Chương 1: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Hoàng Quý Phi đương triều Thịnh Vân Trân luôn mang theo ác danh bên mình.
Người đời nói nàng là Đát Kỷ, mắng nàng là Bao Tự, nói nàng tàn nhẫn độc ác, mắng nàng hãm hại trung lương, nói nàng mê hoặc Hoàng Thượng, mắng nàng tư thông phế Thái Tử...!Dù sao, cái gì cũng có.
Thời điểm Lý Chấp biết mình được điều tới Tê Phượng Cung của Hoàng Quý Phi làm việc, tâm trạng vô cùng không tốt.
Xung quanh cũng giống như hắn vừa được chọn làm thị vệ đều đang bàn tán chỗ tốt khi làm việc ở Tê Phượng Cung, bàn xem làm thế nào để lấy lòng vị Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung đó, chỉ có Lý Chấp khinh thường.
Lúc này, có người tới hỏi hắn, có cách gì không?
Lý Chấp trả lời qua loa có lệ.
Người nọ lại hỏi, Lý Chấp liền tìm lý do tránh đi.
Tháng trước hắn mới thông qua khảo hạch, vào cung làm việc, đối với đường đi trong hậu cung vẫn còn chưa nhớ rõ.
Chờ hắn hoàn hồn, phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, là một đình viện cực kỳ lịch sự tao nhã.
Đi theo con đường nhỏ, phía trước xuất hiện một tòa đình hóng gió.
Lúc này, trong đình có một người đang ngồi.
Người nọ mặc một bộ xiêm y màu trắng, gió nhẹ thổi tới vén lên tóc dài mềm mại của nàng, như mộng như ảo, đẹp không giống người phàm.
Mặt trời chói chang, tâm tình vốn bực bội trong khoảnh khắc nhìn thấy người kia lập tức bình tĩnh trở lại.
Lúc này, trái tim Lý Chấp thoáng đập loạn nhịp.
...!
Hắn biết, hắn nên xoay người rời đi.
Nhưng hai chân như bị ma ám, không chịu không chế mà đi về phía người nọ.
Rắc!
Hắn dẫm phải một nhánh cây, người trong đình nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về phía hắn.
Đó là vẻ đẹp như thế nào?
Như miếng ngọc ấm áp dưới trăng, ôn nhuận tinh thấu, quyến rũ động lòng người, khiến người ta không thể dời mắt đi được.
Khoảnh khắc mắt chạm mắt, Lý Chấp đỏ mặt, tay chân cứng đờ, không biết phải trốn đi đâu.
Lúc này, nàng vẫy tay với hắn: "Uống nước không?"
Lý Chấp cầm lấy ly, uống xong, lại đỏ mặt hỏi đường.
Người nọ mỉm cười, chỉ hắn phải rời đi như thế nào.
Lý Chấp có được câu trả lời, trong lòng lại vạn phần không muốn.
Sau khi rời khỏi đình viện, tâm tình hắn trước sau vẫn thể bình tĩnh lại.
...!
Thịnh Vân Trân đứng trong đình hóng gió, nhìn theo hướng tiểu thị vệ kia vừa rời đi.
Nụ cười đơn thuần như vậy, thật giống người trong trí nhớ.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau vươn tới ôm nàng vào lòng.
Thịnh Vân Trân vừa muốn quay đầu, người nọ liền như trừng phạt mà cắn lên vai nàng một cái.
Thịnh Vân Trân không quay đầu nữa.
Nàng nhìn phía trước, bên tai là tiếng hít thở của người kia.
"Nàng thích tên đó sao?" Người phía sau vừa hôn cổ nàng, vừa hỏi.
"Không có." Ánh mắt Thịnh Vân Trân lộ rõ vẻ bất lực.
Người phía sau dường như không tin, sau câu trả lời của nàng, cắn nhẹ tai nàng một cái.
Thịnh Vân Trân run rẩy: "Đừng ở đây..."
"Nếu nàng thích tên đó, trẫm sẽ bảo tên đó tới bên cạnh hầu hạ nàng.
Có điều, trước khi hầu hạ nàng, còn phải tịnh thân.
Bằng không, trẫm không yên tâm." Rõ ràng làm chuyện thân mật nhất, giọng của người nọ lại lạnh như băng tuyết mùa đông.
"Đủ rồi, đừng trông gà hóa cuốc như vậy.
Thiếp chỉ là thấy trời nóng, cho hắn một ly nước..."
Thịnh Vân Trân còn đang giải thích, người phía sau lại duỗi tay bên hông nàng, cởi dây lưng màu vàng nhạt.
Xiêm y bên ngoài bị cởi xuống, lộ ra cái cổ trơn bóng cùng da thịt trắng nõn.
"Trông gà hóa cuốc?" Người phía sau lại cắn lên cổ nàng, như muốn nuốt nàng vào bụng, "Nàng dám nói vừa rồi nàng nhìn tiểu thị vệ kia, không nghĩ tới người nọ?"
Thịnh Vân Trân vốn bị hắn dụ dỗ mà có chút động tĩnh, vừa nghe đến câu này, cả người liền cứng đờ.
"Hừ!" Người phía sau vô cùng bất mãn, sau khi nặng nề hừ một tiếng, một tay ấn ngã nàng xuống đất, bản thân đè bên trên.
"Trẫm biết mà, trẫm biết ngay mà..."
Hắn gặm cổ nàng, hai mắt đỏ bừng, nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn luôn không quên người đó, vẫn luôn không! Chuyện lúc trước, nàng còn đang trách trẫm, đúng không?"
Trong giọng của hắn mang theo run rẩy, mang theo bất an, cùng phẫn nộ.
Thịnh Vân Trân bị hắn đè dưới thân, nghe vậy, hai mắt lập lòe.
Nàng thở dài, duỗi tay ôm lấy vai hắn.
Hắn trên người nàng, so với lúc trước càng dùng sức.
Thịnh Vân Trân nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng.
Nàng biết nhiều năm như vậy, hắn vẫn để bụng chuyện này.
Cho dù là hiện tại, hắn đã chặt đứt tất cả đường lui của nàng, cầm tù nàng ở hoàng cung này, nhưng điều đó vẫn chưa đủ làm hắn yên tâm.
Nếu hoan ái có thể giúp hắn cảm thấy an toàn một chút, vậy cho hắn đi.
...!
Đau, cùng khoái cảm vui thích.
Cảm giác này như linh hồn xuất khiếu, khiến đầu óc nàng trong nháy mắt trở nên trống rỗng, cả người nhẹ đi như bay lên trời.
Hiện tại, trong đầu nàng hiện lên rất nhiều chuyện cũ, dây dưa, nghi kỵ, hoài nghi, bất an, cường thủ hào đoạt, chiếm hữu...!Nàng không khỏi nhớ lại nhiều năm trước, thời điểm vừa xuyên đến thế giới này.
Khi ấy, nàng còn chưa mang họ Thịnh, cũng không phải Hoàng Quý Phi sủng quan lục cung.
Nàng khi đó, chẳng qua là một tiểu nha hoàn của Ninh Vương phủ vừa bị người ch.ết dọa ngất xỉu mà thôi..