Chương 35: Thiện ác khó phân (tam)
Thiện ác khó phân (tam)
Từ lúc vào cửa đến khi tắm rửa thay quần áo xong, Kim Nhật Lãng vẫn không để ý đến Liên Tống.
Trên giường, Kim Nhật Lãng nghiêng người, đưa lưng về phía Liên Tống. Liên Tống ngủ ở phía trong. Vài lần nàng muốn chạm Kim Nhật Lãng đều bị hắn né tránh. Nàng cố gắng không ngừng, một chân khóa lên lưng hắn, hai người dùng chân chiến đấu. Kim Nhật Lãng không kiên nhẫn nữa liền điểm huyệt đạo của nàng.
Liên Tống cầu xin tha thứ nói: “Đồ nhi không làm loạn nữa, giải huyệt cho đồ nhi đi, như vậy rất khó chịu.”
Ánh mắt Kim Nhật Lãng lạnh lùng cảnh cáo nàng, sau đó lấy tay giải huyệt đạo cho nàng, rồi quay lưng lại như cũ.
Chờ Kim Nhật Lãng hô hấp đều đều, tay chân Liên Tống nhẹ nhàng vượt qua Kim Nhật Lãng bước xuống giường. Chân vừa mới tiến tới bên cạnh hắn, Kim Nhật Lãnh đột nhiên trợn mắt, giơ hai ngón tay lên.
Liên Tống lập tức cái lấy cớ: “Đồ nhi khát nước, khát nước.”
Kim Nhật Lãng chậm rãi buông tay, vẫn nhắm mắt ngủ.
Nói khát nước thực sự có chút khát nước, Liên Tống bưng chén nước lên vừa uống vừa thừa dịp ánh trăng tiến vào phòng ngủ mà ngắm Kim Nhật Lãng. Tuy là ngủ, nhưng trên người hắn vẫn có sát khí. Khi bọn họ tiến vào khách điếm, tiểu nhị nhìn thấy thì hơi lui ra sau hai bước.
Đóa hoa sen giữa mi tâm của hắn càng rõ hơn so với ban đêm.
Nếu hiện tại có thể cùng hắn...Không biết ngày mai hoa sen có thể nhạt bớt hay không.
Nàng buông cái chén, nghĩ rằng mình nên đem quần áo cởi sạch rồi nhào vào người hắn! Nhưng hành vi này dù sao cũng quá mức lớn mật, trong lòng nàng đang phân vân! Khi đang giãy dụa thì không biết vì sao có một luồng nhiệt khí từ dưới chui lên tứ chi, toàn thân như có lửa đốt.
Kim Nhật Lãng nghe hô hấp của nàng bỗng nhiên tăng lên thì bắt đầu cảnh giác.
“Sư phụ...”
Liên Tống bị chính thanh âm của mình dọa. Nàng không biết bản thân mình lại có thể nói ra tiếng mềm mại đáng yêu thế này.
Kim Nhật Lãng nhanh chóng đi tới bên người nàng, nàng nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn.
“Sư phụ, đồ nhi, đồ nhi bị trúng mê hương.” Giọng Liên Tống mềm nhũn.
Kim Nhật Lãng nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt nàng, khóe miệng khẽ nhếch, mang Liên Tống đang dán trên người hắn ném tới ghế rồi trở về ngủ.
“Đồ nhi thật sự ngửi được mê hương.” Liên Tống ngượng ngùng nói: “Chẳng qua đồ nhi từng được một vị thần tiên dùng thuốc nuôi vài năm, trong máu vẫn còn giữ lại một chút dược lực nên có thể tự động hóa giải chút ít độc dược, a, đồ nhi đã biết…”
Liên Tống bừng tỉnh đại ngộ: “Bởi vì đồ nhi có thể chất đặc thù hấp thu nhiều tinh hoa của thuốc cho nên khi cùng sư phụ làm cái chuyện kia, không những giúp sư phụ thanh hỏa lạnh huyết, còn có thể bổ tinh khí. Khó trách sau khi sư phụ với đồ nhi đồng tẩm (cùng ngủ) thì ma tính càng ngày càng yếu…”
Bị ánh mắt âm u của Kim Nhật Lãng nhìn, thanh âm của nàng càng ngày càng yếu, bắt đầu ngượng ngùng.
“Thì ra là thế.” Hắn vươn tay ra: “Ngươi lại đây đi.”
Liên Tống đỏ mặt đi qua, Kim Nhật Lãng bắt lấy nàng xoay người một cái đã áp nàng ở dưới.
“Nhưng mà sư phụ…” Liên Tống đánh gãy triền miên của hai người: “Đồ nhi không thích có người ở bên ngoài nghe lén.”
Kim Nhật Lãng chế nhạo nàng một câu: “Ngươi cũng lúc e lệ.”
Từ tay áo hắn bắn ra ám khí, chỉ nghe ngoài cửa có một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo là tiếng một người bị rơi xuống đất, sau đó không còn tiếng vang nào.
“Vì sao không bắt lấy hắn?” Liên Tống hỏi.
“Có quan hệ gì với ta đâu.”
“Nếu là trước kia, sư phụ sẽ không như vậy.”
“Ngươi còn chưa hiểu được sao? Trước kia và hiện tại là hai người khác nhau.”
“Đồ nhi không hiểu.” Tay Liên Tống vuốt mặt sư phụ nói: “Dung mạo của sư phụ vẫn như vậy, thanh âm vẫn như vậy, sao lại có thể là người khác?”
“Ha ha ha ha...”
Kim Nhật Lãng bỗng nhiên cười rộ lên.
Liên Tống không rõ vì sao hắn cười, chỉ thấy biểu tình của hắn càng dữ tợn. Hắn thống khổ ôm cái trán, giống như có người nào đó đang cố chui ra từ trong đầu hắn.
“Sư phụ làm sao vậy?” Liên Tống nắm cánh tay hắn.
Kim Nhật Lãng hơi dời lòng bàn tay, đóa hoa sen màu hồng giữa trán lúc sáng lúc tối, có đôi khi không còn nhìn thấy, có đôi lúc lại như lửa cháy.
Trong thống khổ, hắn gọi một tiếng: “Tống nhi, ôm lấy ta.”
Liên Tống không hiểu gì liền sửng sốt một chút, lập tức vòng qua ôm lấy cổ hắn.
Đầu Kim Nhật Lãng vùi thật sâu vào cổ Liên Tống, trên người Liên Tống mang theo hương vị thuốc nhàn nhạt có thể làm giảm bớt đau đớn của hắn. Hắn ôm nàng nói từng chữ gian nan: “Tống nhi, chuyện tới nước này ta phải nói cho ngươi…”
“Nói cho đồ nhi chuyện gì?”
“Một khắc kia khi ngươi nhảy xuống vách núi, ta cũng đã tẩu hỏa nhập ma.”
“Đồ nhi biết, sư phụ, đồ nhi biết.”
“Có một việc ngươi không biết. Vốn dĩ ta có thể khống chế bản thân mình không nhập ma đạo, nhưng ngươi đã ch.ết….Ta nghĩ đến sau này ngươi đã ch.ết, bản thân lại mất hết can đảm, không lưu luyến với cuộc sống, chưa từng cố gắng, cứ để ma tính tùy ý phát sinh trong cơ thể. Ngày ấy chợt thấy ngươi trở về nhất thời ta mừng như điên, ý thức mới sống trở lại, nhưng chỉ qua một ngày một đêm lại bị ma tính áp chế.”
Liên Tống lắp bắp kinh hãi: “Nói cách khác, thật ra có hai sư phụ, một thiện một ác sao? Ngày đó ở khách điếm với đồ nhi là sư phụ, cách một ngày giết người ở Linh Nham sơn trang là sư phụ khác?”
“Không sai.” Kim Nhật Lãng nói: “Mọi người đều có hai mặt thiện ác, sâu trong nội tâm của ta cũng có dục vọng xưng bá thiên hạ. Trước kia ta có thể áp chế nó, hiện tại nó lại muốn khống chế ta. Ngày đó ta thay áo trắng, đó là lúc thanh tỉnh, ta không ngờ ma tính lại mạnh như vậy, chỉ cần thấy máu là lại trào ra. Nhưng có một việc ngươi phải tin, hắn cũng yêu ngươi, chỉ là hắn muốn báo thù ngươi lại không cho hắn báo thù, hắn muốn giết người ngươi lại không cho hắn giết người, ma tính này mất đi kiên nhẫn nên phế võ công xem như trừng phạt ngươi. Khi nãy ngươi nói thể chất của ngươi đặc biệt, cùng ta ân ái sẽ áp chế ma tính, hắn cũng biết, ta không biết hắn sẽ làm chuyện gì với ngươi. Tống nhi, đồng ý với ta, nếu hắn muốn giết ngươi, ngươi liền…”
“Chẳng lẽ không có cách nào làm hắn biến mất sao?”
Kim Nhật Lãng mỉm cười nói: “Hắn tức là ta, ta tức là hắn a.” Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra thì thần sắc đã khác.
“Sư...” Liên Tống không biết nên gọi hắn là sư phụ, hay là Kim Nhật Lãng.
“Sư phụ ngươi đã biến mất rồi.”
Hắn khẽ mỉm cười, so với trước kia cái miệng sắc bén hơn một chút.
Đến giờ khắc này, Liên Tống rốt cuộc mới ý thức được những gì nàng chứng kiến không phải là mộng. Người trước mặt tuy rằng có dung mạo giống sư phụ, nhưng hắn lại không phải là sư phụ mà nàng quen biết từ nhỏ. Trên đời này có rất nhiều chuyện ly kỳ, nàng cũng thấy qua không ít nhưng chưa lần nào khiến nàng đau lòng như hiện tại. Trúng nhiều loại độc lạ có thể giả, bị đánh gãy xương toàn thân cũng có thể cứu, nhưng loại ác niệm không có hình dáng thế này nàng thật sự không có cách nào giải quyết. Ngay cả sư phụ luôn chỉ điểm cho nàng cũng không có biện pháp.
Lúc này đây, nàng thật mê man.
“Ngươi không cần khổ sở.” Kim Nhật Lãng ngả ngớn nâng cằm nàng lên nói: “Sư phụ ngươi âu yếm ngươi, ta cũng không chán ghét ngươi. Đáng tiếc…” hắn dán sát vào người nàng một chút, nàng có thể ngửi được hương hoa của sư phụ trên người hắn.
“Đáng tiếc ta không thể làm chuyện kinh thiên nghĩa địa giữa nam và nữ kia với ngươi.”
Kim Nhật Lãng thở dài một tiếng, xuống giường, sửa sang lại quần áo.
Lúc này, ngoài cửa sổ có một mảnh sương khói màu lam bao phủ, trời đã sáng.
Kim Nhật Lãng hỏi Liên Tống đang ngồi yên đờ đẫn: “Không theo ta trở về Trung Nguyên sao?
Cổ Liên Tống cứng ngắc nhìn hắn: “Chúng ta không phải muốn ngồi thuyền đến Tuyết Sơn sao?”
Kim Nhật Lãng mỉa mai nói: “Loại chuyện nhàm chán kia chỉ có sư phụ ngươi mới muốn là. Điều ta muốn là chiếm lĩnh trung nguyên võ lâm. Ngươi đi cùng hay không?”
Liên Tống hỏi: “Cùng thì thế nào, không cùng thì thế nào?”
Kim Nhật Lãng xoay người, nắng chiếu vào áo trắng của hắn thành màu lam quỷ dị.
“Theo ta, ngươi bất tử, không theo ta, ngươi tự sinh tự diệt.”
Liên Tống sửa sang lại quần áo, đi đến cạnh cửa.
Kim Nhật Lãng gọi nàng: “Liên Tống, ngươi đã không còn võ công, đi ra ngoài chỉ có con đường ch.ết.”
Liên Tống lộ vẻ sầu thảm mà cười: “Ta đã ch.ết qua một lần, không sợ.”
Nàng đẩy cửa ra, hơi lạnh sáng sớm phả vào mặt. Nàng quay lại thấy Kim Nhật Lãng chỉ mặt một bộ quần áo mỏng manh, muốn không quan tâm nhưng lại không thể, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nói một câu: “Chăm sóc sư phụ của ta cho tốt.”
“Đi ra khỏi cửa, ta sẽ không còn là sư phụ của ngươi.”
Liên Tống khinh thường nói: “Ngươi vốn không phải sư phụ của ta.”
Ta khỏi khách điếm, nàng lập tức mang cây kiếm của mình đeo ở bên hông, đón ánh sương loãng sớm mai mà ra đi.