Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
Editor: Bồ CôngAnh
Các ngươi nói, đủ đẳng cấp để có thể xuất hiện ở nơi này, ặc, không đúng, phải là sẽ xuất hiện trong phòng Lâm Lập Hạ còn có thể là ai?
Ngoài tên Cửu hoàng tử Lý Dục kia thì còn người nào vào đây nữa.
Bên ngoài bình phong, Lý Dục lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, con mắt nhỏ dài khép hờ, một tay vuốt vuốt cái nhẫn trên tay.
Trong bình phong, Lâm Lập Hạ hoảng sợ vội rụt vào trong nước, sau khi rụt người lại cảm thấy bản thân rất ngu ngốc.
"Ta vốn cho là người trong cung đều có cấp bậc lễ nghĩa." Cố đè sự tức giận trong lòng mình xuống, Lâm Lập Hạ nhàn nhạt mở miệng.
Lý Dục hừ một tiếng, "Cấp bậc lễ nghĩa là cái thứ đồ chơi gì vậy."
Lâm Lập Hạ giật giật khóe miệng, nàng sao lại quên mất tên Lý Dục này là hạng người gì. "Bây giờ Lập Hạ có chút bất tiện không thể tiếp đãi Điện hạ, có thể xin Điện hạ ra ngoài trước chờ chốc lát được hay không?"
Lý Dục cười khẽ, giọng nói trầm thấp từ tính mê người, "Ta ngược lại thật sự không cảm thấy có cái gì bất tiện, thế này không phải là rất tốt sao?"
Nàng nhìn tình trạng xung quanh phòng một chút, đột nhiên cảm thấy bản thân quá đau khổ rồi.
Người hầu hạ nàng đâu hết rồi, không phải chỉ tắm một chút sao, sao lại để một con sói tiến vào vậy, những nha hoàn đứng ở cửa đi đâu hết rồi, bảo các nàng không cần hầu hạ thì liền đi hết à? Không chơi trò vô trách nhiệm như vậy đâu nha.
Hay là nói, hai người này cứ để hắn trực tiếp tiến vào?
"Hai nha đầu ngoài phòng bị ta đuổi đi rồi." Lý Dục nói.
Lâm Lập Hạ nhức đầu xoa xoa mi tâm, người này sao lại biết mình đang nghĩ cái gì chứ? Trở lại với hiện thực tàn khốc, nàng chỉ có thể cố ra vẻ bình thường hỏi, "Không biết Điện hạ tìm ta có chuyện ‘ gấp ’ gì vậy?"
Nàng cố ý nói thêm một chữ "Gấp", không đúng sao, gấp đến nỗi có thể chọn lúc người ta đang tắm mà đi vào.
"Việc gấp?" Lý Dục nhíu mày, "Không có, chỉ là nghe người ta nói ngươi đangg tắm ở đây, cho nên ‘Cố ý’ tới xem một chút."
Khụ khụ, hai chữ "Cố ý", xin đọc trọng âm.
Cút đi tên khốn kiếp nhà ngươi.
Lâm Lập Hạ mặt không biểu cảm mắng thầm.
Lý Dục này căn bản là một tên vô lại, một tên khốn kiếp, một tên háo sắc bại hoại, còn là một tên không có trái tim.
"Vậy giờ Điện hạ xem cũng đã xem rồi, trước có thể ra ngoài được không?" Lâm Lập Hạ nở một nụ cười giả dối hỏi.
Lý Dục thong thả trả lời, "Dĩ nhiên... Không đủ."
Lâm Lập Hạ cảm thấy bản thân khí huyết dâng trào trong ngực, không nhanh ngậm miệng nói không chừng sẽ trực tiếp phun một ngụm máu tươi ra ngoài mất. Nàng hít thở sâu đến mấy lần, rốt cuộc cuối cùng có thể lại bình tĩnh mở miệng, "Ta nói, ngươi có thể đi ra ngoài."
Môi mỏng đẹp mắt của Lý Dục nâng lên, "Hả?"
"Ngươi không có nghe lầm, mở cửa, đi ra ngoài, ta muốn mặc quần áo." Lâm Lập Hạ vô cùng trấn định ra chỉ thị.
Mà Lý Dục thế mà lại làm theo.
Không muốn quan tâm vì sao Lý Dục lại nghe lời làm theo như vậy, Lâm Lập Hạ nhanh chóng đứng dậy lau khô người sau đó mặc quần áo vào.
Đang lúc nàng cố gắng buộc dây lưng của áo lót (tiết y – bộ áo trắng mỏng mặc bên trong, đột nhiên có một luồng khí nóng thổi vào lỗ tai của nàng.
Da gà trên người lập tức đứng dậy gửi lời chào, động tác của nàng vô cùng quyết liệt vươn tay về phía sau đón đỡ, nhưng lại bị Lý Dục chặn lại.
Bồ.Công.Anh~di.ễ.n.đ.àn.l..êq.úy.đ.ô..n
"Ngươi nói, ta lại có thể để cho ngươi được như ý hay sao?" Lý Dục ghé sát vào vành tai của nàng cười nói.
Lâm Lập Hạ nghĩ đến lúc ở Thu yến ngày hôm đó cũng xuống tay với hắn như vậy, lần này mất tác dụng rồi hả ? Không sao, nàng còn có chân.
Vì vậy chỉ thấy sắc mặt của Lý Dục có chút khó coi đối diện với cái gáy của Lâm Lập Hạ.
Lâm Lập Hạ bước về phía trước một bước, một phen nhấc áo khoác lên choàng vào người, "Điện hạ tìm ta có chuyện gì?"
Lý Dục có chút dở khóc dở cười, cuối cùng nở một nụ cười có chút quỷ dị tiến lên cường ngạnh nắm được cổ tay của nàng."Vốn là không có chuyện gì, nhưng bây giờ ngươi đạp ta một đạp thì liền có chuyện rồi."
Ta X, đây là logic phương nào vậy? Điển hình là chuyện xưa sói xám không có việc gì cố tình gây sự với thỏ trắng nhỏ.
Lâm Lập Hạ không chút hoang mang ngẩng đầu chống lại hai mắt của hắn, "Ta có thể hiểu thành ngươi đang chọc ta chơi không?"
Lý Dục híp con mắt hẹp dài lại, "Lý giải không sai."
Trên người nữ tử vừa tắm xong có một mùi hương thơm mát nhẹ nhàng khoan khoái lượn lờ ở chóp mũi, hơi thở ướt át tản ra mùi vị mê hoặc. Trong tròng mắt đen của nàng hiện lên sự tồn tại của hắn, làm hắn không khỏi vươn tay xoa hai mắt của nàng.
Một cái lại một cái nhẹ nhàng lưu luyến mơn trớn, Lý Dục nói, "Ngươi và Tứ ca của ta đã sớm quen biết?"
Lâm Lập Hạ quay đầu để cho tay hắn rơi vào khoảng không, "Điện hạ có hứng thú với chuyện này?"
"Ngươi chỉ cần trả lời ta là được."
Lâm Lập Hạ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, "Ừ."
Trong mắt Lý Dục thoáng qua suy nghĩ sâu xa, tiếp đó trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một nụ cười quỷ dị, "Vừa rồi ngươi và Tứ ca của ta đã làm gì ở dưới đáy nước?"
Linh kiện trong đầu Lâm Lập Hạ bãi công mấy giây, tiếp đó có chút không được tự nhiên dời ánh mắt đi, "Làm gì là làm gì, dĩ nhiên là không làm cái gì cả."
"A?" Giọng điệu của Lý Dục hơi sâu xa, "Nếu hắn đã không làm gì, vậy ta đây nên làm chút gì thôi."
Lâm Lập Hạ còn chưa kịp tiêu hóa những lời của hắn là có ý gì, Lý Dục liền dùng hành động chứng minh chuyện mình vữa nghĩ.
Bàn tay dễ dàng giữ lấy cổ tay nàng siết chặt sau lưng, hơi dùng lực một chút, nàng liền chỉ có thể kề sát thân thể mình vào hắn. Lý Dục vừa lòng từ từ cúi đầu xuống nhìn vào mắt của nàng, "Như thế nào?"
Thành thật mà nói, Lâm Lập Hạ quả thật có chút không giải thích được.
Cho nên sau khi Lý Dục không báo trước mà hôn lên môi nàng thì nàng rất không khách khí dùng hết sức ngậm chặt khớp hàm lại.
Khụ khụ, cái gì ấy à, thật ra thì ngậm chặt khớp hay không không quan trọng, quan trọng chính là lúc đó đầu lưỡi của Lý Dục đang với vào trong miệng của nàng.
Vì vậy kết cục có thể nghĩ là biết, vị gỉ sắt ở trong môi của hai người cùng nhau chia sẻ, Lý Dục này cũng là một tên đặc biệt, sau khi bị cắn thì hôn càng thêm hung mãnh (hung dữ + mạnh mẽ), tơ bạc mang theo tia máu ở giữa môi hai người trằn trọc.
Bồ.Công.Anh~di.ễ.n.đ.àn.l..êq.úy.đ.ô..n
Lâm Lập Hạ căm tức nhìn trước mắt tuyệt mỹ nam tử, hắn hết sức trêu đùa quấn vòng quanh lưỡi của nàng, chẳng lẽ mới vừa rồi một ít miệng cắn còn chưa đủ nặng?
"Cốp" một tiếng, cuối cùng hai người cũng tách ra.
Lý Dục cười to, cực kì vui thích.
Vẻ mặt Lâm Lập Hạ như nuốt phải cái gì rất bẩn vậy, ra sức phì phì nước bọt đồng thời xoa xoa cái trán của mình.
Aizzz, thật sự không nên dùng đầu của mình đi đập vào đầu hắn, sớm biết thế thì nên hung ác hạ quyết tâm cắn một cái nữa, đầu lưỡi có rơi xuống thì cũng là do hắn từ tìm.
Đau quá, chắc là sưng vù lên rồi. Lâm Lập Hạ thầm nghĩ trong lòng.
Chờ lúc Lâm Lập Hạ chỉnh lý xong đi ra ngoài thì Lý Huyền và Doãn Vô Song đang nhỏ giọng nói chuyện, nàng vừa xuất hiện liền ngừng lại.
Lâm Lập Hạ khẽ rủ thấp con mắt xuống, "Tứ điện hạ, Doãn tiểu thư." ,
Doãn Vô Song cười nhạt, "Ta mới vừa được biết là Lâm tiểu thư đã cứu Điện hạ, thật sự vô cùng cảm kích."
Lâm Lập Hạ trong lòng bĩu môi, ngươi cảm kích cái gì chứ, cũng không phải là ta cứu ngươi, thị uy cũng không cần phải bày ra phương pháp như vậy.
"Lập Hạ." Lý Huyền gọi nàng, ánh sáng trong mắt phượng chuyển động, "Tới đây."
Cả người Lâm Lập Hạ hơi cứng lại, tiếp đó bước nhỏ về phía hắn."Điện hạ?"
Lý Huyền chỉ giơ tay lên vén mấy sợi tóc tán loạn của nàng ra sau tai, động tác đơn giản lại hàm chứa thân mật vô hạn.
Nụ cười trên gương mặt Doãn Vô Song cứng lại. Lâm Lập Hạ giương mắt chống lại đôi mắt của hắn, tiếp theo đôi môi không tự chủ được mà cong thành một nụ cười.
Tất cả không cần nói.
Chỉ chốc lát Lý Dục cũng tới, không khí mập mờ lại mang theo quỷ dị vừa rồi cuối cùng bị đánh vỡ, bắt đầu nói chuyện bình thường.
"Tứ ca, huynh có bị thương không?" Lý Dục hỏi.
Lý Huyền khẽ lắc đầu một cái, "Cửu đệ thì sao?"
"Ta cũng không việc gì." Lý Dục nói.
Lâm Lập Hạ ở một bên cảm thán, hay cho một cảnh tượng huynh đệ hòa thuận! Chỉ là, chỉ là thích khách hôm nay...
"Cửu đệ có biết lai lịch của đám thích khách này thế nào không?" Đôi lông mày đẹp đẽ của Lý Huyền nhíu lại hỏi.
Lý Dục buông ly trà trong tay xuống, "Tứ ca cũng không biết sao?"
"Ta đối với đám người này ngược lại không xa lạ." Lý Huyền có chút tự giễu nói.
Lý Dục cười khẽ, "Ta cũng không phải lần đầu tiên gặp được."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong nụ cười chức bao nhiêu ý vị không rõ.
"Doãn tiểu thư, Lâm tiểu thư, các ngươi cũng khỏe chứ?" Lý Dục ân cần hỏi han.
Doãn Vô Song gật đầu một cái, "Lúc ấy thật may là có Tứ điện hạ ở đó, nếu không..."
Lý Huyền vẫn mang một bộ dáng lịch sự nho nhã như cũ, "Một cái nhấc tay mà thôi, sao phải nói đến."
Sau này Lâm Lập Hạ mới biết, lúc đó Lý Huyền vì cứu Doãn Vô Song mà trúng kế bị đánh bất tỉnh trượt chân rơi xuống nước, cái chuyện mất mặt như vậy, cũng mệt Lý Huyền còn có thể mặt không đổi sắc. Dĩ nhiên, nàng vẫn hoài nghi lúc đó có đúng là hắn thật sự bất tỉnh hay không.
Xảy ra đoạn nhạc đệm như vậy, du hồ xem như du không nổi nữa, bốn người lúc đến như nào thì lúc về như vậy, một đôi thủy mâu của Doãn Vô Song thỉnh thoảng nhìn Lâm Lập Hạ, cuối cùng lên xe ngựa của mình.
Còn lại Lý Dục thì hướng về phía Lâm Lập Hạ cười một tiếng mị hoặc, về phần hắn cười cái gì, Lâm Lập Hạ lựa chọn bỏ qua.
Ai biết trong đầu người này chứa đựng cái quái gì, dù sao thì cũng không thuộc phạm vi của người bình thường.
Mà Lâm Lập Hạ lên xe ngựa cùng Lý Huyền, nàng khen, "Thiệt mệt ngươi nghĩ ra cách trang trí xe ngựa của mình như vậy, đoán chừng toàn bộ kinh thành này cũng chỉ có ngươi có một chiếc như vậy."
Bồ.Công.Anh~di.ễ.n.đ.àn.l..êq.úy.đ.ô..n
Lý Huyền không khách khí tiếp nhân khen ngợi của nàng, "Đương nhiên."
Lâm Lập Hạ thế này mới ý thức được tình trạng bây giờ, á, bọn họ ở một chỗ rồi.
Vì vậy một mảnh tĩnh lặng.
Đột nhiên Lý Huyền cười khẽ, Lâm Lập Hạ không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lập Hạ." Một tiếng gọi khẽ.
"Ừ." Cúi đầu đáp.
"Lập Hạ?" Mang theo chút nghi ngờ.
"Ừ?" Mang theo một chút nghi vấn.
"Lập Hạ!" Lại giống như cảm thán.
"Ừ!" Đã bắt đầu có chút tóe lửa rồi.
"Lập — Hạ." Lần này mang theo trêu chọc.
Lâm Lập Hạ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, khóe mắt hơi co rúm. Người, người này bị động kinh rồi hả?
Thân thể Lý Huyền chợt lóe ngồi vào bên cạnh nàng, vô cùng thân mật dùng trán cụng vào trán nàng, hơi thở ấm áp tan ra ở trên mặt nàng. Mà nàng, không hề né tránh.
"Lập Hạ." Trong giọng nói trầm thấp của hắn là một loại thỏa mãn.
Lâm Lập Hạ hơi rũ ánh mắt xuống, khóe môi nhàn nhạt nâng lên.
"Ừ."
Khụ khụ, sao lại thế này, đáy lòng tỏa ra chút ngọt ngào.
"Thích khách hôm này…"
Lý Huyền ngắm nghía ngón tay nhỏ bé của nàng, "Quen rồi."
Lâm Lập Hạ liếc mắt, quen rồi... ?
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Huyền vẫn mang vẻ thanh nhã như cũ, "Người trong hoàng thất, việc này là chuyện thường như cơm bữa."
Lâm Lập Hạ nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn có chút tư vị không rõ, quen rồi sao.
"Đúng rồi, sao lại không thấy những hoàng huynh hoàng tỷ muội khác của huynh?" Nàng chuyển sang đề tài khác.
Lý Huyền miễn cưỡng tựa người vào vách xe, "Mất rồi."
Lâm Lập Hạ bỗng dưng trợn to hai mắt.
Lý Huyền cười cười, cảm thấy hơi mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại, "Đều mất rồi."
Mắt Lâm Lập Hạ hơi hơi đau nhức, cuối cùng trở tay vuốt vuốt ngón tay thon dài của hắn.
Hắn nói, những huynh đệ tỷ muội khác của mình, đều mất rồi.
Những lời này thật là làm cho lòng người vô cùng không có cảm giác.
Trở lại Lâm phủ, không hề nghĩ tới người chào đón đầu tiên lại là Lam San San.
Lam thiếu phu nhân tới tới lui lui đánh giá nàng, tiếp đó khinh thường nói, "Cũng chỉ là một mặt hàng như vậy, thật sự không biết bọn họ coi trọng cái gì."
Dứt lời, quay người đi.
Lâm Lập Hạ một đầu mờ mịt, muốn phản bác cũng không có chỗ.
Nàng lại làm gì động đến vị tiểu thư này rồi à?
Thích khách ngày hôm đó có lẽ không phải là một vấn đề nhỏ, nhưng chuyện này cũng không tới phiên Lâm Lập Hạ nàng quan tâm. Những chuyện ngoài sáng trong tối kia cũng không liên quan gì đến nàng, nàng vẫn như cũ đỉnh đầu thu dương trải qua cuộc sống thanh thản dễ chịu.
Một ngày kia ở trong quán uống trà với Lý Huyền, Lý Huyền đột nhiên cười thần bí với nàng, "Có muốn đi chơi hay không?"
Lâm Lập Hạ nhíu mày, "Chơi gì?"
Lý Huyền tao nhã mở quạt ngọc của mình ra, "Ngày mai là cuộc săn bắn của hoàng gia."
Lâm Lập Hạ bĩu xem thường môi, "Hoàng gia lắm chuyện thật đấy."
Lý Huyền bật cười, "Đúng vậy, chuyện không nhiều thì tìm đâu ra niềm vui thú. Nhưng mà cuộc săn bắn này không cho các tiểu thư tham gia."
"Ý của huynh là..." Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng có một chút hứng thú.
Cây quạt của Lý Huyền gập lại che khuất ý cười trên môi, "Suỵt, hoạt động bí mật."
Lâm Lập Hạ cảm thán, quả nhiên, vẫn là trò vụng trộm hấp dẫn người nhất.