạnh cậu, nhưng hắn vẫn nói hết những thông tin về Lôi Báo mà mình biết nói cho Bạch Lê. Theo lý mà nói, Văn Tinh Diệu nên yên tâm về cuộc gặp mặt của hai người, nhưng hắn lại phát hiện, lúc chơi game mình liên tục thất thần, ngay cả việc gieo hạt cũng không lưu loát, cứ luôn nghĩ, không biết ở chỗ hắn nhìn không tới, Bạch Lê có bị người khác làm khó không, bèn quyết định logut, chờ Bạch Lê quay về.
Vì thế, hồ ly nhỏ bị ép phải logout theo, đang cúi gằm mặt giận dỗi với hắn đây.
Bây giờ nhìn thấy Bạch Lê xuất hiện, hồ ly nhỏ cứ như thấy được cứu tinh của đời mình, dứt khoát bỏ qua cái lưng rộng của Văn Tinh Diệu trong hình thái sư tử, vọt một phát nhào vào trong lồng ngực Bạch Lê, kêu "Ẳng ẳng ẳng" lên án.
Đáng nhắc tới chính là, sau mấy ngày âm thầm quan sát thực tiễn, nó phát hiện mình bị con sư tử xấu xa kia đùa giỡn, rõ ràng con người thơm thơm này không bị cái bệnh "Dị ứng lông hồ ly" quái dị gì kia, chẳng qua là sư tử xấu xa không muốn mình lại gần con người nên mới kiếm cớ vậy thôi.
Để trả thù sư tử xấu xa này, chỉ cần con người xuất hiện trong tầm mắt, nó sẽ lập tức bám dính lấy con người, mặc kệ sư tử xấu xa uy hϊế͙p͙ bằng khí thế.
Bạch Lê thành thạo ôm hồ ly nhỏ, còn nhân tiện vuốt nó từ đầu đến đuôi một lượt, sau đó mới trả lời câu hỏi của Văn Tinh Diệu: "Ừm, rất thuận lợi, hợp đồng đã ký kết xong rồi, tháng đầu tiên cung cấp dữ liệu của năm loại đồ ăn, sau đó mỗi tháng sẽ cung cấp thêm từ 1 đến 3 loại mới, lợi nhuận chia cho tôi là 40%. Người tên Lôi Báo kia rất hào phòng, tính cách cũng tương đối thẳng thắn, không vong vo tam quốc."
Nghe kết quả, Văn Tinh Diệu cũng thấy mừng cho Bạch Lê, ngoại trừ thu nhập từ game và từ nền tảng phát sóng trực tiếp ra, cậu lại có thêm một khoản thu nhập nữa từ lợi nhuận bán dịch dinh dưỡng, sau này cậu sẽ không còn lo bị cháy túi nữa, đối với việc nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" hay có muốn mua cái gì đó đều thoải mái hơn không ít.
Lúc này Văn Tinh Diệu hoàn toàn không hay biết, Bạch Lê chưa bao giờ lấy việc nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" lên cấp cao nhất làm mục tiêu cho bản thân, từ đầu tới cuối, cậu đều chỉ phấn đấu hướng tới "Hành tinh nông nghiệp". Trồng trọt trong game tuy rằng thoải mái, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là ảo ảnh, nào có hăng hái được như có ruộng đất ngoài thực tế chứ?
Thấy Bạch Lê bình an vô sự quay lại, Văn Tinh Diệu cố ý tìm Bạch Lê xin mộc thanh linh khí, biến thành hình người vào nhà bếp thi triển công phu, nấu một bàn lớn đồ ăn ngon để ăn mừng tin tức tốt này.
Hai người một hồ ăn uống no căng, bụng tròn xoe, bèn quay lại trong game trồng trọt cho xuôi cơm.
Thời gian còn lại của ngày hôm đó kết thúc trong bầu không khí thanh thản ung dung, người chơi trong game, cư dân mạng trên diễn đàn, những game thủ đăng ký làm streamer trong "Vùng đất điền viên" hoàn toàn không biết, trong một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, Bạch Lê đã đưa ra một quyết định trọng đại, làm cuộc sống của bọn họ xảy ra biến hóa to lớn trong tương lai gần.
Một đêm ngon giấc.
Đường Nghênh ăn mặc khiêm tốn từ trên phi thuyền bước xuống, anh ta tiện tay bắt một chiếc "Xe" ở ven đường, cài đặt điểm đến, sau đó nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng sớm nay, anh ta xuất phát từ "Hành tinh Phật Nhảy Tường" đi đến "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt", vì hôm qua mải mê canh tác quá đà, tận ba, bốn giờ sáng nay mới chợp mắt, trên đường đi lại luôn nghĩ sắp hai tháng rồi mới được gặp lại Văn Tinh Diệu, hưng phấn không nhịn được, cho nên hoàn toàn không nghỉ ngơi tốt.
Lúc đến nơi, cảm giác uể oải mới ào tới. Nếu là bình thường, trong thời khắc mấu chốt như vậy, chỉ cần cảm thấy tinh thần có một chút xíu mệt mỏi thôi, Đường Nghênh nhất định sẽ tự tiêm một mũi nâng cao tinh thần cho bản thân, thân là phụ tá của thượng tướng, sao anh ta có thể sơ ý để lộ sơ hở chứ?
Nhưng lần này, Đường Nghênh lại chọn để mặc cho cảm giác mệt mỏi này kéo tới, giống như một đống bông mềm, bao bọc lấy anh ta, ấm áp, mềm mại, dường như chỉ một giây nữa thôi là anh ta sẽ ngủ say.
Cảm giác không chút lo lắng, bồng bềnh như đang nằm trên mây này, đã rất lâu rồi anh ta không được trải qua, tinh thần giống như lúc đang trồng trọt trong game, cực kỳ thư thái, nhưng bây giờ lại đang ở ngoài hiện thực, ý nghĩa của nó thực sự rất khó dùng lời để miêu tả. Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Nghênh hơi hơi nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ đầy thích ý.
Nhưng mà, khoảng khắc tươi đẹp luôn ngắn ngủi. Xe tự động lái đến trước cửa một căn biệt thự rồi dừng lại, thanh âm điện từ lập tức thúc giục Đường Nghênh thanh toán tiền cho quãng đường này.
Đường Nghênh: "..." Sao xe của hành tinh này lại chạy nhanh dữ vậy!?
Đường Nghênh mặt mày đưa đám chuyển khoản thanh toán tiền, ra khỏi xe. Vừa đặt chân xuống, đã gặp ngay phải Bạch Lê nghe động tĩnh đi ra kiểm tra.
Cậu thanh niên tóc đen mắt hồ ly đen, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, trên tay còn cầm một công cụ mà Đường Nghênh trông vô cùng quen mắt, đang mỉm cười với anh ta.
"Đường Nghênh à? Sao anh tới sớm vậy? Tôi còn tưởng phải một lúc nữa chứ..." Nói xong, nghiêng người tránh qua một bên, vẫy tay ra hiệu cho Đường Nghênh nhanh đi vào.
Nhưng Đường Nghênh không lập tức đáp lời Bạch Lê, trái lại còn nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt lộ vẻ cảnh giác, lóe lên ánh sáng nguy hiểm, bình tĩnh cất giọng hỏi: "Cậu là ai?"
Anh ta dám cam đoan, từ trước tới giờ mình chưa từng gặp cậu thanh niên này, trái lại, thỉnh thoảng anh ta sẽ cùng xuất hiện trên các loại tin tức với Văn Tinh Diệu, vì thế, trong suy nghĩ của Đường Nghênh, người khác nhận ra anh ta là một chuyện rất bình thường, nhưng anh ta không hề quen đối phương.
Ngắn ngủi có mấy giây, Đường Nghênh đã nghĩ ra rất nhiều thứ, thậm chí còn kiểm tr.a rà soát một lượt trong đầu, xem liệu có phải có kẻ địch ẩn nấp bên người anh ta và Văn Tinh Diệu, biết được hành tung của anh ta cùng mục đích chuyến đi lần này, muốn nhân lúc Văn Tinh Diệu chưa kịp trở về, đánh úp khiến bọn họ không kịp trở tay hay không.
Đồng thời, ánh mắt anh ta nhìn về phía Bạch Lê cũng càng lúc càng sắc bén.
Một khi Bạch Lê có bất cứ hành động gì, anh ta sẽ lập tức tấn công ngay.
Nhưng đúng lúc này, Đường Nghênh nghe được giọng nói quen thuộc đã lâu không gặp, một con sư tử xa lạ ló ra nửa cái đầu từ phía sau cậu thanh niên, tỏ vẻ ghét bỏ nói với anh ta: "Anh còn đừng ngây ra bên ngoài làm cái gì? Còn không nhanh vào đây!"
Đường Nghênh: ""
Thượng tướng! Sao ngài lại trở thành như vậy hả thượng tướng!?
- --o0o---