Chương 51: Giết người, phá án
"Có thể nói cho ta tình huống lúc đó được không?" Lâm Lập Hạ đến gần Trần Hoa hỏi.
Trần Hoa nhìn nàng, ngập ngừng một chút rồi nói, "Lúc ta đến trước cửa phòng thì thấy cửa đang đóng, ta gõ cửa rất lâu nhưng bên trong cũng không có phản ứng gì, ta cho là tiểu Vũ cố ý không mở cửa, trong cơn tức giận liền đạp cửa đi vào, nào biết vừa mở cửa thì nhìn thấy tiểu Vũ... Cảnh tượng đó, làm ta sợ muốn ch.ết, cho nên vội vàng chạy đi tìm tiên sinh."
"Nói cách khác, lúc ấy sau khi ngươi đạp cửa ra thì liền chạy đi?" Giọng của Lâm Lập Hạ đột nhiên trở nên trầm thấp.
Trần Hoa không rõ chân tướng gật đầu một cái.
Lâm Lập Hạ đột nhiên cười một tiếng, "Vậy ngươi có nghĩ tới khả năng có thể lúc ấy hung thủ vẫn còn ở trong gian phòng này hay không?"
Mọi người nghe vậy đều lắp bắp kinh hãi, vậy có nghĩa là... ?
"Là Trần Hoa thả cho hung thủ chạy thoát?" Lương Phó bên cạnh vẫn cúi đầu trầm mặc mở miệng lớn tiếng nói.
Lâm Lập Hạ lại lắc đầu, "Vậy nếu như không hề tồn tại cái gọi là giết người trong phòng kín này thì sao đây?"
Lộ Viễn chậm rãi nhìn về phía Lâm Lập Hạ thử nói, "Tình cảnh lúc ấy đều là do Trần Hoa miêu tả, chúng ta căn bản cũng không biết tình huống chính xác, cũng có khả năng từ đầu đến cuối đều do một tay Trần Hoa thiết kế?"
Trần Hoa nghe vậy chợt nhìn về phía Lộ Viễn, bừng bừng tức giận nói nói, "Các ngươi đây là có ý gì? Vì sao ta lại muốn giết tiểu Vũ?"
"Vì sao?" Lương Phó lập tức tiếp lời, "Lời này của ngươi ngược lại vô cùng buồn cười, quan hệ giữa ngươi và tiểu Vũ như thế nào, chúng ta còn không biết sao?"
"Ngươi!" Trần Hoa giận dữ, "Chẳng lẽ quan hệ giữa ngươi và tiểu Vũ rất tốt sao?"
"Ngừng lại!" Lâm Lập Hạ đi tới giữa hai người bọn họ quát một tiếng, "Bây giờ còn chưa phải lúc để tranh cãi, ta chỉ là phỏng đoán mà thôi, phỏng đoán."
"Vị công tử này, " Tiên sinh vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, mang chút hoài nghi nói, "Không biết công tử đối với phương diện phá án này có kinh nghiệm sao?"
Lâm Lập Hạ nghe vậy sững sờ, nhưng cũng lập tức phản ứng kịp vô cùng nhàn nhã lắc đầu, "Không có, nhưng mà phụ thân ta là một bộ khoái, ta từ nhỏ mưa dầm thấm đất, tuy không đến nỗi tinh thông, nhưng những chi tiết tất yếu thì vẫn hiểu được."
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại trong phòng đều nhìn về phí Lâm Lập Hạ, chỉ cs hai người Trọng Lương và Tô Luân là thoáng dời ánh mắt đi.
Người này thật đúng là nói dối không chớp mắt mà.
Tiên sinh nghe nàng nói vậy thì rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo mừng rỡ, "Vậy thì chuyện của tiểu Vũ công tử nhất định sẽ giúp chúng ta điều tr.a rõ ràng đúng không?"
"Hả?" Mặc dù quả thật Lâm Lập Hạ có tìm tòi nghiên cứu tâm lý con người, nhưng lời vừa thốt ra của tiên sinh kia làm nàng cảm thấy áp lực gấp vạn lần, nàng cười khan một tiếng, "Thật ra thì, tiên sinh, ta cũng không thể kết luận hung thủ là ai được."
Tiên sinh thở dài lắc đầu, "Nếu công tử không giúp chúng ta điều tra, chờ sau khi quan phủ đến thì cũng sẽ chỉ kết luận là chuyện ngoài ý muốn, đứa bé tiểu Vũ kia thật sự là đáng tiếc."
Lâm Lập Hạ không khỏi quay đầu nhìn về phía tiểu Vũ bị che vải trắng, rõ ràng hôm qua còn là một người có tinh thần như vậy, hôm nay lại thành cái bộ dạng này, hắn vốn nên là tiền đồ vô lượng, lại bị người khác chặt đứt sinh mệnh, nàng lại nghĩ tới thôn trưởng đang đau xót muốn ch.ết, cuối cùng thở dài một cái thật sâu, "Tiên sinh, ta chỉ có thể cố gắng hết sức."
Nàng chẳng phải Holmes thời hiện đại, cũng không phải là Conan Doyle trong hiện thực, nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy say mê đối với miêu tả của Watson về thế giới của Holmes, lúc rảnh rỗi chỉ thích đọc tiểu thuyết khủng bố chưa có kết quả kích thích tinh thần, truyện trinh thám quả thật cũng đọc không ít, cộng thêm bản thân nàng chú ý đến tiểu tiết, nhìn ra cái ch.ết của tiểu Vũ cũng chẳng có gì lạ, nhưng nếu thật sự phá án thì...
Lâm Lập Hạ hơi phân tâm nhìn sang hướng khác, lại vừa lúc thấy ánh mắt của Trọng Lương dừng trên người nàng, vững vàng mà kiên định.
Trọng Lương đang nói cho nàng biết, không phải sợ, có hắn ở đây.
Nàng đột nhiên cảm thấy đáy lòng có một chút đầu mối, không còn cảm thấy thấp thỏm bất an như vậy nữa.
"Như vậy hiện tại trước hết mời mấy vị công tử đều ra ngoài đi, ta có chuyện muốn hỏi tiên sinh, chỉ cần Trọng Lương ở lại là được rồi." Lâm Lập Hạ lễ phép nhìn bọn họ cười một cái nói.
Mấy người sau khi nghe xong đều tự nhìn đối phương một cái, xoay người rối rít rời đi, mà tên Tô Luân vốn hẳn cũng nên biến mất lại vẫn đứng tại chỗ bất động.
Lâm Lập Hạ liếc hắn một cái, lại vừa lúc đối diện với đôi mắt cố làm ra vẻ vô tội của hắn, nàng trực tiếp xem nhẹ người nọ, quay đầu nhìn về phía tiên sinh, "Như vậy tiên sinh, ta muốn hỏi quan hệ của ba người kia với tiểu Vũ như thế nào?"
Tiên sinh gật đầu một cái mở miệng, "Thiếu niên vừa rồi đi vào cùng ngươi là Lộ Viễn, bạn tốt lớn lên từ nhỏ với tiểu Vũ. Người có tính khí nóng nảy xúc động còn lại là Trần Hoa, từ trước đến giờ tình cảm với tiểu Vũ vốn không tốt, mà người còn lại là Lương Phó, bình thường hắn vẫn luôn bị tiểu Vũ giễu cợt."
"Nói cách khác, trong ba người thì Trần Hoa có động cơ giết người nhất, huống chi lúc đó hắn cũng là người đầu tiên phát hiện ra tiểu Vũ, cho nên hắn có hiềm nghi lớn nhất." Lâm Lập Hạ chậm rãi nói, "Tiểu Vũ đều đến tư thục vào lúc sáng sớm trước giờ vào học sao?"
"Thật ra thì tiểu Vũ, Lộ Viễn, Trần Hoa và Lương Phó là bốn học tâm đắc nhất của ta, bốn người đều vô cùng chịu khó, trong đó mỗi sáng tiểu Vũ và Lộ Viễn đều đến trường tư thục sớm hơn những người khác một canh giờ."
"Mà hôm nay bởi vì sức khỏe của nương Lộ Viễn không tốt cho nên không đến." Lâm Lập Hạ nhớ lại Lộ Viễn từng giải thích với người khác, "Sức khoẻ của mẫu thân Lộ không tốt?"
Tiên sinh thở dài, "Cha Lộ Viễn bỏ trốn cùng nữ tử khác mười mấy năm trước, bỏ lại mẫu thân Lộ Viễn và Lộ Viễn, mà nương hắn vì nuôi dưỡng hắn mà đi làm một số công việc của nam tử để kiếm sống, có một ngày thì xảy ra chuyện. Nương hắn càng về sau chỉ có thể nằm ở trên giường, ăn uống vệ sinh đều do Lộ Viễn hầu hạ, Lộ Viễn cũng là đứa bé hiếu thuận, cho dù như vậy cũng không oán trách nửa lời."
"Vậy còn Lương Phó?"
"Lương Phó trời sinh tính tình nhát gan, cũng bởi vì như vậy mà luôn bị tiểu Vũ châm chọc, tiểu Vũ rất xem thường Lương Phó, cảm thấy hắn căn bản không có khí chất của một đại nam tử. Mỗi lần Lương Phó đều tức giận đến giơ chân mà cũng không dám chống đối."
Lâm Lập Hạ chậm rãi thong thả bước từng bước, "Tiên sinh này, về thi Hương?"
Tiên sinh nghĩ rồi nói ra, "Thi Hương à, vốn thôn này của chúng ta chọn một trong hai người Lương Phó và tiểu Vũ, nhưng Lương Phó bị tiểu Vũ châm chọc mà tự động bỏ qua cơ hội, chúng ta tìm Lộ Viễn và Trần Hoa, nhưng mà hai người bọn họ cũng đều nói không tham gia."
"Hả?" Kỳ quái như vậy? "Vậy tại sao Trần Hoa và Lộ Viễn đều không tham gia?"
"Trần Hoa người này đối với những thứ như công danh vốn không có chấp nhất lớn, mà Lộ Viễn còn lại thì không yên lòng mẫu thân trong nhà."
Lâm Lập Hạ cảm thấy càng ngày càng hỗn loạn, nàng đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa hỏi đến một vấn đề quan trọng nhất, "Tiên sinh, ngươi nói lúc ấy trong phòng có rơi vỡ một cái ly đúng không?"
Tiên sinh gật đầu một cái, "Đúng vậy."
"Tiên sinh, mảnh vỡ của cái ly kia đâu?" Lâm Lập Hạ vội vàng hỏi.
"Ta sớm bảo người ta quét dọn đi rồi, Dịch công tử đây là?" Tiên sinh có chút không hiểu tại sao Lâm Lập Hạ lại gấp gáp như vậy.
Lâm Lập Hạ giải thích, "Tiên sinh ngươi nghĩ mà xem, nếu lúc ấy đột nhiên tiểu Vũ bị người ta tóm lấy đập đầu vào góc bàn, nếu như tiểu Vũ có năng lực phản kháng thì chắc chắn sẽ không thể nào một kích mà xong xuôi, mà vết thương trên trán tiểu Vũ chỉ có một, nói cách khác chắc chắn lúc đó tiểu Vũ bị hạ thuốc, ly nước kia nhất định có vấn đề."
Nói xong, trong đầu Lâm Lập Hạ lập tức hiện ra một câu nói của Lộ Viễn, sương mù trong lòng hình như được đẩy ra một chút rồi.
"Tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, trong số các học trò thì người nào có phong độ của một đại tướng?" Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ mở miệng hỏi.
Tiên sinh suy tư một chút, "Nếu nói đến phong độ của một đại tướng, e rằng chỉ có Lộ Viễn mà thôi."
Trong lòng Lâm Lập Hạ có chút thương cảm lại có tức giận, thật sự chuyện này giống như những gì nàng đang nghĩ sao?
"Tiên sinh, chúng ta ra ngoài nhìn một cái đi." Trong đầu Lâm Lập Hạ đã hiện lên cảnh tượng cùng với Lộ Viễn, đáy lòng càng nghĩ càng cảm thấy u ám.
Trọng Lương nhìn về phía Lâm Lập Hạ, trong mắt nhiều hơn một phần tán thành, mà Tô Luân còn lại càng ngày càng có vẻ thâm trầm.
Lâm Lập Hạ cùng tiên sinh đi đến đại sảnh nơi các học trò đang tụ tập, đám học trò nhiệt liệt vây quanh ba người kia hỏi chuyện, mà ba người kia ngoại trừ Lộ Viễn đều mang vẻ mặt vô cùng muốn trốn tránh.
Lâm Lập Hạ nhỏ giọng nói vào tai tiên sinh một câu, "Tiên sinh, vẫn nên để ba người kia trở lại căn phòng phía Tây thôi."
Tiên sinh gật đầu một cái, mặt hướng đám học trò mở miệng, "Trần Hoa, Lương Phó và Lộ Viễn, tất cả các ngươi đi theo ta đến căn phòng phía Tây."
Ba người nghe vậy thì từ trong đám người đi ra đi theo bọn hắn cùng nhau trở về phòng.
Đóng cửa lại, Lâm Lập Hạ dùng ánh mắt quét tới quét lui ba người trước mắt, cuối cùng dừng ở trên người của Lộ Viễn, "Lộ Viễn, tiểu Vũ là ngươi giết đúng không."
Ngữ khí khẳng định, mang theo bất đắc dĩ.
Người khác nghe vậy đều kinh hãi, nhưng Lộ Viễn chỉ cười cười, "Dịch công tử, ta không biết là cái gì làm cho ngươi hiểu lầm ta, nhưng mà ta và tiểu Vũ đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta sẽ không làm như vậy."
"Không thể nghi ngờ, hung thủ đã thừa dịp Trần Hoa đi tìm tiên sinh mà chạy trốn, tất cả đều được hắn sớm an bài xong."
Lâm Lập Hạ bội phục sự trấn định của hắn từ tận đáy lòng, nhưng một chút bội phục này lại giấu không hết vô lực thật sâu dưới đáy lòng, "Lúc đó người giết tiểu Vũ tỉnh táo nhìn máu từ trên đầu tiểu Vũ phun ra cho đến khi dính khắp khuôn mặt hắn, có thể đôi tay hắn còn căn bản không hề có một chút run rẩy búi tóc cho tiểu Vũ, có lẽ khi đó tiểu Vũ còn chưa ch.ết, hắn hoảng sợ nhìn người hại hắn, đôi môi run rẩy vô lực nói ra một câu, hung thủ từ từ thưởng thức sự giãy giụa của tiểu Vũ, sau đó đặt hắn lên mặt đất, mình thì ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh vỡ của ly trà."
Lâm Lập Hạ bắt được tay của Lộ Viễn giơ lên, "Sau đó, lại rất không cẩn thận cắt phải ngón tay của mình."
Nàng xoay người tiếp tục nói, "Lúc đó ta hỏi tiên sinh ly trà kia còn ở đó hay không, nhưng sau khi hỏi xong liền phát hiện bản thân thật sự quá ngớ ngẩn rồi, hung thủ là một người tinh tế đến cỡ nào, sao có thể ném ly trà có chứa thuốc mê ở chỗ đó?"
"Ta trái nghĩ phải nghĩ, Trần Hoa và Lương Phó đều không giống một người trầm ổn như vậy, mà ngươi, Lộ Viễn," Lâm Lập Hạ bỗng chốc quay đầu lại nhìn về phía Lộ Viễn, "Ngươi rõ ràng khẩn trương trước an nguy của tiểu Vũ như vậy, khi đó lúc cùng ta đến tìm tiên sinh lại vẫn có thể lễ độ gõ cửa, lấy được sự cho phép của tiên sinh mới tiến vào."
"Ngươi rõ ràng là bằng hữu tốt nhất của tiểu Vũ, nhưng ngươi đối với cái ch.ết của tiểu Vũ lại có vẻ trấn định một cách thái quá, người bình thường đều nên tiến lên chất vấn Trần Hoa đúng không, nhưng ngươi không có. Ngươi vô cùng ổn định vô cùng tự tin, nhưng sai lầm của ngươi cũng chính là ngươi quá ổn định."
Lâm Lập Hạ thở dài, "Lộ Viễn, ta bội phục ngươi có phong độ của một đại tướng, nhưng lại xem thường ngươi không dám tranh giành, nếu như ngươi thật sự muốn làđược trong danh sách thi Hương, tại sao không tranh với tiểu Vũ mà lại làm chuyện táng tận lương tâm như vậy!"
"Ta không tranh?" Vậy mà Lộ Viễn vốn đối với lời nói của Lâm Lập Hạ không chút phản ứng, khi nghe được câu này thì giọng nói vô cùng trầm thấp nói. "Ngươi nói ta không tranh giành cùng hắn?"
Lộ Viễn ngẩng đầu lên, trước sự sửng sốt của mọi người cười nhẹ một tiếng, "Chẳng lẽ ta không muốn tranh sao? Mà ta lấy cái gì để tranh? Người mẹ nằm liệt trên giường của ta? Hay là, sự thật ta muốn giết ch.ết mẫu thân của mình?"
Nói xong câu này, cái người vốn ôn hòa thành thật lại có vẻ có chút âm trầm.
Lâm Lập Hạ nghe vậy đột nhiên ngừng bước chân, cái gì?