Chương 62: Người Bán Rong
Cuối cùng, trải qua thương lượng, bọn họ quyết định phân công nhau hành động.
Ngụy Thư Tĩnh cùng Vân Trân đi học cách làm bánh vân nghê, tranh thủ dùng hương vị cố hương tiếp cận Yên Vũ cô nương.
Còn Triệu Húc dẫn theo Nguyên Bảo ngày mai thuê thuyền, nghĩ cách tới gần.
Sau khi chia công việc xong, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh suốt đêm đi học cách làm bánh vân nghê.
...!
Sáng sớm hôm sau.
Hoa khôi của Yên Vũ Lâu từ sớm đã xuống giường, rửa mặt chải đầu trang điểm.
Sắp đến giờ Tỵ, một chiếc xe ngựa trang trí xa hoa dừng ở cửa sau Yên Vũ Lâu.
Không bao lâu, có một nữ tử dáng người thướt tha mang khăn che mặt được nha hoàn dìu ra, lên xe ngựa
Đốc đốc đốc...!
Ngay thời điểm xe ngựa sắp biến mất ở chỗ ngoặt, một chiếc xe ngựa dừng ở phố đối diện cũng lăn bánh.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại bên hồ Liễm Quang ở ngoại thành.
Màn xe được người bên trong vén lên, lộ ra ương mặt trẻ con của Triệu Húc.
"Thiếu gia, nhiều thuyền quá." Nguyên Bảo ngồi ở bên ngoài, quay đầu nói.
Triệu Húc nhíu mày.
Thuyền trên hồ quả thật rất nhiều.
Phỏng chừng hơn phân nửa đều hướng về hoa khôi Yên Vũ Lâu mà tới.
"Thiếu gia, chúng ta nên làm gì bây giờ đây?" Nguyên Bảo hỏi.
"Thuê thuyền trước." Dứt lời, Triệu Húc từ trên xe ngựa nhảy xuống.
...!
Bên kia, Vân Trân tốn thời gian một đêm, cuối cùng cũng làm ra bánh vân nghê thuần túy nhất.
"Ừm..." Nàng thở hắt ra, hai tay chóng nạnh, vừa lòng nhìn điểm tâm trên thớt.
Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đã thay xiêm y cũ nát, mang theo hai cái rổ từ bên ngoài tiến vào.
"Ngụy đại ca, muội thành công rồi." Vân Trân vui vẻ nói.
Nói xong, nàng liền không nhịn được mà ngáp một cái.
Ngụy Thư Tĩnh đặt cái rổ lên bàn, nói với Vân Trân: "Muội bận rộn cả đêm, sắc mặt lúc này rất kém, chi bằng chuyện tiếp theo cứ giao cho ta, muội về phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Không cần.
Ngụy đại ca tối hôm qua không phải cũng không nghỉ ngơi sao?" Vân Trân xoa xoa mắt, lắc đầu, "Huống hồ bộ dáng này của muội vừa lúc với nhân vật lát nữa chúng ta sẽ sắm vai."
Hôm nay Yên Vũ cô nương du hồ, xung quanh khẳng định sẽ có rất nhiều người bán đồ ăn vặt.
Kế hoạch của Vân Trân chính là nàng và Ngụy Thư Tĩnh sắm vai huynh muội bán bánh vân nghê, mượn cơ hội thu hút sự chú ý của Yên Vũ cô nương.
"Ngụy đại ca, y phục để muội thay đâu?" Vân Trân lại hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh thấy nàng kiên trì, chỉ biết thở dài, lòng thầm nghĩa lát nữa phải chia sẻ với nàng nhiêu một chút.
Sau khi thay y phục, Vân Trân lại dùng chút thuật hóa trang đơn giản vẽ vài nét trên mặt hai người.
Đến lúc bọn họ mang theo rổ bánh vân nghe từ phòng khách đi ra đã thay đổi bộ dáng, giống hệt hai huynh muội vì cuộc sống khó khăn mà xanh xao vàng vọt.
"Đi thôi." Vân Trân nói.
Dứt lời, bọn họ liền đi về phía hồ Liễm Quang.
Lúc bọn họ tới nơi, bên hồ đã có không ít người.
Vân Trân dạo một vòng, tìm được một phụ nhân bán rượu trái cây.
Qua thương lượng, bọn họ thành công thuê được một chỗ bán đồ trên thuyền.
...!
"Bánh vân nghe, bánh vân nghê đây! Bánh vân nghe thuần túy của phương Bắc đây..."
"Rượu trái cây đây! Không ngon không lấy tiền!"
"Hạt hướng dương đây! Mọi người tới mua một bao hạt hướng dương đi! Vừa mới ra lò đây..."
...!
Trên hồ Liễm Quang, nhóm tiểu thương lái thuyền nhỏ đi qua những du thuyền xa hoa kia.
"Bánh vân nghê, bánh vân nghê đây..."
"Nè, bánh vân nghê, lại đây một chút!"
Đúng lúc này, trên con thuyền xa hoa, có người vẫy tay với "người bán rong" rao bán "bánh vân nghê" phía giữa hồ..