Chương 87: Lại gặp mặt (Một)
Lâm Lập Hạ nói xong liền lười biếng nheo mắt, lại lần nữa cầm sách lên chặn ánh mặt trời chói mắt.
Giang Hiểu Tiếu nghe vậy thì mất hồn, hồi lâu sau mới thở dài nói, "Đúng vậy, chúng ta đang ở Đại Minh Vương Triều."
Lâm Lập Hạ cũng không nói chuyện, khóe môi bị che đi nâng lên một nụ cười nhạt, hờ hững tựa như một cơn gió nhẹ nhàng chỉ cần khẽ thổi là có thể trôi đi.
"Aizzz, không ngờ ta lại có thể xuyên không, càng không nghĩ tới còn có thể gặp được ngươi, thật là quá Tấn Giang* rồi." Giang Hiểu Tiếu đến gần giường êm lấy quyển sách trên mặt nàng ra, "Lập Hạ, ngươi nói xem, chúng ta có thể làm nên một sự nghiệp lẫy lừng hay không?"
Lâm Lập Hạ tốn sức thích ứng ánh sáng, trong mắt dâng lên hơi nước, giọng nói mang chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ, "Hả? Sự nghiệp? Ngươi làm là được rồi."
Giang Hiểu Tiếu nhíu nhíu đôi lông mày vô cùng xinh đẹp, vươn tay véo gương mặt trắng nõn của nàng, "Ta nói ngươi tên lười này, có thể có chút lý tưởng được không?"
Lâm Lập Hạ lơ đễnh cười cười, "Ai nói ta không có."
Nàng giơ ngón tay trắng nõn lên, lười biếng nói, "Ăn no, ngủ ngon, chơi được, cuộc sống thanh thản dễ chịu chính là lý tưởng của ta."
Giang Hiểu Tiếu dở khóc dở cười đẩy tay của nàng ra, "Đừng có mà bặt đặt phô trương, ta cảnh cáo ngươi, buổi tối đừng chỉ lo ngủ, nếu không để xem ta thu thập ngươi như thế nào ."
Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng có chút phản ứng, ngồi dậy nói, "Hả? Hôm nay chính là ngày chọn hoa khôi?"
Giang Hiểu Tiếu duỗi ngón tay ra chọc chọc vầng trán của nàng, cười mắng, "Ngươi cái người không để bụng, ta mà không nhắc ngươi thì chắc ngươi cũng quên thật. Tối nay là lúc bản cô nương vang danh toàn thành, ngươi phải chứng kiến khoảnh khắc vinh quang vĩ đại này của ta."
d.iễ.n.đ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn-Bồ-Công-Anh
"Rồi rồi rồi, đương nhiên là phải chứng kiến phong thái của Giang muội muội." Lâm Lập Hạ nghiêng dựa vào trên giường nhìn nàng, "Tối nay hoa khôi chắc như sinh đóng cột sẽ là ngươi."
"Còn phải nói." Giang Hiểu Tiếu nhếch môi cười, dung nhan vốn thanh lệ lại mang theo một tia quyến rũ, "Buổi tối có quý nhân đến đấy."
Lâm Lập Hạ vẫn một bộ dáng chưa tỉnh ngủ như cũ, hơi híp mắt lại mở miệng nói, "Quý nhân đến chỗ các ngươi còn ít hay sao?"
Nhắc tới cũng lạ, cái nơi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ lại còn cách kinh thành khá xa vậy mà giàu có không ngờ, bình thường quyền thế ở chỗ này thật sự không tính là gì, dù sao cường long cũng không thể so với địa đầu xà*, cho nên trong thành này có thể nói là thương nhân đứng đầu.
*Xuất phát từ câu: Cường long nan áp địa đầu xà
Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.
Nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (phép vua thua lệ làng)
Giang Hiểu Tiếu chậm rãi nở một nụ cười, trong mắt đầy vẻ thâm trầm, "Lần này ngược lại là quý nhân chân chính."
Nghe Hồng Cô nói người lần này từ Kinh Thành tới, hơn nữa không phải là quyền quý bình thường, thân phận ở đương kim triều đình cũng là số một. Người như vậy...
Bàn tay nhỏ nhắn của Giang Hiểu Tiếu cầm một lọn tóc đen lên, tỉ mỉ quấn quanh, "Lập Hạ, ta nhất định sẽ thành công."
Lâm Lập Hạ không trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái liền nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thành công thì sao, thất bại thì sao, cuộc sống chỉ là một vở kịch, mỗi người đều cố gắng diễn tốt vai diễn của mình.
Sau khi Giang Hiểu Tiếu rời đi, Lâm Lập Hạ liền yên lặng tựa vào giường êm, huân hương lượn lờ trong phòng, nàng vẫn luôn như ngủ như không, trong mơ màng chợt hiện lên chuyện đã xảy ra mấy năm nay.
Nàng đã ch.ết, rồi lại sống.
Sau khi tỉnh lại nhìn thấy gương mặt vui mừng rơi lệ của Mạch Tuệ vu, toàn thân nàng không có chút sức lực nào, nửa tháng trời ý thức đều hỗn độn, sau đó mới dần dần tỉnh táo mà suy xét tát cả. Thì ra nàng lại huyền huyễn* một phen, không chỉ xuyên không còn chơi trò người ch.ết sống lại, nàng cười khổ, kinh nghiệm này có thể so với bị sao băng nện vào còn khó gặp hơn.
*Huyền huyễn: Truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo… được đặt trong bối cảnh siêu tưởng.
Mạch Tuệ cũng không thật sự hiểu rõ cặn kẽ tình huống, lúc ấy nàng bị Trọng Lương bắt đưa đến địa lao, ngay cả đám người Thanh thúc cũng bị giam giữ đè ép ở nơi này, trong lòng nàng lo lắng tình huống của nàng, nhưng lại hữu tâm vô lực (Có lòng mà không có sức). Sau này có một đám người ban đêm đến cướp địa lao thả bọn họ đi, nàng bị giam vào một viện, muốn chạy trốn cũng trốn không được, muốn hỏi lại không có người đáp, chỉ có thể lo lắng xuông. Mãi cho đến một ngày có người tới thông báo cho nàng tin tức của Lâm Lập Hạ, nàng mới thấy được nàng, chẳng qua lúc đó Lâm Lập Hạ hôn mê bất tỉnh, nhưng toàn thân cũng không có ngoại thương gì. Người dẫn nàng đi chỉ bảo nàng lập tức mang Lâm Lập Hạ đi, bằng không tự gánh lấy hậu quả. Vì vậy nàng liền thương lượng với Thanh thúc cả đêm cũng mang nàng ra ngoài.
Tất cả mọi người đều cho là nàng ch.ết rồi, nghe Thanh thúc nói Lâm Viễn Sơn đau đớn không dứt, Lâm Hành Dật ra roi thúc ngựa chạy cả đêm chạy về Kinh Thành, ngày làm tang sự Lý Huyền cũng không tham gia, chỉ là nghỉ lâm triều một ngày không lý do.
Nàng không thể tránh né liên hệ tất cả lại với nhau, mơ hồ cảm thấy có người ở phía sau màn thao túng tất cả, mà người đó cũng chỉ có thể là Lý Dục an phận khác thường. Dù sao lấy tính cách của Lý Dục mà nói, không hề cử động có nghĩa là hắn còn có mưu tính lớn hơn.
Triều chính cũng không vì việc Tử Thần rơi mà xảy ra biến hóa, vẫn sóng lớn mãnh liệt như cũ, tranh đấu gay gắt, tầng tầng lớp lớp. Mà Lý Huyền càng ngày càng có phong phạm Đế Vương, trong triều được chỉnh đốn một lần nữa, uy vọng của hắn mỗi ngày lên cao. Lại cùng hoàng hậu ân ái không dứt, năm trước do hoàng hậu bắt tay vào chuyện tuyển tú, hậu cung lại thêm mấy vị quý phi giai tần và vô số giai nhân.
Lúc Lâm Lập Hạ nghe được mấy tin tức này vậy mà ngoại trừ hơi phiền muộn ra thì cũng không có bao nhiêu cảm giác, những người này những chuyện này dường như đã cách nàng rất xa xôi, nàng đã không phải cái gọi là Tử Thần chi nữ, bởi vì hôm đó lúc nàng ch.ết thì Tử Thần liền rơi xuống, cho dù nàng sống lại cũng không hiện lên nữa.
Tất cả đều đã qua.
Nàng lựa chọn nhẹ nhàng quên, bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Nàng và Mạch Tuệ đi đến Tây Vực xa xôi, cảm nhận nhiệt tình dâng trào của người nơi đó, dưới sự lây truyền của bọn họ, nàng cũng cảm thấy bản thân mười phần sức sống, cho dù lúc ấy nàng chỉ cần gió thôi một hơi cũng có thể phát sốt hôn mê. Thật vất vả dưỡng tốt thân thể, lại lập tức du lịch từng thành trấn, sau đó thì đến nơi này, đụng phải Giang Hiểu Tiếu.
Nhắc tới cũng thú vị, nàng nhận ra đồng bào là vì có ngày ở trên đường nghe được có người lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ, nàng đứng xa xa nghe thì ước chừng là thê tử biết được tướng công đến kỹ viện tìm vui, sau đó tìm tới nữ tử thanh lâu chuẩn bị cho nàng biết tay. Vậy mà nữ tử thanh lâu này cũng không phải là một người dễ bắt nạt, nhẹ giọng đạm ngữ phản bác nói nàng không nên tới tìm nàng, mà phải quản lý tướng công của mình, nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân.
d.iễ.n.đ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn-Bồ-Công-Anh
Lúc Lâm Lập Hạ nghe được câu này thì bật cười, không ngờ nữ tử cổ đại cũng có thể nói ra câu nói cực kỳ phổ biến ở hiện đại.
Con tức của vị phu nhân kia không những không tắt mà lại còn lên cao, hùng hổ dọa người châm chọc.
Nàng ban đầu chỉ ôm thái độ xem trò vui, thầm nghĩ phu nhân này thật đúng là mạnh mẽ. Nhưng một giây kế tiếp nàng liền bị nước miếng của mình làm sặc gần ch.ết, bởi vì nàng nghe được nữ tử thanh lâu kia cười duyên nói, ngươi ấy, baka (Đồ ngốc - Tiếng Nhật).
Phu nhân kia sửng sốt một chút hỏi nàng nói cái gì.
Giọng điệu của nữ tử thanh lâu dịu dàng muốn ch.ết: không có gì, khen ngợi mĩ mạo của phu nhân mà thôi, Tiếu Dung sao có thể đuổi kịp phu nhân chứ, ta và tướng công nhà ngươi cũng không có bất kỳ quan hệ gì, phu nhân cứ yên tâm đi.
Phu nhân kia được khen tặng thì lâng lâng, cộng thêm nàng còn cam đoan, liền để lại vài câu cảnh cáo rồi nhẹ nhàng lướt đi.
Một trận sóng gió cứ thế mà hóa giải, mà đầu kia nàng đã sớm cười không thở nổi. Nàng lập tức cùng Mạch Tuệ hỏi thăm vị Tiếu Dung cô nương này, thì ra là Tiếu Dung là thanh quan mới nổi trong Thủy Uyên lâu, nghe nói dung nhan thanh nhã tựa tiên nữ, học thức nói năng không tầm thường, lại còn cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.
Nàng tìm đúng cơ hội giả nam trang đi tìm người, nghẹn cười nói bốn chữ, hài lòng nhìn sắc mặt tươi cười đối diên đột biến.
Nàng nói, bakayaro (Đồ ngốc chó má).
Sau này Giang Hiểu Tiếu không chỉ một lần vỗ ngực liên tục, nói thế nào họ cũng cần phải ra ám hiệu có chút tình thơ ý họa chứ, không phải "Bọn họ đoán, tùy tiện đoán, không quan trọng, liên lạc với, ám hiệu với nhau, mới sáng tỏ", thì cũng phải là "I am a chinese". Thế cho nên mới nói, tiểu thuyết cũng mãi chỉ là tiểu thuyết mà thôi, không phải hiện thực.
Tiếu Dung, cũng chính là Giang Hiểu Tiếu đúng là một người bổ sung cho nàng, nàng lười, Hiểu Tiếu tràn đầy sinh lực, nàng không có ý chí chiến đấu, Hiểu Tiếu có mục tiêu to lớn, lại còn tin tưởng vững chắc định luật xuyên không của nữ chính.
Nữ chính xuyên không, nhất định phải làm kỹ nữ, gieo họa cho mỹ nam.
Nàng nghe vậy cười khổ, gặp nhiều mỹ nam, đến cuối cùng đều là một đám Bạch Nhãn Lang*, còn không bằng không gặp, bình thản cả đời.
* Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Trong mơ hồ có người vào cửa đắp cho nàng tấm chăn mỏng, nàng lẩm bẩm nói: "Mạch Tuệ, đợi lát nữa nhớ gọi ta, buổi tối cùng đi Thủy Uyên lâu."
Mạch Tuệ nhẹ giọng cười nhẹ nói, "Vâng, tiểu thư."
Lâm Lập Hạ nghe vậy nhàn nhạt nhếch môi, nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Lúc đi ra ngoài thì đã là lúc lên đèn, chính là thời điểm đường phố náo nhiệt, hơn nữa còn có thể thấy được không ít nam tử dáng vẻ vội vã cùng đi về một hướng.
Lâm Lập Hạ mở quạt giấy ra che đi nụ cười, trêu chọc Mạch Tuệ bên cạnh, "Ngươi nhìn mà xem."
Mạch Tuệ một thân nam trang màu xanh, mái tóc dùng sợi dây cùng màu buộc lên, một bộ ăn mặc của thư đồng, nàng chớp chớp đôi mắt to, chế nhạo nói, "Thiếu gia, người cũng không phải là dáng vẻ vội vã sao?"
Lâm Lập Hạ than thở, bất đắc dĩ nói, "Ta cũng muốn ở nhà ngủ cho lành, nhưng nếu làm như vậy chỉ sợ Hiểu Tiếu sẽ xốc ổ của chúng ta lên mất."
Mạch Tuệ bật cười, lanh lảnh nói, "Cũng chỉ có Hiểu Tiếu cô nương có thể trị được rồi bệnh lười của người thôi."
Nói xong nét mặt trở nên buồn bã, ba năm trước sau khi tiểu thư tỉnh lại thì thân thể liền cực kỳ yếu, sau này có chút chuyển biến tốt lại mắc bệnh vặt như trước, chính là thích ngủ.
Lâm Lập Hạ cầm cây quạt gõ gõ đầu nàng, hài hước nói, "Được rồi, nghĩ gì thế, còn không cùng bản thiếu gia đi ngắm phong thái của mỹ nhân."
Mạch Tuệ thoáng hiện nét cười, ánh mắt chớp động, "Vâng, thiếu gia."
* * *
Trong Thủy Uyên lâu một mảnh nhộn nhịp, có thể so với chợ bán thức ăn lúc sáng sớm, chỉ là ở chợ có đủ các loại món ăn, nơi này là sa quần và cẩm bào đủ màu đủ dạng, mang theo từng làn hương dễ chịu hoặc son phấn tầm thường.
"Ta nói này Hồng Cô, đã giờ nào rồi, tại sao Hiểu Tiếu cô nương còn chưa ra ngoài hả." Một tên bợm rượu gào lớn, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
Hồng Cô một thân váy dài đỏ thắm lắc lắc eo thùng nước đi lên trước dịu dàng nói, "Ai da, Chu công tử, ngươi đừng nóng lòng như thế, hôm nay là chọn hoa khôi, Hiểu Tiếu cô nương cũng phải theo như thứ tự ra ngoài."
Công tử mặt ngựa bên cạnh Chu công tử thì thèm thuồng nói: "Vậy Tiêu Phong cô nương thì sao?"
Hồng Cô cầm khăn hồng che che khóe miệng, "Mã công tử, Tiêu Phong cô nương dĩ nhiên cũng như vậy, công tử chớ nóng lòng, tối nay có rất nhiều Mỹ Nhân đấy."
Một nam tử xấu xí khác ngồi cùng bàn lại hỏi, "Hồng Cô, có mặt hàng nào tốt nhớ phải giữ lại vài cái cho chúng ta đấy."
Hồng Cô cười khanh khách, "Dĩ nhiên dĩ nhiên, ta sớm đã giữ lại cho công tử."
Lâm Lập Hạ và Mạch Tuệ đứng bên cạnh nghe được toàn bộ đối thoại không hẹn mà cùng run run người, tiếp đó không chút do dự bước đi tìm một vị trí tốt.
Lâm Lập Hạ vừa đi vừa cảm thán, một bàn toàn heo ngựa bò mà còn vênh váo, thì ra hôm nay chọn hoa khôi, đám động vật cũng rất có hứng thú nhỉ.
Sau khi Mạch Tuệ rót nước trà cho Lâm Lập Hạ liền ngồi xuống cạnh nàng, họ ngồi là vị trí trung đẳng, ở khúc giữa đại sảnh.
Trước mặt đều là đám quan lại quyền quý, bên cạnh gần võ đài nhất là giám khảo cuộc thi hoa khôi lần này – phú thương giàu nhất trong thành và Tri huyện lão gia. Phía sau thì từ giàu đến nghèo theo thứ tự mà ngồi xuống.
d.iễ.n.đ.à.n.l.êq.u.ý.đ.ôn-Bồ-Công-Anh
Lâm Lập Hạ thấy càng về sau chỗ ngồi càng chật chội thì lắc đầu một cái, chậc chậc chậc, đám chim quá điên cuồng, quả nhiên sức quyến rũ của mỹ nhân là vô cùng tận.
Vừa định trêu ghẹo Mạch Tuệ mấy câu, mí mắt phải lại bắt đầu máy điên cuồng, nàng dụi dụi mắt, đáy lòng có chút chíp bông, đang êm đẹp sao mắt phải lại máy chứ?
Phi phi phi, chuyện tốt linh chuyện xấu không linh, không có việc gì, không có việc gì, mệt mỏi mà thôi.
Khóe mắt liếc thấy có người lên lầu hai được tạo ra tạm thời ngăn cách bằng lụa mỏng, vạt áo màu tím chợt lóe lên, tiếp đó là mấy nam tử áo đen canh giữ ở bên ngoài.
Lâm Lập Hạ hơi hiếu kỳ nhìn thêm mấy lần, xem ra người trong màn lụa chính là quý nhân theo lời Hồng Cô, chỉ là không biết quý nhân này có lai lịch gì, mắc mờ gì lại chạy tới nơi hẻo lánh này?
Nàng ở dưới lầu vô tâm quan sát, lại không biết người trong màn lụa cũng ở đây quan sát nàng.
Người nọ thú vị nhìn nam tử thanh tú hơi ngẩng đầu lên, con mắt đào hoa lười biếng híp một cái, môi mỏng nâng lên một nụ cười ý vị không rõ.
Lúc này có người gõ chiêng liên tiếp ba tiếng, Hồng Cô cười khanh khách bước lên trên đài, ngón tay sơn móng tay đỏ thẫm giương lên, mị thanh nói: "Đêm nay đa tạ các vị lão gia công tử tới Thủy Uyên lâu, mong rằng các vị được tận hứng. Tối nay mở cuộc thi hoa khôi, bây giờ bắt đầu."
Lâm Lập Hạ tiện tay nhặt hạt dưa, cười nhạt nhìn nữ tử xinh đẹp đầu tiên đi lên, aizzz, thật sự là phong cảnh tuyệt đẹp.
Chỉ là nàng ở dưới đài ngắm phong cảnh, lại không biết người trên lầu coi nàng là phong cảnh mà ngắm nhìn, nhìn đến say sưa ngon lành.
Lúc này Giang Hiểu Tiếu đang ở phía sau đài trang điểm thì một lòng mong đợi, quý nhân đêm nay... Đến tột cùng là người thế nào?