Chương 57

Edit: HueKhanh92
Beta: ThyAn89
Bữa tối Tề Diệp đến Hỉ Lai điện dùng bữa, Hạ Uyển Chi một câu vì Lâm Huệ cũng không nói, thậm chí cũng không nhắc đến tên của nàng ta.


Dùng bữa xong, bên ngoài còn có chút ánh sáng, Hạ Uyển Chi chủ động đề xuất ra ngoài đi dạo một chút. Tề Diệp cười đáp ứng, biết rõ nàng gần đây một mực dưỡng ở trong cung, ngự y cũng nói rồi, chỉ cần không tổn thương đến bụng, đi một chút đối với thân thể cũng tốt.


Hạ Uyển Chi thay đổi một đôi giày thoải mái, hai người đi dạo ngự hoa viên.
Sắp đầu tháng tám, ngự hoa viên cây quế cành lá xum xuê, thậm chí có vài cây đã ra nụ hoa. Đứng sát vào còn có thể nghe mùi thơm hoa quế nhàn nhạt.


Ngự hoa viên không nhiều người lắm, các phi tần khác đều đang dùng bữa. Bọn họ là đột nhiên cao hứng đi ra ngoài một chút nên những phi tần kia không biết, nếu không cũng sẽ tìm các loại lý do mà chờ ở ngự hoa viên để chạm mặt với Tề Diệp. Vì muốn để cho hắn nhìn thấy mình, không quên hậu cung còn có một nữ nhân này đang chờ hắn sủng hạnh.


Đi trong chốc lát, Tề Diệp hỏi thăm nàng có mệt hay không. Nàng nhìn cái đình cách đó không xa gật gật đầu, hai người ngồi xuống trong đình, nàng cười nói “Về sau hài tử trưởng thành hơn chút ít thì có thể ở ngự hoa viên rộng rãi này thả diều, nhất định chơi rất vui vẻ.”


Bữa tối Tề Diệp đến Hỉ Lai điện dùng bữa, Hạ Uyển Chi một câu vì Lâm Huệ cũng không nói, thậm chí cũng không nhắc đến tên của nàng ta.


available on google playdownload on app store


Dùng bữa xong, bên ngoài còn có chút ánh sáng, Hạ Uyển Chi chủ động đề xuất ra ngoài đi dạo một chút. Tề Diệp cười đáp ứng, biết rõ nàng gần đây một mực dưỡng ở trong cung, ngự y cũng nói rồi, chỉ cần không tổn thương đến bụng, đi một chút đối với thân thể cũng tốt.


Hạ Uyển Chi thay đổi một đôi giầy thoải mái, hai người đi dạo ngự hoa viên.
Sắp đầu tháng tám, ngự hoa viên cây quế cành lá xum xuê, thậm chí có vài cây đã ra nụ hoa. Đứng sát vào còn có thể nghe mùi thơm hoa quế nhàn nhạt.


Ngự hoa viên không nhiều người lắm, các phi tần khác đều đang dùng bữa. Bọn họ là đột nhiên cao hứng đi ra ngoài một chút nên những phi tần kia không biết, nếu không cũng sẽ tìm các loại lý do mà chờ ở ngự hoa viên để chạm mặt với Tề Diệp. Vì muốn để cho hắn nhìn thấy mình, không nên quên hậu cung còn có một nữ nhân này đang chờ hắn sủng hạnh.


Đi trong chốc lát, Tề Diệp hỏi thăm nàng có mệt hay không. Nàng nhìn cái đình cách đó không xa gật gật đầu, hai người ngồi xuống trong đình, nàng cười nói “Về sau hài tử trưởng thành hơn chút ít thì có thể ở ngự hoa viên rộng rãi này thả diều, nhất định chơi rất vui vẻ.”


“Ừ! Nếu bọn họ muốn, trẫm sẽ để cho bọn họ thả.” Tề Diệp mỉm cười nắm tay của nàng, mặt mày ẩn tình. Về phần thả diều, trước kia khi hắn còn bé trông thấy bọn cung nữ chơi đùa cũng rất thích. Chỉ tiếc quy củ trong cung không cho phép hắn tản mạn như thế, không trầm ổn. Thái hậu còn đem con diều duy nhất hắn cất giấu mang đi thiêu.Về sau hắn cũng không xem người khác thả diều nữa.


Đến hiện tại, chỉ cần là con của hắn, hắn sẽ dạy dỗ bọn họ thành nhân trung long phượng, thành thục chững chạc, nhưng cũng sẽ không tước đoạt sở thích của bọn chúng. Hắn không thể có được, hi vọng con của hắn cũng không mất đi tuổi thơ.


“Hoàng Thượng thật là một phụ hoàng tốt, về sau hài tử nhất định sẽ hiếu thuận với Hoàng Thượng.” Hạ Uyển Chi cười cười.


Tề Diệp vuốt ve bụng của nàng “Đương nhiên, hắn là con của chúng ta.” Nhếch miệng lên, rất là đắc ý “Trẫm muốn đích thân dạy bảo hắn luyện chữ, vũ đao lộng thương, cưỡi ngựa bắn cung.”


“Ừ! Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, đừng quên lời nói hôm nay, nếu không tần thiếp sẽ tức giận.” Hạ Uyển Chi nói nửa đùa nửa thật.


“Uyển Nhi nếu tức giận sẽ như thế nào?” Tề Diệp nhịn không được cười lên, ôm người ngồi ở trên đùi. Hai người mặt đối mặt, nghe thấy hô hấp của nhau. Các cung nhân khác, kể cả Hạ Bích cùng Quang Thuận công công đều kiêng kỵ cúi đầu xuống nhìn dưới mặt đất.


“Không để ý tới Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi tới gần, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ lời mềm giọng. Hơi thở ấm áp phun tại cổ, Tề Diệp run lên một cái, hai tay ôm lấy eo của nàng, tâm tình thật tốt.
“Vậy trẫm cũng không dám quên, nếu là Uyển Nhi không để ý tới trẫm, trẫm sẽ rất khổ sở a!”


“Hoàng Thượng nói thật?” Cầm lấy mặt của hắn, bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng nghiêm túc, nàng hỏi “Hoàng Thượng quân vô hí ngôn, có phải lời mới rồi cũng là thật sự hay không?”
“Đương nhiên!” Tề Diệp tới gần, hôn một cái lên khóe môi nàng “Trẫm đã từng lừa gạt ngươi chưa?”


Ngươi lừa nhiều lắm, đến bây giờ cũng làm cho người không hiểu câu nào là thật câu nào là giả!
“Chưa từng.” Hạ Uyển Chi lắc đầu, khóe miệng lại cười nói “Hoàng Thượng, tần thiếp thật cao hứng!”


“Trẫm biết rõ!” Tề Diệp ấn nàng vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thoải mái làm cho người ta nhịn không được thở dài.
“Hoàng Thượng, tần thiếp thật cao hứng!”
“Trẫm biết rõ!”
“Hoàng Thượng, tần thiếp thật sự thật cao hứng!”


“Trẫm hiểu!” Ôm chặt nàng, cái cằm tì lên cái trán!
“Hoàng Thượng, tần thiếp...”
Lời còn chưa dứt, đôi môi mềm nhũn, hắn đã áp lên, bô cùng ôn nhu hôn nàng, hơi thở giao hòa, quấn quít triền miên.


Lông mi run lên nhè nhẹ, Hạ Uyển Chi khẽ hí mắt, lơ đãng phát hiện cách đó không xa dưới cây hoa quế có vài người đang đứng, trong đó đứng ở phía đầu tiên còn không phải là Trịnh tu viện?


Chỉ thấy Trịnh tu viện đứng trong chốc lát, ánh mắt bén nhọn bắn đến. Hạ Uyển Chi mặt mày giương lên, càng tập trubg cùng hắn hôn môi, thấy Trịnh tu viện nhìn xem rồi thở phì phì vò khăn lụa rời đi, nàng cười đắc ý.Buổi tối Tề Diệp cũng không lật bài tử của bất luận kẻ nào, nhìn xem Hạ Uyển Chi ngủ rồi lúc này mới trở về Ngọc Long điện.


Lâm Huệ trông đứng trông ngồi không thấy trước cửa treo đèn lồng, trong lòng có chút thất vọng. Nghe nói Tề Diệp trở về ngọc Long Điện nghỉ ngơi, nàng ám ám thở phào nhẹ nhõm. Cho dù không đến nơi này cảu nàng, chỉ cần không đi tới trong cung phi tần khác, nàng cảm thấy đều đáng để cao hứng. Ít nhất nàng không được sủng hạnh, những người khác cũng không được sủng hạnh, lúc này mới công bình!


Trịnh tu viện nghĩ tới một màn kia ở ngự hoa viên, liền một bụng tức giận. Con tiện nhân kia thật đúng là không biết xấu hổ, dưới ban ngày ban mặt, hôm nay câu dẫn Hoàng Thượng. Cũng là nàng ta không biết xấu hổ như vậy mới có thể giữ người lại, mà ngay cả mang thai cũng không buông tha, nàng ta thật đúng là ích kỷ.


Ngẫm laij đã bao lâu rồi Hoàng thượng không có tới ngồi trong cung mình một chút, mà tháng này nàng cũng chưa được thị tẩm một lần nào. Nếu không phải là có ủng hộ của gia tộc, nàng ở hậu cung còn không biết sẽ bị những thứ đội trên đạp dưới kia khi dễ thành cái dạng gì. Nếu là nàng có thể mang thai long chủng, cũng không bị vắng vẻ đến thế này.


Nhưng long chủng không phải dễ dàng mang thai như vậy.
Trịnh tu viện thở dài, nếu không phải là tết Trung Nguyên hôm đó chọc cho Hoàng Thượng mất hứng, cũng sẽ không thể lật hết bài tử của tất cả mọi người rồi mà chính nàng nơi này một chút bóng dáng cũng không có.


Mặc dù còn có cái Lâm sung dung cũng như vậy, nhưng nếu không phải nàng ta mất hài tử thì dựa vào cái bụng kia, Hoàng Thượng cũng sẽ không vắng vẻ nàng ta. Đáng thương cho Lâm sung dung vốn là tiền đồ rực rỡ, lại không ngờ bị hoàng hậu thiết kế, mất hài tử cũng mất ân sủng.


Lúc ngủ, trịnh tu viện đột nhiên ngồi dậy, hai mắt sáng long lanh lóe hào quang, Thu Cúc hầu ở bên ngoài phát hiện, hỏi “Nương nương có gì phân phó?”


“Thu Cúc, mấy ngày nữa ngươi không phải có thể xuất cung sao?” Ánh nến sáng choang, nhìn Thu Cúc tới gần, Trịnh tu viện nụ cười quỷ dị “Ngươi đi hiệu thuốc mua chút ít dược liệu trở lại, đưngg để bị người phát hiện.”


“Vâng!” Thu Cúc gật gật đầu, làm phi tần không thể nào tùy ý xuất cung, nhưng các nàng là cung nữ, chỉ cần có lệnh bài xuất cung, một tháng đi ra ngoài một lần để mua một ít đồ vật cũng là có thể.
“Là thuốc gì ạ?” Thu Cúc hỏi thăm.


Trịnh tu viện nhìn nhìn cửa sổ đóng chặt, thần bí ra hiệu. Thu Cúc đi tới, Trịnh tu viện nói nhỏ vài câu, Thu Cúc nói “Nương nương, nếu bị phát hiện, đó là tội lớn!”


“Hừ!” Trịnh tu viện khinh thường “Chỉ cần ngươi làm thoả đáng, thần không biết quỷ không hay, như thế nào lại sợ hãi bị người phát hiện đây!”
“Vâng! Nô tỳ hiểu, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt!” Thu Cúc gật gật đầu, trong mắt lóe kiên định.


Buổi sáng đi chỗ Đức phi thỉnh an, đi vào chỉ nghe thấy tiếng cầu khẩn, vài vị thái giám đang cột một vị thái giám, dùng trúc côn kẹp lấy mười ngón tay


Gã ã thái giám kia đau đến vẫn hô lên. Đây là trong một loại trừng phạt trong hậu cung, nàng nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.Cái khác phi tần đã đến, Hạ Uyển Chi hành lễ, nhìn ghế của Thục phi trống rỗng, biết rõ Thục phi khẳng định không muốn tới. Kể từ khi Đức phi đại lý hậu cung, Thục phi đúng là liên tục cáo ốm không tới thỉnh an. Đức phi tựa hồ cũng không tức giận, trên mặt cũng không bày tỏ gì, về phần trong lòng có bao nhiêu căm hận, sợ là chỉ có nàng ta tự mình biết.


Nhìn mọi người tới gần như đầy đủ, Đức phi nói “Đều nhìn thấy người bên ngoài kia đi.” Mọi người gật đầu “Bản phi không hêc vô duyên vô cớ trách phạt người, là hắn phạm vào lỗi, tay chân không sạch sẽ trộm không ít đồ của chủ tử, trong đó có Hạ chiêu nghi.”


Hạ Uyển Chi vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Đức phi, Đức phi nói “Hạ chiêu nghi không biết cũng là phải, đồ còn chưa tới trên tay Hạ chiêu nghi liền bị người đánh cắp, làm sao biết được thiếu cái gì rồi?”


Nói rồi Bội Dung nâng ra một cái hộp gấm, bên trong vài món đồ trang sức đeo tay, nhìn qua cũng không phải là rất hoa lệ, nhưng cũng đáng giá.


Hạ Uyển Chi muốn biết Đức phi muốn làm cái gì, nếu như nàng không nhìn lầm, người chịu phạt tựa hồ là quản sự công công bên cạnh Thục phi. Nàng ta trừng phạt người của Thục phi, có thể không phải là đánh vào mặt Thục phi?


Đang nghĩ ngợi chỉ nghe thấy cung nữ bẩm báo Thục phi đến đây. Mọi người rối rít nhìn về phía cửa, Thục phi khí thế tăng lên, một bộ cung trang hồng lựu rựa rỡ xuất hiện, châu ngọc vờn quanh, kim quang lấp lánh.


Mặt mày giương lên, Thục phi nhìn về phía Đức phi, ánh mắt sắc bén “Đức phi nương nương đây là ý gì? Quản sự của bản phi đã làm sai điều gì lại làm phiền Đức phi nương nương huy động nhân lực động thủ?”


“Thục phi không phải nói thân thể khó chịu sao?” Đức phi cười nhạo nói “Hoàng Thượng nếu đã để bản phi đại lý hậu cung, bản phi liền có trách nhiệm quản lý tốt. Chỉ sợ là Thục phi nương nương thân thể khó chịu, lơ là quản giáo, mới dẫn đến thủ hạ phạm lỗi. Rõ ràng trong hoàng cung duy trì chuyện lên mèo mả gà đồng, nói ra cũng không phải là làm mất mặt Hoàng gia?”


“Đừng mang mặt mũi Hoàng gia ra nói chuyện. Hắn phạm lỗi cái chuyện gì có người trông thấy sao?” Thục phi khiêu khích nhìn Đức phi, hùng hổ doạ người “Đức phi cần phải hiểu rõ, nếu là muốn quan báo tư thù (việc công trả thù riêng), đây chính là nghĩ sai rồi. Ngươi chỉ là người quản lý công việc của hậu cung, chứ không phải là quản lý hậu cung.”


“Không cần Thục phi nhắc nhở, bản phi đương nhiên biết là đại lý hậu cung. Nếu Hoàng Thượng đã tín nhiệm bản phi như thế, bản phi làm sao dám sơ sẩy?” Thục phi thầm mắng một câu lên mặt. “Về phần chứng cứ àm Thục phi nói, chính là những thứ này!”


Vài vị cung nữ cầm lấy đồ trang sức cùng với một chút vật nhỏ đáng giá đi lên, thả xuống một cái bàn “Chỉ là một cái quản sự nho nhỏ, lại tìm ra nhiều đồ như vậy trong phòng hắn. Chẳng lẽ những thứ này đều là Thục phi một người hào phóng khen thưởng à?”


“Đúng thì sao?” Nhìn xem cả bàn mấy thứ gì đó, Thục phi âm thầm tắc lưỡi, trong lòng lại hận không thể chém quản sự kia thành trăm mảnh. Thứ không nên thân, tạo thêm phiền cho nàng.”Nếu như nói là Thục phi ban thưởng, chỉ sợ Thục phi cũng phải bị liên lụy tới. Những vật này đều là từ khố phòng, còn có chút là chế tạo cho các phi tần. Những thứ kia là Hạ chiêu nghi, những thứ kia là Triệu tu nghi, những thứ kia là Hà Chiêu dung, những thứ kia... những thứ kia... đều là đồ trang sức của các phi tần đang ngồi đây.”


Đức phi khiêu mi, chất vấn “Chẳng lẽ là Thục phi nương nương mượn đi ban thưởng cho người làm?”
“Đương nhiên không phải! Bản phi còn chướng mắt những thứ này không đáng giá!” Thục phi lập tức phủi sạch quan hệ.


“Thục phi đương nhiên chướng mắt, nhưng có chút nô tài lại coi trọng!” Đức phi nói “Nếu đã không phải là Thục phi ban thưởng, vậy hắn lấy đâu ra nhiều đồ như vậy. Ngay cả đồ trang sức của mấy người Hạ chiêu nghi cũng có?”


“Bản phi đã hỏi qua, các nàng cũng không khen thưởng cho hắn. Thục phi chẳng lẽ cảm thấy những thứ đồ trang sức kia sẽ tự mọc chân chạy vào trong phòng của hắn sao?”


“Đức phi, đừng tưởng rằng bản phi không biết tâm tư của ngươi. Ngươi cho rằng như vậy có thể thắng bản phi sao? “ đánh chó còn phải xem mặt chủ, Đức phi rõ ràng là đánh về phía nàng.


“Thục phi nếu không phục có thể tìm Hoàng Thượng lý luận. Bản phi chỉ là luận việc, dựa theo quy củ mà làm thôi.”
“Thả hắn ra, chuyện hôm nay bản phi có thể không truy cứu.” Thục phi không muốn nhiều lời, nàng nếu là thỏa hiệp, về sau ở hậu cung còn làm sao gặp người?


“Thục phi không nói đạo lý cũng phải có cái mức độ. Cáu cẩu nô tài kia phạm tội lớn, chẳng lẽ Thục phi cho rằng còn có thể giữ lại hắn?”
Vừa dứt lời, thì có tiểu thái giám nói “Nương nương, người hôn mê bất tỉnh!”


“Phạt xong chưa?” Nhìn thoáng qua Thục phi sắc mặt âm trầm, Đức phi hỏi. Tiểu thái giám lắc lắc đầu, Đức phi nói “Hôn mê liền kêu tỉnh, tiếp tục phạt.”
“Đức phi, đừng khinh người quá đáng!” Thục phi nghiến răng nghiến lợi, hung ác trừng Đức phi.


Đức phi cười khẽ “Bản phi bất quá là dựa theo cung quy xử trí mà thôi, nô tài làm sai chuyện liền phải trách phạt thật tốt. Nếu không để người dưới học theo, hoàng cung này cũng không phải là bị trộm sạch?”


“Hơn nữa, bản phi cũng là muốn tốt cho Thục phi. NếuThục phi thân thể khó chịu, bản phi liền vất vả một chút thay Thục phi dạy bảo nô tài.”


“Vậy cũng thật là vất vả cho Đức phi!” Thục phi cười lạnh “Chuyện hôm nay bản phi sẽ không chịu để yên.” Dứt lời, Thục phi hừ một tiếng, phất tay áo, thở phì phì rời đi.
Đức phi cười đắc ý


Hạ Uyển Chi nhìn xem các nàng đọ sức, âm thầm vuốt ve bụng, ngược lại không nghĩ tới có thể kịch liệt như vậy. Chỉ tiếc Thục phi mất tiên cơ, chuyện lần này chỉ sợ thua thiệt là Thục phi a!


Thục phi ra khỏi Đức Hỉ cung thì đi ngự thư phòng. Tề Diệp đang cùng đại thần nghị sự, Quang Thuận công công nói nàng chờ, Thục phi liền ở bên ngoài chờ, nghĩ tới thêm dầu thêm mỡ cáo trạng Đức phi như thế nào, để Hoàng Thượng thay nàng làm chủ.Đức phi nghe nói Thục phi đi ngự thư phòng, chỉ là cười lạnh một chút, cho người đem quản sự đã ngất ném ra ngoài. Nếu đã ngồi ở cái ghế đại lý hậu cung, nàng sao lại không vì mình quyết định?


Nửa canh giờ đã qua, Thục phi vẫn chờ ở ngoài cửa. Quang Thuận công công nhiều lần khuyên bảo nàng đi về trước, Thục phi không muốn, liên tục chờ. Cho đến nghị sự kết thúc, các đại thần rối rít rời đi, nàng lúc này mới được gọi đi vào.


“Ái phi có chuyện gì?” Tề Diệp vuốt vuốt mi tâm. Quang Thuận công công rót một chén trà bạc hà đi lên, hắn uống một ngụm, nhẹ nhàng khoan khoái cảm giác làm cho người thanh tỉnh không ít, nhìn người cúi đầu gạt lệ, hắn có chút đau đầu “Làm sao vậy?”


Thục phi thấy hắn chú ý, vội vàng quỳ xuống đất nói “Hoàng Thượng nên vì thần thiếp làm chủ. Đức phi nương nương cố ý làm khó dễ, trói quản sự thái giám của thần thiếp mang đi, còn vận dụng tư hình. Thần thiếp đi để luận ý, Đức phi còn nói là thần thiếp sai.” Thục phi khóc lóc kể lể “Hoàng Thượng cần phải vi thần thiếp làm chủ, thần thiếp không thể vô duyên vô cớ bị Đức phi khi dễ được.”


“ Được rồi! Đứng lên đi, trẫm sẽ hỏi xem là chuyện gì. Nếu thật là oan uổng ái phi, trẫm tự có định đoạt, đi xuống đi!” Tề Diệp bực mình khoát tay áo.


Thục phi còn muốn nói điều gì, thấy thế chần chờ một chút, cắn môi “Hoàng Thượng, thần thiếp mới học làm vài món thức ăn, Hoàng Thượng nếu là ưa thích không bằng thần thiếp làm cho Hoàng Thượng dùng?”


“Ngày khác trẫm sẽ đi qua nếm thử, đi về trước đi!” Tề Diệp qua loa ứng phó vài câu, nhìn xem Thục phi cẩn thận mỗi bước đi, vẻ mặt lưu luyến, khẽ nhíu mày, làm bộ cúi đầu xuống xem tấu sớ.
Thục phi ra khỏi ngự thư phòng, mới được vài bước, nhìn người đi tới, mặt mũi tràn đầy cười nhạo.


Hạ Uyển Chi cũng nhìn thấy nàng ta, sớm biết rằng nàng ta đi tìm Tề Diệp, không nghĩ tới lúc này mới rời đi?
Hạ Uyển Chi hành lễ nói “Tần thiếp gặp qua Thục phi nương nương!”


“Hạ chiêu nghi đây là đi ngự thư phòng?” Không đợi Hạ Uyển Chi trả lời, Thục phi khẽ cười nói “Hoàng Thượng đang gấp rút, chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy ứng phó ngươi. Hạ chiêu nghi nếu đã có thai thì nên an phận tốt hơn. Nếu giống như Lâm sung dung hôm đó, đây chính là không đáng!”


“Đa tạ Thục phi quan tâm, tần thiếp sẽ để ý bụng cho thật tốt.” Hạ Uyển Chi nói “Hơn nữa, chiếu cố một người luôn dễ hơn hai, rõ ràng đã ra rồi mà còn giữ không được đó mới là càng tiếc hận!”
“Ngươi nói cái gì?”


Thục phi nghe đến sắc mặt đại biến, bao lâu rồi không còn nhắc đến chuyện mất đi Đại hoàng tử rồi?
“Tần thiếp nói gì đó sao?” Hạ Uyển Chi cố làm ra vẻ mờ mịt.


“Hừ, đừng tưởng rằng có thai thì rất giỏi, cũng phải sinh hạ đi rồi mới nói!” Thục phi đến gần, mặt mày rõ ràng có thể thấy được, tiếng nói lạnh lẽo “Bản phi sẽ nhìn xem, nhìn ngươi có thể đắc ý bao lâu?”


“Ai biết, thế nhân đều nói trò giỏi hơn thầy mà, tần thiếp cho rằng sẽ không ngắn hơn so với Thục phi nương nương.”


“Chỉ bằng thủ đoạn dụ dỗ kia của ngươi, Hoàng Thượng bất quá là nhất thời mới mẻ mà thôi. Ngươi cho rằng có thể dài lâu, bản phi sẽ chờ xem trò cười của ngươi. Trò giỏi hơn thầy, nói rất đúng nhưng là với người khác, không phải là Hạ chiêu nghi ngươi!”


Tay áo hất lên, quất đến trên mặt nàng, trên mặt có chút ít đau, Hạ Uyển Chi theo bản năng nhắm lại mắt, nhìn xem bóng lưng rời đi cười lạnh một tiếng.


Nàng đi ngự thư phòng, tiểu thái giám cũng không ngăn đón, trực tiếp mở cửa ra hiệu nàng đi vào. Hạ Uyển Chi nghĩ nhất định là Tề Diệp đã phân phó.


Ngự thư phòng rất yên lặng, Quang Thuận công công trông thấy nàng tiến đến đang muốn hành lễ, Hạ Uyển Chi khoát tay áo, cước bộ nhẹ nhàng tiến lên. Tề Diệp nhìn tấu sớ cũng không phát giác, nàng rón rén đi vòng qua phía sau hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi. Nhìn thấy Tề Diệp co lại một chút cổ, toàn thân run lên bộ dáng, nàng không khỏi khẽ cười một tiếng.


Tề Diệp quay đầu lại trông thấy là nàng, lập tức vẻ mặt tươi cười, đảo qua vẻ mệt mỏi, cánh tay dài nhấc lên, ôm người ngồi ở trên đùi, mũi cọ xát cổ nàng, dẫn tới nàng ha ha cười khẽ một tiếng.


Mà hắn bị tiếng cười hấp dẫn, đi tới gần, đang muốn hôn một chút lên mặt nàng, lại ngây ngẩn cả người. Tay phủ ở trên mặt một chút, nhìn vết máu, nói “Sao lại bị thương?”
“Ở đâu?” Hạ Uyển Chi không giải thích được.


Tề Diệp vuốt ve miệng vết thương dài nhỏ, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra “Làm sao lại bị?”
Nàng nhìn nhìn một bên kính phát hiện xác thực bị thương “Là Thục phi không cẩn thận dùng tay áo phất trúng!” Nàng nói thầm một câu.
“Ngươi nói cái gì?”


“Không có gì, không cẩn thận thôi!” Hạ Uyển Chi giấu đầu hở đuôi.
“Nói dối, ngươi rõ ràng nói là Thục phi, nàng làm khó dễ ngươi?” Tề Diệp nhíu mày không vui, vuốt ve mặt của nàng.
“Nàng ấy là Thục phi, không thể nói là khó xử.” Hạ Uyển Chi một bộ dáng để cho người khi dễ.


“Hừ! Thật sự là càng ngày càng kiêu căng, khó trách Đức phi sẽ trừng phạt hạ nhân của nàng ta. Xem ra thật sự là nàng ta quản giáo không nghiêm. Cái Thục phi này quá không biết nặng nhẹ. Trẫm ngày mai sẽ khiển trách vài câu cho thật tốt, xem nàng ta còn dám làm khó dễ ngươi?” Vuốt ve bụng của nàng “Bụng không có sao chứ!”


“Không có việc gì!” Hạ Uyển Chi an ủi cười cười, lúc cúi đầu trong mắt hiện lên tinh quang.
Hoàng hậu biết được Đức phi trừng phạt quản sự của Thục phi, nhịn không được hừ một tiếng “Chó cắn chó, hai cái đều không phải thứ gì tốt, vừa vặn bản cung có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi!”


“Nương nương sáng suốt!” Nguyệt Quế nịnh hót trả lời một câu.
Hoàng hậu liếc nàng ta “Làm việc cho thật tốt, bản cung không hy vọng sau khi nghe thấy tromg cung còn cung truyền ra tin tức có thai!”
“Vâng! Nô tỳ ghi nhớ!” Nguyệt Quế rụt cổ một cái.






Truyện liên quan