Chương 47: Thương - ác mộng

Bàn tay nhỏ bé của bé trai run rẩy xoa xoa mặt mình, rõ ràng là đang nhịn tiếng khóc xuống nói, "Nương, con không chạy loạn, con quay người lại thì đã không thấy mẹ rồi, huhu."
Nữ tử nghe vậy cau mày, "Còn dám cãi lại ta?!"


Dứt lời lại muốn giơ tay vung một cái thật mạnh, lại bị người cầm chặt cổ tay. Nàng ngẩng đầu muốn chửi lại thấy một công tử vô cùng tuấn mỹ đang tức giận nhìn nàng, làm nàng nuốt lại những lời mẳng chửi đã sắp ra khỏi miệng.


Lâm Lập Hạ đã sớm chạy tới ôm lấy bé trai tên là Tiểu Đông, nàng đau lòng xoa gò má đã sưng lên của bé, ôm bé vào trong ngực, nàng ngẩng đầu tức giận nhìn về phía nữ tử kia, "Ngươi làm gì vậy?"


"Làm gì?" Nữ tử giãy khỏi tay của Mạc Tử Huyền, "Ta dạy dỗ con trai của mình thì liên quan gì đến các ngươi? Hỏi ta làm gì, là ta hỏi ngươi làm gì mới đúng? Ngươi ôm con trai của ta làm gì? Tiểu Đông, mau tới đây."


Thân thể trong ngực nghe vậy không ngừng run rẩy, tiếp đó giãy ra khỏi cái ôm của nàng. Lâm Lập Hạ thu tay lại nhìn về phía Tiểu Đông, "Tiểu Đông?"
Mặt Tiểu Đông sưng vù không còn hình dáng, có thể thấy được vừa rồi nàng ta xuống tay nặng đến mức nào, "Ca ca, đệ muốn đi qua chỗ nương đệ."


Nữ tử nghe vậy khinh miệt mở miệng, "Có nghe thấy không, ta là mẹ nó, ta muốn đánh nó mắng nó thì liên quan gì đến người ngoài các ngươi."
"Ngươi!" Lâm Lập Hạ nghe vậy tức giận cắn răng, cúi đầu nhìn Tiểu Đông hỏi, "Tiểu Đông, không phải sợ, nói cho ca ca, nàng ta thật sự là nương của đệ sao?"


available on google playdownload on app store


Tiểu Đông sợ hãi gật đầu, "Là mẫu thân của Tiểu Đông."
Lâm Lập Hạ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đông mang theo sợ hãi, lại nhìn nữ tử mang vẻ mặt cực kì đáng đánh đòn kia, vì một chút chuyện nhỏ mà nặng tay với con mình như vậy, làm nàng không thể không hoài nghi nàng ta là bà mẹ kế!


Lúc này Tiểu Đông rời khỏi lòng Lâm Lập Hạ đi về phía nữ tử kia, vừa đến gần nữ tử liền kéo tay bé, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm, "Cái thói đời gì vậy, ta dạy dỗ con trai của mình còn có người muốn quản, cái này còn có thiên lý nữa hay không, cho dù ta có đánh ch.ết nó thì cũng không đến lượt các ngươi quan tâm."


Lâm Lập Hạ bật dậy, người này nói cũng thật quá đáng rồi! Cái gì gọi là đánh ch.ết nó thì cũng không đến lượt các ngươi quan tâm?


Cũng không chờ Lâm Lập Hạ hành động, Mạc Tử Huyền vừa rồi vẫn trầm mặc lại bắt bắt lấy cổ tay của nữ tử kia, bàn tay hắn nắm chặt lại, siết đến mức nàng kia bị đau mà kêu lên.


"Không có người quản?" Cúi đầu mở miệng, Mạc Tử Huyền châm chọc cười cười, "Không có người quản thì ngươi có thể tùy tiện đánh con của mình hay sao?"
Lâm Lập Hạ kinh ngạc nhìn Mạc Tử Huyền lúc này, hắn... Sao vậy?


Chỉ thấy trên mặt Mạc Tử Huyền đã sớm thảo bỏ vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn bình thường mà trở nên âm trầm. Bình thường hắn tao nhã làm người khác như tắm trong gió xuân, mà lúc này hắn lại giống như sắp sửa nổi bão, làm cho người ta không khỏi kinh hãi.


"Ta...ta, " Nữ tử bắt đầu nói lắp, "Con của ta, mắc mớ gì đến ngươi?"
Trong mắt Mạc Tử Huyền xẹt qua âm lãnh, "Ngươi có thể thử xem."


Nữ tử cảm thấy một trận lạnh lẽo từ dưới đáy lòng dâng lên, nàng sợ hãi giãy khỏi tay Mạc Tử Huyền, lôi theo Tiểu Đông bước đi thật nhanh, "Ta...ta chỉ là nói một chút mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đánh ch.ết nó, thật là không hiểu ra sao cả." Nói xong còn che giấu cười khan mấy tiếng.


Mạc Tử Huyền nhìn hai người rời đi, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại, dưới ánh tà dương, bóng dáng một lớn một nhỏ vốn nên có vẻ ấm áp lòng người, thế nhưng lúc này chỉ làm cho tính tình hắn trở nên u ám, hắn cố gắng khắc chế tia mịt mờ không ngừng trào ra dưới đáy lòng mình.


"Tử Huyền."


Giọng nói thanh thúy đột nhiên vang lên bên tai, suy nghĩ của Mạc Tử Huyền trở nên tỉnh táo đôi chút, nhìn kỹ lại, trên gương mặt tuấn tú của Lâm Lập Hạ mơ hồ lộ ra quan tâm, hắn kéo kéo khóe môi, giống như thường ngày nở ra một nụ cười ôn nhã, "Giản Chi, chúng ta nên về thôi, thời gian không còn sớm." Dứt lời đứng dậy bước đi trước.


Lâm Lập Hạ phía sau đưa tay muốn kéo hắn lại, lại chỉ có thể nhìn hắn tự nhiên rời đi trước, nàng hơi nhíu mày, Mạc Tử Huyền như vậy... Là ảo giác của nàng sao?
Hoặc là, cái nàng nhìn thấy từ trước đến giờ mới là ảo giác.
* * *
Trong đình viện của khách điếm


Đêm hoa như nước, ánh trăng mông lung bao phủ cả đình viện, Mạc Tử Huyền một mình đứng lặng hồi lâu ở trong sân, gió đêm thổi qua trường sam của hắn, làm hắn có vẻ lành lẽo khác thường.


Ước chừng qua một khắc đồng hồ, Mạc Tử Huyền rốt cuộc dời bước ngồi vào ghế dài bên cạnh, tay hắn bứt một cái lá xanh, tính tế vuốt ve. Trong mắt hắn chợt dâng lên sương mù, lấy cây tiêu bằng bạch ngọc mang bên mình ra thổi.


Tiếng tiêu trầm thấp, du dương tựa như lời nói mê trong lúc đau lòng, êm dịu như nước, lại làm người cảm thấy ưu thương.
Một khúc kết thúc, Mạc Tử Huyền nghiêng đầu dựa vào chiếc ghế mây, con ngươi màu trà mệt mỏi nhắm lại.
Trong mộng không biết thân là khách.
* * *


Bên trong cung điện trống trải chỉ có một chút xíu ánh trăng phía trước cửa sổ, u ám không một tiếng động, trong điện giống như không có ai.
Hồi lâu sau, trong một góc khác trong điện truyền đến âm thanh huyên náo, mơ hồ có thể thấy được một bóng dáng nho nhỏ đang sòa soạng trong bóng tối đi tới.


Lý Huyền trợn to hai mắt muốn nhìn rõ cảnh tượng bên trong phòng, nhưng lại chỉ có thể dựa vào cảm giác từ từ di chuyển, hai bàn tay nhỏ bé vung loạn hình như mò tới cái ghế, trong lòng bé vui mừng muốn bước nhanh về phía trước lại dẫm lên cẩm bào quá dài, cả người liền ngã xuống, cái trán đập mạnh xuống mặt đất.


"Hu hu..." Hai tay Lý Huyền ôm lấy trán, hàm răng cắn chặt môi dưới không dám khóc, nhưng mà tiếng khóc của bé vẫn từ trong miệng thoat ra.


Mẫu phi nói buổi sáng bé vẽ tranh thua hoàng huynh, cho nên tối nay chỉ có thể một người mình ở chỗ này, nhưng bé khát quá, Hồng di đâu rồi, Hồng di ở chỗ nào, Hồng di cũng không để ý đến bé nữa sao?


Cổ họng khát vô cùng, Lý Huyền lau nước mắt một cái lại đứng lên, bé tiếp tục lục lọi, cuối cùng đã tới bên cạnh bàn, trên mặt non nớt hiện lên nụ cười, bé nhón chân lên giơ bàn tay nhỏ bé ra dò tìm trên cái bàn khá cao, muốn tìm bình trà.
Lấy được rồi!


Lý Huyền vui mừng cong mắt cười, đáng tiếc sau khi thấy bình trà không còn gì thì lại thất vọng buông thõng mát xuống.


Bóng dáng nho nhỏ cô độc bị che giấu trong đêm tối, bé lấm lét nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cúi đầu nhìn bình trà trong tay. Một lát sau rốt cuộc bé lấy dũng khí nhấc nắp trà lên ngửa đầu cố gắng uống vài giọt sương ngọt còn xót lại trong bình, nhưng ngay tại lúc này thì cửa chính lại "Rầm" một tiếng bị người dùng lực mạnh mở ra từ bên ngoài.


Dáng người nho nhỏ bị tiếng động đột nhiên vang lên này dọa sợ ném bình trà trong tay đi, bình sứ rơi xuống mặt đất, âm thanh rơi vỡ thanh thúy vang lên.
Gương mặt người mở cửa bị bóng đêm che khuất có vẻ âm u mơ hồ, Lý Huyền không khỏi lùi lại một bước, khiếp sợ mở miệng, "Mẫu phi."


Nữ tử được gọi là mẫu phi hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Lý Huyền hung hăng đập một cái lên đầu bé, làm Lý Huyền ngã trên mặt đất, "Vừa rồi ngươi đang làm cái gì?"


Không để ý tới đau đớn trên đầu mình, Lý Huyền cố gắng đứng vững thân thể non nớt giọng điệu khéo léo nói, "Huyền Nhi khát, cho nên…"


"Cho nên?" Nữ tử nâng cao giọng nói chói tai của mình, "Ngươi là hoàng tử! Không phải là tên dân đen đầu đường xó chợ! Thế mà lại dám làm ra động tác như thế? Cái thứ không sánh bằng đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh của ngươi, ta sinh ngươi ra làm cái gì?"


"Mẫu phi, Huyền Nhi sẽ cố gắng." Lý Huyền nhịn nước mắt xuống nói.
Ánh mắt nữ tử chán ghét nhìn bé, tiến lên dùng sức nắm lấy cánh tay của bé, "Ngươi là nam tử! Tương lai là người thừa kế ngôi vị của phụ hoàng ngươi! Cả ngày chỉ biết khóc! Đồ không có tiền đồ!"


Lý Huyền bị bóp đau kêu thành tiếng, không ngừng giãy dụa, "Mẫu phi, đau, mẫu phi."


"Biết đau thì không chịu thua kém một chút cho ta! Đừng làm người khác coi thường ta!" Hôm nay nàng ở trong hoa viên đụng phải một phi tử, bị ả ta châm chọc khiêu khích nàng một phen. Nếu không phải nàng sinh ra một đứa con trai không có tiền đồ như vậy, thì sao nàng lại có thể rơi vào tình cảnh bị người châm chọc khiêu khích! Nữ tử càng nghĩ càng thấy chưa hết giận, trong mắt lại nổi lên vẻ điên cuồng.


Nàng xoay người đi ra ngoài cửa cao giọng phân phó, "Hồng Nhi, tay bình trà khác cho ta, phải thật nóng."
Hồng Nhi bên ngoài không biết vì sao, đáp một tiếng liền lui xuống.


Nữ tử trở lại trong điện thấy đứa bé không ngừng run rẩy khóc thầm thì trong lòng phiền chán không thôi, nàng tiến lên hung ác đá chân Lý Huyền một cái, "Không phải ta đã bảo ngươi không được khóc sao! Ngươi còn muốn đối nghịch với ta hả?"


Lý Huyền không tránh kịp nhận một đạp hung bạo, cả người bé cuộn thành một đoàn không ngừng kêu khóc, "Mẫu phi, đừng đánh Huyền Nhi, Huyền Nhi không dám, mẫu phi."


"Còn khóc còn khóc!" Nữ tử vừa nói vừa đạp mấy cái, "Ta cho ngươi khóc! Ta cho ngươi mọi thứ không bằng người khác! Ta cho ngươi không có tiền đồ!"
Lý Huyền trên mặt đất đau đỡn chỉ có thể lăn lộn, cũng vô lực phản kháng.


"Nương nương, nước trà tới." Hồng Nhi tiến vào điện không đành lòng nhìn tình huống trước mắt, nhất định là hôm nay nương nương lại bị nương nương khác chọc tức, cho nên mới lấy Tứ hoàng tử trút giận. Hồng Nhi đau lòng nhìn thân hình nhỏ bé trên mặt đất, Tứ hoàng tử đáng thương, mới có năm tuổi lại bị chính mẫu thân của mình đối xử như vậy.


Nữ tử thở hổn hển, quay đầu nhận lấy bình trà trong tay Hồng Nhi từng bước từng bước đi về phía Lý Huyền, cười nói, "Không phải ngươi muốn uống nước trà sao, mẫu phi có cái này cho ngươi."


Lúc này Hồng Nhi mới ý thức được nữ tử muốn làm gì, nàng tiến lên muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa.
Lý Huyền mở to cặp mắt, vô hạn sợ hãi nhìn nước trà nóng bỏng giội lên hai bàn tay bé nhỏ của mình...
* * *


"Mạc Tử Huyền huynh tỉnh cho ta!" Lâm Lập Hạ lo lắng lắc lắc Mạc Tử Huyền đang lâm vào ác mộng, mặt hắn không có chút máu, dung nhan ở dưới ánh trăng càng lộ vẻ tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra, mày rậm nhíu chặt, môi mỏng hơi hé không biết đang nói cái gì.


Bất kể nàng làm gì thì nam tử tuấn mỹ vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, Lâm Lập Hạ lòng tràn đầy sợ hãi, hung hăng quang một cái tát lên mặt hắn, lớn tiếng quát, "Tử huyền!"
Trên mặt Mạc Tử Huyền nhận một cái tát, cả người rùng mạnh một cái, rốt cuộc mở cặp mắt vẫn còn mơ mơ màng màng ra, mẫu phi?


"Tử Huyền!" Lâm Lập Hạ lại nắm bờ vai của hắn lắc lư mấy cái, Mạc Tử Huyền hắn bị sao vậy, cái bộ dáng này của hắn hoàn toàn khác với bình thường, hắn nằm mơ thấy cái gì? Sao lại có thể sợ hãi như vậy?


Mạc Tử Huyền không nói một câu, buông hai mắt của mình xuống, đã rất lâu rồi không nằm mơ thấy chuyện lúc trước, chỉ sợ là nhờ "Công lao" của đôi mẫu tử lúc chạng vạng.


Lúc hắn còn nhỏ thỉnh thoảng lại bị chính mẫu phi của mình lấy ra trút giận, hai bàn tay bị bỏng kia cuối cùng bị bà lấy làm cớ mời phụ hoàng đến, chỉ là bất kể bà làm cái gì phụ hoàng cũng không nguyện ý vì bà lưu lại, kể cả hắn.


Mạc Tử Huyền nhìn về phía Lâm Lập Hạ đang nhíu chặt đôi lông mày nhỏ nhắn lại, vươn tay kéo nàng vào trong ngực mình, đem bản thân chôn thật sâu vào cổ của nàng.


Hắn không phải là Lý Huyền trước kia, hắn là Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử hoàn mỹ nhất Đại Minh Vương Triều, Tứ hoàng tử được mọi người kính yêu.
Lâm Lập Hạ cừng đờ không biết nên phản ứng thế nào, Tử Huyền... ?


Bên tai truyền đến tiếng hít thở không yên, Lâm Lập Hạ rất quen thuộc với loại âm thanh đó, đó là động tác tiềm thức của con người, thời điểm trước khi sụp đổ vẫn còn muốn khắc chế bi thương của mình, nàng nghĩ đến người nam tử luôn lịch sự nho nhã kia, nàng nghĩ đến nam tử luôn mang một nụ cười ấm áp, chỗ nào đó dưới đáy lòng lại xoắn chặt lại.


Nàng chậm rãi vươn tay ôm lấy hông của hắn, cảm thấy bàn tay của hắn đặt trên eo nàng thu chặt hơn, nàng nhắm mắt lại cảm thụ bi thương tới từ trên người nam tử này, cái loại bi thương xâm nhập vào tận đáy lòng nàng.


Môi nàng bất giác gợi lên một nụ cười yếu ớt, nàng muốn sưởi ấm nam tử này, nam tử nhìn như ôn nhã kì thực lại vô cùng cô độc.
Dưới ánh trăng mê hoặc, hai người lẳng lặng gắn bó.
* * *
Buổi sáng hôm sau.


Lâm Lập Hạ kỳ quái đi ra khỏi phòng Mạc Tử Huyền trở lại gian phòng của mình, hửm? Trong phòng hắn sao lại không có ai vậy?
"Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy ?" Mạch Tuệ tò mò hỏi.
"Hôm qua rõ ràng ta và hắn đã hẹn hôm nay đi du hồ, nhưng vào phòng tìm hắn lại không thấy người." Lâm Lập Hạ nghi ngờ nói.


"Mạc công tử? Sáng nay nô tỳ nhìn thấy hắn ra ngoài một mình mà." Mạch Tuệ nói.
Lâm Lập Hạ nhướn mày lên, hả?
Buổi chiều.
"Tử Huyền!" Lâm Lập Hạ gọi nam từ tuấn mỹ vừa vào khách điếm lại, "Không phải chúng ta đã hẹn hôm nay đi du hồ sao, sao lại không thấy bóng dáng huynh đâu vậy?"


"Hả?" Mạc Tử Huyền nhàn nhạt nhìn về phía thiếu niên trước mặt, "Mấy ngày nay ta có một số việc, cho nên không thể mang Giản Chi đi du ngoạn được, thật xin lỗi."
Lâm Lập Hạ theo quán tính tiếp lời, "Không sao."


Vậy mà sau khi Mạc Tử Huyền nghe được lời này thì lập tức bước đi, "Vậy ta về phòng trước, Giản Chi cứ từ từ đi dạo đi."
Lâm Lập Hạ không hiểu ra sao cả nhìn bóng lưng của Mạc Tử Huyền, hành động vừa rồi của hắn là cự tuyệt đúng không?
Nhưng...


Lâm Lập Hạ nhíu mày lại, rõ ràng tối hôm qua nàng cảm thấy mình cách con người chân thật của hắn gần hơn một chút xíu, nhưng tại sao bây giờ hắn ngược lại càng trở nên lạnh nhạt?






Truyện liên quan