Chương 44: Ngốc, không ngốc
Lâm Lập Hạ nhìn thấy nam tử ôn nhuận như ngọc trước mắt lập tức ngẩn người, qua vài giây mới phản ứng được mừng rỡ kêu lên, "Tử Huyền?"
Mạc Tử Huyền hơi hơi gật đầu, "Không ngờ có thể gặp huynh ở đây."
Lâm Lập Hạ cũng ngạc nhiên không thôi, vốn tưởng rằng sau khi từ biệt sẽ không thể gặp lại nam tử này nữa, vậy mà lại ở Lạc Dương cách Tô Châu ngàn dặm gặp được nhau. Nàng bỗng nhiên cười một tiếng, "Thật là thật trùng hợp!"
Mạc Tử Huyền cũng cười theo, mắt phượng đem trang phục của Lâm Lập Hạ thu vào đáy mắt, thiếu nữ búi tóc mặc cây quần lụa mỏng màu xanh lá, quả nhiên bộ dáng này dường như thích hợp với nàng hơn.
Lâm Lập Hạ theo tầm mắt của hắn cúi đầu nhìn xuống y phục của mình, lúc này nàng mới nghĩ đến hôm nay mình mặc nữ trang, nàng ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Huyền cười sang sảng, "Tử Huyền, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện thôi."
Khóe mắt Mạc Tử Huyền liếc nhìn người xung quanh ngày càng nhiều nhẹ nhàng gật một cái, "Được."
Lâm Lập Hạ đi song song với Mạc Tử Huyền phía trước, còn lại Mạch Tuệ và Trọng Lương đi theo phía sau.
"Tử Huyền, sao huynh lại nhận ra là ta?" Lâm Lập Hạ cũng không xấu hổ, trực tiếp nói lên suy nghĩ trong lòng mình. Hôm nay nàng không đeo mấy thứ dịch dung hầu kết giả gì đó, từ trên xuống dưới hoàn toàn là bộ dáng của mình, thế mà Mạc Tử Huyền lại liếc mắt một cái liền nhận ra, hơn nữa cũng không có vẻ mặt kinh ngạc gì, nàng lại nghĩ đến cảm giác nhạy cảm của Mạc Tử Huyền này vượt qua người thường, chẳng lẽ... Người này đã sớm biết?
Mạc Tử Huyền cười nhạt, "Nha hoàn cùng hộ vệ của huynh."
Lâm Lập Hạ hoài nghi nheo mắt lại, "Hả? Còn gì nữa không?"
Mạc Tử Huyền rũ mí mắt xuống che kín nụ cười đáy mắt, "Ta đúng là đã sớm biết huynh là một nữ tử, hơn nữa còn đã dịch dung."
"Chẳng lẽ ta dịch dung thất bại như vậy sao?" Lâm Lập Hạ sờ mặt của mình một cái, nàng cảm thấy mình đeo cái mặt nạ kia lên rất chân thật mà, lại thêm hầu kết giả nữa, mặc dù vóc người không đủ, nhưng cũng không dễ dàng bị nhận ra như vậy chứ.
"Thật ra thì ban đầu ta cũng không phát hiện ra, cái mặt nạ kia của huynh thật sự vô cùng tinh xảo." Mạc Tử Huyền nói.
Lâm Lập Hạ nghe vậy ngẩng đầu lên dò hỏi, "Vậy chừng nào thì huynh nhận ra?"
Mạc Tử Huyền cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài quơ quơ, "Tay."
Lâm Lập Hạ nghi ngờ nghĩ, tay? Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó Mạc Tử Huyền kéo nàng lên xe ngựa, chẳng lẽ là lúc đó?
"Ta vốn cũng không hoài nghi giới tính của huynh, dù sao thiếu niên thân hình nhỏ nhắn hiện tại cũng rất phổ biến, hương vị son phấn cũng không ít, chỉ là ngày đó lúc ta kéo huynh lên xe ngựa thì chú ý tới hai tay mảnh khảnh mềm mại của huynh, thì liền, " Mạc Tử Huyền Vi hơi dừng dừng một chút, cười mở miệng, "Nhận ra."
Lâm Lập Hạ giơ hai tay của mình lên trước mắt cẩn thận nhìn một chút, đôi tay này quả thật vô cùng tinh tế, nhưng tại sao lại để cho hắn nhìn ra sơ hở chứ? Nàng đột nhiên nhớ tói cái mặt nạ kia, sao đó bừng tỉnh hiểu ra, "Hoá ra là như vậy ! Da mặt của ta vốn là màu nâu, lúc đó ta cũng thoa lên trên chút phấn nâu, nhưng lại ngại phiền phúc mà không thoa lên tay!"
Mạc Tử Huyền gật đầu một cái, "Đúng là như thế."
Lúc đó hắn phát hiện nàng là một nữ tử thì không phải là không cảm thấy kinh ngạc, dù sao nàng dễ dàng đồng ý cùng hắn cùng nhau lên đường, còn không chút phòng bị ngồi trong cùng một chiếc xe ngựa, hắn bắt đầu cho rằng nàng là một thiên kim nhà giàu đơn thuần không hiểu biết ra ngoài đi dạo, nhưng chuyện ở Âm Phong trại lại làm cho hắn hiểu ra, nữ tử này cũng không phải là kiểu người trong tưởng tượng kia... Tiểu thư bình thường.
"Đa tạ đa tạ!" Lâm Lập Hạ nghịch ngợm hướng hắn ôm quyền, "Nhờ có hôm nay Tử Huyền nói cho ta biết, xem ra lần sau ta phải liên tục thoa phấn lên tay mới được."
Mạc Tử Huyền cười một tiếng, "Không cần khách khí."
Buổi tối hôm đó Lâm Lập Hạ cùng Mạc Tử Huyền tiến vào cùng một nhà khách điếm, Lâm Lập Hạ một nhóm ba người, bên cạnh Mạc Tử Huyền lại không có Mạc Bất Phá, một mình một người.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Lập Hạ cùng Mạc Tử Huyền tinh thần thoải mái đi dạo phố.
Hôm nay Lâm Lập Hạ đã đổi một thân nam trang lại ra vẻ nam tử hán, dĩ nhiên, nàng còn cố ý ở trên tay cũng thoa chút phấn, nàng thoải mái duỗi lưng một cái nói, "Dậy sớm tinh thần thật tốt nha."
Mạc Tử Huyền mặc một bộ cẩm bào màu bạc càng tôn lên khí chất như ngọc của hắn, hắn cười cười, "Hôm nay Giản Chi có chỗ nào muốn đi hay không?"
Lâm Lập Hạ nhíu mày suy nghĩ một chút, ưmh, nàng hình như không có mục tiêu gì, ôi chao, nàng quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Huyền nói, "Tử Huyền có chỗ nào hay sao?"
Mạc Tử Huyền hơi mỉm cười một cái, "Ta ngược lại có, cũng không biết huynh có thích hay không."
Lâm Lập Hạ tùy ý khoát tay áo, "Tử Huyền đi đâu ta liền đi theo đó đi, trước tiên thì đi theo ta đã."
Lâm Lập Hạ cất bước sải bước về phía trước, mục đích, xuống tầng ăn sáng!
Sau lưng Mạc Tử Huyền bật cười lắc đầu, trong mắt tràn đầy sắc màu ấm áp.
* * *
Chờ bọn họ ăn xong thì ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi khắp nơi rồi, tiếng người trên đường cũng bắt đầu huyên náo, Lâm Lập Hạ nhìn Mạc Tử Huyền hỏi, "Tử Huyền, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Ta dẫn ngươi đến một chỗ ngồi một chút đi, phong cảnh nơi đó rất đẹp." Mạc Tử Huyền nghĩ đén cái hồ ngày hôm qua, không khỏi muốn dẫn nàng đi chia sẻ cảnh đẹp.
Lâm Lập Hạ vỗ tay, "Rất tốt, đi thôi."
Nói xong nàng nâng chân phải định bước đi, lại bị một tên ăn xin xông tới bên cạnh chặn đường đi lại.
"Vị công tử này làm ơn làm phước, tiểu nhân ba ngày chưa được ăn cơm, van ngài lòng từ bi thưởng cho ít tiền!"
Lâm Lập Hạ cảm thấy có chút buồn cười, cái màn này tại sao lại quen thuộc như vậy, nàng vừa định mở miệng bác bỏ lại thấy bộ dáng của tên ăn xin kia, lòng nàng chợt co rụt lại, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, cuối cùng lấy một chút bạc vụn nhỏ từ bên hông cho tên ăn xin kia, "Cái này cho bà."
Người vừa nói chính là một cụ già quần áo tả tơi, một đống rách rưới trùm lên thân thể gầy yếu của bà, đầu đầy tóc bạc bù xù không chịu nổi, trên mặt gầy trơ cả xương đều là những vết nhăn, trong con ngươi vàng vọt mơ hồ có thể thấy được ánh lệ.
Lâm Lập Hạ cũng không nghĩ mình là người tràn đầy đồng cảm, trước kia đi trên đường trừ phi thấy ăn xin thân thể tàn tật, nếu không nàng cũng sẽ không cho tiền, nhưng trừ ăn xin tàn tật, còn có một loại người có thể để cho nàng bỏ tiền, đó chính là người già.
Đó cũng chẳng phải là nàng có bao nhiêu tôn trọng người già, nàng biết rõ đó là do mình từ nhỏ cùng ông bà nội lớn lên. Đưa bé lớn lên cũng với người già đều sẽ có cảm giác như thế, đối với người già có cảm giác đặc biệt thân thiết, mà thấy người già đáng thương thì cánh mũi sẽ chua xót. Nàng thật sự không cách nào làm như không thấy đối với người nhà.
Người ăn xin nhận lấy tiền thì cảm động cười, "Công tử thật là một người tốt! Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ ngài! Đa tạ đại ân đại đức của công tử !"
Lâm Lập Hạ khẽ mỉm cười không nói thêm gì nữa, bỏ qua cụ già đi về phía trước.
"Tử Huyền ca ca!" Một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, tiếp theo là Tiêm Tiêm buộc hai búi tóc hai bên đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.
Tiêm Tiêm hưng phấn chạy về phía Mạc Tử Huyền, nhìn thấy người ăn xin bên cạnh bọn họ thì nhăn mặt lại, bé mới vừa mở miệng muốn nói lại thấy người ăn xin đó vội vàng chạy vào trong ngõ hẻm, bé tức giận dậm chân nhìn về phía hai người hỏi, "Trong hai người các huynh, người nào vừa mới cho ba ta tiền?"
Mạc Tử Huyền và Lâm Lập Hạ đều hơi sững sờ, tiếp đó Lâm Lập Hạ mở miệng thừa nhận, "Là ta." Bé gái này dáng dấp thật đáng yêu, mắt tròn vo to làn da trắng nõn nà, làm cho người ta chỉ muốn véo một cái, chỉ là tức giận trên mặt bé làm nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tiêm Tiêm nghe vậy càng thêm dùng sức dậm chân, chỉ vào Lâm Lập Hạ nói, "Huynh thật ngốc! Chẳng lẽ huynh không nhìn ra bà ta gạt người sao! Hừ! Đây là lần thứ năm trong tháng này, ba ta đi lừa mấy người nhà quô như huynh! Thật là ngốc!"
Mạc Tử Huyền nghe vậy tiến lên xoa đầu bé, ôn hòa mở miệng nói, "Tiêm Tiêm, đừng nóng giận, vị tiểu ca này không biết người kia là lừa huynh ấy ."
Lâm Lập Hạ nghe được câu nói của Tiêm Tiêm thì chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Hả? Thì ra là giả bộ à." Trong giọng nói căn bản không có một chút tức giận, chỉ là trần thuật lại một sự thật.
Tiêm Tiêm có chút bực mình, "Huynh không tức giận sao?"
"Tức cái gì?" Lâm Lập Hạ cố ra vẻ tò mò hỏi.
"Huynh." Tiêm Tiêm bị nghẹn không nói được gì, không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Huyền nói, "Tử Huyền ca ca, bằng hữu này của huynh sao lại ngốc như vậy! Bị người ta lừa còn không cảm thấy tức giận chút nào!"
Lâm Lập Hạ bên cạnh nghe vậy thiếu chút nữa cười thành tiếng, quả nhiên là đứa bé, nói xấu người khác mà không biết kiêng dè nàng đang ở ngay bên cạnh.
Mạc Tử Huyền ngồi xổm xuống xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêm Tiêm, "Vậy tại sao Tiêm Tiêm lại tức giận đến vậy?"
Nhọn tức giận nói, "Vương bà bà này rõ ràng là có nhà, còn muốn ra ngoài lừa gạt người khác, thật ra thì tiền lừa được đều mang đi đánh bạc! Lừa gạt hết những người trong vùng thì lừa gạt sang những người xứ khác, mấy người xứ khác đến một người thì đi lừa một người!"
"À." Mạc Tử Huyền hiểu rõ gật đầu một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ôn hòa, "Tiêm Tiêm chính là hi vọng người khác không bị bà ấy lừa gạt đúng hay không?"
Tiêm Tiêm cong cong môi đáp lại một tiếng "Vâng.".
"Vậy tại sao Tiêm Tiêm không đi hỏi ca ca kia nghĩ như thế nào?" Trong mắt phượng của Mạc Tử Huyền hiện lên vẻ ấm áp, nở nụ cười nhìn đứa bé trước mặt.
"Huynh ấy?" Tiêm Tiêm liếc nhìn Lâm Lập Hạ một cái, "Huynh ấy có thể nghĩ như thế nào, ngốc!"
Lâm Lập Hạ vẫn nở nụ cười, "Tiêm Tiêm đúng không, ca ca kể một chuyện xưa cho muội được không?"
"Chuyện xưa?" Trẻ con luôn tràn đầy hứng thú với chuyện xưa, vì vậy Tiêm Tiêm sảng khoái đồng ý, "Được."
=== ===== mời mọi người nghe chuyện xưa nào === ====
Lâm Lập Hạ dắt tay Tiêm Tiêm, vừa đi vừa kể chuyện xưa,
"Ngày trước, có một lữ nhân rất ngốc, hắn ngốc đến mức nào sao? Ngốc đến mức người khác nói cái gì hắn cũng tin."
Lữ nhân ngốc thường bị lừa, hôm nay có phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng) nói với hắn, ‘Làm ơn cho ra mượn một chút tiền để mua thuốc’, lữ nhân liền đem hết tiền trên người cho nàng.
Ngày mai có nữ tử nói với hắn, ‘Muội muội ta ngã bệnh’, hắn liền đem áo choàng của mình cho nữ tử đó.
Nông phu nói với hắn, ‘Ta không có tiền mua hạt giống để cày cấy’, hắn lại cởi giày của mình ra cho nông phu đi bán.
Bởi vì lữ nhân ngốc rất ngốc, cho nên người của trấn trên cũng đến gạt hắn, sau khi lừa gạt xong đều sẽ nói, ‘Cám ơn huynh, thật sự cám ơn huynh đã giúp đỡ ta. ’
Khi đó lữ nhân ngốc vẫn rất vui vẻ, hắn sẽ cười nói, ‘Không có gì không có gì, chúc các ngươi hạnh phúc. ’
Đến cuối cùng lữ nhân không còn thứ gì trên người, hắn cản người □ cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy hắn quyết định đi vào trong rừng sâu.
Kết quả thì sao, lữ nhân ngốc lại gặp phải yêu quái trong rừng sâu ngân dặm, yêu quái bởi vì muốn ăn thịt hắn, đã nói rất nhiều lời để lừa hắn, dĩ nhiên, lữ nhân lại bị lừa một lần nữa. Trước thì cho một chân, sau đó lại cho một tay.
Cuối cùng, lữ nhân chỉ còn lại cái đầu.
Chỉ còn lại đầu, lữ nhân ngốc lại đem hai mắt của mình cho yêu quái, yêu quái vừa ăn mắt của hắn vừa nói ‘Cám ơn’, còn nói ‘Ta có quà tặng cho ngươi ’
Kết quả, quà tặng là tờ giấy viết ‘Ngu ngốc’, nhưng lữ nhân ngốc lại khóc.
Lữ nhân ngốc vừa khóc vừa nói ‘Cám ơn ngươi, đây là lần đầu tiên ta được nhận quà, ta rất vui rất vui, cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi!’
Trong hốc mắt không còn gì cả không ngừng chảy nước mắt, lữ nhân ngốc cuối cùng cứ như vậy ch.ết đi."
Lâm Lập Hạ hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về phía Tiêm Tiêm đang tức giận nước mắt lưng tròng, “Tiêm Tiêm, nếu như muội gặp phải người như vậy, muội sẽ như vậy đối với hắn sao?"