Chương 22

Nội đường không có khoảng đất trống lộ thiên, khắp nơi đều là các gian phòng, chính giữa đặt những tảng đá to lớn, chia gian nhà làm hai khu vực. Trên bàn bày những tảng đá nhỏ, trên mặt đất là những tảng lớn hơn, được sắp xếp theo hàng, ngăn nắp sạch sẽ. Bên cạnh còn có phòng trà cho khách nhân giống như cửa tiệm buôn bán, chỉ là lượng khách rất ít.


Một gã sai vặt thấy bọn họ vào, vội vàng đến chào hỏi. “Mời hai vị vào bên trong.” Hắn thấy có người phía sau Phượng Liên Mạc thì vô cùng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lại như thường, nói, “Ta đi pha trà.”


Thượng Quan Cẩm dạo quanh một vòng, quay đầu lại nói với Đường Chấn Đông, “Ngươi cũng chọn vài tảng đá đi, nhìn xem đâu là ngọc quý.”


“Ta không thể, ta không có khả năng.” Đường Chấn Đông ngay lập tức lắc đầu, hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh mua bán đá thô đầy kích thích, không muốn dựa vào vận mệnh xui rủi của mình mà mua một tảng đá. Hắn ở bên cạnh nhìn Thượng Quan Cẩm chọn là được rồi, chưa từng muốn mạo hiểm như vậy.


Thượng Quan Cẩm nheo mắt nhìn hắn, đáy mắt mơ hồ mỉm cười, “Nếu lỗ thì ta chịu, thắng thì là của ngươi, đây là ván làm ăn tốt.”


Lòng Đường Chấn Đông khẽ rung động, được người khác trả tiền cho đồ mình mua thật thích, nhưng nợ tình người thì phải trả lại. Tuy nhiên hắn cũng mong thật sự chọn được một tảng đá có chứa ngọc, có thể chế tạo một miếng ngọc bội tặng Thượng Quan Cẩm, so với việc khổ cực kiếm tiền thì nhanh gấp nhiều lần, sau đó bán số ngọc còn lại đi, có được một số tiền trả nợ cho Thượng Quan Cẩm.


available on google playdownload on app store


Vừa nghĩ như thế, Đường Chấn Đông liền muốn đi chọn đá thô, nhưng hắn không muốn nợ tiền Thượng Quan Cẩm, lại sợ chọn không trúng thì bị mất trắng toàn bộ vốn. Hắn liền hỏi gã sai vặt về những tảng đá giá rẻ hơn.


Gã sai vặt mặc dù rất kinh ngạc nhưng vẫn chỉ phương hướng cho hắn, nói, “Khu vực đó là đá thô rẻ, giá không cao.”


Đường Chấn Đông đi về chỗ đó chọn đá thô, hi vọng có thể tìm ra khối đá có ngọc, vô cùng chăm chú nhìn từng tảng đá. Hắn ngắm rất kỹ bề mặt, màu sắc và chất liệu đá. Cuối cùng hắn chọn được hai tảng, một tảng đá hình quả trứng màu trắng có giá ba trăm lượng, một tảng đá nhẵn nhụi trơn bóng, đắt hơn một chút, trị giá năm trăm lượng, cộng lại là tám trăm lượng. Bỏ tám trăm lượng mua hai tảng đá khiến lưng Đường Chấn Đông đổ mồ hôi lạnh.


Thượng Quan Cẩm giống như vô cùng bất ngờ, liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Chỉ cần hai tảng đá này sao?”


“Ừm.” Đường Chấn Đông lau mồ hôi trên trán, không ngờ trong khu vực bán đá giá rẻ đá vẫn đắt như vậy, may mà đã chọn được hai khối. Nếu không có ngọc thì đành chịu, hắn sẽ không bao giờ mua nữa, có mua thêm thì cũng chỉ là đá mà thôi.


Thượng Quan Cẩm vỗ vỗ vai hắn. Gã sai vặt đi đến hỏi Thượng Quan Cẩm, “Công tử, ngươi chọn xong rồi ạ?”


“Ba khối đá này giá cả thế nào?” Thượng Quan Cẩm chỉ vào mấy tảng đá thô trên mặt đất mà hỏi. Có hai tảng hình quả trứng màu đen, trơn bóng nhẵn nhụi, tảng còn lại có lớp da màu vàng, bên ngoài có mấy vết chấm lốm đốm, nhìn qua giá hẳn là không cao.


Không ngờ gã sai vặt sáng mắt, “Công tử quả là có mắt, đều chọn được đá tốt, hai hòn đá màu đen này giá tám vạn lượng, hòn đá màu vàng này có thể không được tốt, ngươi có thể đổi, nếu như ngươi xác định mua hòn đá đó, tính ngươi năm vạn lượng.”


“Ta muốn tảng đá màu vàng này.” Thượng Quan Cẩm không chớp mắt nói.


Đường Chấn Đông nhíu mày, giá cả của những tảng đá trong nội đường này đều trên hàng vạn, nghe đến đã khiến người chùn bước, thảo nào chẳng có mấy người vào. Nhìn bộ dạng niềm nở của gã sai vặt, lại thấy vẻ kiên định muốn mua của Thượng Quan Cẩm, hắn chạm một chút vào cánh tay Thượng Quan Cẩm, “Không muốn xem lại sao?” Giá mấy vạn lượng, vẫn nên xem lại một lần, huống hồ, gã sai vặt nói hòn đá màu vàng này không tốt.


“Xác định là tảng đó.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm điềm tĩnh, tỏ ra không muốn thương lượng.
Đường Chấn Đông không nói thêm nữa, cúi đầu nhìn mấy tảng đá của mình. Mặt mày gã sai vặt rạng rỡ, nhìn Thượng Quan Cẩm hỏi, “Muốn cắt ngay không ạ?”


“Đầu tiên cắt của hắn trước.” Thượng Quan Cẩm chỉ vào Đường Chấn Đông.


Đường Chấn Đông hơi ngạc nhiên, sau khi hoàn hồn thì bắt đầu căng thẳng. Gã sai vặt cầm kiếm đến muốn cắt thì Phượng Liên Mạc ngăn lại. Hắn đi đến trước mặt Thượng Quan Cẩm, nói, “Công tử, có thể dùng kiếm của ngươi để cắt không?”


Thượng Quan Cẩm bình thản nhìn hắn, ánh mặt trời lấp lánh rắc cát vàng trên khuôn mặt trắng trẻo mà tuấn mỹ của hắn. Hơi lạnh ngưng tụ trong đáy mắt tựa như tuyết phủ trên một cánh đồng bát ngát, lạnh đến độ làm cho người ta run rẩy, “Ngươi chắc chắn không?”


Đường Chấn Đông cảm thấy không có khả năng. Kiếm cắt đá nhìn vô cùng bình thường nhưng độ sắc bén lại vượt xa kiếm thường, rõ ràng là được chế tạo riêng biệt để cắt đá. Nếu dùng kiếm của Thượng Quan Cẩm cắt, không khống chế được độ mạnh yếu, ngọc bên trong sẽ bị mài nhỏ.


Phượng Liên Mạc toát mồ hôi, vội vàng giải thích, “Công tử hiểu lầm rồi, đá do ta cắt, kiếm và đá sẽ không bao giờ bị hư.”
“Kiếm của ta, chỉ sợ không thể đạt được hiệu quả mà ngươi muốn.”
“Công tử có thể cho ta mượn thử một lần? Ta cam đoan sẽ không bị hư.”


“…” Thượng Quan Cẩm im lặng không nói, đưa thanh kiếm màu đen bên hông cho hắn.


Vỏ kiếm không có vẻ xa hoa, trên mặt điêu khắc hoa văn cổ xưa, không khác những thanh kiếm bình thường khác là mấy. Đường Chấn Đông tò mò nhìn, khi kiếm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng bỗng chốc tăng vọt tựa như ánh nắng chói chang ngày hè, đâm vào trong mắt Đường Chấn Đông. Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, đột ngột trước mặt tối sầm, một đôi bàn tay ấm áp phủ lên trên mắt hắn. Đường Chấn Đông đẩy đôi bàn tay đó ra, thấy Thượng Quan Cẩm lặng lẽ đứng sau phía sau hắn.


“Có khỏe không? Sau này đừng nhìn thẳng như vậy.”
Trong giọng nói trầm thấp có chút khiển trách, nhưng lại khiến Đường Chấn Đông cảm thấy ấm áp. Hắn nhìn thanh kiếm lần nữa, ánh sáng chói mắt đã không còn, chỉ còn thân kiếm màu đen sáng bóng đẹp đẽ làm lòng hắn rung động.


Phượng Liên Mạc *** tế nhìn, đáy mắt toát ra một chút mê mẩn làm cho hắn càng thêm phần xinh đẹp vô song, “Quả nhiên là một thanh kiếm nổi danh.”
Thượng Quan Cẩm thản nhiên hỏi, “Ngươi biết lai lịch của nó?”


Đường Chấn Đông vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, quay đầu nhìn Phượng Liên Mạc. Giọng nói của Phượng Liên Mạc vô cùng mềm mại, “Nghe đồn có hai người thợ thủ công nổi tiếng tổn hao tâm huyết suốt đời để chế tạo năm thanh kiếm, một thanh Mộ Nguyệt kiếm tặng sơn trang Nam Nguyên, một thanh Thanh Long kiếm tặng sơn trang Liên Vân, một thanh Hạc Minh kiếm tặng thiếu gia của phủ Tĩnh An, một thanh Hàn Tuyết kiếm tặng Tư Đồ Dong, còn lại thanh Long Uyên kiếm thất lạc không rõ tung tích. Nghe nói các bảo kiếm này được tặng cho những người dương danh thiên hạ, xin hỏi các hạ quả thật là Thượng Quan Cẩm?”


“Chính là tại hạ.” Thượng Quan Cẩm trầm ngâm nói, “Ta chỉ là thương nhân trong mắt thế tục, không phải là người dương danh thiên hạ, các hạ không cần khách khí.”


Lời nói và cử chỉ của Thượng Quan Cẩm đều nho nhã lễ độ, không một chút cao ngạo khiến mấy người ở đây có hảo cảm. Ánh mắt Đường Chấn Đông rơi vào chiếc cán của Hạc Minh kiếm, không ngờ nó là một thanh bảo kiếm, người tặng kiếm cho hắn tất nhiên là muốn bảo vệ hắn.


Phượng Liên Mạc thấy Thượng Quan Cẩm lạnh lùng hơn hắn nghĩ, quay đầu nhìn Đường Chấn Đông, hỏi lại lần nữa, “Muốn cắt không?”
“Muốn!” Đường Chấn Đông gật đầu.


Phượng Liên Mạc nâng kiếm hạ xuống tảng đá, vung lên, lớp da màu trắng đã bị lột bỏ. Miệng cắt rất trơn và bằng phẳng, độ sắc bén làm người ta thót tim, thân kiếm đen nhánh không bị vỡ chút nào. Thượng Quan Cẩm lẳng lặng nhìn còn Đường Chấn Đông lại khâm phục độ sắc bén của kiếm, vừa lúc thấy trong tảng đá có gì đó, đầu hắn rối tung lên. Khi tảng đá bị tước gọt hơn một nửa, trán hắn toát mồ hôi lạnh. Thấy bên trong toàn là màu trắng bóng của tảng đá, Đường Chấn Đông cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt đen kịt, mặc dù bạc hắn không bỏ ra nhưng hắn có cảm giác như vừa bị cắt mất một miếng thịt.


“Có cắt khối khác không?” Vẻ mặt Phượng Liên Mạc bình tĩnh, dường như đã quen với những trường hợp như vậy.


Đường Chấn Đông nhìn tảng đá màu nâu còn sót lại, không nói nên lời, chỉ gật đầu. Hắn nhìn Phượng Liên Mạc nâng kiếm lên, tim đập thình thịch, cảm thấy đồng cảm với nam tử mặc y phục xanh lúc trước. Nhớ lại cảnh suy sụp của nam tử đó, trong lòng Đường Chấn Đông càng lo lắng.


“Ngươi rất căng thẳng sao?” Thượng Quan Cẩm đến gần hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào tai hắn, giống như dính sát vào làn da của hắn, “Tảng đá này có vẻ được, sẽ có một chút ngọc.”


Trái tim của Đường Chấn Đông bỗng chốc muốn vọt ra ngoài, mí mắt không chớp nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Phượng Liên Mạc. Ánh sáng lóe lên, lớp vỏ màu nâu bị trút bỏ, lộ ra một mảng ngọc bích lớn bằng bàn tay, Đường Chấn Đông ngay lập tức trở nên vui vẻ.


Phượng Liên Mạc nhẹ nhàng hỏi, “Ngọc thạch này trị giá ba nghìn lượng, muốn bán không?”
Đường Chấn Đông hoang mang nói, “Người của sơn trang các ngươi cũng mua ngọc?”
Phượng Liên Mạc cười dài nhìn hắn, nheo mắt tựa như hồ ly, “Đây cũng là một phần làm ăn buôn bán của chúng ta.”


Thượng Quan Cẩm nhìn Phượng Liên Mạc, ánh mắt lấp lóe bất định. Một lát sau, Thượng Quan Cẩm vươn tay vỗ vai Đường Chấn Đông, nói, “Nhượng lại đi, như vậy sẽ có ba nghìn lượng.”


Đường Chấn Đông nhìn tảng đá lộ ra ngọc thạch mịn màng, màu sắc thuần khiết, tự hỏi tại sao tảng đá của nam tử y phục xanh kia lại được bọn họ lên giá đến mấy vạn lượng, mà đá của hắn thì quá rẻ tiền. Tuy nhiên, khi Đường Chấn Đông nghĩ đến bên trong tảng đá đó chỉ toàn là đá, hắn cảm thấy lo lắng, huống hồ Thượng Quan Cẩm cũng muốn hắn bán, nên hắn ngẩng đầu nói, “Bán!”


Phượng Liên Mạc ra lệnh cho thuộc hạ đưa ngân phiếu đến. Bởi vì dùng kiếm của Thượng Quan Cẩm nên không trừ năm mươi lạng bạc phí phục vụ. Hơn nữa Thượng Quan Cẩm đã chọn mấy tảng đá có giá rất cao, không tính phí cắt hai tảng đá coi như là cho hắn một phần lợi ích.


Sau khi Đường Chấn Đông nhận được ngân phiếu ba nghìn lượng, thoáng cái từ nghèo khó biến thành kẻ có tiền, hắn cảm thấy cả người lâng lâng.


“Như vậy đã thỏa mãn rồi?” Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, thanh âm từ tính trầm thấp mà êm tai, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết làm cho người ta rung động, “Ngươi có thể dùng ba nghìn lượng mua tiếp hai khối đá, xem có thể tăng lên gấp đôi không.”


Đường Chấn Đông lắc đầu, vô cùng cẩn thận mà nói, “Tảng đá thứ nhất là may mắn của ta, không có năng lực phân biệt và vận đỏ, nếu chỉ là một tảng đá thì có chọn tiếp vài tảng nữa cũng không được…” May mắn là một thứ rất mơ hồ khó nắm bắt, không nên cưỡng cầu.


Thượng Quan Cẩm cong khóe môi, nở một nụ cười. Thượng Quan Cẩm biết Đường Chấn Đông không phải là người tham lam, một chút báo đáp là có thể thỏa mãn hắn. Lúc này, Phượng Liên Mạc đi đến, chỉ vào khối đá mà Thượng Quan Cẩm đã chọn, hỏi, “Có muốn cắt tảng đá này không?”


Ánh mắt Đường Chấn Đông bỗng chốc bị hấp dẫn, ngay cả gã sai vặt cũng đến vây xem, nóng lòng muốn biết bên trong những tảng đá đắt đỏ này có ngọc hay không, còn thấp thỏm bất an hơn bọn họ. Thượng Quan Cẩm vẫn bình thản như trước, hắn mở miệng nói, “Cắt!”. Giọng nói lạnh lùng không chút nao núng giống như không phải muốn cắt một tảng đá giá tám vạn lượng mà chỉ là bổ một quả hồng. Người bình thường sống an nhàn sung sướng, ở trước mặt Thượng Quan Cẩm, cũng sẽ chịu áp lực hoặc có thể không ngước nổi đầu.


Bởi lẽ tảng đá có giá vạn lượng nên Phượng Liên Mạc cũng cắt rất cẩn thận. May mắn là Hạc Minh kiếm rất sắc bén, cắt xuống không hề phát ra tiếng động nhức tai, chỉ nghe thấy tiếng gió rít tựa như tiếng kêu của chim hạc vừa mới thức tỉnh, tảng đá bị tách thành hai nửa, bên trong là ngọc bích trong suốt thượng đẳng, xanh biếc như cây sồi sau cơn mưa, giá mỗi khối ngọc ít nhất là hai trăm vạn, vượt xa hơn rất nhiều so với giá mua.


May mắn hơn nữa là hai khối đá khác sau khi cắt ra cũng là ngọc bích, tuy tảng đá màu vàng xấu xí một nửa là đá nhưng nửa khác lại là ngọc đen óng ánh, xanh đen mịn màng, phi thường đẹp đẽ. Ngọc như thế đừng nói Đường Chấn Đông, ngay cả gã sai vặt cũng chưa từng thấy qua. Phượng Liên Mạc trả lại kiếm cho Thượng Quan Cẩm, nói, “Nhãn lực của Thượng Quan công tử quả là rất tốt, cắt được một khối ngọc đen tuyệt đẹp, không biết có thể bán lại không?”


Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm vẫn bình thản như trước, không vì có ba khối ngọc mà mừng rỡ như điên, “Ngọc đen là loại ngọc hiếm, vô giá, ngươi ra giá tốt, tự nhiên sẽ bán cho ngươi.”


“Đã như vậy, có thể đến thiên thính nói chuyện.” Phượng Liên Mạc chủ động mời Thượng Quan Cẩm, có vẻ rất thích khối ngọc đen đó. Hắn nhìn Đường Chấn Đông bên cạnh Thượng Quan Cẩm, ánh mắt trở nên u tối, dịu dàng nói, “Ngươi cũng có thể qua.”


Đường Chấn Đông ngạc nhiên, sau khi hoàn hồn, hai má ửng đó, cho rằng Phượng Liên Mạc nhìn ra quan hệ của hắn và Thượng Quan Cẩm, vội vàng lắc đầu, “Ta không đi đâu, ta chờ ở bên ngoài.”


Thượng Quan Cẩm thấy hắn lo sợ, ôm vai hắn mà nói, “Ngươi đợi ở đây đừng đi lung tung, rất nhanh ta sẽ trở lại.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm cùng Phượng Liên Mạc đến thiên thính ở sát vách, muốn nhanh chóng xử lý xong việc.


Đường Chấn Đông quay đầu hỏi gã sai vặt ở bên cạnh, “Vị công tử đó là quản gia?” Nhắc đến Phượng Liên Mạc, cảm giác mặc dù hắn là người của sơn trang Thụy Lệ nhưng hành vi cử chỉ không giống với những người khác mới có thể mời Thượng Quan Cẩm bàn chuyện làm ăn.


“Hắn là trang chủ.” Gã sai vặt thu dọn vụn đá trên mặt đất, “Các ngươi lần đầu tiên đến đây sao?” Thấy Đường Chấn Đông gật đầu, hắn nói tiếp, “Trang chủ thỉnh thoảng sẽ chủ động mang khách nhân vào, vận may của các ngươi thật tốt, lần đầu tiên đến đã gặp hắn.”


“Không ngờ trang chủ của các ngươi lại trẻ tuổi như vậy.” Đường Chấn Đông than nhẹ, thấy tảng đá mình mua vẫn ở chỗ cũ, không khỏi hỏi, “Tảng đá đó các ngươi không cắt sao?” Bán ba nghìn lượng, sao lại vẫn ở đó?


“Đương nhiên phải cắt…” Gã sai vặt đang nói, thấy có khách nhân đến, vội vàng chạy qua bắt chuyện, trước khi đi không quên nói với Đường Chấn Đông, “Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta nói chuyện với ngươi sau.”
“Ngươi nhanh đi đi.” Đường Chấn Đông nhàn nhạt cười.


Gã sai vặt mang theo khách nhân đến chọn đá. Khách nhân nhìn qua nhìn lại, thấy ở phía góc nhà đặt một tảng đá đã bị cắt một lớp vỏ ngoài, lộ ra ngọc xanh biếc bên trong, hắn hỏi gã sai vặt, “Tảng đá này có giá bao nhiêu?”


“Chúng ta vừa mua lại tảng đá này, nếu khách nhân thật tâm muốn mua, tính ngươi năm nghìn lượng.” Gã sai vặt tươi cười nói.


Đường Chấn Đông kinh ngạc trừng lớn mắt, không ngờ còn có kiểu buôn bán như thế, dễ dàng kiếm hai nghìn lượng, cũng đủ sinh hoạt phí cho mười năm của một gia đình bình thường, nghĩ thầm khách nhân chắc chắn không muốn mua, nhưng hắn đã quên khách nhân vào nội đường đa số là kẻ có tiền, đương nhiên chút tiền đó chẳng đáng là bao. Nam tử trung niên chỉ vào tảng đá mà nói, “Ta muốn tảng đá này, cắt!”


Gã sai vặt rạng rỡ mặt mày, nói, “Được! Xin đưa ta ngân phiếu.” Sau khi tiếp nhận ngân phiếu của nam tử, hắn cầm dao nhỏ để cắt. Do đã tước đi lớp vỏ ngoài, chỉ cần dựa vào đường vân của tảng đá là có thể cắt, nhưng hắn không quen tay như Phượng Liên Mạc, nên tìm trên tảng đá hồi lâu mới hạ dao xuống.


Đường Chấn Đông thấy hắn muốn cắt cũng đi lại xem, rất muốn biết bên trong là cái gì. Nếu như là ngọc, vậy ánh mắt hắn cũng không tệ, hắn sẽ có can đảm mà mua thêm một tảng đá nữa. Đáng tiếc, cắt xong chỉ thấy một đống đá trắng, may mà hắn bán đi, nếu không một đồng xu cũng không có.


Nam tử thấy trong tảng đá chỉ có đá trắng, trong lòng không phục, bảo gã sai vặt cắt tiếp một tảng đá giá hai vạn lượng. Kết quả không tốt, tuy là ngọc nhưng màu sắc không đồng đều, còn có một vết rạn rất to. Hai tảng đá liên tiếp là đá vô giá trị, sắc mặt nam tử trung niên trở nên xấu xí, oán giận mắng chửi rồi phất tay áo bỏ đi. Tuy nhiên một lúc sau, hắn không cam chịu mà quay trở lại, chọn tảng đá trị giá ba vạn lượng, hi vọng cắt ra được ngọc bích *** khiết, như vậy có thể lấy lại tất cả vốn. Giống như trước, bên trong tảng đá không có ngọc. Số hắn đen đủi như vậy làm Đường Chấn Đông rất cảm thông, chợt cảm thấy Thượng Quan Cẩm lão luyện tựa như hồ ly, chọn ba tảng đá đều chứa ngọc, tùy tiện bán đi một tảng cũng được mấy trăm vạn, quả nhiên không thể vơ đũa cả nắm giữa người với người.


Chờ Thượng Quan Cẩm đi ra từ thiên thính, Đường Chấn Đông vội vã đi lên, hỏi, “Đàm phán thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi.” Thượng Quan Cẩm vỗ vai hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, “Trời không còn sớm, chúng ta ở lại đây một đêm, sáng mai xuống núi.”


“Được.” Đường Chấn Đông không rõ tình huống thuận lợi ra sao, nhưng nghe hắn nói như vậy xem ra không còn vấn đề gì, trong lòng bình tĩnh lại, mỉm cười nói, “Chúng ta ở đây sáng mai đi.”


Lúc này Phượng Liên Mạc đi tới, mời bọn họ cùng nhau ăn cơm tối. Thượng Quan Cẩm quay đầu lại nhìn Đường Chấn Đông, hỏi ý của hắn. Đường Chấn Đông suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.


Cơm tối có rượu ngon, toàn là mỹ vị, còn có thịt ba ba núi nóng hầm hập, thơm ngào ngạt và tươi mới, có thể thấy Phượng Liên Mạc vô cùng lễ độ với bọn họ, trong cử chỉ lời nói còn có chút thân thiết.


Đường Chấn Đông vốn ít nói, đối với Phượng Liên Mạc xa lạ, càng nói ít hơn. Hắn yên lặng ăn cơm trong bát, nghe Thượng Quan Cẩm và Phượng Liên Mạc nói với nhau, những chuyện hắn không hiểu, chỉ mơ hồ cảm thấy Phượng Liên Mạc có ý muốn hợp tác với Thượng Quan Cẩm, sau này cung cấp hàng hóa cho phường đồ ngọc của hắn, mỗi năm sẽ có tiền hoa hồng, thường ngày có hàng mới sẽ dành cho hắn trước.


Đường Chấn Đông im lặng uống nước canh, bỗng chốc hiểu Phượng Liên Mạc lễ độ như vậy là có nguyên nhân. Trong mắt Phượng Liên Mạc, Thượng Quan Cẩm gia thế hiển hách lại buôn bán tốt, nếu có thể cùng hắn làm ăn thì rất có lợi. Ngay cả Thượng Quan Cẩm vốn lạnh nhạt cũng tỏ ra hứng thú với chuyện hợp tác. Quả thật, hai người trò chuyện khá nhiệt tình.


Cuối cùng, Phượng Liên Mạc hỏi một câu, “Phụ thân ngươi gần đây khỏe không?”
Thượng Quan Cẩm ngẩn người, khóe mắt nhìn thân thể cứng ngắc của Đường Chấn Đông, bỗng chốc cảm thấy lo lắng, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, “Phụ thân ta vẫn khỏe.” Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, “Ngươi từng gặp hắn?”


Phượng Liên Mạc khẽ gật đầu, nói, “Biểu thúc của ta làm quan trong triều, mấy hôm trước viết thư cho ta, mời ta đến phủ Tĩnh An tham gia thọ yến (tiệc mừng thọ) của hoàng hậu nương nương.” Hắn cười cười, nói tiếp, “Việc trong sơn trang Thụy Lệ nhiều lắm, ta không thể đi xa được, nhờ ngươi thay ta đem lễ vật tặng cho nương nương, bày tỏ một phần tâm ý của ta.”


Ăn cơm tối xong, bọn họ rời khỏi nhà ăn, đi đến phòng ngủ Phượng Liên Mạc đã sắp xếp trước. Sau khi vào phòng, Đường Chấn Đông ngồi xuống nghỉ ngơi. Thượng Quan Cẩm pha cho hắn một chén trà, nhìn vẻ mặt hắn, hỏi, “Không có việc gì chứ?”
“Không có.” Đường Chấn Đông lắc đầu.


“Vậy đừng nghĩ lung tung nữa.” Thượng Quan Cẩm nắm chặt tay hắn, không ngờ ra ngoài rồi còn gặp phải người biết phụ thân, chỉ tại danh tiếng của phụ thân quá lừng lẫy, lại là trọng thần trong triều, quý tộc biết hắn nhiều không kể xiết.


Trong đầu Đường Chấn Đông rối như tơ vò, cảm thấy hành tung của hắn lúc nào cũng bị Cửu gia nắm trong lòng bàn tay. Hắn phi thường khó chịu, nhưng thấy ánh mắt quan tâm của Thượng Quan Cẩm, hắn lại bình tĩnh, “Ta không có bất kỳ quan hệ gì với hắn, ta sẽ không nghĩ lung tung.”






Truyện liên quan