Chương 99
Edit: HueKhanh92
Beta: Biuti
Từ sau khi hạ dược vào trong nước, Mộc Hương vẫn luôn lưu ý nhất cử nhất động của Chiêu Hoa Cung. Đợi một ngày vẫn không thấy Chiêu Hoa Cung truyền thái y, nàng có chút sốt ruột, muốn cho người đi hỏi thăm một chút, nhưng lại không thể nào ra tay, hiện giờ Chiêu Hoa Cung càng ngày càng khó ứng phó rồi.
Giống như Mộc Hương, Lâm Huệ cũng luôn nghĩ đến chuyện này, sai Thái Vi đi ra ngoài hỏi thăm một phen. Không nghe thấy Chiêu Hoa Cung truyền ra chuyện gì, nàng thầm nghĩ Quý Tiệp dư không đắc thủ, tâm tình lập tức phức tạp lên.
Hạ Đồng cùng bà ɖú uống rất nhiều nước, cũng may hai người trúng độc không nặng, ngoại trừ có chút tiêu chảy, mặt khác cũng khỏe, nghỉ ngơi một ngày liền tốt lên rất nhiều.
Đồng thời việc này cũng khiến cho Hạ Uyển Chi chú ý, đối với phương diện ăn uống càng thêm cẩn thận. Đặc biệt là chuyện ăn uống của Nhị hoàng tử, nàng sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn hài tử của nàng, ai cũng không được.
Bữa tối Tề Diệp lại đây dùng bữa, nàng cũng không nói gì. Có một số việc, không có bằng chứng nói cho hắn nghe cũng vô dụng, không bằng chính mình động thủ.
Cúc Viên, hoa cúc mở rộ. Hạ Uyển Chi cho người chuẩn bị điểm tâm, mở tiệc ở Cúc Viên. Chỉ là cung yến mà thôi, Thái Hậu không tham dự, nhưng để cho Triệu Tĩnh Di đến tham gia.
Nàng tổ chức yến hội, những người khác đều không dám vắng mặt, nhìn Lâm Huệ hơi hơi nâng bụng mà đến, nàng cười cười, nói vài câu đường hoàng rồi cung yến liền bắt đầu. Trên đài đang diễn hí khúc nổi tiếng, hiện tại đang rất thịnh hành ở ngoài cung. Đây cũng là lần đầu tiên khai xướng ở trong cung, nên khiến mọi người nghe đến mê mẩn.
Hạ Uyển Chi để ý Lâm Huệ vẫn chưa ăn cái gì, ngay cả nước trà cũng không động một chút, xem nàng ta đề phòng như thế, nàng cũng không thèm để ý, chỉ là nghiêm túc nghe hí khúc. Nhị hoàng tử ở trong lòng bà ɖú ê ê a a khua khua tay nhỏ, tựa hồ thật cao hứng.
Lâm Huệ cùng Quý Tiệp dư nhìn Nhị hoàng tử khỏe mạnh, bình bình an an, trong lòng hiểu rõ, nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.
Diễn xong một khúc, Hạ Uyển Chi liền mang theo Nhị hoàng tử rời đi. Các phi tần cũng từng người tan đi.
Lâm Huệ đi trước một bước, cùng Quý Tiệp dư một trước một sau trở về Đức Hỉ Cung. Các nàng trở về không bao lâu, Nội Vụ Phủ liền tặng đồ vật qua, là chút hương lộ cùng son phấn. Thái Vi xem xét lần lượt rồi mới thu dọn vào. Những thứ khác đều còn không ít, chỉ có dầu bôi tóc đã sắp hết. Vừa lúc đưa tới, Lâm Huệ thích chải vuốt đầu tóc cực kì cẩn thận, tất nhiên dầu bôi tóc cũng dùng đến không ít.
Cơm trưa xong, Hạ Uyển Chi ngoáy lỗ tai cho Tề Diệp. Hiện giờ chỉ cần lỗ tai ngứa là hắn đều nói nàng giúp. Hạ Uyển Chi nói “Hoàng Thượng đã lâu không đi các cung khác, Thái Hậu sẽ phê bình rất nhiều. Về sau Hoàng Thượng vẫn nên đi các cung khác nhiều hơn chút!””Trẫm đi cung khác, Uyển Nhi không tức giận?” Tề Diệp cười cười, trong lòng nghĩ khẳng định Thái Hậu lại nói gì đó.
“Thật ra thần thiếp mong Hoàng Thượng không đi chỗ khác, nhưng thần thiếp biết điều đó là không có khả năng. Chỉ cần trong lòng Hoàng Thượng có thần thiếp, thần thiếp liền cảm thấy mỹ mãn.” Nàng dịu dàng vuốt ve đầu của hắn, cúi đầu hôn một cái lên mặt hắn “Hoàng Thượng có thể đáp ứng thỉnh cầu nho nhỏ này của thần thiếp không?”
“Chẳng lẽ Uyển Nhi còn không biết tâm tư của trẫm?” Tề Diệp cười một chút, nắm lấy tay nàng đặt ở bên môi hôn, hôn lên, nói “Cho dù trẫm có nhiều phi tần, trong lòng chỉ cũng chỉ có một mình ngươi, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được.”
“Như thế, dù thần thiếp lên núi đao xuống biển lửa đều cảm thấy đủ!” Nàng cười cười, ôm bờ vai của hắn cảm thấy mỹ mãn thở dài.
Bữa tối Tề Diệp đi Đức Hỉ Cung, có điều không phải đi thăm Quý Tiệp dư, mà là đi chỗ Lâm Huệ. Quý Tiệp dư tức giận đến xanh mặt. Từ sau khi nàng được sắc phong, hắn cũng chưa đến thăm mình lần nào. Nói Quý Tiệp dư không tức giận là gạt người.
Đêm đó Mộc Hương bị nàng trách phạt một trận bởi vì làm việc không thành. Nhị hoàng tử vẫn khỏe mạnh bình an, điều này làm cho nàng rất tức giận.
Lâm Huệ nghe nói Hoàng Thượng muốn tới cung nàng dùng bữa tối, sáng sớm liền bắt đầu chuẩn bị. Nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo, tóc dài gội sạch, thoa dầu bôi tóc mới đưa tới, không chút cẩu thả.
Nhìn hắn tiến vào, nàng tươi cười đầy mặt nghênh đón “Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!”
“Đứng lên đi!” Tề Diệp nhìn nàng một cái, lên tiếng đáp. Lâm Huệ mỉm cười gật gật đầu, trong lòng vui mừng không thôi, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Gần đây vẫn ổn chứ?”
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp hết thảy mạnh khỏe. Chỉ là hài tử trong bụng có hơi làm ầm ĩ, gần đây thích nhích tới nhích lui.” Vừa nói, khuôn mặt nàng nhu hòa, xoa xoa bụng nhô cao. Hiện tại nàng đã mang thai hơn năm tháng, hài tử lớn lên khỏe mạnh, rất ưa động đậy.
Tề Diệp cười nói “Không sao, lúc trước Uyển Quý Phi mang thai Nhị hoàng tử cũng như thế.”
Nhìn hắn tươi cười nhu hòa nói về Uyển Quý Phi cùng Nhị hoàng tử, nói Lâm Huệ không ghen ghét là không có khả năng, nhưng cũng không thể trách hắn, nàng đáp “Chắc Hoàng Thượng đã đói bụng, hôm nay tần thiếp phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị những món mà Hoàng Thượng thích ăn.”
“Ừ! Lâm Sung Dung lo lắng!” Tề Diệp gật đầu, nhìn một bàn đầy thức ăn, cũng không có cảm giác muốn ăn bao nhiêu, hơi ăn một ít liền buông đũa.
“Đồ ăn không hợp khẩu vị Hoàng Thượng sao?” Thấy hắn ăn không nhiều lắm, Lâm Huệ có chút khẩn trương “Không bằng tần thiếp sai Ngự Thiện Phòng làm chút đồ ăn nhẹ?””Không cần, trẫm đã ăn no!” Tề Diệp xua xua tay. Lâm Huệ bất đắc dĩ, sai Thái Vi dọn bàn, pha cho hắn một chén trà nóng bưng lên. Nàng nhớ tới cái gì, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái tay nải, mở ra.
“Đây là tẩm y tần thiếp đặc biệt may cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nhìn xem có thích không!” Mỗi lần không có việc gì, nàng liền thêu mấy đường, mấy ngày trước đây mới khâu vá xong, hiện giờ hắn tới, vừa lúc có thể đem ra lấy lòng.
Tề Diệp tùy ý nhìn lướt qua, gật gật đầu. Quang Thuận công công nhận lấy, hắn nói “Nếu mang thai thì không cần mệt nhọc như thế. Chú ý dưỡng thân mình mới quan trọng.”
“Vâng! Tần thiếp nhớ kỹ!” Cứ tưởng rằng hắn sẽ thật vui vẻ, thấy biểu tình hắn nhàn nhạt, Lâm Huệ âm thầm thất vọng. Mặc kệ nàng nỗ lực như thế nào, đưa quần áo, giày, túi thơm,... đều không thể lấy lòng hắn. Tiếp tục nỗ lực cũng không so được một câu nói của Hạ Uyển Chi, ngẫm lại liền cảm thấy chua xót không cam lòng.
Tề Diệp ngồi một lát liền đứng dậy rời đi. Lâm Huệ có ý muốn giữ người, nhưng cơ thể nàng căn bản không thể hầu hạ, liền ngây ngô nhìn theo hắn rời đi, trong lòng không cam lòng.
Thái Vi nhìn biểu tình mất mát của nàng, nói “Nương nương đừng để ý, chờ nương nương sinh hạ hoàng tử, tất nhiên có thể được Hoàng Thượng ân sủng. So với phi tần khác, cuối cùng Hoàng Thượng tới ngồi một chút cũng coi như là một loại ân sủng.”
“Hừ, ân sủng? So với Uyển Quý Phi, ta thật đúng là người đáng thương. Lúc trước Uyển Quý Phi mang thai, Hoàng Thượng chính là một ngày ba lần chạy đến chỗ nàng ta. Hiện giờ ta nơi này xác thật ba tháng mới tới một lần, ngẫm lại đều cảm thấy làm người đáng thương.” Nói rồi tủi thân, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống.
Thái Vi nhìn mà thở dài, lấy ra khăn tay lau lệ cho nàng ta, lại thấy bất lực. Nàng chỉ là một tiểu cung nữ, có thể giúp được gì?
Tề Diệp ra khỏi điện của Lâm Huệ, đang muốn đi Ngự thư phòng, lại nhìn thấy Quý Tiệp dư đứng ở cách đó không xa, tựa hồ đang chờ hắn, hơi hơi nhướng mày.
Quý Tiệp dư ôm tiểu hoàng tử hành lễ nói “Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!”
“Đứng lên đi! Trời tối như thế, sao còn ôm tiểu hoàng tử ra ngoài đi lại?” Tề Diệp không vui trách cứ.
Quý Tiệp dư âm thầm nhéo một cái trên mông nhỏ của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử mới vừa mới làm lễ đầy tháng không lâu, bị đau nên oa oa khóc lên. Nàng ra vẻ tay chân luống cuống, nói “Hoàng Thượng thứ tội, đều do tần thiếp tay chân vụng về không biết chăm sóc tiểu hoàng tử. Tiểu hoàng tử có vẻ nhớ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vẫn luôn không tới thăm tiểu hoàng tử, tần thiếp nghe nói Hoàng Thượng lại đây, liền ôm tiểu hoàng tử đứng ở xa nhìn một chút cũng tốt.”
Đứa nhỏ mới hơn một tháng, nào biết nói nhớ phụ hoàng là cái gì?
Tề Diệp nhíu mày, nhìn Quý Tiệp dư dối trá ra vẻ, sắc mặt không vui “Nếu chân tay vụng về chăm sóc tiểu hoàng tử không tốt, vậy giao cho phi tần khác chăm.””Hoàng Thượng...” Quý Tiệp dư kinh hãi. Tuy rằng không phải con ruột của nàng, nhưng nếu trên tay nàng không có tiểu hoàng tử, thì lợi thế cuối cùng cũng không còn “Hoàng Thượng thứ tội, tần thiếp biết sai rồi. Về sau tần thiếp nhất định sẽ chăm nom tiểu hoàng tử thật tốt. Chỉ là tần thiếp quá muốn gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tần thiếp đã hối cải, xin Hoàng Thượng cho tần thiếp một cơ hội sửa đổi.”
“Vậy thì phải hối cải cho tốt, đừng lại ra thủ đoạn gì, trẫm chán ghét cái gì Quý Tiệp dư cũng biết rõ!” Dứt lời cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hắn phất tay áo rời đi.
Quý Tiệp dư sững sờ, uất ức đến toàn thân phát run, Tam hoàng tử trong lòng lại không thuận theo, không buông tha oa oa khóc lóc, khóc đến Quý Tiệp dư tâm phiền ý loạn, Tam hoàng tử khóc lóc, ánh mắt phát lạnh, đôi tay buông ra.
“Nương nương!” Mộc Hương nhìn thấy kinh hô một tiếng, tay mắt lanh lẹ chụp tới, bắt được tã lót, vớt trở về. Tiểu hoàng tử sợ tới mức sửng sốt, ngay sau đó khóc càng lợi hại hơn.
Sau khi Quý Tiệp dư phản ứng lại, lập tức đổ mồ hôi lạnh, nhìn Tam hoàng tử trong lòng Mộc Hương nghĩ mà sợ. Mới vừa rồi xác thật nàng muốn quăng ch.ết Tam hoàng tử “Ngươi ôm trở về, ta đi ra ngoài dạo một chút!“.
Mộc Hương gật gật đầu, mềm nhẹ dỗ Tam hoàng tử, dỗ trong chốc lát lại không yên tâm Quý Tiệp dư, đưa bà ɖú ôm Tam hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi, bà ɖú gật gật đầu lui xuống.
Lâm Huệ nghe nói Quý Tiệp dư chờ ở bên ngoài, cho rằng Hoàng Thượng sang chỗ nàng ta. Ai ngờ hắn lại nổi giận đùng đùng rời đi, nghĩ đến khẳng định là Quý Tiệp dư chọc hắn nổi giận
Có điều như vậy cũng tốt, nàng chỉ sợ Hoàng Thượng lại sủng hạnh Quý Tiệp dư lần nữa, kể từ đó, chẳng phải là khiến cho nàng ta đắc thế lần nữa?
Ban đêm Lâm Huệ ngủ không ngon, trằn trọc nửa buổi, liền đứng dậy đi tiểu tiện. Khi ra tới mặt mũi nàng trắng bệch, sốt ruột hô to “Người tới, mau tới!”
Cung nữ gác đêm vội vàng tiến vào, Lâm Huệ chịu đựng cơn đau bụng, nói “Mau đi kêu Triệu ngự y, mau đi...”
“Vâng!” Cung nữ không nói hai lời vội vàng đi ra ngoài.
Không bao lâu, Thái Vi vào nhà, sắc mặt Lâm Huệ trắng bệch ôm bụng nằm ở trên giường “Nương nương làm sao vậy?”
“Thái Vi, mau đi kêu Hoàng Thượng lại đây, mau đi...” Nàng thực sợ hãi, mang thai thấy máu là điều tối kỵ, nhưng nàng không chỉ thấy máu, mà còn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Hạ Uyển Chi đang ngủ ngon lành thì bị Hạ Bích đánh thức “Nương nương, Đức Hỉ Cung bên kia truyền ra động tĩnh. Hoàng Thượng cùng ngự y đều đi qua, nghe nói tình huống không tốt, bụng Lâm Sung Dung chỉ sợ là giữ không nổi!”
“Vậy là tốt rồi!” Hạ Uyển Chi cười lạnh một tiếng, thong thả ung dung ăn mặc chỉnh tề. Hạ Hoa mang theo đèn lồng đi ở phía trước, đoàn người không nhanh không chậm đi Đức Hỉ Cung.Đức Hỉ Cung đèn đuốc sáng trưng, còn chưa đi vào liền nghe thấy Lâm Huệ đau đớn hô “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, cầu người cứu hài tử, Hoàng Thượng...”
Thấy nàng tiến vào, Tề Diệp nhìn nàng một cái, nàng hỏi “Như thế nào rồi?”
Tề Diệp không nói, Quang Thuận công công đáp “Chỉ sợ giữ không nổi!”
Nàng ra vẻ khiếp sợ “Tại sao lại như vậy, không phải vẫn luôn khỏe mạnh sao?” Nói xong nhìn Tề Diệp “Hoàng Thượng, làm sao bây giờ, Lâm Sung Dung khẳng định sẽ rất thương tâm.”
“Trẫm cũng không rõ, khi dùng bữa tối còn rất tốt.” Hắn thở dài, Hạ Uyển Chi không cần phải nhiều lời nữa, nắm lấy tay hắn vỗ vỗ trấn an. Hắn hiểu ý, nắm chặt tay nàng. Sau màn che, từng tiếng hô đau cầu xin truyền ra. Cung nữ bưng một chậu rồi lại một chậu máu loãng đi ra, một chậu rồi lại một chậu nước ấm đi vào.
Không biết qua bao lâu, ma ma đi ra cầm theo miếng vải bao lại một vật gì đó, không cần nhìn cũng biết là cái gì, ma ma tiếc hận nói “Hoàng Thượng, là một vị tiểu hoàng tử vừa mới thành hình.”
Tề Diệp nhắm mắt, xua xua tay, ma ma hiểu ý lui đi ra ngoài.
“Lâm Sung Dung còn trẻ, ngày sau sẽ còn có thai. Là nàng ấy phúc mỏng giữ không được tiểu hoàng tử này. Ngày sau Hoàng Thượng tới đây nhiều một chút trấn an Lâm Sung Dung là được.” Hạ Uyển Chi ôn nhu trấn an.
Tề Diệp nhìn nàng một cái, có một chút cảm giác may mắn vì nàng bình an không có việc gì. Lúc trước nàng sinh hạ Nhị hoàng tử hung hiểm đến thế nào, may mắn nàng phúc dày.
Đang muốn nói cái gì, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kinh hô “Không tốt, nương nương ra máu quá nhiều. Ngự y, ngự y mau cứu nương nương!”
“Nương nương mệt mỏi cả đêm, sớm nghỉ ngơi chút đi!” Hạ Bích vừa cởi cởi quần áo cho nàng vừa nói.
“Ừ! Không nghĩ tới nàng ta lại sống được, cứ tưởng rằng lớn nhỏ đều không giữ nổi, không nghĩ là mệnh của nàng ta lại bền như thế.” Khi nghe nói xuất huyết nhiều, nàng cho rằng Lâm Huệ đã không cứu được nữa. Ai ngờ cuối cùng vẫn còn sống. Có điều dù nàng ta còn sống cũng không đáng sợ. Ngự y nói, tuy rằng cứu về được cái mạng nhưng ngày sau lại không còn khả năng sinh nở, thân mình nàng ta đã hư nhược quá mức.
“Lọ dầu bôi tóc kia xử lý sạch sẽ chưa?” Nhớ tới cái gì, Hạ Uyển Chi hỏi.
“Nương nương yên tâm, nô tỳ đã xử lý sạch sẽ. Dù Lâm Sung Dung hoài nghi cũng không thể bắt được nhược điểm gì, nương nương an tâm ngủ đi!” Hạ Bích bẩm.
Nàng gật gật đầu, nhắm mắt lại. Từ khi biết tin Lâm Huệ có thai, nàng liền lên kế hoạch. Vốn không muốn ra tay sớm như vậy, nhưng là nàng ta bức nàng động thủ. Nàng sai Hạ Đồng động tay chân trong dầu bôi tóc, bỏ thêm xạ hương. Ngày đêm thấm qua da đầu, chỉ cần thời gian dài, khẳng định thai nhi trong bụng sẽ chịu ảnh hưởng.
Như thế cũng có thể thần không biết quỷ không hay làm nàng ta hư thai. Lúc trước nàng ta hại ch.ết Tam hoàng tử của mình. Hôm nay cướp đi thai nhi trong bụng nàng ta nhưng vẫn chưa khiến nàng ta đền mạng.
Nghĩ vậy, Hạ Uyển Chi an tâm ngủ, cũng không cảm thấy mình tàn nhẫn độc ác. Những thứ này đều là nàng trả lại mà thôi, đối với Lâm Huệ, căn bản không cần mềm lòng.
Sự tình tối hôm qua ở Đức Hỉ Cung, sang hôm sau toàn bộ Hậu Cung đều đã biết, đương nhiên Quý Tiệp dư thì càng không cần phải nói.
Sáng sớm Thái Hậu nghe xong tin tức tiếc hận thở dài, đặc biệt khi nghe nói là vị tiểu hoàng tử thì lập tức tiếc hận không thôi, sai ma ma chuẩn bị một phần lễ vật đi an ủi một phen.
Khi Lâm Huệ tỉnh lại, sờ sờ bụng bằng phẳng, nước mắt tuôn trào. Nàng khóc lớn một hồi xong liền nằm đó giống như mất hồn lạc phách, người khác nói cái gì đều không nghe.
Thái Vi biết mất đi hài tử đối với nàng là đả kích quá lớn, chỉ có thể canh chừng một tấc cũng không rời. Nhìn Hạ Uyển Chi tiến vào, Thái Vi vội vàng hành lễ “Nô tỳ thỉnh an Uyển Quý Phi, quý phi nương nương kim an.”
“Lâm Sung Dung có khá hơn không?” Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua người đang nằm, hỏi.
Thái Vi lắc đầu “Nương nương khuyên nhủ nương nương nhà nô tỳ đi.”
“Ừ!” Nàng gật gật đầu đi vào, nhìn người đang nhắm mắt, khóe mắt tràn lệ, nàng nói “Huệ Nhi nên thả tâm một chút. Dù có khó chịu thì có thể như thế nào, ngươi nên dưỡng thân mình cho tốt.”
Lâm Huệ khẽ nhíu mày, lại không mở mắt ra, nàng ta nói “Quý phi nương nương thứ tội, tần thiếp chỉ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”
“Được!” Hạ Uyển Chi đối với sự thất lễ của nàng ta cũng không tức giận, lưu loát đứng dậy, nói “Ngươi dưỡng thân mình cho tốt, qua hai ngày bản phi lại đến thăm ngươi. Dù không thể sinh nở nữa, ngươi vẫn phải sống đúng không? Khó có cơ hội xuất hiện ở trên đời này, nếu như cứ mất đi tính mạng như vậy chẳng phải là quá đáng tiếc!”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Huệ bỗng nhiên mở mắt ra “Không thể sinh nở nữa là có ý tứ gì?”
“Chẳng lẽ Lâm Sung Dung không biết, ngự y nói thân mình ngươi quá hư nhược, ngày sau khó mà mang thai.” Ngữ khí kinh ngạc lại tiếc hận “Yên tâm, dù ngươi không thể mang thai, Hoàng Thượng cũng không phải người bạc tình. Chỉ cần ngươi dưỡng cơ thể cho tốt, ngày sau vẫn có thể hầu hạ Hoàng Thượng.”
“Nương nương!” Thái Vi nhìn Lâm Huệ kinh hãi mà ngã xuống.
Hạ Uyển Chi thần sắc không đổi, nói “Chăm sóc chủ tử nhà ngươi cho tốt.” Nói xong liền rời đi.
Thái Vi cắn môi nhìn bóng người rời đi, lại nhìn Lâm Huệ đã ngất xỉu, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ. Nàng vẫn luôn lén giấu đi chuyện không thể sinh nở, lại không ngờ bị Uyển Quý Phi một câu nói toạc ra. Như vậy chủ tử nhà nàng sao có thể chịu nổi?