Chương 6: Nhớ rõ tên họ của ta (nhất)
Nhớ rõ tên họ của ta (nhất)
Có con thỏ, trời sinh không sợ người. Ai cho nó ăn nó liền theo người đó. Nếu muốn nuôi nó, phải nhẫn tâm, nếu nó ăn đồ của người khác, gặp một lần thì đánh một lần, đánh xong lại cho nó ăn ngon, ôm dỗ, như vậy nó mới có thể chỉ ăn đồ của ngươi, chỉ nghe lời ngươi, chỉ đi theo ngươi, ngươi bảo nó làm cái gì nó cũng làm.
Hôm nay Liên Tống bị sư phụ phạt, nguyên nhân là khi nàng đang đứng đợi sư phụ ở cửa hiên thì lại gặp được Thôi Anh trở về từ thác nước Kich Lôi, nàng nói chuyện vài câu với hắn. Thác nước Kích Lôi không phải là thác nước bình thường, những hạt cát kết hợp cùng đá vụn từ thượng du không ngừng lao xuống, nếu rơi vào người thì nhất định tróc da bong thịt. Muốn thăng cấp từ Vũ đệ tử lên Quán đệ tử, thử luyện khó khăn nhất chính là ngồi tĩnh tâm dưới thác Kích Lôi này ba ngày.
Cho dù là người tiêu sái bất phàm như thế nào đi nữa thì từ thác Kích Lôi này trở về cũng trở nên chật vật chịu không nổi. Liên Tống nhìn Thôi Anh, dáng vẻ không phân biệt được là người hay quỷ, trong lòng khó chịu. Thôi An đi đến trước nàng, được hai tiểu đồng đỡ hai bên, cười lộ ra hàm răng trắng, thời điểm này hắn cũng không chịu quăng bản sắc ngả ngớn.
“Liên Tống sư muội có khỏe không?”
Hắn vừa nói xong, vết thương ở khóe miệng lại nứt ra.
“Thôi Anh sư huynh…”
Liên Tống cảm thấy đau thay cho hắn.
“Liên Tống sư muội, trước kia ta không hiểu, hiện tại ngẫm lại, ta thật là hâm mộ muội.”
“Hâm mộ muội?”
“Khụ khụ...”
Liên Tống muốn hỏi rõ ràng, Thôi Anh suy yếu ho khan vài tiếng.
“Sư huynh nhanh đi nghỉ ngơi đi, nói nhiều sẽ hao tổn nguyên khí.” Liên Tống giúp hắn vỗ vỗ ngực để dịu lại cơn ho.
“Đi thôi.” Thôi Anh dùng ánh mắt nói với hai tiểu đồng, hai tiểu đồng ăn ý dìu hắn đi. Không biết vì cái gì, hắn đi một bước thì dừng lại, một lần nữa nhìn Liên Tống, ngón tay đen thui nâng lên chỉ vào mặt Liên Tống: “Khi muội mang hai cái khuyên tai màu hồng nhìn vẫn đẹp hơn.”
Liên Tống sờ sờ vành tai của mình, nàng sao lại không nhớ bản thân mình khi nào thì có đeo khuyên tai màu hồng nhỉ.
Thôi Anh lại ho khan, đôi mắt đều đỏ. Tiểu đồng giúp hắn rời đi.
Liên Tống vẫn còn nghĩ đến chuyện cái khuyên tai, tất cả trang sức của nàng đều đã cầm cố lấy tiền xây mộ phần cho cha mẹ, khi nàng lên Cao Ngạo sơn thì không có một xu, đừng nói gì đến là khuyên tai. Nghĩ nghĩ, nàng lại không nghe thấy sư phụ kêu mình.
“Nhớ sư huynh của ngươi như vậy sao, sư phụ gọi ngươi nửa ngày cũng không nghe?”
“Sư phụ.” Liên Tống cười hì hì chạy tới: “Sư phụ đã sắp xếp xong cho người của Thương Ngô phái rồi sao? Các nàng thật sự đều là đạo cô? Đồ nhi rất ngạc nhiên nha.”
Liên Tống nói xong, thuận thế cầm tay sư phụ, cùng hắn mười ngón tay giao nhau.
Mới vừa nãy có chút hờn giận, nhưng vì động tác của nàng mà hờn giận trong lòng hắn giảm hơn một nửa. Mới dạy vài ngày, nàng đã có thói quen chủ động nắm tay hắn, Kim Nhật Lãng rất vui mừng, nhưng hắn nhanh chóng rút tay ra.
Nàng vẫn chưa hiểu được, có một số việc phải kiêng kị, không thể để người khác thấy.
“Tò mò cái gì, khi tới thiết yến không phải là ngươi sẽ thấy sao.” Kim Nhật Lãng dẫn nàng đi về Lãng Phong viện.
Liên Tống bước nhanh đuổi kịp. Vốn dĩ sư phụ đi đường không nhanh không chậm, giống như là đang thưởng thức phong cảnh nên nàng không sợ bị bỏ lại phía sau. Hôm nay không biết vì sao lại thế này, nàng đi sau hắn, không, phải nói là chạy theo mới đúng.
Trở lại Lãng Phong viện, Kim Nhật Lãng mới mở miệng hỏi: “Ngươi với các sư huynh đệ khác quan hệ tốt lắm sao?”
Liên Tống đóng cửa viện, đáp: “Đồ nhi cũng không biết vì sao, bọn họ đối với các sư tỷ đều cung kính, đối đãi với sư đệ cũng tốt, nhưng chỉ khác với đồ nhi, hoặc ngáng chân đồ nhi, hoặc bỏ cát vào cơm của đồ nhi. Đồ nhi không để ý tới họ, bọn họ liền chặn đồ nhi lại. Đồ nhi tức giận mắng thì họ lại cười vui vẻ chạy đi. Mỗi lần đều là Thôi sư huynh cầm đầu, đồ nhi cùng hắn không hòa thuận, vài năm nay đồ nhi cùng hắn có quan hệ tốt hơn một chát. Sinh nhật năm nay, hắn còn tặng đồ nhi lễ vật.”
Liên Tống sờ sờ trong túi lấy ra một tảng đá. Kim Nhật Lãng liếc mắt một cái, đúng là một khối phỉ thúy nguyên chất.
“Nam nữ đệ tử trao nhận quà riêng. Ngươi có biết đây là vi phạm môn quy?” Kim Nhật Lãng cầm tảng đá kia, nắm lại một chút, tảng đá trong tay hóa thành tro bụi.
Sư phụ trời sinh có khuôn mặt tươi cười, nhưng giờ phút này không hề cười, cũng không giận. Ở chung mấy ngày, Liên Tống cũng dần biết, sư phụ rất khác người, hắn không tức giận, cười; cười to thoái mái, chính là hắn đang cao hứng; còn nếu hắn không cười, trên mặt yên lặng, chính là đang tức giận.
Nhận sai trước vậy. Liên Tống quỳ xuống cúi đầu nói: “Đồ nhi khi nhận tảng đá cứ nghĩ là hắn đang đùa đồ nhi, tùy tiện nhận. Không nghĩ như vậy là làm hỏng môn quy. Thỉnh sư phụ trách phạt.”
“Có người nào đưa cho ngươi cái gì nữa không?” Hắn không tính buông tha nàng.
“Có. Còn có Tống Khải sư huynh đưa viên kẹo hạt đậu, Lục Hoàn sư huynh đưa lá sen pha trà, còn có…Còn có ngân châm của Từ Huyễn sư huynh. Hắn lấy ngân châm phóng vào mặt đồ nhi, đồ nhi liền đem ngân châm cất…” Nàng càng nói càng nhỏ giọng.
“Ngươi quỳ nửa canh giờ, tỉnh táo suy nghĩ lại.” Kim Nhật Lãng vẫy tay áo vào phòng.
Liên Tống thật sự ngoan ngoãn quỳ, lưng không hề cong chút nào.
Kim Nhật Lãng ở phòng trong nhìn nàng, trên mặt lại khôi phục ý cười. Tính tình đứa nhỏ này thật khiến người ta muốn khi dễ, nhưng cũng thật dễ dàng khiến người khi dễ thích nàng. Nếu người khác đối với nàng tốt một chút, nàng sẽ tốt với họ gấp mười lần. Nếu không phạt nàng một chút, uy hϊế͙p͙ nàng một chút, có khả năng nàng không chỉ nghe lời hắn nói.
Nửa canh giờ đã qua, Kim Nhật Lãng mở cửa nói: “Đứng dậy đi.” Thanh âm lạnh lạnh.
Liên Tống nghĩ sư phụ còn chưa nguôi giận, sau khi đứng lên cũng không dám xoa đầu gối đau nhức nhối, nhanh chóng suy nghĩ đối sách. Thấy sư phụ đang muốn đóng cửa, nàng kêu gấp: “Sư phụ! Chúng ta luyện triền miên công đi. Người sẽ dạy đồ nhi đúng không?”
Nàng đã nhìn ra, mỗi lần cùng sư phụ luyện triền miên công, tâm tình sư phụ cả một ngày đều tốt.
Quả nhiên, khi sư phụ quay sang, sắc mặt đã nhu hòa không ít.
Nàng thấy tình huống tốt lên, chạy tới ôm cổ sư phụ, đem mặt chôn trong cổ hắn.
Kim Nhật Lãng đối với động tác thương yêu nhớ nhung này của nàng cũng hơi kinh ngạc, sửng sốt sửng sốt, sau đó mới vòng tay qua ôm lấy nàng. Trên mặt tràn đầy ý cười, nhưng không thể để nàng thấy, còn chưa tới thời điểm.
“Ngươi đã làm chuyện sai còn muốn sư phụ truyền ngươi võ công?” Hắn ôm thắt lưng của nàng chặt thêm một chút.
“Kia... Đồ nhi giúp sư phụ chải đầu.” Liên Tống nói một là một, mặc kệ sư phụ có đồng ý hay không, nàng kéo hắn đến trước gương. Nam nhân cao hơn nàng cả một cái đầu bị nàng không dùng chút sức nào mà ép ngồi xuống.
Thay sư phụ tháo quán (cái mão đội trên đầu ý), tóc đen đổ xuống.
Động tác của nàng rất mềm nhẹ, Kim Nhật Lãng bị nàng làm cho ngứa, thực thoải mái, khóe miệng tươi cười, thật giống một con mèo thỏa mãn.
Mắt nhìn thấy trên bàn có một đoạn khăn gấm, Liên Tống cầm đến, một tay nàng cầm nắm tóc đen, một tay quấn khăn, miệng lẩm nhẩm đọc: “Nhiễu vấn đầu cẩm, nguyện thường thỏa mãn.”
Tay bỗng nhiên bị cầm. Lòng bàn tay của sư phụ luôn lạnh lẽo.
“Còn chưa xong đâu.” Liên Tống không muốn buông khăn quấn đầu ra, quấn thêm một vòng nữa là tốt rồi.
Kim Nhật Lãng kéo tay nàng xuống, không cho nàng quấn nữa. Mái tóc đen lại một lần nữa tung ra, như mây bị đè ép, rơi vào lòng hắn.
“Sư phụ...” Liên Tống nghi hoặc nhìn ánh mắt sư phụ, cái miệng của hắn rõ ràng đang cười, vì sao trong mắt lại có bi thương.
“Tống nhi.” Kim Nhật Lãng từng ngón tay từng ngón tay đan vào bàn tay của nàng: “Một ngày nào đó, mặc kệ là khi nào, ở đâu, ngươi muốn nắm tay sư phụ thì có thể nắm, muốn ôm có thể ôm. Sư phụ vĩnh viễn không đẩy ngươi ra.”
“Sư phụ đang nói chuyện với đồ nhi sao?” Liên Tống chưa bao giờ thấy sư phụ như thế này, giống như phía sau nàng có người nào đó đang đứng.
Ánh mắt rối ren, hoa rụng đầy trời, trước mắt Kim Nhật Lãng bỗng nhiên xuất hiện ảo giác. Cảm giác chân thật duy nhất là có một bàn tay ấm áp, đang lo lắng nắm lấy tay hắn, nhìn theo phương hướng của nàng, ý thức dần tan rã.
Không gian đột nhiên sáng sủa sạch sẽ, gió nhẹ xuyên qua các khe hở, trong trí nhớ hiện lên một cô gái.
“Giữa trán sư phụ có một đóa hoa đào, có phải đồ nhi nhìn lầm hay không?” Liên Tống vươn tay chỉ vào mi tâm của hắn.
Ánh mắt của hắn nhìn theo tay nàng rồi lại trở về nhìn khuôn mặt nàng. Hắn nhắm mắt, lại mở ra, nàng vẫn ở đây.
Chính là ở đây, có độ ấm, có hơi thở.
Liên Tống lần nữa rơi vào vòng ôm ấp của sư phụ, nàng nhìn trong gương, hai người như hai sợi dây thừng gắt gao quyện vào nhau, hai má nàng ửng đỏ. Như vậy thật sự có thể luyện công sao? Nghi ngờ mới nổi lên, lập tức biến mất. Đương nhiên là luyện công, mấy ngày nay luyện kiếm, thân mình nàng nhẹ như chim yến, khẳng định là công hiệu của triền miên công.
Từ nhỏ đến lớn, ít có người lừa gạt nàng. Ở phố phường lăn lộn một thời gian, tốt hay không tốt, cái gì nàng cũng thấy qua. Nàng vẫn luôn tin tưởng lời nương nói: Trên đời này vẫn có nhiều người tốt. Nhưng là ngoài cha mẹ cùng sư phụ là người tốt, nàng vẫn không tìm thấy người thứ hai. Tại hội chọn sư phụ, chỉ có hắn không chê nàng ngốc nghếch. Đại hội trừ ma vài năm trước, nàng bị sai đi dọn dẹp Nghênh Huy Uyển, mất mát cùng cô độc, nàng gặp được sư phụ. Chỉ có hắn cùng nàng nói chuyện, dạy nàng đọc thơ. Có lẽ sư phụ không nhớ rõ, nhưng nàng chưa bao giờ quên. Sau đó, sư phụ lại đem viên Hi Lai đan dược duy nhất cho nàng. Giải dược quan trọng với tính mạng như vậy, nói cho liền cho.
Nàng từng làm bộ vô tình, hỏi Tiểu Úy, hỏi Tằng Ninh, hỏi Đàm Giai, sư phụ rốt cuộc là người thế nào. Các nàng đối với sư phụ hiểu biết không nhiều, chỉ là trăm miệng một lời – sư phụ là người tốt.
Hắn sẽ không lừa nàng.
Ngoài cửa có người đến, thanh âm nữ tử ôn nhu vang lên: “Lưu Phương công tử, Mạc Lăng Yên của Thương Ngô phái cầu kiến.”
Liên Tống lập tức từ trong lòng hắn nhảy ra, ánh mắt bối rối, sửa sang lại tóc tai cùng nếp áo, trên người đều là mùi thơm của sư phụ, nàng không thể che giấu được, cau mày.
Kim Nhật Lãng hờ hững đánh giá động tác của nàng.
Người ngoài cửa thúc giục: “Lưu Phương công tử?”
Liên Tống nhìn ra ngoài, lại nhìn sư phụ, hoảng sợ khi thấy tóc sư phụ vẫn chưa vấn. Nàng nhanh chóng muốn giúp hắn chải đầu, nhưng hắn đã vươn tay ra làm. Chính hắn búi tóc, đội quán, so với khi nàng làm còn chỉnh tề hơn.
Một khi đã như vậy, vì sao mỗi lần đều là nàng búi tóc giúp hắn a. Liên Tống nhịn không được mà nghĩ.
Mạc Lăng Yên của Thương Ngô phái, hai lăm tuổi nhậm chức chưởng môn, nay đã hơn mười năm, nhưng người mà Liên Tống nhìn thấy không phải là một đạo cô sắc da vàng vọt tiều tụy mà là một nữ tử tuổi thanh xuân thân hình yểu điệu, khăn lụa che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt mùa thu, hoàn toàn không giống người đã hơn ba mươi tuổi.
“Lưu Phương công tử.” Mạc Lăng yên tay cầm phất trần, thắt lưng dương liễu cúi nhẹ hành lễ.
“Lăng Yên, ngươi cố ý tới tìm ta có chuyện gì?”
Kim Nhật Lãng từng quen biết Mạc Lăng Yên khi nàng vẫn còn là một đệ tử ở Thương Ngô phái, vì vậy không gọi nàng là Mạc chưởng môn, chỉ gọi là Lăng Yên.
Liên Tống được sư phụ cho ở lại trong phòng. Nàng vốn rất tò mò nữ tử làm chưởng môn duy nhất của võ lâm trông ra sao, vì vậy khi sư phụ nói nàng ở lại trong phòng, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn lén từ cửa sổ vào là không quang minh chính đại, nếu bị người ta nhìn thấy nàng cùng với sư phụ quần áo không chỉnh tề thì thật không tốt. Trên đời này người nông cạn cũng nhiều, bọn họ chỉ biết thầy trò nàng cẩu thả, làm sao có thể biết họ đang luyện công nha. Liên Tống càng nghĩ càng cảm thấy có lí, sư phụ quả nhiên là suy nghĩ chu đáo.
Mạc Lăng Yên đi về phía cửa hai bước rồi nói: “Lần này đến đây cũng không có gì quan trọng, chỉ là vừa rồi chúng đệ tử quá nhiều, muốn cùng cố nhân ôn chuyện cũng không tiện.”
Kim Nhật Lãng nói: “Ngươi nay là chưởng môn một phái, ràng buộc cũng nhiều hơn so với trước kia.”
“Ngươi cũng biết, chưởng môn này ta không cam tâm tình nguyện làm. Lúc trước bị hủy dung mạo, một lòng muốn ch.ết, sư phụ dùng vị trí chưởng môn này muốn ta tỉnh lại. Mười năm đi qua, lòng ta đã yên tĩnh. Cũng có thể ta chịu ảnh hưởng của Lưu Phương công tử, không muốn tranh đoạt gì, chỉ có thể hy vọng buông xuống được trọng trách chưởng môn này, tìm nơi núi rừng thanh tịnh quy ẩn là tốt rồi.”
Mạc Lăng Yên dùng cây phất trần phủi đi bụi bặm trên lang can, chân thành ngồi xuống, ngẩng đầu lên, cùng với Liên Tống ở phía bên trong cửa sổ bốn mắt giao nhau.
Liên Tống sợ tới mức né đi. Bên trong tối tăm, lại cách cái cửa sổ, nàng không thể xác định Lăng Yên có thấy nàng hay không.
Nhớ tên họ của ta (nhị)
Khi nhìn ra cửa sổ lần nữa, nàng chỉ có thể thấy một màu trắng. Là trường bào bằng lụa mà sư phụ đang mặc
Có sư phụ che chở, Liên Tống an tâm.
“Ngươi có tuyển chọn người phù hợp để kế nhiệm chưởng môn chưa?” Kim Nhật Lãng hỏi.
“Đã chọn được, sư muội của ta Lăng Vân võ công giỏi lại trẻ tuổi, vừa mới lên núi đã được nhóm đệ tử xem trọng, nghĩ nàng sẽ làm chưởng môn.” Mạc Lăng Yên cười bướng bỉnh, ngữ khí cùng thần thái vô cùng xinh đẹp: “Giao cho nàng ta có thể yên tâm.”
“Một khi đã như vậy, chúc mừng ngươi được như mong muốn.”
“Lưu Phương, nhớ rõ bốn năm trước ở đại hội trừ ma, khi đó ngươi từng nói với ta cũng muốn quy ẩn. Hiện tại ta nhanh hơn ngươi một bước, ngươi hẳn là rất hâm mộ.”
“Tất nhiên là hâm mộ.” Kim Nhật Lãng mỉm cười.
Mạc Lăng Yên vừa lòng gật đầu, cười nói: “Ngươi cũng đừng sốt ruột. Khi mới gặp, ngươi vẫn là một đứa nhỏ, tính tình bình thản. Ta thấy mặc dù ngươi không ở ẩn, nhưng một ngày nào đó cũng có thể lên trời thành tiên.”
Liên Tống ở trong cửa sổ gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
“Thành tiên không tốt.” Kim Nhật Lãng tiếc nuối lắc đầu: “Lạc thú làm người, ta vẫn chưa hưởng đủ.”
Mạc Lăng Yên lập tức hỏi: “Lạc thú gì?”
Kim Nhật Lãng ngắm nhìn hoa mai trong viện, khóe miệng theo thói quen vẫn mang theo ý cười, giống như được nếm mật, trong thời gian ngắn trở nên vui mừng
Mạc Lăng Yên vòng đến bên cạnh người hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, xì nở nụ cười, tươi cười điềm đạm, nàng cùng hắn ngắm hoa mai, xem đóa hoa bị gió cuốn rơi mà thở dài: “Làm người có nhiều chuyện thật phiền não, lạc thú, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.”
“Ngươi đã quên, ta luyện môn võ công có tên là Lưu Phương, có thể làm hoa vĩnh viễn không tàn.” Trong mắt Kim Nhật Lãng lộ ra kiên định.
“Như thế thì tốt, như thế thì tốt.” Mạc Lăng yên đem phất trần phất tung trong không trung.
Sắc trời không còn sớm, khách đến đã đứng dạy cáo từ. Kim Nhật Lãng tặng nàng một hộp hương, dặn nói: “Đây là cây phật thủ, kị với mùi rượu, không thể để người hay uống rượu tới gần, nếu không sẽ nhanh chóng thối rữa.”
Mạc Lăng Yên tiếp nhận, tạ nói: “Mấy năm nay ngươi không ít thì nhiều tặng hương liệu giúp ta giữ dung nhan. Ta kiêng rượu đã lâu, tuyệt đối sẽ không đạp hư hương liệu của ngươi. Không biết lấy gì cảm ơn, ta đây có chút đồ quý, tặng ngươi.”
Liếc mắt về cửa sổ một cái, Mạc Lăng Yên đi ra ngoài. Đi tới cửa, bước chân nàng trở nên do dự, cuối cùng dừng lại, không xoay người hỏi: “Ngươi có tin tức của Tư Đình không?”
Đợi chờ, nghe được một tiếng “Không có”, nàng lại cảm ơn rồi bước đi không dừng.
Vật quý mà Mạc Lăng Yên đưa là một hộp son.
Liên Tống ngạc nhiên nói: “Đạo cô cũng dùng son?”
“Nữ tử luôn vì nhan sắc của mình, ngươi có nghe qua chưa?” Kim Nhật Lãng mỉm cười đưa cho nàng.
Liên Tống lại trả lại: “Đồ nhi không cần.”
“Ngươi không vì sư phụ dùng một chút sao?”
“Đồ nhi sẽ không.”
“Có cô nương nào không biết dùng son không?”
“Nương của đồ nhi cũng không dùng. Nhà chúng ta ngay cả cơm cũng chưa chắc có mà ăn, nương đồ nhi cũng không mua son.”
“Sư phụ càng muốn ngươi dùng.”
Kim Nhật Lãng nghiêm mặt.
Liên Tống lập tức không lên tiếng, ngoan ngoãn cầm lấy bôi lên mặt. Quả thật là nàng không biết dùng, dùng lung tung, chẳng mấy chốc son bôi cả lên gò má.
Kim Nhật Lãng bật cười, cầm lấy hộp nhỏ trong tay nàng, dùng ngón cái dính một ít son, sau đó nhẹ nhàng xoa lên môi nàng.
Đôi môi no đủ của nàng như đóa hoa nở rộ dưới ngón tay hắn, non mềm kiều diễm giống như giọt nước.
Đôi môi màu đỏ nổi bật dưới đôi mắt đen, bôi thêm một chút, càng thêm sáng ngời.
Ngón tay xẹt qua miệng, tiến ra sau tai nàng, dùng lực một chút, đôi môi đỏ mọng của nàng đã đưa gần tới trước mặt. Chiếc mũi cao thẳng của hắn tựa hồ chạm vào hai gò má nàng, hơi thở so với nàng còn nóng hơn. Nàng sợ hãi không hiểu gì, có chút ăn không tiêu, tim như muốn nhảy ra ngoài, nàng đè lại bờ vai của hắn cầu xin tha thứ: “Sư phụ, đừng…”
Hai mắt say mê của Kim Nhật Lãng nhất thời trở lạnh, hắn thở sâu, ngừng lại ý muốn hôn môi của nàng, trán chạm vào trán nàng, chóp mũi tiếp xúc với chóp mũi. Hai người thở đều đều, toát mồ hôi.
“Sư phụ, ngươi... Ngươi đây là muốn làm cái gì...”
Liên Tống khóc.
Nàng cũng biết nàng bị ủy khuất cái gì. Giống như có người dùng cây gậy gỗ rắn chắc gõ vào tín nhiệm kiên định trong lòng nàng, thật đau.
Người kia trưng ra khuôn mặt bi thương vô tội, Kim Nhật Lãng tức giận đến đau. Còn có tuyệt vọng.
“Ngươi không hiểu. Ngươi vẫn là không hiểu.” Hắn đẩy nàng ra.
Liên Tống lảo đảo vài bước, cắn môi nhịn xuống xúc động muốn khóc lớn, quật cường hỏi: “Sư phụ muốn đồ nhi biết cái gì?”
Kim Nhật Lãng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng mà nói: “Ta đối xử với ngươi như thế, ngươi còn không hiểu?”
Mấy ngày nay, hắn đối với nàng không phải là thầy trò, không phải cha và con gái, càng không phải là nương nàng, hắn dùng phương thức như những người yêu nhau mà đối đãi với nàng, ân cần hỏi han, yêu sủng thương tiếc, nàng có mong muốn gì hắn đều đáp ứng. Nàng vẫn không hiểu rõ!
Liên Tống cũng cáu lên, không nhìn đến người trước mặt là sư phụ nàng rất kính trọng, Liên Tống lớn tiếng nói ra suy nghĩ của bản thân: “Sư phụ đối với đồ nhi có yêu cầu gì, thỉnh người nói rõ. Đồ nhi ngu dốt, chúng ta mới ở chung có bốn năm ngày, sư phụ muốn đồ nhi đoán tâm tư của người, đồ nhi sao có thể đoán đúng.”
Liên Tống lau chùi nước mắt trên mặt.
“Bốn năm ngày...” Kim Nhật Lãng lặp lại, căng thẳng trong lòng dần buông xuống, lẩm bẩm: “Đúng rồi, mới có bốn năm ngày thôi.” Thời gian kia, sống một ngày bằng một năm. Đã sớm khiến hắn quên đi thời gian.
Hắn lấy lại tinh thần, đối với Liên Tống ôn nói: “Tống nhi, là ta đã quên. Ngươi đừng giận.”
Liên Tống nghe hắn nói như vậy, tâm cũng mềm ra.
Kim Nhật Lãng từ phía sau ôm lấy nàng, nàng phí công giãy dụa trong tay hắn, Kim Nhật Lãng lại cười, chỉ là mới nãy vừa tức giận nên nụ cười có chút miễn cưỡng, hắn nói: “Tống nhi, bốn năm ngày không đủ, ta sẽ chờ ngươi bốn năm năm. Ngươi đừng quên, ngươi đã vào cửa của ta, đến chỗ nào thì ngươi cũng là người của ta.”
Liên Tống không nói.
Sau trận cãi nhau ngày ấy, Liên Tống đối với Kim Nhật Lãng cung kính lại khách khí, hai người ở riêng luôn không tự nhiên. Kim Nhật Lãng không để ý đến thay đổi của nàng, hắn chỉ là điều chỉnh lại thái độ của bản thân. Không hề tùy ý ôm nàng, làm dáng vẻ của sư phụ, dạy nàng kiếm pháp, mang nàng lên núi chào hỏi các đại môn phái.
Con thỏ đã bị hoảng sợ, biện pháp tốt nhất chính là dùng lá cây ngon lần nữa dẫn nàng trở về.
Liên Tống rất có hứng thú với việc học võ công, có khi đắm chìm trong các chiêu thức biến hóa, thậm chí không để ý đến sư phụ thay nàng cầm kiếm, hoặc là che chở thắt lưng nàng đề phòng nàng ngã sấp xuống.
Cách võ lâm đại hội càng ngày càng gần, các môn phái liên tiếp lên núi không dứt. Kim Nhật Lãng không có nhiều thời gian dạy Liên Tống võ công, mỗi ngày đều mang nàng đến gặp các môn phái.
Trong đầu Liên Tống có rất nhiều chuyện tò mò, luôn muốn đi ra thế giới bên ngoài để xem. Đến mười tám tuổi nàng có thể xuống núi du lịch. Nàng đang âm thầm hi vọng, bỗng nhiên đụng phải ánh mắt của sư phụ trong đám người đang nhìn mình, giống như trong mắt hắn là toàn bộ mùa xuân. Nàng lại nghĩ đi đâu rồi.
Trước khi võ lâm đại hội bắt đầu, các môn phái đến Cao Ngạo sơn đi dạo một lần, nhàm chán thì ngồi lại với nhau nói chuyện trong chốn võ lâm. Liên Tống khi đi ngang qua thì vô tình nghe thấy nhóm nữ đệ tử phái Thương Ngô nói chuyện. Mấy người đệ tử này từ khi lên núi đã trở thành đề tài nói chuyện của các thiếu niên võ lâm. Trong chốn võ lâm, nữ tử rất ít, nữ tử xinh đẹp càng ít, nhóm thiếu hiệp kia khó có dịp nhìn thấy, tuy là đạo cô, nhưng vẫn khiến họ nhộn nhạo không thôi.
Liên Tống nghe người ta nói đến Thương Ngô phái rất nhiều, nghe Thương Ngô phái nói đến chuyện của người khác là lần đầu. Nàng cũng không có chuyện gì, liền ngồi xuống cùng nghe. Rõ như ban ngày, nàng không trốn cũng không nấp, chỉ là các nàng không thấy nàng thôi, không tính là nghe lén nha.
Thì ra nhóm nữ đệ tử tán gẫu cũng là về các nam thiếu hiệp. Du tam hiệp của Thanh Phong phái thật oai hùng nhưng chân rất thô, Trần tứ công tử luôn mang cây quạt bên mình của Linh Nham sơn trang thì chữ viết rất xấu, Từ Huyễn của Huyền Tông Môn thì mặt lạnh giống như ai đang thiếu tiền hắn vậy, đại đệ tử của Bắc Hải Thất Thập…chắc là nữ đi.
Liên Tống che miệng cười trộm.