Chương 20: Bối Lý vượt qua rồi
Trăng sáng sao thưa, gió đêm lướt qua, mang theo hơi thở nhàn nhạt của cỏ thơm, trong không khí phảng phất hơi thở vội vàng không ổn định, Bối Lý ngẩng người ngồi nghiêng ở trên cây khô, thân thể khỏe mạnh hóa thành Hắc Báo, ngẩng đầu nhìn nơi ẩn núp ở phương xa, mắt vàng ở trong ban đêm phóng ra vẻ lạnh lùng, móng thú sắc bén ở dưới ánh trăng, vô cùng bén nhọn, cái đuôi cuộn tròn rồi buông xuống, độ cong ngoe ngẩy vững vàng có lực.
Đáy lòng hơi xao động, thân thể hơi run run, móng thú thỉnh thoảng chụp cây khô ở dưới người, phát tiết dục niệm dư thừa.
Ngước nhìn ánh trăng sáng, Bối Lý trở nên phiền não lo lắng, và gầm gừ, vốn đã thu lại vật to lớn ở phần bụng nhưng mà lúc này lại ưỡn thật cao, đỉnh vẫn không ngừng nhỏ xuống dịch trắng, chi sau nhẹ nhàng chạm vào cây khô, và ɭϊếʍƈ.
Thời kỳ động dục đến, nhưng vì che giấu, mà Bối Lý buộc phải rời khỏi bộ lạc, đi tới đầm nước cách bộ lạc này không xa, hóa thành hình thú, và hi vọng đợi sau khi thời kỳ động dục bình phục lại thì trở về bộ lạc.
Trước kia ở thời kỳ động dục thì Bối Lý đều vượt qua như vậy, móng vuốt quá sắc bén, chỉ khoảng nửa khắc, thân cây cứng cáp đã bị Bối Lý cào hết hơn phân nửa, xuyên qua khe hở của lá cây, ngửa mặt lên trời mà rống, nhờ vào đó để bình ổn dục niệm đang bành trướng trong cơ thể.
Giống đực đến thời kỳ động dục thì nếu mà không có giống cái nguyện ý hiến thân, thì nhất định phải tránh ra, tránh khỏi việc lộ rõ hình thú, một khi lộ ra hình thú mà không có giống cái nguyện ý tiếp nhận, thì vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì tiếp theo đó sẽ mất đi nhân tính, hoàn toàn hóa thành thú dữ.
Nhìn về nơi bộ lạc mà Đường Lâm đang ở, đáy mắt của Bối Lý lộ ra dục niệm, không thể miễn cưỡng giống cái, nên Bối Lý đành phải lặng lẽ rời khỏi bộ lạc, núp ở chỗ này đợi cho thời kỳ động dục tiêu tan, cũng may thời kỳ động dục của báo không giống U Minh xà, nếu không hắn sợ rằng ít nhất phải nửa tháng không được nhìn thấy Đường Lâm, tránh làm ra hành động không tốt.
Đường Lâm nhẹ nhàng bước đi, thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng đi tới đầm nước.
Mấy ngày trước đi theo Joss tới nơi này hái được không ít thức ăn, Đường Lâm cũng nhớ chỗ đầm nước này, đầm nước không thoải mái bằng ấm trì bên cạnh Thánh Trì, có tác dụng thôi tình. Chỗ đầm nước này nước ấm khá cao rất thích hợp để tắm.
Đường Lâm thừa dịp mọi người nghỉ ngơi nên chạy ra đây, chỗ này xem như là ở trong bộ lạc, sẽ không xuất hiện dã thú, những ngày qua bởi vì vết thương trên người, nên Lord mấy người đều cực lực ngăn cản cô tắm rửa.
Đường Lâm đã sớm không nhẫn nại được, nên sao có thể nghe lời, lại nói vết thương trên người đã tốt rồi, nhưng mà Arthur bọn họ luôn ngạc nhiên, luôn đè ép cô, không để cho cô làm gì! Tối nay thật vất vả mới thừa dịp mấy người họ có chuyện không ở đây, Đường Lâm nhìn quanh một chút rồi chạy đến, nhanh chóng bỏ váy thú trên người và nhảy xuống.
Bối Lý sững sờ nhìn thân thể trắng nõn trong đầm nước, mắt vàng dần dần biến thành đỏ ngầu, có thể mơ hồ thấy được điên cuồng trong đó, vật to nơi bụng kia, lại càng trướng hơn, hình dáng vốn là to lớn, thì càng trở nên dữ tợn hơn.
Nơi cổ họng phát ra tiếng gào thét thật thấp, móng thú đang cào thân cây ở dưới, gỗ vụn không ngừng rơi xuống từ giữa không trung, giống như tuyết rơi và rơi xuống như lông ngỗng, đầu lưỡi xù xì thở hổn hển, thân thể nhẹ nhàng nhảy một cái, từ trên thân cây nhảy xuống, đồng thời nhanh chóng hóa thành hình người, thân thể trần truồng, dưới ánh trăng nhìn chằm chằm vào bóng dáng trong đầm nước.
Trắng noãn mềm mượt, nhất là viên thịt tròn cao ngất ở trước ngực, lộ ra giọt nước, tản ra ánh sáng lộng lẫy mê hoặc lòng người, và Bối Lý cũng không nhẫn nại được nữa, gầm thét vọt vào đầm nước, và ôm chặt lấy Đường Lâm.
Bàn tay sờ tới mềm mại cao ngất, cầm rồi nắm phần mềm mại trơn mịn. Ở bên trên trắng nõn nà cao vút lộ ra như hai quả mơ chín mọng, lòng bàn tay vuốt ve mang theo nốt phồng dày, tê dại một trận từ lòng bàn tay tuôn về phía tứ chi.
Mắt vàng nhìn thẳng vào mặt của Đường Lâm, chợt cúi đầu rồi rửa sạch đôi má của Đường Lâm, cuối cùng dừng ở chỗ đôi môi, dã man mà cạy ra miệng đang đóng chặc của Đường Lâm, lưỡi to xù xì chui vào, quấn lấy lưỡi mềm mại nho nhỏ của Đường Lâm, hương vị ngọt ngào của chất lỏng còn thơm ngọt hơn gấp ba lần vị của quả chít chít ngon nhất, mạnh mẽ xâm vào khoang miệng của Đường Lâm, ngay cả chất lỏng tràn ra ở khóe miệng cũng không bỏ qua.
Theo chất lỏng tuột xuống từ từ đi xuống ɭϊếʍƈ, và ngửi hương vị ngọt ngào dễ chịu trên người Đường Lâm, cả thân thể thật giống như lửa, vật to ngẩng thật cao chống vào bụng của Đường Lâm, bàn tay không chút kiêng kỵ mà tới lui ở trên người bóng loáng của Đường Lâm, giống như dòng sông khô khốc, đột nhiên hiện lên một luồng nước suối trong vắt.
Trượt đến hai tảng thịt ở phía trước thì động tác mạnh của Bối Lý thoáng chậm lại, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ cắn viên thịt tròn, hương vị ngọt ngào, trơn mịn, mang theo chút thú vị, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, Bối Lý không dám dùng lực quá nặng, e sợ sẽ cắn nát quả đào trơn mịn ngọt ngào này, Đường Lâm từ kinh ngạc biến thành khiếp sợ, sau khi thấy rõ người tới, thì tiếng thét chói tai hóa thành tiếng rên rỉ thật thấp.
Thấy vậy, Bối Lý mừng như điên, sức lực vuốt ve của ngón tay cũng dần dần tăng thêm, Đường Lâm đỏ bừng mặt, tròng mắt đen mờ mịt hơi nước, trợn tròn mắt nhìn Bối Lý điên cuồng, và đưa tay từ chối.
"Bối Lý, anh làm sao vậy?"
Cảm nhận được phần bụng nóng bỏng, thì âm thanh chợt dừng lại, sau đó cắn nhẹ môi, và vẻ mặt hơi mất tự nhiên, thường thấy Da La da mặt dày cọ xát, nên với hành động vượt qua này của Bối Lý, cô làm sao mà không biết.
Thân thể cương cứng không dám động, cảm nhận cánh tay tráng kiện có lực của Bối Lý, hơi thở nồng nặc của phái nam, khiến Đường Lâm hơi chậm lại, đôi mắt mê mang, thân thể dần dần mềm yếu, tựa sát vào Bối Lý, bên dưới dần dần chảy ra chất lỏng, từ bắp đùi dần dần biến vào đầm nước, Bối Lý nhíu cánh mũi, ngửi nhẹ hương thơm ngọt ngấy trong không khí, mắt vàng càng trở nên âm u tối tăm hơn.
Tay đang kềm Đường Lâm chợt dùng sức, thân thể hơi cong và thả Đường Lâm vào bên cạnh đầm nước, sau đó thuận thế ép xuống, chen vào giữa hai chân Đường Lâm, cọ vào bắp đùi Đường Lâm từng chút một, cánh tay xuyên qua eo Đường Lâm.
Nhẹ nhàng nâng phần dưới người của Đường Lâm lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đám rừng rậm rạp ở bên dưới, vẻ mặt hơi kỳ lạ nhìn Đường Lâm khẩn cầu, dùng sức cọ xát và lặp đi lặp lại.
"Lâm, giúp tôi, giúp tôi có được không. Sắp không nhịn được rồi, ngao ngao ngao! !"
Tiếng gầm nhẹ khàn khàn mà trầm thấp, gương mặt hiện lên một tầng mồ hôi nóng, gân xanh hiện ra, lồng ngực to lớn hiện ra màu cổ đồng, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, thật giống như bôi một lớp mật ong.
Đường Lâm bám lấy cổ của Bối Lý, hai chân câu lên vòng eo mềm dẻo có lực của Bối Lý, ngẩng đầu mê hoặc ngậm lưỡi to của Bối Lý, dây dưa quấn lấy rồi tiện thể đè Bối Lý xuống bên cạnh đầm nước, tay nhỏ bé tò mò chụp lấy thân thể to lớn của Bối Lý.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ mê hoặc, xẹt qua lồng ngực, ngừng lại ở bụng, không có rốn? ? Phát hiện ra điểm này thật sự khiến cho Đường Lâm giật mình không thôi, chẳng lẽ nhân thú ở thời không này không thuộc về sinh vật sinh đẻ bằng bào thai?
Bọn họ sinh đẻ như thế nào? Sự nghi ngờ này lóe lên rồi biến mất, xẹt qua bụng cuối cùng rơi vào nơi kia, một tay không thể nắm giữ đen kịt, thô to. Có lẽ vì nguyên nhân chuyển thành hình thú, còn mang theo xước mang rô, nên hơi đâm vào tay.
Theo cảm xúc biến hóa của Bối Lý, trước ngực xuất hiện hoa văn Hắc Báo trông rất sống động, thân thể gầy gò khỏe mạnh, làm cho người ta lâm vào mê muội, Đường Lâm si mê liếc nhìn hoa văn xuất hiện trước ngực Bối Lý, lòng ngón tay nhẹ nhàng vẽ quanh, đầu nhẹ nhàng tiến lên trước và hôn lấy cái trán của Hắc Báo.
Giống như có cảm ứng, thân hình của Bối Lý run lên, tiếng gầm nhẹ trở thành khàn khàn, đáy mắt thật giống như nhuộm máu đỏ ngầu.
"Thời kỳ động dục thì hình thú sẽ xuất hiện ở ngực, bình thường hình thú sẽ không xuất hiện, một khi xuất hiện thì phải cùng giống cái giao hoan, nếu không sẽ khó dạy thú tính, sẽ mất nhân tính, Lâm giúp tôi."
Đường Lâm ngơ ngẩn, đáy mắt tràn đầy sự bất đắc dĩ, chuyện tình cảm này vẫn là cô chọn lựa, ngực của Bối Lý trước đó không xuất hiện hình thú, sau khi cô trêu chọc thì phần ngực bóng loáng mới hiện ra hình thú của Bối Lý.
Hắc Báo! ! hình thú của Bối Lý thật đúng là không kiên nhẫn, không biết mấy người khác có phải cũng như thế không?
Đường Lâm sờ cằm, đáy lòng thêm mấy phần dục niệm, tay đụng vào vật to nóng bỏng, đẩy Bối Lý ngã xuống, thuận theo đó mở hai chân ra, giạng chân ở trên người của Bối Lý, mông nhẹ nhàng cọ vào vật to cao ngất này, động tác hơi dừng lại một chút, sau đó nuốt nước miếng, và đáy lòng hơi lo lắng.
Mượn đầm nước dịu dàng, cúi người gần sát vào Bối Lý vểnh mông lên thử đi đến gần cái vật to khổng lồ kia, ngậm lấy, rồi vòng eo từ từ trầm xuống, cảm giác tê liệt truyền đến trong nháy mắt.
Đường Lâm cắn chặt môi, động tác hơi chậm lại, Bối Lý ở dưới người không nhẫn nại mà phát ra tiếng than nhẹ, eo chợt hất lên, rất nhanh đi thẳng vào, dũng đạo chặt chẽ chợt bị vật sắc bén xé rách, thoáng chốc đau đớn kịch liệt từ nơi kia truyền đến, Đường Lâm nhăn mặt, cúi đầu hung hăng cắn cổ của Bối Lý, cho đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi, mới thả ra ——
"Đau!" Đường Lâm cắn chặt môi dưới, dũng đạo nhỏ hẹp trong nháy mắt bị căng đến mức tận cùng, đau nhói khiến sắc mặt Đường Lâm không khỏi tái nhợt mấy phần, thấy thế, Đường Lâm có phần hối hận, sớm biết đã không ở nơi này giày vò như thế, biết rõ sẽ ch.ết người, còn ngây ngốc đi tới phía trước, đây không phải là tự tìm đường ch.ết sao, nghĩ tới thì muốn đứng dậy lui ra ngoài.
Bối Lý sảng khoái thở ra, cảm thụ bị dũng đạo ấm áp chặt chẽ kia bọc lấy, sảng khóai vô cùng, khiến Bối Lý không nhịn được mà giật giật, bên tai chợt nghe thấy tiếng hít thở của Đường Lâm, mở mắt nhìn Đường Lâm muốn đứng dậy rời đi, vòng eo chợt nâng lên vọt vào, khoái cảm ma sát, khiến cho Bối Lý nếm được không ít ngon ngọt, tay khoác lên bên hông Đường Lâm, kềm chặt lấy Đường Lâm, không cho Đường Lâm chạy trốn, mắt vàng đầy máu nhìn chằm chằm vào Đường Lâm.
Nhanh chóng lật người đè Đường Lâm ở phía dưới, ánh mắt đói khát nóng rực mà điên cuồng, khiến Đường Lâm hơi ngẩn ra, đáy mắt dâng lên vẻ buồn rầu, Bối Lý như vậy tự dưng làm cho người ta hơi sợ hãi.
Biết Bối Lý sẽ không làm gì! Nhưng Đường Lâm vẫn là không nhịn được mà giật mấy cái, căng thẳng, dũng động bên dưới chợt co lại, ngậm chặt lấy vật to khổng lồ bên trong hơn, bắp thịt ngọa nguậy, khoái cảm tuyệt đỉnh khiến tròng mắt Bối Lý tràn đầy điên cuồng, phấn chấn cực hạn phóng ra kích tình cuồng dã.
Thấy vậy, sắc mặt Đường Lâm tái nhợt lúc trắng lúc xanh không mang một chút huyết sắc, chẳng lẽ cô trêu chọc phải thú dữ, khoác tay lên trên cổ Bối Lý, không nhịn được bắt đầu từ chối Bối Lý, làm thế nào cũng đẩy không được, Bối Lý chìm dưới bờ eo, chôn vật to kia sâu hơn, ưỡn lên rồi tiến vào thêm.