Chương 60
Edit: Cẩm Hiếu
Beta: Yêutinh
“Chiêu Nghi tỷ tỷ quả thật bị sợ hãi. Thật may là ngự y kịp thời phát hiện, nếu không tổn thương đến long tự thì thật không tốt!” Lâm Huệ nghe được tin tức, ăn trưa xong liền đến xem tình hình một chút, ánh mắt như có như không rơi tại trên người Tề Diệp.
“Làm cho Lâm Sung Dung phí tâm, đều là công lao của Hoàng Thượng. Nếu không phải Hoàng Thượng, khẳng định không thể nhanh như vậy đã bắt được người. Đây cũng là phúc khí của hài tử.” Hạ Uyển Chi vuốt ve bụng, ánh mắt liếc nhanh qua người Lâm Huệ. Tối hôm qua nàng ta phòng đơn chiếc bóng, trong lòng hẳn căm hận mình mới phải? Nhưng nay vẻ mặt lại quan tâm vui vẻ như vậy. Hạ Uyển Chi nghĩ hẳn là nàng ta cũng bắt đầu tính kế trước mặt mình rồi đây.
“Được rồi! Thời gian không còn sớm, trẫm đi ngự thư phòng trước. Có chuyện gì phân phó nô tài đi thông báo cho trẫm.” Tề Diệp đứng dậy, hiển nhiên đối với cuộc trò chuyện của các nàng hắn không cảm thấy có hứng thú.
Hai người đứng dậy cung tiễn, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Hạ Uyển Chi nói “Tối hôm qua thật sự rất xin lỗi muội! Nghe nói tối hôm qua Hoàng Thượng lật bài tử của muội, lại ở nơi này của tỷ tỷ, làm cho muội phải thức trắng đêm!”
“Tỷ tỷ khách khí! Nếu không phải tỷ tỷ sợ hãi có người tổn thương đứa nhỏ trong bụng, Hoàng Thượng cũng sẽ không vì lo lắng mà ở lại. Hơn nữa, về sau Hoàng Thượng sẽ lại đến chỗ ta, cần gì phải quan tâm đến một vài lần thị tẩm như vậy. Chỉ cần tỷ tỷ tâm tình tốt, ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu, còn sợ không có một hai lần như vậy sao?” Lâm Huệ cười, hỏi “Có phải hay không, tỷ tỷ?”
“Vậy cũng được!” Hạ Uyển Chi vui vẻ đáp. Nàng ta ngược lại dự định thật hay! Vì để hoàn trả lại chuyện tối hôm qua đoạt người của nàng ta, muốn nàng nói nhiều hơn vài câu với Tề Diệp, làm cho hắn đi Đức Sang cung nhiều hơn.
Lâm Huệ ngồi ở Hỉ Lai Điện trong chốc lát liền rời đi. Hạ Uyển Chi cười lạnh một chút, ngồi ở trước cửa sổ thêu hoa. Hôm nay Vương Chiêu Viện, Trịnh Tu Viện cũng đã bị biếm lãnh cung, như vậy không có nghĩa là sẽ không bị người khác động thủ. Ít nhất nàng cảm thấy hoàng hậu sẽ không chịu để yên. Hoàng hậu ghen tỵ nhất còn không phải là phi tần có thai sao?
Nhớ tới cái gì, nàng sai Hạ Bích lấy cái khăn tay nhặt được từ chỗ Lâm Huệ ra. Có điều hiện tại khăn tay này đã không còn cần dùng nữa. Chủ nhân của khăn tay đã ch.ết. Đợi đến lúc nàng tìm được người hại Lâm Huệ sảy thai, Nguyệt Mai đã ch.ết.
Đối với việc Trịnh Tu Viện bị biếm lãnh cung, Thái hậu đã vài lần phê bình kín đáo, nói Tề Diệp trừng phạt quá nặng.
Lúc Hạ Uyển Chi đi thỉnh an, rõ ràng cảm thấy thái độ của Thái hậu đối với nàng không còn được như trước kia. Hạ Uyển Chi không ngốc, ngồi trong chốc lát liền đứng dậy rời đi. Nàng đoán đại khái được tâm tư của thái hậu, cảm thấy Tề Diệp đối với nàng quá mức để ý.
Hạ Uyển Chi cũng sẽ cho người đi tiền triều hỏi thăm một chút tin tức. Dù sao nhà của Trịnh Tu Viện bị hại ch.ết rất có thế lực, đối với chuyện nữ nhi Trịnh gia bị biếm lãnh cung, nhất định sẽ sinh bất mãn trong lòng.
Quả nhiên, Hạ Hoa hỏi thăm được Trịnh đại nhân nhân buổi thiết triều tâu là chính mình quản giáo không nghiêm, hi vọng Hoàng Thượng dạy bảo một phen thật tốt. Nếu biết hối cải, Trịnh gia vẫn hi vọng có thể để cho nàng ta hầu hạ Hoàng thượng.
Hạ Uyển Chi nghe xong không nói gì, ngược lại Hạ phu nhân đứng ngồi không yên, cứ mấy ngày lại sai người mang một hộp đồ đến. Hạ Bích mở ra cho nàng xem, là một hộp đông trùng hạ thảo, vật này đúng là so với hoàng kim còn đắt hơn. Thế nhưng đưa một hộp lớn tiến đến, dùng năng lực của phủ Vinh Quốc công, không thể mua được đồ xa xỉ như vậy.
Hạ Hà nói: “Ý tứ của phu nhân là hi vọng nương nương có thể ở trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu. Chờ Hoàng Thượng hết giận, giúp cho Trịnh Tu Viện ra khỏi lãnh cung.”
“Là nương nương ý tứ hay là Trịnh gia ý tứ?” Hạ Uyển Chi khinh miệt nhìn thoáng qua, cười lạnh: “Thật đúng là sẽ tính kế, nàng ta thế nhưng không ngẫm lại, nếu để cho người của Trịnh gia đắc thủ, ai sẽ chịu ủy khuất?”
“Hạ Hà, đưa ra ngoài, nói rằng ta chỉ là một Chiêu nghi nho nhỏ, căn bản không nói nên lời, nếu muốn nịnh bợ Trịnh gia, vậy thì không cần phải mất thể diện. Đường đường là một phủ Quốc công nhưng lại đi phụ thuộc người khác, cũng không sợ mất hết mặt mũi.”
“Vâng!” Hạ Hà gật đầu, tiếp nhận hộp gấm, rời đi.
Hạ Uyển Chi xoa đầu, thở dài.
“Nương nương cũng đừng để ý! Phu nhân bọn họ chỉ là không biết tình huống thật mà thôi!” Hạ Bích khuyên bảo.
Tết Trung thu đến, ngự hoa viên giăng đèn kết hoa rực rỡ muôn màu. Buổi trưa dùng bữa tại Triều Hoa Các, Thái hậu lén lút nói với Hoàng Thượng một câu:“Nay Tết Trung thu, Hoàng hậu lại đã thành tâm hối cải tại Phượng Nghi cung. Hoàng Thượng không bằng mượn ngày lễ này cho nàng ta đi ra.”
“Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân phạm tội. Hoàng hậu phạm vào sai lầm lớn, sao có thể thả ra dễ dàng như thế? Nếu không còn gì gọi là quy củ?” Nói xong một câu, Thái hậu nhất thời không nói gì, lặng yên trong chốc lát nhưng không nói sẽ thả hoàng hậu ra.
Bữa trưa, Hạ Uyển Chi ăn không nhiều lắm. Nghe thấy mùi dầu mỡ, trong dạ dày nàng liền sôi trào. Lúc chờ một mâm hấp cá bưng lên, nàng đột nhiên đứng dậy, che miệng rời khỏi chỗ ngồi.
Mặc dù rất thất lễ, nhưng nàng không thể cố chịu được hơn, khom lưng ở một bên nôn mửa, khó chịu đến mức nước mắt đều chảy ra.
Hành động của nàng dẫn tới các vị phi tần chú ý. Người đã từng mang thai thì biết đó là thế nào, người chưa từng mang thai lại rất nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng nôn trong chốc lát, cảm giác trên lưng có một bàn tay dịu dàng vỗ lưng của nàng “Không thoải mái?”
“Vâng!” Hạ Uyển Chi đáp một tiếng,cúi đầu nôn một lúc sau mới hết. Lúc này nàng tiếp nhận nước trà súc miệng, lau đi dấu vết bên miệng, lúc này mới nói, “Làm cho Hoàng thượng lo lắng.”
“Không thoải mái liền đi về nghỉ một chút, trẫm đã cho người đi gọi ngự y.” Xem nàng mắt rưng rưng, Tề Diệp đang muốn đưa tay cho nàng lau đi, sau lưng vang lên âm thanh của Thái hậu, tay hắn dừng một chút, thu hồi lại.
“Chỉ sợ là thời gian mang thai phản ứng. Mỗi khi mọi người mang thai đều có thể như vậy. Hoàng Thượng không cần lo lắng! Năm đó Hoàng Thượng cũng không thiếu lăn qua lăn lại ai gia.” Thái hậu nói xong, nhịn không được bật cười. Tề Diệp có chút xấu hổ.
Không thể bởi vì một mình nàng mà làm ảnh hưởng đến Thu yến, chỉ là bây giờ nàng không thể ngửi được mùi dầu mỡ, liền xin được cáo lui trước. Tề Diệp cũng không giữ nàng lại.
Lâm ngự y cho chẩn mạch, nói là cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ là phải chú ý ẩm thực, có thể phải ăn thanh đạm một chút. Hạ Uyển Chi gật đầu, cho người đi xuống. Nàng đương nhiên biết rõ chuyện gì xảy ra, dù sao nàng cũng là người có kinh nghiệm.
Bữa trưa, nàng ăn một chút cháo trắng rau dưa, súp bổ nàng uống không trôi, vừa nhìn trong dạ dày liền không thoải mái.
Ăn trưa không bao lâu, nàng đang ngồi ở bên ngoài nghỉ ngơi, nhìn một vạt màu vàng sáng tiến đến, thần sắc hiện lên một tia vui mừng: “Hoàng Thượng tại sao cũng tới?”
“Trẫm không yên tâm liền đi đến xem một chút, ngự y nói cũng không lo ngại. Trẫm đã phân phó ngự thiện phòng làm ít món ăn thanh đạm cho nàng.” Nói xong, Tề Diệp ôm lấy eo của nàng đi vào.
“Không cần làm phiền, thần thiếp đã bảo Hạ Bích đến phòng bếp nhỏ nấu cơm. Thần thiếp sợ ngự thiện phòng người nhiều hỗn tạp, không yên tâm.”
“Đúng, Trẫm hiểu!” Sờ sờ mặt của nàng, Tề Diệp nói: “Vất vả cho Uyển Nhi rồi. Cẩn thận một chút cũng tốt. Trẫm không muốn nhìn thấy mẹ con nàng gặp chuyện không may.” Ôn nhu vuốt ve bụng bằng phẳng, Tề Diệp nghiêm trang gật đầu.
Mà hoàng hậu lại nuốt không trôi cơm. Nàng cho rằng hôm nay có thể tham gia yến hội Trung Thu. Ai biết sáng sớm liền đứng dậy chờ ý chỉ, trông đứng trông ngồi, lại một câu nói cũng chờ không đến. Hoàng hậu tức giận đến đập ngã không ít đồ, hù dọa người của Phượng Nghi cung không dám thở mạnh một tiếng.
Dạ yến rất náo nhiệt, ngự hoa viên treo đầy lồng đèn sáng lung linh. Hạ Uyển Chi cũng tham gia. Hôm nay cũng không mời tất cả quan lại đến mà chỉ có vài người trong hoàng gia. Trời vừa chập tối, thu yến liền bắt đầu. Bày ra trước mặt Hạ Uyển Chi đều là những món ăn thanh đạm. Lúc Hạ Hoa chia thức ăn, âm thầm dùng ngân châm thử. Hơn nữa thừa dịp không ai để ý, thử thức ăn, xác định không có vấn đề mới để cho nàng ăn vào.Không trách nàng ta quá dè chừng. Trong hậu cung, thủ đoạn hạ độc bỏ thuốc đúng là muôn hình vạn trạng. Nàng không thể không cẩn thận che chở cho đứa nhỏ trong bụng, nếu không sẽ lại như Lâm Huệ, hài tử sảy như thế nào cũng không biết.
Yến hội bắt đầu bằng tấu nhạc ca múa, các nàng yên lặng dùng bữa. Vương gia, Phò mã, Quận vương thì cùng Tề Diệp ăn uống linh đình, uống rượu, nói chuyện.
Yến hội tiến hành được một lúc, liền bắt đầu nghe hát kịch, đều là mấy vở thái hậu và Tề Diệp thích.Kỳ thật nghe tới nghe lui cũng chỉ có mấy khúc kia, ngay cả nàng cũng có thể ngâm xướng mấy câu.
Nghe kịch ăn quả bồ đào, hương vị ngọt ngào, nhiều nước, đúng là thứ nàng thích. Trên án trác bày rất nhiều trái cây, còn có bánh Điệp Nguyệt. Nàng ăn một cái Liên Dung, hương vị hiện tại không tốt, cắn một cái liền không ăn được bèn để ở một bên, tiếp tục ăn bồ đào.
Trước mặt nàng lúc kia là một chuỗi bồ đào rất nhanh cũng chỉ còn lại có mấy viên. Lâm Huệ ngồi ở bên cạnh nàng thấy cũng không nói cái gì, nhìn Thái Vi liếc nhanh, ra hiệu đem bồ đào trước mặt nàng bưng qua.
Thái Vi không dám không nghe chủ tử phân phó, bưng bồ đào đang muốn đưa qua, đã nhìn thấy một tên tiểu thái giám bưng một chùm nho qua; mỗi quả tươi ngon, căng mọng, nhiều nước.
Thái Vi nhận ra đó là Quang Thuận công công bên cạnh tiểu đồ đệ; cước bộ dừng lại, quay đầu lại xem chủ tử của nàng. Lâm Huệ nhìn thoáng qua đang nghiêm túc nghe khúc Tề Diệp, trên bàn hắn cũng không có bồ đào, tâm trầm xuống, khẽ cắn môi lắc đầu. Thái Vi bưng bồ đào trở về.
Các phi tần khác cũng chú ý đến, ánh mắt quét về phía Hạ Uyển Chi lại là ghen ghét lại là oán hận. Hạ Uyển Chi liếc Tề Diệp, mà hắn lại một bộ dáng chuyện gì cũng không phát sinh, nghiêm túc nghe hí.
Hạ Uyển Chi âm thầm cười một chút, xem nhẹ những ánh mắt đang nhìn tới, an tâm thoải mái ăn bồ đào.
Thục phi lắc lắc khăn tay âm thầm cười lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt nghe đùa giỡn.
Thái hậu không vui nhíu mày, trong mắt hiện lên tinh quang.
Đức phi làm bộ không nhìn thấy, nghiêm túc nghe hí khúc, trong lòng cũng đang tính kế. Hôm nay xem ra mặc kệ nàng sau này sinh hạ hoàng tử hay là công chúa,sau này phân vị của nàng ta nhất định vẫn sẽ cao hơn mình. Đức phi như thế nào lại cam tâm bị người khác trèo lên đầu. Có một Hoàng hậu cùng Thục phi đã đủ rồi, nếu Hạ chiêu nghi cũng bò lên, nàng ta sao có thể cam tâm?
Chúng phi tần tâm tình khác nhau. Hạ Uyển Chi lại hăng hái ăn bồ đào, nghe hí khúc, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Mà Tề Diệp tâm tình không tệ, một khúc cuối cùng, hắn cười ban thưởng kép võ.
Hạ Uyển Chi ngồi trong chốc lát liền đứng dậy rời đi, nàng uống chút ít trà, lại ăn không ít bồ đào, có chút ngồi không yên. Hạ Bích cùng nàng đi tiểu tiện.
Đức phi phát giác bên cạnh động tĩnh, nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt, nhìn kép võ cảm động đến rơi nước mắt lĩnh bạc đi xuống.
Trên đường trở về, Hạ Uyển Chi vừa đi vừa nhìn hai bên đường treo đèn lồng, trên mặt đều viết câu thơ, đều là những tác phẩm xuất sắc được truyền tụng từ xưa đến nay.
Đi một hồi lâu, Hạ Bích kinh hô tiếng, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, thấy một vị cung nữ lén lén lút lút trốn đi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, phóng nhẹ cước bộ theo sau.
Tiểu cung nữ trong ngực ôm đồ, rón rén chọn chỗ tối bước đi. Hạ Uyển Chi nhìn càng ngày càng không yên tâm, chần chờ một chút, vẫn là theo sau.
Vừa lưu ý hoàn cảnh chung quanh, vừa đi theo tiểu cung nữ, cho đến nàng ta dừng lại một chỗ trước hòn non bộ, giống như đang cuống cuồng chờ người. Hạ Uyển Chi nhẹ giọng hỏi Hạ Bích: “Có biết nàng ta là ai không?”
“Nô tỳ không rõ. Không biết là người trong cung nào?.” Hạ Bích cẩn thận phân biệt một chút nói ra.
“Canh giờ không còn sớm, nương nương hay là đi về trước đi, miễn cho rời tiệc quá lâu bị người nói.”
“Ừ!” Hạ Uyển Chi cũng không dám nhiều lời, rời đi. Nhìn thoáng qua đang chuẩn bị đi, liền phát hiện tiểu cung nữ kia đút một thứ gì ở phía sau hòn non bộ, sau đó vội vã rời đi.
Hạ Uyển Chi hiếu kỳ, liền tiến lên đi xem một chút, ánh nến yếu ớt của các nàng đã bị đèn lồng thổi tắt. Hạ Bích thắp sáng đèn lồng, phát hiện một túi quần áo. Hạ Bích ngồi xổm xuống định tr.a xét thì một thân ảnh màu đen đi đến. Hạ Uyển Chi còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hạ Bích ngã quỵ xuống. Nàng kinh hô một tiếng, đang định chạy đi lại bị bịt miệng. Lúc giãy giụa mới phát hiện người bịt miệng nàng có chút quen mặt.
Y phục trên người nàng bị xé nát một cách thô lỗ. Hạ Uyển Chi chỉ biết kinh hoảng, chẳng quan tâm cái khác, giãy giụa muốn né ra. Nàng phát hiện người trước mắt dường như là người trong cung, hai tay dùng lực rất mạnh, hơn nữa người đó còn là nam nhân.
Hậu cung ngoại trừ Hoàng Thượng chính là thái giám. Hôm nay tình huống đặc biệt, còn có Vương gia, Phò mã, Quận vương, mà người trước mắt có thể không phải là Vương gia, Phò mã, Quận vương.
“Ngươi muốn làm gì? Dừng tay!Có việc gì từ từ thương lượng, ngươi muốn vàng bạc châu báu đều được.” Hạ Uyển Chi vừa giãy giụa, vừa cố gắng thuyết phục hắn.
“Im miệng, cố gắng thành thật còn có thể cho ngươi thoải mái một chút. Nếu làm loạn kêu lên, hôm nay để cho ngươi nếm chút khổ sở. Ai bảo ngươi đắc tội với chủ tử nhà ta? Hôm nay phải giáo huấn ngươi thật tốt.” Nam nhân nói dùng sức xé ra tà áo của nàng. Hạ Uyển Chi kinh hô che lấy trước ngực, thừa dịp lúc nam nhân cởi quần áo, nàng vội vã chạy đi, cũng rất mau bị bắt trở lại, tiện tay hất lên.
Hạ Uyển Chi chịu đau, kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Nam nhân âm lãnh cười một tiếng “Không có người tới cứu ngươi, ngoan ngoãn nằm, không thì đừng trách ta không khách khí.” Nói rồi người tiến lên. Hạ Uyển Chi kinh hô một tiếng, bắt được tảng đá đập tới, nam nhân kêu lên một tiếng đau đớn, lau một cái, lòng bàn tay tất cả đều là máu. Đại khái bị chọc giận, đôi mắt chìm xuống, Hạ Uyển Chi đứng lên muốn chạy. Hắn lại một cước đá tới, Hạ Uyển Chi che chở bụng, bị đau nên kêu lên một tiếng đau đớn.
Đúng lúc này, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh, Hạ Uyển Chi đang muốn kêu to, lại bị hắn bóp cổ, hô hấp dừng lại. Hạ Uyển Chi nhìn người ngoan độc kia, lồng ngực càng lúc càng khó chịu. Lúc hoảng hốt trước mắt, trên cổ tay đột nhiên buông ra, nàng lại kịch liệt thở dốc ho khan.
Không biết qua bao lâu, trước mắt đột nhiên sáng lên, nàng vuốt cổ ngẩng đầu. Trước mắt thấy Tề Diệp nhìn từ trên cao xuống.
Tề Diệp nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, cởi xuống long bào đem nàng gói lại, thái hậu kinh hô: “Hoàng Thượng, Hạ chiêu nghi không biết liêm sỉ! Hoàng Thượng, trong hậu cung sao lại có thể...?”
“Thái hậu, chẳng lẽ ngươi cũng nghe theo lời của một phía?” Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trông thấy Hạ Uyển Chi ngã trong vũng máu nam nhân, toàn thân run lên, vừa rồi nàng đâu làm sai cái gì?
“Đúng là Hoàng Thượng, kép võ kia luôn miệng nói là Hạ chiêu nghi câu dẫn hắn; mà Hạ chiêu nghi quần áo không chỉnh tề...” Đức phi muốn nói lại thôi, rất đồng tình nhìn xem Tề Diệp.
Hạ Uyển Chi lập tức cảm thấy lạnh cả người, âm mưu, rõ ràng là âm mưu. Tiểu cung nữ kia trước đó đã an bài tốt, người nam nhân kia nói chủ tử của nàng ta cho người dạy dỗ nàng. Tâm tư thay đổi, Hạ Uyển Chi nước mắt ròng ròng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp là trong sạch, thần thiếp...” Cố làm ra vẻ hoảng sợ quá độ, Hạ Uyển Chi hai mắt tái đi, làm bộ hôn mê bất tỉnh.
“Hoàng Thượng, nữ nhân như vậy chỉ biết làm mất mặt mũi Hoàng gia. Đợi nàng ta sinh hạ hài tử liền biếm lãnh cung đi!”Người nói chuyện chính là Thái hậu. Hạ Uyển Chi tựa mình trên người Tề Diệp, thầm nghĩ Thái hậu quả nhiên không thích nàng, chuyện còn chưa hiểu rõ đã bắt đầu định tội, thật đúng là nóng lòng.
“Chuyện hôm nay ai cũng không được nhiều lời! Về phần khác, đợi nàng tỉnh lại nói sau.” Dứt lời, Tề Diệp ôm người rời đi, toàn thân phát ra một loại hơi thở chèn ép.
Thái hậu cùng Đức phi nhìn nhau, hai người cái gì cũng chưa kịp nói. Thái hậu đuổi kịp Tề Diệp bước chân, xoay người rời đi. Về phần người ngã trong vũng máu bị tiểu thái giám mang đi xuống. Đợi mọi người đi hết, Đức phi nhìn thoáng qua Bội Dung: “Đem tiểu cung nữ kia xử lí!”
“Vâng!” Bội Dung gật gật đầu, Đức phi mím môi cười rời đi.
Cho đến Đức phi đi xa, người núp trong bóng tối chậm rãi đứng dậy. Thái Vi nhịn không được nói nhỏ: “Nương nương, Đức phi hãm hại Hạ chiêu nghi.”
“Hừ, không cần lắm lời!” Nhìn hòn non bộ, Lâm Huệ vẻ mặt phức tạp.