Chương 41: Trời ạ, lệch rồi

Lâm Lập Hạ sau khi đi từ trong sảnh ra thì theo nha hoàn tới hoa viên La gia, gió đêm hè phất nhẹ lên trên gương mặt, nàng nhắm lại hít một hơi thật sâu, hi vọng có thể hóa giải chút bức bối trong ngực, tuy nhiên lại không có hiệu quả chút nào.


Nàng vươn tay nhẹ nhàng xoa lên trước ngực của mình, một cái lại một, nhưng vẫn cảm thấy bực mình không chịu nổi.
Thật khó chịu.


Lâm Lập Hạ nhíu nhíu mày, lướt qua nha hoàn đi tới trong đình gần đó ngồi xuống. Trên ghế đá truyền tới hơi lạnh làm cho nàng thoải mái thở dài, sau đó lại cảm thấy cảm giác hơi nóng ran, nàng sờ mặt của mình một cái, nhiệt độ trên mặt hình như đang từ từ cao lên, cổ họng cũng bắt đầu phát khô.


"Ưmh." Lâm Lập Hạ thử dán sát mặt lên bàn đá, thần trí có chút hoảng hốt, tại sao nàng cảm thấy càng ngày càng nóng?
"Vị tiểu cô nương này, ngươi có thể bưng chút trà lạnh tới giúp ta được không?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía nha hoàn đứng nghiêm ở một bên lễ độ hỏi.


Tiểu nha hoàn lịch sự gật đầu một cái, "Xin cô nương chờ ở chỗ này một lát."


Lâm Lập Hạ cười cười, nhìn nha hoàn kia ra khỏi đình mới lại nằm xuống trên bàn đá. Không phải là không biết cái bộ dáng này chướng tai gai mắt, nhưng mà bây giờ bốn phía cũng không có người, hơn nữa... Thật sự rất khó chịu.


available on google playdownload on app store


Đưa tay sờ thử trán mình một chút, nhiệt độ cũng có chút không bình thường, Lâm Lập Hạ mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ là bị sốt? Nếu không tại sao cả người nàng bắt đầu nóng lên ngay cả thần trí cũng bắt đầu có chút mơ hồ rồi hả ?


Nhưng mà mùa hè mà bị sốt thì người bị cảm có phải cũng quá ngu ngốc không.
Nóng quá.


Lâm Lập Hạ có chút choáng váng nghĩ, thân thể tự động làm ra động tác, muốn xua tan nhiệt độ trên người. Nghĩ đi nghĩ lại trong ánh mắt nàng nổi lên sương mù, nhưng động tác trên tay cũng không mơ hồ chút nào.
Lý Dục thấy chính là cảnh tượng như vậy.


Giai nhân mặc bộ y phục màu xanh nhạt bị kéo lỏng lộ ra xương quai xanh tinh tế, vốn là búi tóc thiếu nữ chỉnh tề cũng có chút buông lỏng, vài sợi tóc rủ xuống bên má, bên trong mắt hạnh tựa như ánh trăng mông lung, trong mê mang tản ra hơi thở mê người.


Trong đôi mắt hoa đào nhỏ dài của Lý Dục lóe lên kinh ngạc, sau lại hiện lên nụ cười, thì ra hắn lại có thể đụng phải một cảnh đẹp như vậy.
Không ngờ tối nay có được thu hoạch ngoài dự đoán.


Dưới ánh trăng đêm hè, bên trong tiểu đình vô danh trong vườn, gương mặt nữ tử mặc y phục màu xanh dương nhạt ửng đỏ, hai mắt nửa hí nằm ở trên bàn đá. Mà bên ngoài mỹ nam tử mặc cẩm bào màu xanh lam đang nhìn chằm chằm vào nữ tử trong đình.


Lý Dục không chút do dự bước vào trong đình, hắn đến gần Lâm Lập Hạ, cúi người cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, cuối cùng trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa.


Bàn tay Lý Dục vòng lên vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Lập Hạ, thoải mái ôm nàng vào trong ngực, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng môi mỏng tà tà nâng lên, cất bước đi sâu vào trong vườn hoa.


Ý thức của Lâm Lập Hạ cũng càng ngày càng mỏng manh, đầu óc hỗn loạn, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, duy nhất có thể cảm thấy là vô cùng nóng. Nàng không tự chủ được nhích tới gần vật thể có thể bấu víu, gương mặt một cái lại một cái cọ sát.


Lý Dục thấy thế con mắt hẹp dài khép hờ lại càng thêm lười biếng, dưới chân càng thêm bước nhanh hơn.
Cuối cùng đã tới một chỗ trong bụi hoa bỏ trống, Lý Dục đem Lâm Lập Hạ đặt ở trên đất, tiếp đó mình cũng ngồi xuống theo, lại đem Lâm Lập Hạ đỡ dậy nửa tựa vào lồng ngực của mình.


Lý Dục đột nhiên khẽ nở nụ cười, môi mỏng phát ra tiếng cười trầm thấp mà gian manh, thật là có được chẳng mất công sức gì, cha con Bạch gia này còn giúp hắn một việc khó đấy.


Lý Dục nhìn vào gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Lâm Lập Hạ không hề cảm thấy chút nguy hiểm nào mà tựa vào trên người hắn, hắn dùng môi mỏng một cái lại một cái ɭϊếʍƈ vành tai của nàng, làm nàng nhỏ giọng rên rỉ.
Thức ăn ngon, phải chầm chậm hưởng thụ mới có mùi vị.


Môi mỏng Lý Dục dời đến trên chiếc cổ tinh tế như bạch ngọc của nàng, nhẹ nhàng hôn, êm ái, mang theo trêu đùa.
Lâm Lập Hạ cảm thấy trên cổ hơi ngưa ngứa, nhưng lại không hề thấy không thoải mái, nàng lười biếng hé mắt, càng thêm dán chặt vào người người nọ.


Lý Dục mở môi mỏng ra cắn váy của nàng, chậm rãi kéo, lộ ra một mảng lớn da thịt nõn nà trước ngực, trong mắt hắn nổi lên dị sắc, quả quyết hôn lên ngực nàng, tinh tế gặm nhấm.


Dưới ánh trăng, xiêm áo giai nhân hé mở lộ ra vai tròn, mà nam tử tuấn mỹ đội phát quan bằng hồng ngọc khẽ thở hổn hển ʍút̼ mát da thịt xương quai xanh của nàng, lưu lại một vết hôn màu đỏ nhạt.
Xuân sắc vô biên.
Mạch Tuệ ẩn thân trong bụi hoa cắn chặt răng, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình.


Không thể ra ngoài, chủ tử đã nói Lâm Lập Hạ gặp phải chuyện gì cũng đều là chuyện tốt, nàng không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, bởi vì cho dù là chuyện nhỏ nhất cũng sẽ làm cho tất cả xảy ra sai lệch.
Nhưng mà, nhưng mà!


Đôi tay Mạch Tuệ bỗng chốc siết lại thành nắm đấm, chẳng lẽ để cho nàng trơ mắt nhìn Lâm Lập Hạ dưới tình huống thần chí không rõ bị Cửu hoàng tử cướp đi thân thể sao? Nếu Lâm Lập Hạ tỉnh táo lại biết mình bị Cửu hoàng tử... Nàng sẽ trở nên như thế nào? Mặc dù Lâm đại tiểu thư này cũng đã có một đoạn tình với Tô Luân và Lâm Hành Dật, nhưng mà rõ ràng Lâm Lập Hạ hoàn toàn khác với nàng!


Mạch Tuệ nhớ lại thiếu nữ luôn mang một nụ cười nhàn nhã, dù cho là người cởi mở như Lâm Lập Hạ cũng không thể tiếp thụ nổi chuyện như vậy đúng không?


Nghĩ đến người thiếu nữ kia sẽ lộ ra vẻ mặt bi thương, nghĩ đến gương mặt sáng rỡ sẽ bị u buồn thay thế, Mạch Tuệ sờ sờ trâm cài tóc nàng cất trước ngực mình, quả quyết he một miếng vải đen đứng dậy xông ra ngoài.


Thân kiếm sáng loang loáng xuất hiện ở vành tai Lý Dục, Lý Dục nhanh nhẹn vọt tới, trong ngực còn ôm Lâm Lập Hạ quần áo xốc xếch.
Mạch Tuệ nhìn gương mặt nữ tử đỏ bừng một cái, trong mắt nổi lên tức giận, xuất chiêu hướng về phía Lý Dục.


Lý Dục ôm Lâm Lập Hạ không hề tốn sức mà né tránh , hắn một tay ôm Lâm Lập Hạ, một tay giúp nàng kéo áo, không để cảnh xuân lộ ra ngoài.
Mạch Tuệ thấy thế chiêu thức càng hung hiểm hơn, khắp nơi ép Lý Dục buông người trong tay xuống.


Lại nói Lý Dục tránh cũng vô cùng nhanh nhẹn, chỉ là chạy đi chạy lại một lúc lâu cũng có chút không chịu nổi. Bản thân hắn cũng có chút võ công, nhưng mà chỉ am hiểu tránh né mà không am hiểu công kích, chẳng thế thì sẽ không mang Hỏa Nhi bên mình. Cũng đúng dịp hôm nay hắn hiếm khi có hứng để Hỏa Nhi về thăm quê nhà ở Lạc Dương một chút, mà Thất Lung và Thất Xảo còn lại bị hắn lưu lại ngoài hoa viên.


Tóm lại, lần đánh nhau này, rõ ràng hắn rơi vào thế hạ phong.


Mạch Tuệ nhắm ngay thời cơ hướng về phía cổ tay Lý Dục đâm một kiếm, Lý Dục ở tình thế đó chỉ có thể buông lỏng tay ôm Lâm Lập Hạ ra, cả người Lâm Lập Hạ ngã xuống mặt đất, Mạch Tuệ tiếp tục đâm một kiếm tới ép Lý Dục lùi lại mấy bước, mà Lâm Lập Hạ được nàng tiến lên ôm vào trong ngực.


Mặc dù tuổi Mạch Tuệ không lớn, nhưng nàng từ lúc sáu tuổi đã được huấn luyện bên cạnh chủ tử, hơi sức há có thể so sánh với người thường? Nàng ôm Lập Hạ thật chặt, xoay người nhanh chóng chạy đi, trước khi đi còn thâm sâu liếc nhìn Lý Dục một cái.


Bị tình trạng đột phát làm cho dở khóc dở cười, còn lại một mình Lý Dục đứng tại chỗ, nhiệt hỏa trên người còn chưa tan hết, nhỏ dài trong con ngươi của hắn tràn đầy nụ cười, tiếp đó cất tiếng cười to.


Thú vị, bí ẩn trên người Lâm Lập Hạ này so với bất cứ chuyện gì trước đây đều thú vị hơn.
* * *


Lại nói đầu kia Mạch Tuệ không khống chế được tâm tình của mình mà ra tay cứu Lâm Lập Hạ, nàng ôm Lâm Lập Hạ trốn vào trong một núi giả, thấy Lâm Lập Hạ sắc mặt đỏ bừng không ngừng thở dốc thì nhíu mày, lấy một bình sứ màu xanh biếc từ trong ngực ra, đổ ra một viên thuốc đưa vào trong miệng Lâm Lập Hạ.


Sau khi Lâm Lập Hạ uống vào không lâu lắm liền yên tĩnh lại, đỏ ửng không bình thường trên mặt cũng bắt đầu tiêu tán.


Lúc này Mạch Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn bình sứ trong tay của chính mình, ặc, chủ tử nói đây là hai viên thuốc giải bách độc duy nhất trong cung, bảo nàng nhất định phải vào lúc quan trọng mới có thể dùng tới, hiện tại lại lấy ra giải xuân dược... ?
Mặc kệ đi!


Mạch Tuệ đóng nắp bình thả lại trước ngực, trước mắt giải xuân dược cũng là việc vô cùng quan trọng!


(Đồng thời, chủ tử ở nơi nào đó đang nói lảm nhảm một mình: "Không biết hiện tại tình trạng nha đầu Mạch Tuệ kia thế nào? Mấy ngày rồi không có chút tin tức, chuyện ta dặn dò nàng tuyệt đối đừng quên, còn có hai viên thuốc giải bách độc này, đây chính là ta trộm được từ chỗ Mạc lão đầu, nha đầu kia phải biết quý trọng đấy nha." )


* * *
Lý Triệt ngồi hồi lâu cũng không thấy Lâm Lập Hạ cùng Lý Dục trở lại, lập tức nổi lên nghi ngờ, khi thấy Lý Dục một mình trở lại nhưng Lâm Lập Hạ còn chưa thấy đâu thì bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ nàng lại bị cuốn vào chuyện gì rồi sao?


Thân là Bát vương hắn vẫn không đi được, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng sai Úc nương đi ra xem một chút.


Úc nương cùng nha hoàn kia núi giả cách vườn hoa không xa phát hiện ra Lâm Lập Hạ, Lâm Lập Hạ vẫn không chút cảnh giác ngủ say, Úc nương cười cười, thấy gương mặt Lâm Lập Hạ có chút hồng hồng cho là nàng say rượu, gọi mấy nha hoàn tới đỡ nàng vào trong đình, mình thì trở về bẩm báo với Lý Triệt.


Dĩ nhiên, Mạch Tuệ đang núp ở trong một góc khác nhìn tất cả.
Lý Triệt vốn không bình tĩnh vừa nghe thấy Lâm Lập Hạ say rượu ngủ mê thì lập tức đứng dậy cứng tắn hướng mọi người cáo từ, để lại một đám quan viên nhìn trộm mặt nhau xoay người đi ra ngoài.


Lý Dục nhìn bóng lưng Lý Triệt thì trong mắt xẹt qua nụ cười, người áo đen kia không biết là người phương nào đây?
Lý Triệt đi tới trong đình thấy Lâm Lập Hạ đang trong giấc mộng thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may, chỉ là say mà thôi, không ngờ tửu lượng của nàng lại kém như vậy.


Hắn tiến lên một tay ôm lấy Lâm Lập Hạ, trong mắt sáng mang theo dịu dàng không tự chủ nhìn về phía nữ tử trong ngực, đứng dậy đi ra khỏi đình.
Úc nương đi theo phía sau còn muốn nói gì đó lại thôi, nét mặt Vương Gia nhìn Dịch cô nương...
Úc nương rũ mắt xuống, chẳng lẽ, lần này khác sao?






Truyện liên quan