Chương 4: Minh nguyệt thanh huy (4)
Bữa cơm tối ở Viên gia chỉ có ông bà Viên và Viên Minh Nguyệt, em trai của cô Viên Minh Lãng còn đang học đại học, ở lại trường rất ít khi về nhà. Viên Minh Nguyệt nhớ đến vấn đề Hà Thanh Huy nói ngày hôm nay, cô hỏi bố: "Bố, công ty như thế nào rồi?"
Viên Khánh Niên: "Chuyện của Diệp Thánh Phi chỉ giới hạn ở phạm vi nhỏ, không ảnh hưởng gì. Bộ phận tiêu thụ tạm thời điều Lý Xuân Lâm làm quản lý, con tốt nhất nên ở nhà dưỡng thương đi."
Lòng Viên Minh Nguyệt trầm xuống, Lý Xuân Lâm là người của Viên Minh Tuấn, quả nhiên Hà Thanh Huy nói không sai.
Trần Hiểu Vân tiếp lời: "Ngày hôm nay Hà Thanh Huy đến thăm Nguyệt Nguyệt, cậu ta là một chàng trai tốt, dáng dấp tốt, lễ phép lại có tài cán. Cậu ta như vậy mà lại là đại thiếu gia của tập đoàn Vũ Hâm, là con một của Hà Tâm Vũ. Nguyệt Nguyệt, con phải để ý đến cậu ta, bây giờ đi đâu mà tìm được đối tượng như vậy chứ. Những cậu quý tử gia đình giàu có đều chạy đi tìm tiểu minh tinh, như vậy con gái nhà chúng ta thật khó gả, cao không tới thấp không thông . Con năm nay cũng 26 tuổi rồi, nếu không kết hôn thì thành bà cô mất. Mẹ đã nói với con, con nhất định phải nắm cho được Hà Thanh Huy, phải gả cho cậu ta, nửa đời sau cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó chúng ta và Hà gia sẽ thành thông gia, đó là một loại vinh quang, nói không chừng nhà bọn họ còn có thể giúp chúng ta trên phương diện làm ăn nữa."
(* Dở dang, không đâu vào đâu, khó lựa chọn)
Viên Khánh Niên: "So với Diệp Thánh Phi thì thích hợp hơn."
Viên Minh Nguyệt tưởng chỉ có mẹ muốn như vậy nhưng không ngờ bố cô cũng tán thành, cô thật bi ai.
Viên Khánh Niên còn nói: "Lãng Lãng sao dạo này không thấy về nhà, không biết lại điên ở đâu nữa, bà gọi cho nó chưa?"
Trần Hiểu Vân: "Sáng nay mới vừa gọi, nói là cùng bạn học đi Hạ Môn . Nó là con trai, ham chơi một chút cũng là bình thường."
Thông tin chi tiết ở Đây
"Cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ còn không ổn định thì sau này sao quản lý công ty!"
Viên Minh Nguyệt nghe xong máu muốn dồn lên não. Cô thấy mặc dù công ty của gia tộc sẽ do em trai làm chủ, nhưng vừa nghe được từ miệng bố mình nói ra vẫn cảm thấy bị đả kích. Cô chưa bao giờ nghĩ nam nữ lại khác biệt lớn đến như vậy, hoá ra ở trong lòng bố mẹ không nghĩ như thế. Trong mắt của bố, con gái có lẽ chỉ là một loại tình cảm đẹp đẽ, cô đã rất cố gắng, muốn chứng minh mình tài cán không thua người anh họ Viên Minh Tuấn. Trong mắt mẹ, con gái thì nhất định phải lập gia đình, chỉ khác nhau ở việc gả cho chỗ tốt hay không tốt mà thôi, gả cho Diệp Thánh Phi đương nhiên không tốt, gả cho Hà Thanh Huy cầu còn không được ấy chứ. Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của Hà Thanh Huy.
Vài ngày sau Hà Thanh Huy nhận được điện thoại của Viên Minh Nguyệt, anh không hề cảm thấy bất ngờ: "Chân cô đã đi được chưa? Tối hôm nay trang điểm ăn mặc đẹp một chút, tôi đến đón cô rồi chúng ta đến nhà hàng Pháp Blue ăn tối. Đến lúc đó cô phải phối hợp một chút, để cho phóng viên chụp mấy tấm hình."
Viên Minh Nguyệt: "Khoan đã, tôi còn có yêu cầu."
Hà Thanh Huy: "Đương nhiên. Đêm nay chúng ta có thể từ từ nói chuyện."
Hà Thanh Huy lái xe đến Viên gia đón Viên Minh Nguyệt, anh đi đến biệt thự của Viên gia ở vùng ngoại thành, ở dưới phòng khách Trần Hiểu Vân chủ động bắt chuyện, dặn người giúp việc pha trà, bưng hoa quả lên để cùng Hà Thanh Huy nói chuyện phiếm.
"Thanh Huy, nghe nói con tự thân lập nghiệp?"
"Đúng ạ, bây giờ con đang quản lý một công ty đầu tư mạo hiểm ạ."
"Thật là có tiền đồ, Nguyệt Nguyệt đối với việc kinh doanh rất có hứng thú, sau này nhất định nó có thể đến giúp con."
Viên Minh Nguyệt đang đi xuống lầu thì nghe thấy, cô cảm thấy khó chịu, mẹ cô vội vàng đem con gái gả cho Hà Thanh Huy nên dáng vẻ khẩn thiết đó vô cùng khó coi.
Hà Thanh Huy chỉ cười cười không nói, ngẩng đầu nhìn Viên Minh Nguyệt thấy cô trang điểm tỉ mỉ, màu sắc son môi tươi sáng, ngũ quan thanh tú, cô có dáng người cao gầy, thái độ ung dung, mặc một bộ váy màu trắng mùa đông ôm lấy cơ thể, khoác một cái áo ba-đờ-xuy lông dê màu trắng, chân mang một đôi giày cao gót màu vàng nhạt, xách một chiếc túi xách làm bằng sequins , cô ăn mặc tinh xảo hợp thời trang, thật không chê vào đâu được.
Hà Thanh Huy đi đến dưới chân cầu thang chờ cô xuống: "Hôm nay em rất đẹp."
Viên Minh Nguyệt cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng sáng: "Cảm ơn anh!"
Đến nhà hàng, Hà Thanh Huy dẫn cô vào một gian phòng đã đặt trước, chính giữa phòng để một cái bàn bằng gỗ đào hình vuông, một bên phòng là bức tường bằng thủy tinh, bên còn lại treo những bức tranh về cây cối, thiên nhiên, trên đỉnh phòng treo một chiếc đèn chùm. Hà Thanh Huy đi tới phía sau Viên Minh Nguyệt giúp cô cởi áo khoác, nói: "Ở chỗ này nhìn ra ngoài sẽ không thấy gì hết, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì thấy rất rõ, nếu như không muốn ngày mai lên trang nhất với hình dạng xấu hổ thì mỗi hành động cô phải thật cẩn thận."
Viên Minh Nguyệt trước đây đã tới nhà hàng này dùng bữa nhưng bây giờ mới ngồi ở một chỗ như thế này. Cô nhìn ra ngoài tấm kính thủy tinh, đúng như lời Hà Thanh Huy nói, hoàn toàn không nhìn thấy bên ngoài, hình bóng phản chiếu trên nền nhà tựa như ảo mộng. Cô đang muốn ngồi quay lưng ra bức tường thủy tinh thì Hà Thanh Huy lại kéo cái ghế bên cạnh ra nói: "Ngồi ở đây?"
Viên Minh Nguyệt: "Tại sao?"
"Gương mặt của cô rất đẹp, không sợ bị chụp lén."
Hôm nay anh đã hai lần khen cô đẹp, trong lòng cô có chút hư vinh cùng thỏa mãn liền nghe lời ngồi xuống.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, Viên Minh Nguyệt nói: "Về chuyện kết hôn giả tôi có một yêu cầu."
Hà Thanh Huy giơ tay làm tư thế mời: "Nói đi."
"Nếu anh có thể giúp tôi loại bỏ Viên Minh Tuấn ra khỏi Bách Niên thì tôi sẽ cùng anh kết hôn giả."
Hà Thanh Huy đã có chuẩn bị, bình tĩnh nói: "Thực ra Viên Minh Tuấn không phải là đối thủ của cô, bố và em trai của cô mới là đối thủ đáng lưu ý."
Viên Minh Nguyệt: "Anh nói sai rồi, Bách Niên là của bố tôi tự tay sáng lập, công ty thuộc về bố tôi, ông muốn cho cho người nào thì cho người đó, tôi không có quyền can thiệp. Tôi không thích Viên Minh Tuấn là bởi vì anh ta lúc nào cũng đối đầu với tôi, làm cho tâm tình tôi không vui."
Hà Thanh Huy nghĩ người phụ nữ này không hề ngốc, cô sẽ không dễ dàng nói ra ý đồ của mình. Anh nói: "Tôi chưa có cách để loại trừ Viên Minh Tuấn, nhưng tôi có thể giúp cô cũng leo lên cái ghế tổng giám đốc."
Viên Minh Nguyệt thấy khẩu khí của Hà Thanh Huy cũng quá lớn, nhưng mà nghĩ lại thì ai biết được sau này thế nào, anh ta là con trai Hà Tâm Vũ, ở nơi này có tiền thì có cả xã hội, biết đâu được anh ta có thể trở mình như trở bàn tay, một tay che trời. Cô nói: "Được, nhưng tôi còn một vấn đề nữa, anh nói quỹ tiền kia là gì? Rốt cuộc có bao nhiêu?"
"Cô không cần biết. Cô được điều cô muốn, tôi có thứ tôi cần, việc riêng của nhau không nên can thiệp."
Viên Minh Nguyệt thầm chửi, làm bộ làm tịch!" Vậy chúng ta phải kết hôn trong bao lâu?"
"Một năm."
Viên Minh Nguyệt đang uống nước, nghe nói như thế bỗng nhiên phun hết ra ngoài, mắt mũi đều bị nghẹn. Có vài giọt nước bắn trúng người Hà Thanh Huy, anh nhíu mày, cô không ngừng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng. Hà Thanh Huy đưa khăn tay cho cô, vẻ mặt đầy chán ghét. Cô vất vả mới nói được, hét to lên: "Cái gì? Một năm? Không phải anh nói sau khi kết hôn là có thể lấy được tiền sao? Tại sao lại phải một năm."
Hà Thanh Huy: "Kết hôn sau một năm mới có thể lấy được tiền."
Viên Minh Nguyệt ném khăn tay lên bàn, đứng lên: "Tôi không làm nữa, Hà Thanh Huy, anh đang đùa giỡn tôi."
Hà Thanh Huy thản nhiên đi tới, xoay bả vai của cô lại, đẩy cô ngồi lại xuống ghế: "Một năm sau có được tiền, tôi sẽ chia cho cô một phần, tôi đảm bảo con số sẽ vượt qua sức tưởng tượng của cô."
Lúc này Viên Minh Nguyệt đang thiếu cảm giác an toàn, tiền đối với cô mà nói là hữu hiệu nhất, nhất là lúc anh ta nói "Con số sẽ vượt qua sức tưởng tượng của cô." Sẽ là bao nhiêu đây? Giá trị tài sản của Hà Tâm Vũ tuyệt đối không phải là nhỏ. Cô nghĩ đến đây bỗng nhiên cảnh giác: "Vì sao anh không tìm một người để kết hôn thật? Có khi họ sẽ nguyện ý gả cho anh. Cần gì phải như vậy, sẵn sàng đem tiền của anh đưa cho tôi?"
Hà Thanh Huy nhìn cô đã ngồi vào chỗ của mình thì trở lại chỗ ngồi của mình: "Nếu lấy một bà vợ thực sự thì cái giá phải trả sẽ vượt qua con số này, tôi cũng không có thói quen tùy tiện đem tiền cho người khác. Viên tiểu thư, xin cô tin tưởng tôi, cô đáng giá có số tiền này."
Viên Minh Nguyệt nghe xong tức giận: "Hà Thanh Huy, ý anh là gì? Bây giờ là anh cầm tiền mua tôi sao?"
"Cô nghĩ mình bị sỉ nhục sao? Tôi không nghĩ như vậy, trên thế giới này ai cũng có giá của mình. Cô hẳn là nên cảm thấy may mắn khi giá của cô cao hơn những người khác, cô sẽ được trả công không ít hơn những người khác." Hà Thanh Huy điềm tĩnh nói, trong lòng anh đang suy nghĩ, tôi sao lại lấy tiền của mình mua họ chứ.
Viên Minh Nguyệt nghĩ đến lời của mẹ, nghĩ đến ước mơ bao nhiêu năm nay là cái ghế tổng giám đốc, cô phải đồng ý với những gì tên khốn Hà Thanh Huy này nói. Cô cố gắng bình tĩnh trở lại, nhìn Hà Thanh Huy: "Tôi muốn kí hợp đồng thật chi tiết."
Hà Thanh Huy: "Tất nhiên, cam đoan sẽ làm cô vừa ý."